Chương 8 - Octocalvariae

Có những nơi trong Carceri Arcanum phủ nhận hoàn toàn sự hoạt động của công nghệ. Mephiston dừng lại ở rìa biên giới của nơi đó, lấy một ngọn đuốc làm từ gỗ Baalian quý hiếm từ một cái giá, đốt sáng nó bằng một ngọn đuốc nhiệt hạch nhỏ treo bằng một sợi xích từ bức tường gạch đổ nát, và ông đi sâu hơn vào bên trong. Cây đuốc lửa bổ sung thêm tí ánh sáng cho những quả cầu biolumen được gắn chặt vào trần nhà hình vòm đang tỏa sáng yếu ớt. Nước nhỏ giọt từ đâu đó phía trước. Baal vốn dĩ luôn khô ran như bụi xương; chất lỏng này đến từ một nơi và một thời gian khác.

Không ai biết ai đã xây dựng Carceri Arcanum. Chúng là một trong những phần lâu đời của tu viện pháo đài, nếu không muốn nói là lâu đời nhất. Người ta cho rằng chúng đã có từ trước cả ngọn núi lửa đang ở ngay trên đầu của chúng, nhưng chúng lại được làm bằng gạch và có vẻ như được con người tạo ra, trong khi ngọn núi lửa kia thì ước tính đã hơn bảy triệu năm tuổi rồi. Các đường hầm có nhiều đặc điểm kỳ lạ. Nếu so sánh với địa hình vật lý của Baal, chúng phải đi xa hàng dặm bên ngoài Arx Murus thế nhưng không ai có thể phát hiện ra chúng. Có một lần, một Librarian tò mò đã ra lệnh đào một cái hố vào bãi cát sa mạc nơi chắc chắn phải có các đường hầm. Anh ta đã tìm thấy tàn tích của một khu phức hợp phòng thủ bị bỏ hoang sau khi Quân đoàn bị chia cắt và không tìm thấy đường hầm nào cả.

Nhiều bí ẩn đã được gắn liền với Carceri Arcanum, nhưng chỉ có một điều chắc chắn, đó là chúng bất thường ở mọi khía cạnh. Chúng cộng hưởng với warp, giúp khuếch đại sức mạnh của thư viện librarius. Vì sự tương đồng này, Mephiston đã tổ chức triều nghị tại Circle of Consonance ở trung tâm của chúng, nơi Quorum Empyric của ông sẽ tụ họp để thảo luận về các vấn đề về phép thuật và linh hồn. Carceri Arcanum phục vụ một mục đích hữu ích hơn nữa. Sâu bên dưới lòng đất, chỉ được chứa một phần trong thực tế trần tục và có nguồn năng lượng dữ dội từ cõi thiên thể để khai thác, chúng là một nơi tuyệt vời để cất giữ những di vật nguy hiểm nhất của Chapter. Đường hầm mà Mephiston đi dẫn ra khỏi trung tâm của mê cung xuống một trong những nhánh dài của nó. Những hành lang ngắn cong ra khỏi lối đi, bóng tối của chúng như muốn nuốt chửng ngọn đuốc của ông. Trong những hành lang đó, những cánh cửa adamantium ngăn cách các phòng giam nơi vũ khí cổ xưa bị lãng quên

Một thanh kiếm có thể giết chết bất kỳ kẻ thù nào nhưng lại nhanh chóng thổi bùng cơn thịnh nộ đen tối cho người nào sử dụng nó. Bộ giáp toàn thân của Chapter Master Araclaes điên cuồng vì cơn khát máu, người có triều đại trị vì kết thúc trong thảm họa khủng khiếp đến mức nó đã bị Chapter xóa ra khỏi mọi hồ sơ. Hộp sọ của Haemonculus của Baal, một sinh vật có lời nói dối gần như khiến mọi Blood Angels phải khuất phục.

