PHẦN HAI - NHỮNG NGƯỜI THỦ HỘ TẠI CỔNG THÀNH
CHƯƠNG 1
Đĩa quỹ đạo Arcus - Terra
Kestros nhìn lên khi cánh cửa mở ra và đứng dậy khi Đội Trưởng Katafalque bước vào. Người chỉ huy đội xung kích nhìn anh một lúc lâu nhưng không nói gì. Bộ giáp của Katafalque vẫn còn trầy xước và dính đầy máu từ chiến trường, và một vết thương đóng vảy đã cắt đôi thái dương bên trái của ông ta. Đôi mắt lạnh lùng của ông nhìn chằm chằm vào Kestros.
Kestros vẫn tập trung, mắt dán chặt vào góc phòng giam. Những suy nghĩ vụt qua đầu anh ngay cả khi anh ngăn chúng lộ ra trên khuôn mặt mình. Anh đã được lệnh đến phòng giam khi đại đội rút khỏi trạm không gian Damocles. Không có lời giải thích nào được đưa ra, chỉ là một mệnh lệnh trực tiếp không cho phép làm rõ hay đặt câu hỏi. Kể từ đó anh không gặp ai ngoài những Servitor đã lột áo giáp của anh. Phòng giam mà anh được đưa đến nằm ở một khu vực chưa được sử dụng của tấm quỹ đạo, cách các anh em của mìnhnửa kilomet.
'Tại sao tôi lại ở đây, đội trưởng ?'
"Ta không thể cho cậu câu trả lời,"
Katafalque nói. Kestros biết đây là lần gần nhất anh có thể nhận được một lời thứ lỗi và anh không ngạc nhiên. Anh đã không mong đợi gì cả. "Cậu đang được biệt phái ra khỏi quyền hạn của ta, có hiệu lực ngay lập tức."
Kestros chớp mắt. Katafalque đang quan sát anh một cách cẩn thận. Anh cân nhắc xem nên nói gì. Điều này có vẻ giống như một lời quở trách, giống như một lời chỉ trích, nhưng nếu đúng như vậy thì đó là vì một hành động nào đó mà anh không hề hay biết. Anh không thích sự gián tiếp; không có chỗ cho nó trong Quân Đoàn. Anh và họ là những chiến binh, không phải là cận thần của một vị vua. Anh cảm thấy sự khó chịu dâng lên trong máu và buộc nó phải nguội lại.
"Tuân theo ý ngài, đội trưởng," anh nói một cách thận trọng.
"Đó không phải là ý muốn của ông ấy, trung sĩ," một giọng nói trầm vang lên, và một chiến binh khác bước qua cánh cửa phía sau Katafalque.
Người chiến binh mặc chiến giáp sơn mài, sau lưng khoác một chiếc áo choàng đen phủ lông trắng. Các Piston và sợi dây cáp lấp lánh giữa các tấm áo giáp che một phần cánh tay và chân phải của người chiến binh. Một chiếc chùy có đầu bằng đá đen treo ở thắt lưng, và ông ta nhìn Kestros với đôi mắt đen phía trên bộ râu xám. Sự bình tĩnh và tự chủ tỏa ra trong ông ta với mỗi bước đi.
Kestros chớp mắt rồi quỳ xuống, đấm vào ngực như một lời chào. "Thưa ngài Archamus," anh nói, cẩn thận giữ cho giọng nói của mình không có sự bối rối hiện đang chạy qua đầu anh.
Trong số tất cả các chiến binh của Quân đoàn, có rất nhiều người được coi trọng: Ngài Sigismund, Iapetus, Seneschal Rann; nhưng Archamus là một trong những Người đầu tiên. Một trong hai mươi chiến binh được vị Primarch bổ nhiệm cho Quân đoàn khi Ngài ấy đoàn tụ với Hoàng đế. Với cái chết của Hạm đội trưởng Yonnad trong những ngày đầu của cuộc chiến, Archamus giờ đây là người cuối cùng của hội anh em đó. Trong hơn một thế kỷ rưỡi, Archamus đã phục vụ. Ông ta đã sát cánh cùng Rogal Dorn trong những chiến thắng vĩ đại nhất của Quân đoàn trong Cuộc Đại Viễn Chinh. Người ta không thể ngước mắt nhìn thẳng vào một người chiến binh như vậy nếu không được yêu cầu.
