顾沉歌 - Tương phùng


【玄丽】相逢

【Huyền Lệ】Tương phùng

Quyến Tư Lượng - Kính Huyền x Đồ Lệ

Tác giả: 顾沉歌

Link truyện gốc: https://mariuscielo.lofter.com/post/1fc5ab27_1ccef838b

Fic dịch khi đã được sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người tôn trọng công sức dịch của mình và không đem đi nơi khác. Cảm ơn.

°

Phàm nhân tung người nhảy lên bắt được thần minh của nàng, thần minh liều lĩnh chạy về phía phàm nhân của hắn.


_______

Thì ra trên Tư Lượng đảo thật sự có thần tiên.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đồ Lệ khi nhìn thấy Kính Huyền từ trên trời giáng xuống.

Đương nhiên khi đó nàng còn không biết tiên nhân trước mắt chính là Tiểu Phúc ca ca hơn mười năm không gặp, chỉ là nàng liếc mắt liền cảm thấy trên người Thượng Tiên này có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Chờ thoát khỏi nguy hiểm, Đồ Lệ mới hậu tri hậu giác nhớ tới, mình không chỉ không kịp cùng hắn hảo hảo nói lời cảm ơn, thậm chí còn bị một người xa lạ ôm lâu như vậy.

Nàng nghĩ đến vết thương thiêu đốt trên người hắn còn có sắc mặt tái nhợt, trong lòng vốn có chút ngượng ngùng liền biến mất vô tung vô ảnh. Mặc dù lúc đó Đồ Lệ không biết cảm giác quen thuộc cùng vị Thượng Tiên này xuất phát từ đâu, nhưng khi hắn tới gần nàng, nàng cũng không chán ghét, thậm chí còn có một loại ảo giác đã lâu không gặp.

Thật giống như vì lần sóng vai này, bọn họ đã phải chờ đợi thật lâu thật lâu.

Sau đó Kính Huyền ở cùng nàng từng cẩn thận hỏi nàng: "Lần đầu tiên gặp ta, nàng đã... Nàng đã nghĩ gì về ta?"

Đồ Lệ nhạy bén nhận thấy ý thăm dò trong lời nói của hắn, cầm tay hắn nắm chặt, sau đó nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên ta cảm thấy trên đảo Tư Lượng giống như lồng giam này có thần tiên tồn tại."

Nàng dừng một chút, liếc mắt nhìn sắc mặt hắn, lại tiếp tục nói, "Tuy rằng lúc ấy ta không nhớ tới huynh là ai, cũng không thích huynh, nhưng tràng diện kia ta có thể nhớ cả đời.”

Mắt thấy sắc mặt Kính Huyền càng ngày càng đen, nàng phốc một tiếng cười ra, lắc lư tay hắn nói: "Ai nha ngươi cũng đừng rối rắm cái kia, ngươi cũng biết ta ngốc, suy nghĩ chậm một chút, không phải vẫn là ngã trên tay ngươi sao?"

Kính Huyền nghe vậy thần sắc hơi dịu lại, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: "Không ngốc.”

Đồ Lệ cảm thấy hắn đáng yêu quá mức, nhất thời cười đến không thấy răng không thấy mắt.

Nàng suy nghĩ một chút, nhếch khóe miệng cười xấu xa hỏi hắn: "Lúc ấy huynh vẫn ôm ta, có phải còn có tâm tư khác không?"

Nàng vốn là có ý đùa giỡn Kính Huyền một chút, nhưng không nghĩ tới tai hắn chậm rãi đỏ lên, ho khan một tiếng, thật sự là thừa nhận: "Ừ.”

Kỳ thật hắn vốn có thể một mình dẫn đi những quái vật biển kia, so với mang theo Đồ Lệ thì phần thắng cũng lớn hơn một chút. Nhưng khi bay qua bên cạnh nàng, thấy trong mắt thiếu nữ phản chiếu ra hình ảnh mình không có bất kỳ ngụy trang nào, hắn theo bản năng liền đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Hắn chờ đợi cho cái ôm này quá lâu. Tuy nói không biết hậu quả của việc mình tùy tiện xuất hiện trước mặt người lạ là như thế nào, nhưng một khắc kia hắn đã cảm thấy mỹ mãn. Từ bốn tuổi đến mười bảy tuổi, từ khờ khạo đến tình thâm tuổi trẻ, Đồ Lệ là một phần không thể bỏ qua trong cuộc sống của hắn. Nếu như nói kiên trì đi điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ là hắn trang trọng nói lời tạm biệt với quá khứ, như vậy Đồ Lệ chính là ước vọng vô hạn của hắn đối với tương lai. Khi bắt lấy tay Đồ Lệ trên không trung, Kính Huyền đã nghĩ, nếu có thể, về sau hắn sẽ không bao giờ muốn buông ra nữa.

  Nàng ấy là thế giới của hắn.