Có những thiết bị được cứu vớt từ thế giới đã chết, những công nghệ nguy hiểm đã sống sót sau sự sụp đổ của Đêm Cũ, những thần tượng của các vị thần ngoài hành tinh, những cây đũa phép nứt vỡ có những mảnh vỡ cho phép nhìn trực tiếp vào những thực tại khác, những thanh kiếm bị nguyền rủa, những cơ thể vỡ nát của các chúa tể Necron bị giam cầm trong trường ngưng động, những khẩu súng Bolter bắn mà không cần đạn nhưng lại cần máu của những người vô tội để hoạt động, vương miện của những hoàng đế điên loạn và ngọn cờ của những đội quân đã sụp đổ mà lịch sử của chúng còn đen tối hơn cả hư không. Những thứ này và những thứ còn tệ hơn đang được chôn cất ở đây.

Khi Mephiston đi qua các phòng giam, cảm giác kỳ lạ bám chặt vào nơi này ngày càng lớn. Tiếng ầm ầm của máy móc hạng nặng làm rung chuyển tường gạch dù cho không có máy móc nào ở đây. Ánh sáng ma quái nhấp nháy trên các lối đi xa như đang tham gia vào một cuộc rượt đuổi táo bạo. Những hình bóng mờ ảo chớp nháy sáng rực từ những hành lang không cố định. Tại một ngã ba, tiếng thác nước ầm ầm được mang theo một luồng gió lạnh có mùi nước đầy hấp dẫn, nhưng nếu âm thanh được theo dõi kỹ thì cả mùi lần âm thanh đều phai dần, và người bạo gan dám thám hiểm sẽ phải đối mặt với một đoạn đường hầm bị sụp đổ đầy xương cốt và cát đen.

Mephiston sải bước qua tất cả những điều kỳ diệu và kinh hoàng này. Không có điều gì gây nguy hiểm cho những người giống như ông. Cuối hành lang là nơi thư viện librarius kết thúc, và bất cứ điều gì nằm bên ngoài nó đã bắt đầu xuất hiện.

Sàn cát của Carceri Arcanum dừng lại ở một cánh cửa sắt thô ráp và tím do bị oxy hóa, nhưng những biểu tượng hộ mệnh trên đó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đối với những người có thị lực tốt. Đối với con mắt của Mephiston, chúng đang phát sáng. Ông gõ ba lần vào cánh cửa bằng đầu ngọn đuốc của mình khiến nó nổ tanh tách và bắn ra những tia lửa trên mặt đất.

Với một tiếng rên rỉ kỳ lạ, cánh cửa bật mở vào bên trong. Mephiston bước vào. Ngọn đuốc của ông cháy rụi trong làn gió đậm mùi trầm hương. Khung cảnh đen đến nỗi đôi mắt nhạy cảm của ông bị mù. Tầm nhìn warp của ông bị làm mờ đi bởi những cổ ngữ trừ tà được vẽ trên tường. Ông chỉ nhìn thấy những chữ này, và sau đó là một mảng ánh sáng le lói.

Một cỗ máy cất tiếng ho khan. Có tiếng lò phản ứng đang khởi động và mùi khí thải. Tiếng máy móc trở thành tiếng ầm ầm. Pít-tông rít lên. Một khe nhìn sáng lên màu xanh lục trong bóng tối, dần dần thắp sáng căn phòng đủ để Mephiston có thể nhìn thấy phạm vi của phòng chờ nhỏ. Một cánh cửa sắt thứ hai nằm đối diện với cánh cửa đầu tiên, các vòng sắt được đặt trong khung được đan chéo bằng các sợi xích hình lục giác.

Bên cạnh cánh cửa, thân thể vuông vắn của một Librarian-Dreadnought đang

đứng canh gác.

"Xin chào, Mephiston, Chúa Tể của Cái Chết," một giọng nói được điều khiển bằng máy vang lên. "Đã lâu rồi ngươi không ghé thăm căn hầm của ta."

Cỗ Dreadnought chiếm diện tích hơn một nửa căn phòng. Động cơ của nó gầm gừ không đều, thô ráp vì lâu ngày không hoạt động. Trong một nắm đấm cơ khí, cỗ máy cầm một cây rìu năng lượng quá khổ. Ma trận tinh thể đang ngủ yên. Nhưng người ngồi bên trong cỗ Dreadnought có thể khiến nó hoạt động trở lại trong chốc lát, và mặc dù là cỗ máy đã rất cổ xưa nhưng kỹ năng của nó vẫn rất điêu luyện.