Ông ta dừng lại cạnh Katafalque và gật đầu với vị đội trưởng. "Cậu ta sẽ phục vụ ta chứ?'
'Anh ta là người giỏi nhất của tôi. Hơi cứng đầu một chút, nhưng rồi ngài cũng sẽ quen với điều đó.'
Qua khóe mắt, Kestros nhìn thấy viên đội trưởng của mình mỉm cười, cử chỉ ngắn gọn như một tia chớp. Kestros lại chớp mắt.
"Đủ thời gian và cậu sẽ có thể chịu đựng được bất cứ điều gì," Archamus nói, giọng đều đều và thiếu đi sự hài hước, và mặc dù không chắc chắn nhưng anh nghĩ rằng nụ cười lại thoáng qua trên khuôn mặt Katafalque.
"Ta gửi lời cảm ơn," Archamus tiếp tục. "Ta hy vọng cậu ta sẽ phục vụ ta cũng tốt như ông đã làm.'
Lần đầu tiên sau từng ấy năm phục vụ, Kestros nghe thấy tiếng cười của Đội trưởng Katafalque.
"Tôi hy vọng anh ta phục vụ ngài tốt hơn thế." Katafalque cúi chào Archamus thật lẹ rồi liếc nhìn Kestros. "Hãy mang lại danh dự cho bọn ta ở bất cứ nơi nào mà nhiệm vụ đòi hỏi anh, người anh em," ông ta nói.
Kestros cúi đầu sâu hơn, nhưng Katafalque đã quay người và rời khỏi phòng.
"Đứng lên đi, trung sĩ," Archamus nói, và Kestros đứng dậy. Archamus bắt gặp ánh mắt của anh. 'Đây không phải là vết nhơ danh dự của ngươi, cũng không phải của đại đội ngươi. Nó cũng không phải là vì sự chỉ trích."
Kestros cố đọc nét mặt người chiến binh già, nhưng không được. Nó giống như việc cố gắng đọc tâm trạng của một vách đá từ hình dạng các vết nứt của nó. Ông ta có vẻ ngoài như đá tảng, giống như rất nhiều người trong Quân đoàn. Kestros cảm thấy câu hỏi bật ra khỏi môi trước khi anh kịp nuốt chửng.
'Vậy thì có chuyện gì vậy, thưa ngài?
Archamus nhìn Kestros bằng một cái nhìn, có thể chứa đựng sự tính toán hoặc thích thú.
"Quân đoàn và Primarch cần sự phục vụ của ngươi," Archamus nói. Kestros cảm thấy những lời đó như bóp nghẹt hơi thở của anh.
Archamus nửa quay về phía cửa, máy móc trong tay và chân của ông ta kêu vo vo trong sự yên tĩnh của phòng giam.
"Hãy trang bị vũ khí và áo giáp cho mình," Archamus nói và nhìn vào bóng tối của hành lang phía sau cửa phòng giam. Một giây dài trôi qua trước khi ông tiếp tục. "Ngươi có câu hỏi, nhưng câu trả lời không thể được đưa ra ở đây.'
Kestros chớp mắt. Một cảm giác mà anh không thể hiểu hoặc không thể xử lý được đang cuộn lên trong bụng anh và lan tỏa một cơn rùng mình trên da thịt anh. Có điều gì đó trên khuôn mặt của người chiến binh già khi ông ta nhìn vào bóng tối, như thể một ý nghĩ nào đó vụt qua như một cái bóng lướt qua bên trong hộp sọ của anh. Kestros xua tan sự lo lắng trong đầu và gọi những người thợ cơ khí của mình đến.