Kính Huyền kỳ thật cũng là sợ hãi. Điểm tâm tư kiều diễm kia sớm đã bị tan trong gió bởi sự săn đuổi không ngừng của Huyền Vũ, hắn cẩn thận đem nàng bảo vệ vào trong ngực, cũng là hối hận chính mình có phải quá mức xúc động hay không. Trong nháy mắt Kính Huyền thậm chí nghĩ tới cho dù mình tiêu tán ở trong nước biển, cũng không thể để cho thứ kia làm thiếu nữ bị thương. Đồ Lệ ngang dọc cũng không nhận ra hắn, chỉ cần nàng không quay đầu lại, cũng không cần ở sau này mang trên lưng một phần áy náy.

Nhưng hắn không biết Đồ Lệ căn bản là không nghĩ tới bỏ lại hắn một mình rời đi. Chủy thủ của nàng tuy rằng không thể so sánh với Hàn Thấm của hắn, nhưng nàng vẫn không chùn bước.

Đồ Lệ tựa vào vai hắn, hai mắt sáng lấp lánh: "Ta nói cho huynh biết nha, sau đó ta còn đắc chí nghĩ ta cùng tiểu Thần tiên này phối hợp còn rất ăn ý."

Kính Huyền ôm bả vai nàng, không nói tiếp. Hắn ở trong bóng tối ở bên nàng mười năm, có vài thứ đã sớm không cần nói. Cho dù hắn tuyệt đối không đề cập đến thân phận của mình, trong lòng đối với nàng theo bản năng thân cận cùng hồi hộp cũng là không giấu được.

Đồ Lệ bỗng nhiên ngồi thẳng người, chuyên chú nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt nghiêm túc gọi tên hắn: "Kính Huyền."

Kính Huyền "ừm" một tiếng: "Làm sao vậy?"

Đồ Lệ đưa tay nâng mặt hắn, không tiếng động thở dài, trong mắt tràn ngập ôn nhu vô tận: "Ta nói, sau này gặp chuyện huynh không cần lúc nào cũng tự mình gánh vác.”

Kính Huyền ngẩn người, lại nghe nàng nói: "Ta biết huynh không muốn để cho ta gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại ta ngẫm lại liền sợ hãi. Nếu lúc ấy Huyền Vũ không đi, ta có phải sẽ mất đi huynh hay không?"

Kính Huyền chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, thanh âm gian nan: "Lệ Nương..."

Đồ Lệ nhìn hắn, trong mắt chậm rãi phủ một tầng hơi nước, dưới hơi nước mơ hồ có thể thấy được đau lòng: "Trước khi huynh coi mình là một thần tiên, huynh đầu tiên là Kính Huyền, huynh không phải là không gì không làm được, ta cũng không phải không có khả năng. Huynh thấy ta bị thương sẽ đau lòng, tương tự như vậy ta thấy huynh bị thương cũng sẽ buồn.”

Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ: "Cho nên sau này ở trước mặt ta, đừng lúc nào cũng trái một câu 'không có việc gì', phải một câu 'không đau', lại thêm một câu 'Đừng lo lắng', huynh lại nói nữa ta thật sự sẽ tức giận.”

Khi Kính Huyền nói chuyện với nàng, Đồ Lệ kỳ thật rất khó chịu. Sau đó nàng cẩn thận nhớ lại mười ba năm mình sống trên đảo Tư Lượng, tuy nói không được mọi người chào đón, nhưng dường như mỗi thời điểm mấu chốt đều có thể gặp hung hóa cát. Sau khi cha rời đi có cha mẹ nuôi nhận nuôi, sau khi cha mẹ nuôi tiêu tán lại có Hằng lão đón nàng đến chăm sóc, lúc sinh tử còn có Kính Huyền liều lĩnh chạy về phía nàng.

Vốn tưởng rằng là mình tích phúc cho nên vận khí tốt, lại không biết là có người mở đường cho nàng, lại vứt bỏ danh tính cách một bức tường ở bên yên lặng thủ hộ nàng mười năm.

Trong tam giới tứ hải, có vô số Tiên nhân tồn tại. Nhưng đối với Đồ Lệ mà nói, Kính Huyền chính là thần minh duy nhất của nàng.

Đồ Lệ nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt hắn, cứng mặt hỏi: "Cho nên lúc ấy có đau không? ”

Kính Huyền ôm eo nàng, vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở nóng ẩm vén lên ngứa ngáy trong lòng Đồ Lệ. Hắn hiếm khi nói như thế này, lúc mở miệng còn có chút ngượng ngùng. Dư quang khóe mắt Đồ Lệ thoáng nhìn vành tai đỏ hoe của hắn, mím môi khẽ cười.

Nàng nghe hắn xấu hổ nói: "Rất đau.”

Đồ Lệ vỗ vỗ lưng hắn, cười dỗ dành: "Được rồi, không đau nữa." Nàng ôm lấy hắn, "Sau này đã có ta ở đây.”

Kính Huyền làm nũng cọ cọ vào bên cổ nàng, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Phàm nhân nhất định yêu thần minh, thần minh cuối cùng sẽ chạy tới nhân gian.

END.

______

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top