"Thưa ngài Marest," Mephiston nói. "Thật là may mắn cho tôi khi không phải mạo hiểm đến đây trong thời gian vừa qua."

"Điều gì đưa ngươi đến nơi khốn khổ nhất này?" Dreadnought nói. Marest thậm chí còn lớn tuổi hơn cả Chỉ Huy Dante. Ông ấy từng là Chief Librarian giống như Mephiston hiện giờ. Trước khi được chôn cất trong lăng mộ chiến tranh, ông ấy đã ra lệnh xây dựng một hầm mộ mới, nơi lưu giữ tất cả những thứ tồi tệ nhất sẽ luôn nằm trong sự chăm sóc của Chapter, bao gồm cả thứ đã giết chết ông. Với hơi thở trăn trối cuối cùng, Marest đã thề sẽ canh gác nó mãi mãi, và ông đã làm đúng như vậy. Căn phòng mà ông đang canh gác quá nhỏ để cỗ Dreadnought của ông có thể vào. Khi hầm ngầm của Marest cuối cùng cũng hoàn thành, cỗ quan tài của Marest đã được kéo vào trên một chiếc xe trượt bằng gỗ, và cơ thể mới của ông ấy được lắp ráp xung quanh nó. Sự cống hiến của ông cho Chapter đã được các tân binh của mỗi thế hệ mới tôn vinh. Mọi Blood Angel đều biết về câu chuyện của Marest.

"Ngươi đến để xem cuộn giấy à? Đã đến lúc tìm kiếm kiến ​​thức mới từ lời tiên tri từ vị chúa tể của chúng ta hay chưa?"

"Tôi e là chưa," Mephiston nói. Ông thả ngọn đuốc đã tắt và đặt tay lên chuôi kiếm Vitarus. "Tôi phải đi vào sâu hơn."

"Vậy sao?" Dreadnought gầm gừ. "Chuyện gì xảy ra ở thế giới bên ngoài thế ?"

"Những thứ đen tối, thưa Ngài Librarian. Great Devourer đang tiến đến Baal, và một kẻ thù khác còn cổ xưa hơn."

'Vậy ra ngươi cần kiến ​​thức đúng không," Marest nói. "Ngươi sẽ đến thăm octocalvariae chứ?'

"Tôi cần phải làm vậy. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài."

"Tại sao? Ngươi xin lỗi vì chính hắn đã giết ta, hay vì ngươi sợ ta phán xét hành động của ngươi?"

Mephiston không trả lời.

"Điều đó không quan trọng. Vị trí của ngươi là chìa khóa mở mọi cánh cửa. Ngươi phải làm những gì ngươi cho là đúng," Marest gầm gừ. "Ngươi được phép đi đến nơi mà người khác bị ngăn cấm. Tuy nhiên, ta sẽ đưa ra lời cảnh báo mang tính nghi lễ. Hãy cẩn thận với những thứ đen tối mà ngươi nhìn thấy trong hầm mộ này. Đừng mang theo bất kỳ điều xấu xa nào của chúng mà ngươi không hiểu rõ."

"Lời dạy của ngài rất đáng ghi nhớ, thưa ngài Marest."

"Chính xác, Chúa tể của cái chết. Hãy đi đi với lời chúc phúc của ta," Marest nói. Phần thân trên đồ sộ của ông xoay trên bệ bi ở eo. Ông ấy giơ cây rìu năng lượng của mình lên. Ánh sáng phù thuỷ tỏa nhảy múa quanh lưỡi rìu, và những sợi xích rơi khỏi ngưỡng cửa với tiếng kêu leng keng. "Và cầu mong Hoàng đế dõi theo linh hồn của ngươi."

"Cảm ơn ngài, thưa ngài Marest."