Bãi phế liệu trôi dạt Messalina - gần khoảng không của Terran
"Đó là cái gì vậy?"
Incarnus rít lên, vặn dây đai khi một tiếng kim loại trầm vang vọng khắp căn phòng. Myzmadra đã cố gắng hết sức để nghỉ ngơi, nhưng giờ cô đã tỉnh, tim đập nhanh.
"Không có gì đâu," Ashul thở ra từ bên cạnh vị psyker. Anh ta không cử động, và trông vẫn như đang ngái ngủ bất chấp tiếng ồn. 'Chỉ là những mảnh vụn của thiên thạch va chạm ở bên ngoài. Rất có thể không có gì lớn hơn một hạt ngũ cốc."
'Làm sao anh biết?' Incarnus nói.
'Bất cứ thứ gì lớn hơn sẽ làm thủng một lỗ. Nếu nó là thứ gì đó thực sự lớn và đủ nhanh... à, cứ coi như chúng ta sẽ không thể tiếp tục say mê với cuộc trò chuyện này đi.'
Incarnus rít lên, mắt đảo quanh các bức tường. Không phải lần đầu tiên Myzmadra nghĩ mình giống như một con thằn lằn được kéo dài thành hình người. Một phần trong cô đang tận hưởng sự khó chịu của gã psyker, nhưng cô lại không có cùng chung thái độ dửng dưng của Ashul đối với hoàn cảnh hiện tại của họ.
Khoang chứa này thực sự không phải là một khoang chứa mà là một thùng container chở hàng kín gió, cao và rộng hai mươi mét, chiều dài thì gấp đôi. Nó thuộc loại được sử dụng để vận chuyển các vật liệu dễ bay hơi của gia tộc hư không Jovian. Bây giờ hàng hóa duy nhất của nó là Myzmadra, Ashul, Incarnus và năm Space Marine.
Họ đã bay xuyên qua bầu khí quyển của Terra và gặp gỡ một con tàu hệ thống nhỏ đang chạy giữa các bến tàu không gian. Tàu con thoi của họ đã đậu trong một khoang kín chỉ chứa các container và một nhóm Servitor. Họ chui vào một chiếc thùng container và niêm phong lại từ bên trong. Một giờ sau, bọn họ bị ném vào khoảng không bên rìa một mảnh thiên thạch trôi dạt và để nó quay tròn, giống như hàng tỷ tỷ mảnh rác trên vũ trụ khác đang làm tắc nghẽn khoảng không của hệ mặt trời. Myzmadra không biết họ đang chờ đợi điều gì; thông tin về nhiệm vụ của cô ấy đã cạn kiệt từ lâu.
Năm Space Marine xử lý tình huống này một cách hoàn toàn thờ ơ. Hầu hết họ đều im lặng và đứng hoặc ngồi, gắn mình vào vách tường bằng nam châm từ tính. Cô đã bắt đầu nhận thấy sự khác biệt giữa năm người bọn họ khi cô có cơ hội quan sát họ.
Phocron di chuyển không ngừng, như thể hắn ta sẽ phát ốm nếu bị bắt phải ngồi yên vậy. Ngay cả khi ở trong tàu con thoi, hắn luôn quay đầu qua lại để quan sát từng chi tiết xung quanh. Tuy nhiên, chuyển động của hắn luôn mượt mà và chính xác; hắn chỉ không bao giờ ngừng động đậy. Hắn liên tục tháo và lắp lại vũ khí của mình kể từ khi chúng được đưa vào thùng chứa. Trang bị và áo giáp của hắn là một bộ đồng phục màu chàm xỉn, không có dấu vết hay đồ trang trí, mặc dù uy quyền của hắn là không thể nghi ngờ. Hắn rất cao lớn, mặc dù với sinh lý học của Space Marine khiến khó có thể đánh giá hắn cao lớn hơn bao nhiêu so với những người còn lại.