Trước khi rời khỏi căn phòng, Mephiston rút kiếm ra.

Một căn phòng tương phản rõ rệt với tiền sảnh của Marest chào đón ông. Một khối bê tông đá nhẵn bóng hạ xuống một cỗ máy gồm một đĩa thẳng đứng quay tròn với tốc độ dữ dội, bắn ra những tia lửa xanh dương chói tai. Những hộp sọ thép nổi xung quanh chu vi của trục nhìn chằm chằm vào ông bằng đôi mắt bằng đá máu. Khối trụ như hoà tan với ánh sáng đỏ, những luồng sáng điện màu xanh dương ngắn ngủi hòa lẫn vào đó một cách đau đớn. Thân hình không chân tay của những servitor được nhúng trong các hốc trên thành khối trụ ngang bằng với đỉnh đĩa. Đôi mắt không mí mắt liên tục nhìn vào chiếc đĩa trong sự cảnh giác vĩnh cửu.

Đơn vị này tiếp nhận năng lượng được truyền từ xa từ Idalia để cung cấp năng lượng cho các cơ chế của hầm chứa, vì không giống như ở tầng hầm lớn hơn, có những cỗ máy trong hầm ngầm Marest, những thiết bị đặc biệt được bảo vệ khỏi những tác động kỳ lạ của Carceri Arcanum. Sử dụng sức mạnh của Idalia, chúng tạo ra những năng lượng ngẫu nhiên chạy dọc theo các hành lang gạch và biến chúng thành những bức tường tâm linh vững chắc mà không ai có thể xuyên thủng. Hầm ngầm Marest là một ngục tối trên hết thảy mọi ngục tối khác. Mọi bộ phận của kết cấu vật lý và siêu hình của nó đều dành cho mục đích giam giữ.

Hàng chục sinh vật sa ngã đang được cất giữ bên trong. Trong Carceri Arcanum rộng lớn hơn có những vật phẩm bị Hỗn Mang đụng chạm vào, nhưng những thứ bên trong hầm chứa hoàn toàn là do nó sinh ra. Chúng là những thứ không thể bị phá hủy vì nỗi e sợ sẽ giải phóng cái ác mà chúng chứa đựng, hoặc đơn giản là vì chúng không thể bị phá hủy theo bất kỳ ngữ nghĩa nào có thể hiểu được.

Một lối đi chạy quanh chu vi của căn phòng. Một cánh cửa duy nhất mạ bạc dẫn ra ngoài được phủ đầy các biển báo bảo vệ.

Mephiston đi qua cánh cửa khác này vào căn phòng tinh khiết duy nhất trong hầm mộ và nó là một trong những căn phòng lớn nhất: Ecclesia Obscura. Tiếng bước chân của ông vang vọng lên những bức tường xa xôi. Những ô cửa sổ kính màu mô tả những khoảng khắc trong cuộc đời của Sanguinius đang lọc ánh sáng từ một nguồn không xác định. Không có hạt bụi nào nhảy múa trong những thanh dầm xiên vì không khí đã được lọc sạch hoàn toàn trên đường vào và ra khỏi hầm mộ bằng các bộ lọc khí quyển hoạt động về mặt tâm linh. Những lời thì thầm từ những học giả nhợt nhạt sống ở nơi này cất lên những lời thì thầm từ những hòn đá.

Đây là nơi lưu giữ các Cuộn giấy của Sanguinius. Trong hầm này chúng được bảo vệ khỏi mọi nguy hiểm về mặt tâm linh hay vật lý. Mười lăm ống cuộn giấy lớn bằng một cơ thể người được treo trong các trường ngưng động, phần trên của chúng được đóng bằng dây thép được đóng chặt bằng các con dấu chì. Mephiston dừng lại bên các ống cuộn giấy, nhắm mắt lại và để sự thánh thiện của vị chúa tể đã chết từ lâu của mình gội rửa cho tâm hồn của ông. Có điều gì đó trong ông co rúm lại khi chạm vào sức mạnh của Sanguinius, nhưng ông giữ vững tâm trí mình trong một ngọn lửa, rùng mình khi lửa thanh tẩy ông.

Không có điều gì tốt đẹp nào khác nữa được giữ trong hầm ngầm Marest. Sự tinh khiết của các cuộn giấy đóng vai trò như một rào cản đối với những điều xấu xa được cất giữ trong các căn phòng sâu hơn. Các học giả dừng lại trong nhiệm vụ của họ. Tâm trí của họ chạm vào tâm trí của Mephiston với áp lực nhẹ như lông vũ. Những người đàn ông này đã là acolytum cho librarius trước khi họ thất bại, nhưng mặc dù đã thất bại, họ vẫn sở hữu một thứ sức mạnh tâm linh, và vì vậy họ sống hết mình trong bóng tối, phục vụ cho di vật của một anh hùng mà vinh quang của ông ta là thứ mà họ không bao giờ còn có thể khao khát được nữa.

Mephiston lờ đi sự chú ý của những kẻ bị loại bỏ này và đi đến cuối hành lang. Khi ông đến gần, một cánh cổng sắt kêu leng keng trên trần nhà. Không khí cũ kỹ bị ô nhiễm bởi mùi hôi thối của sự tà ác thổi vào ông. Nắm chặt thanh kiếm Vitarus hơn, Mephiston tiến vào các hầm bên trong.

Bên kia Ecclesia Obscura, các hầm mộ mang đặc điểm của Carceri Arcanum đã trở thành một mê cung đường hầm, mặc dù chúng được làm bằng đá bê tông và bạc thay vì gạch, và các dây cáp có gân chạy dọc theo các bức tường đang truyền năng lượng đến cơ chế khóa của các phòng giam.

Bầu không khí tâm linh nơi đây có một dạng khác với bầu không khí của Carceri Arcanum. Nó bị những cỗ máy kỳ lạ làm cho rối loạn và có hương vị u tối hơn. Mặc dù được giữ chặt, những thứ bị giam giữ ở đây đã rò rỉ những ảnh hưởng xấu xa của chúng vào kết cấu của các bức tường, tạo ra một loại rượu cocktail nguy hiểm cho tâm hồn. Mephiston cảm thấy sự ô uế của nó thấm đẫm bản thể của mình. Ông không hề bối rối. Có những thứ còn đen tối hơn bị mắc kẹt bên trong cơ thể của ông.

Những cánh cửa ngân nga với sức mạnh warp bị nhốt trong lồng. Bê tông đá xám xịt nhường chỗ cho adamantium được bảo vệ và ngược lại. Mỗi căn phòng được thiết kế riêng cho cái ác của bất cứ thứ gì mà nó chứa đựng, những sáng tạo riêng biệt kết hợp giữa phép thuật warp và khoa học. Toàn bộ đường hầm đã được cải tạo thành các phòng giam cho những điều tục tĩu còn lớn hơn nhiều. Những cái hố khổng lồ đã được đào vào khoảng đất không có thật, được lót bằng bạc thánh và lợp bằng những thanh sắt tinh khiết nhất. Biểu tượng của Sanguinius ở khắp mọi nơi. Những chiếc hộp có mặt trước bằng kính chiếu những biểu tượng lập thể được coi là khắc tinh đối với hoạt động của warp. Những servitor chiến đấu rình rập khu phức hợp, hộp đựng bộ não của chúng được đóng dấu bằng các biểu tượng chống lại phép phù thuỷ, tuyến phòng thủ đầu tiên trong trường hợp có thứ gì đó thoát ra được. Những cỗ máy bảo trì lăn bánh qua, liên tục theo dõi để phát hiện trục trặc, sẵn sàng gọi người từ các lò rèn đến giúp sửa những gì chúng không thể tự sửa chữa được.

Không phải mọi thứ ở đó đều là hiện vật. Một số thứ có sự sống, hoặc có vẻ giống như là sự sống và có khả năng tự hoạt động.

Mephiston đã đến để gặp một trong những sinh vật này.

Căn hầm không quá rộng. Chúa Tể của Cái Chết chỉ mất vài phút để đến đích, mặc dù thời gian trong hầm rất khó để đo chính xác.