Người cầm khẩu súng Melta tên là Kalix, và hắn ta quấn lấy sự tĩnh lặng quanh mình như một chiếc áo choàng. Hắn đã không hề cử động kể từ khi bước vào container. Một biểu tượng có răng cưa chạy dọc giữa mũ của hắn ta, và các tấm áo giáp của hắn được sơn mài với hoa văn hình vảy tinh tế. Càng quan sát Kalix, cô càng muốn hắn di chuyển; sự im lặng của hắn giống như một thứ áp lực đè lên mắt cô.
Orn bám sát Phocron như một cái bóng. Lùn hơn một chút so với những người khác, bộ giáp của hắn vẫn bám bụi của chất thải Gobi trong các rãnh của nó. Khuôn mặt hắn rộng, và gò má lấm tấm những vết sẹo hình ngôi sao. Hắn và Phocron thường xuyên nói chuyện, nhưng trong khi cô có thể nghe được Phocron đang nói gì, thì Orn chưa bao giờ nói to hơn một tiếng thì thầm.
Người cuối cùng mà cô khai quật được từ dưới lòng đất lên có tên là Hekaron, và là kẻ khác thường nhất trong bọn. Trong khi Phocron và Silonius trông gần giống như nhau, Hekaron luôn cười toe toét với thế giới với khuôn mặt là một con thằn lằn màu xanh lá cây tươi sáng được xăm bằng thuốc nhuộm phát sáng. Những hàng ngọc trai đen trên những chiếc nhẫn bạc treo trên tai và lông mày bên phải của hắn. Hắn đã cởi bỏ mũ trụ ra ngay khi họ ra khỏi trận chiến và đã không ngừng mỉm cười kể từ giây phút đó. Hàm răng của hắn sắc và sáng bóng.
Sau đó là Silonius. Kẻ mới đến ít nói và luôn ở ngoài rìa những người khác trong khi là một trong số họ. Lúc đầu cô tự hỏi liệu đó có phải đơn giản là vì hắn là người mới trong một nhóm chiến binh gắn bó với nhau hay không, nhưng không phải vậy. Khi quan sát họ, cô nhận ra rằng Phocron, Hekaron, Kalix và Orn không có mối liên kết đặc biệt nào. Quân đoàn đã chôn họ dưới lòng đất hoang Gobi cách đây nhiều năm, nhưng nếu họ đã biết nhau từ trước thì họ cũng không để lại dấu hiệu nào. Họ làm việc trôi chảy cùng nhau, nhưng đó có thể là kết quả của quá trình đào tạo hơn là sự thân quen. Silonius không phải là người ngoài cuộc, nhưng hắn ta có vẻ tách biệt, như thể hắn ta chỉ là người qua đường đi ngang qua nhóm của họ, như thể hắn ta đang chờ đợi điều gì đó.
Hắn ta liếc nhìn cô, có lẽ cảm nhận được cái nhìn của cô, và cô nhìn vào mắt hắn một lúc rồi quay đi. Cô nghĩ đến món đồ cô mang theo, bọc trong vải chống đạn và mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi, một mảnh bí mật của chính cô mà cô còn không hiểu.
"Có biết chúng ta sẽ trôi dạt ở đây bao lâu rồi không?" Incarnus nói. 'Chỉ còn đủ không khí để chúng ta có thể thở trước khi nơi này trở thành một cỗ quan tài kỳ quặc. Tất nhiên, đó có thể là có một lý do..."
"Nếu Quân đoàn muốn ngươi chết thì điều đó đã xảy ra rồi," Phocron nói. Incarnus đông cứng người lại. 'Tất cả chúng ta đều ở đây vì chúng ta vẫn còn mục đích.'
Phocron đã ngừng đi đi lại lại. Tất cả những chiến binh hiện đang nhìn Incarnus, đôi mắt và ống kính mũ trụ đang dán chặt vào anh ta.
"Tất nhiên rồi ," Incarnus nói. Myzmadra có thể thấy yết hầu anh ta chuyển động dưới lớp cao su của cổ áo bộ áo hư không khi anh ta nuốt nước bọt. 'Tất nhiên rồi.'