Ông rẽ khỏi hành lang chính và đến một cánh cửa phòng giam thô sơ bằng gỗ đen với một lưới thép màu cam rỉ sét ngang tầm mắt. Vẻ ngoài của nó đầy vẻ đánh lừa. Bên trong cây gỗ được thu hoạch, các mạch tinh thể dẫn truyền tâm linh đã được nuôi cấy và chúng rung động với sức mạnh của cõi thiên thể.

Mephiston nhìn vào. Một hình bóng đen tối đang ngồi ở giữa phòng, bốn cánh tay duỗi ra từ một cơ thể gầy gò và được giữ cố định bằng còng tay và dây xích được khắc bằng các mạch điện phức tạp. Sàn nhà rung chuyển với những chuyển động của các máy móc ẩn giấu.

Không có chìa khóa; không có ổ khóa thông thường nào có thể giữ được tên tù nhân này. Mephiston đẩy cửa gỗ. Da ông ngứa ran qua lớp áo giáp. Nếu không có lớp giáp gốm thép, sức mạnh chạy qua nó đã đốt cháy da thịt ông rồi. Cánh cửa kêu kẽo kẹt khi mở ra.

Chỉ bằng một động tác, Mephiston đã đốt cháy bốn thanh đèn lumen được ghim vào tường. Ba thanh tỏa ra ánh sáng xanh lá cây lạnh lẽo. Thanh thứ tư nhấp nháy và kêu vo vo không ngừng.

Sinh vật trong phòng giam không phải là con người. Hai chân bị cắt cụt nên lý ra tổng số chi của nó là sáu. Da của nó nhão nhoét trên phần thịt không mỡ, nhiều xương sườn có thể nhìn thấy rõ bên dưới.

Octocalvariae đã ở trong phòng giam này đã ba ngàn năm mà không cần bất kỳ chất dinh dưỡng nào. Nó đáng lẽ đã chết từ lâu rồi. Nhưng nó vẫn không chết.

Thứ đó ngẩng đầu lên. Không biết cơ thể của nó có phải là hình dạng thật của nó hay không. Không còn ai cùng chủng tộc với nó để so sánh. Nhưng khuôn mặt của nó không phải là bản gốc. Hỗn Mang đã tác động đến các đặc điểm của thứ đó, làm biến dạng chúng theo một cách không thể nào nhầm lẫn được. Trên cái đầu xeno của nó, tám khuôn mặt nhỏ xíu, kỳ dị đã mọc lên. Tất cả chúng đều giống hệt nhau, có lẽ là bản sao thu nhỏ của bản gốc của lũ xeno. Mỗi khuôn mặt có sáu mắt đơn giản. Mũi là ba khe dọc giống như mang cá. Miệng là cái vòi mảnh khảnh cuộn tròn gọn gàng giữa các xúc tu có độc. Sinh vật này không thốt ra lời nói như con người. Có khả năng giống loài của nó có năng lực ngoại cảm; nếu đúng như vậy thì đó là lý do cho sự sụp đổ của chúng.

Dấu vết của các đặc điểm lớn hơn có thể nhìn thấy như những nếp nhăn trên lớp da mịn màng. Hỗn Mang đã xóa sạch khuôn mặt của con xenos này và trả lại cho nó tám hình dạng thu nhỏ như một sự đền bù tàn khốc.

Mephiston cảm thấy tâm trí của nó đang thúc đẩy tâm trí của ông. Với một ý nghĩ, ông đẩy sang một bên những tấm màn che phủ tâm trí của nó, tạo ra một lỗ hổng đủ lớn để nó có thể nói chuyện.

+Ngươi là ai?+ Nó nói. Suy nghĩ của nó thật xa lạ. Không có cấu trúc ngôn ngữ nào mà con người có thể hiểu được, nhưng Mephiston thì hiểu, psyker nói chuyện với psyker.

"Ta là Mephiston. Chief Librarian của Blood Angels, Chúa Tể của Cái Chết," Mephiston nói lớn.

+Một cái tên phù hợp với một người như ngươi.+ Nhiều con mắt của nó chớp cùng lúc.

+Ngươi là người kế thừa của kẻ đã giết những tín đồ của ta và giam cầm ta.+

"Đúng thế. Nhiều thế hệ đã trôi qua rồi. Ngươi đã bị giam ở đây từ rất lâu rồi."

Thứ đó cúi đầu xuống. +Vì rao giảng sự thật của thực tế cho dân tộc của ngươi, những người đã bị các ngươi giết chóc và nô dịch. Các người gọi ta là quái vật, kẻ khát đòi máu của đồng loại các ngươi.+

"Ngươi là kẻ nô dịch," Mephiston nói. "Bằng phép thuật của warp, ngươi đã khuất phục ba hệ sao của Đế chế, và dụ dỗ cư dân của họ rời xa ánh sáng của Hoàng đế và nguyền rủa họ mãi mãi. Việc giam cầm ngươi ở đây là công bằng. Bọn ta đáng lẽ đã giết ngươi nếu có thể rồi."

Da thịt mịn màng của con xeno co giật. Tám khuôn mặt nhỏ xíu rung động, mắt nhắm và mở theo từng đợt nhịp nhàng. Một màn vui đùa. Tiếng cười của nó vang vọng trong tâm trí Mephiston.

+Ngươi không thể. Các chúa tể của bóng tối làm cho ta mạnh mẽ thêm. Ngươi đến đây để hả hê đúng không? Nếu đúng là như thế thì hãy tận hưởng nó đi. Một ngày nào đó ta sẽ được tự do khỏi nơi này. Ta sẽ thương xót cho những ai tỏ lòng tôn trọng ta.+

"Ta không cần phải hả hê," Mephiston nói, "và ngươi sẽ không bao giờ thoát ra khỏi đây được. Thay vào đó, ta đến để tìm kiếm sự khôn ngoan của ngươi, dù nó có xấu xa đến đâu."

Thứ đó lại cười. Cơ thể lơ lửng của nó run rẩy. +Thật buồn cười.+

"Một bóng tối lớn đang kéo tiến đến Baal."

+Ta thấy rồi. Một khoảng trống trong biển linh hồn. Một cơn đói không hồi kết đang đến. Nó muốn nuốt chửng ngươi. Cơn đói của ngươi cũng giống y vậy. Ngươi không thấy nó như một tâm hồn đồng điệu hay sao?+ Sinh vật đó hỏi.

Mephiston lờ đi lời ám chỉ của lũ xeno. "Còn một điều nữa. Một sự kiện khác sắp xảy ra, không phải của thế giới vật chất mà là của warp. Ta đã thấy nó trong một viễn tượng, nhưng ta cần có xác nhận trước khi hành động."

Thứ đó kéo cái đầu biến dạng của nó dựng thẳng lên. +Và ngươi muốn ta giúp đỡ ngươi sao?+ Nó lại cười, sự thích thú của nó làm rung động tâm hồn sắt đá của Mephiston.

"Ngươi sẽ giúp ta."

+Vậy thì hãy thả ta ra, và có lẽ ta có thể đáp ứng mong muốn của ngươi trước khi giết ngươi.+

"Ta chưa bao giờ nói là ta cần sự tham gia tích cực của ngươi."

Mephiston cắm thanh kiếm Vitarus xuống đất trước mặt tên xeno psyker và vươn tay về phía hắn. Ngọn lửa đỏ bùng lên quanh ngón tay ông.

Ông chế ngự tâm trí của sinh vật theo ý mình, nhưng nó đang hoàn toàn chống lại ông, và trong một khoảnh khắc Mephiston sợ rằng ông đã cố gắng thực hiện một nhiệm vụ mà ông không thể hoàn thành, và rằng sinh vật đó sẽ áp đảo ông. Với một tiếng hét tâm linh, ông đẩy mạnh, đánh bại Octocalvariae để khuất phục nó.

Sinh vật này là một tín đồ của Hỗn Mang trong vinh quang vô hình của nó và đã có tuổi đời hàng ngàn năm. Ai mà biết nó đã hủy hoại những thế giới nào hoặc đã làm tha hóa bao nhiêu giống loài? Ở đỉnh cao sức mạnh của nó, nó là một nhà tiên tri có độ chính xác đáng kinh ngạc. Mối liên hệ của nó với cõi thiên thể vẫn còn mạnh mẽ, và Mephiston cưỡi trên người nó như một chiến binh từ một thế giới lạc hậu đang cố gắng chế ngự một con ngựa chứng chưa bị thuần hoá. Tâm trí của con xenos vùng vẫy và quằn quại trong sự kìm kẹp tâm linh, nhưng nó không nhượng bộ, và qua nhiều đôi mắt báng bổ của sinh vật này, nó nhìn ra Vương quốc Hỗn Mang và vô số khả năng đang được hình thành ở nơi đó.

Hàng tỷ hình ảnh kinh hoàng in sâu vào tầm nhìn thứ hai của ông. Ông nhanh chóng sàng lọc chúng. Lòng ham muốn của Ka'Bandha đối với linh hồn của Blood Angels sáng rực một màu đỏ. Mephiston dễ dàng tìm thấy bản chất của con đại quỷ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông thấy trận chiến ma quỷ vẫn đang diễn ra. Thiên thần đỏ bùng cháy với ngọn lửa dữ dội. Ka'Bandha đang ở trong phạm vi một ngọn giáo của Cánh Cổng. Nó đang lao đến cõi vật chất.

Con Bloodthirster dừng lại giữa cuộc tàn sát, quay lại và nhìn thẳng vào mắt Mephiston.

Tiếng gầm của Ka'Bandha khiến Chúa Tể của Cái Chết bay ngược về phía sau. Ngọn lửa toé ra khi ông trượt trên mặt đất và đâm sầm vào bức tường của phòng giam Octocalvariae.

Octocalvariae co giật trong những sợi xích khiến chúng rung lắc dữ dội. Khi cơn co thắt dừng lại, nó treo mình trên dây xích, cười lớn hơn bao giờ hết.

+Đó là điều ngươi muốn biết hay sao? Nếu ngươi nói trước với ta, ta đã sẵn lòng nói cho ngươi biết rồi. Không có điều gì tuyệt vời hơn việc trình bày với một sinh vật sự thật về cái chết của chính hắn. Tên Neverborn mà ngươi gọi là Ka'Bandha sẽ đến với ngươi, hỡi cái kẻ tự xưng là Chúa Tể của Cái Chết kia ơi. Hắn sẽ gặt hộp sọ phàm trần của ngươi làm cốc uống rượu, và linh hồn của ngươi sẽ gia nhập đội quân của hắn và lật đổ cái Đế chế mà ngươi đang giả vờ yêu quý.+

Mephiston lấy lại bình tĩnh và nhấc bổng thanh kiếm Vitarus lên. "Đó là những lời dối trá," ông bình tĩnh nói.

+Có thật vậy không? Rồi ngươi sẽ thấy!+ Octocalvariae nói. +Có một bóng tối trong ngươi che khuất bóng tối của ta, hỡi Chúa Tể của Cái Chết. Hãy để ta tự do, để ta có thể thấy ngươi sa ngã!+

"Ngươi sẽ ở lại đây," Mephiston nói, giọng lạnh giá như vực sâu của không gian. "Hãy yên tâm, nếu có thể thì ta sẽ giết ngươi."

+Một ngày nào đó, ngươi sẽ là đồng minh của ta,+ Octocalvariae nói.

'Không đời nào,' Mephiston nói. Ông cắt đứt liên kết tâm linh, để lại Octocalvariae cào cấu các bức tường của pháo đài tinh thần của hắn ta.

Trong khoảnh khắc, Mephiston đã cân nhắc đến việc đâm kiếm xuyên qua tên phù thủy xenos chỉ để thỏa mãn thú vui làm hắn đau đớn.

Ông tra thanh Vitarus vào vỏ và rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top