Phocron gật đầu và quay mặt đi. Những chiến binh còn lại cũng làm theo sau đó một giây. Myzmadra thấy rùng rợn. Trong một giây, sự khác biệt giữa năm chiến binh đã biến mất. Họ trở thành một, một kẻ săn mồi duy nhất có ý chí và mục đích thống nhất.
"Im lặng và kiên nhẫn có thể là một cách tốt hơn để kết bạn," Ashul nói ra một câu với âm tiết kéo dài.
Incarnus trông như thể sắp trả lời thì toàn bộ khoang chứa rung chuyển và rung chuyển. Những chiến binh thủ thế trong chớp mắt, đội mũ trụ vào, vũ khí sẵn sàng. Một loạt tiếng lạch cạch rung chuyển qua những bức tường kim loại, rồi trở thành một loạt tiếng lạch cạch lắp bắp.
"Tôi nghĩ là việc chờ đợi đã kết thúc," Ashul nói. 'Hoặc là thế, hoặc mọi thứ sắp kết thúc đột ngột.'
Mặt trăng Luna
Chiếc tàu vận tải lướt xuống mặt tối của tinh cầu Luna. Các tháp pháo theo dõi nó trong một thời gian ngắn, sau khi nghe thấy tín hiệu của nó, các tháp pháo lại quay đi chỗ khác.
Con tàu vận tải nghiêng xuống và hạ cánh, ôm lấy bề mặt. Những tòa tháp nhô lên từ vành của các thành phố trong miệng núi lửa. Các ống dẫn vận chuyển xuyên qua vùng chất thải xám giữa các cụm tòa nhà. Những tấm khiên void lấp lánh phía trên các cụm thành phố như những vết phồng rộp băng giá. Những tàn tích chết chóc và cháy rụi nằm rải rác đây đó, các cạnh của xương kim loại của chúng bắt được thứ ánh sáng yếu ớt. Terra tỏa sáng như một lưỡi liềm mỏng trên bầu trời đen, các thành phố vệ tinh và các tuyến phòng thủ của nó là một vầng hào quang kim cương lấp lánh trong đêm.
Trong khoang phi hành đoàn nhỏ của con tàu, hình ảnh bề mặt của Luna nhấp nháy bên dưới màn hình tĩnh. Con tàu được đánh dấu là một chiếc tàu phục vụ trong Lực lượng quân sự Terran. Sự cho phép của nó là từ một trong những tổ chức chư hầu của Regent of Terra. Archamus đã lấy được mật mã mà không cần phải hỏi vị quan Nhiếp chính hoặc Servitor của ông ta.
"Sắp tới điểm đến đã định," người phi công phục vụ nói đều đều.
"Tiếp tục đi," Archamus nói.
"Tuân lệnh."
"Việc này sẽ rất tế nhị," anh ta thì thầm. "Matriarch Selenar là một người rất...'
Ông ta nhìn Kestros. Viên Trung sĩ gật đầu, nhưng không nói gì. Archamus nhìn lại màn hình.
"Ngươi có câu hỏi nào không, trung sĩ?"
Kestros lắc đầu. Cái cau mày của anh bắt lấy ánh sáng của màn hình và làm sắc nét hơn các góc cạnh trên biểu cảm của anh.
"Ngươi thật rắc rối," Archamus nói. 'Hãy nói lên suy nghĩ của mình đi. Ngươi không phải ở đây để giữ im lặng.'
Cái cau mày sâu hơn và sau đó bị chèn ép thành một thứ gì đó sắc nét hơn. Anh ta thở ra một hơi ngắn và lắc đầu mà không nhìn vào mắt Archamus.
'Thành thật mà nói, thưa ngài, tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây.' Anh nghiêng người về phía trước trước khi Archamus kịp trả lời. 'Tôi không phải là chiến binh của các chiến lược hay sự bí ẩn. Cạnh sắc của lưỡi kiếm và đạn Bolter là vương quốc của tôi. Tôi hiểu những gì chúng tôi đang làm, chỉ là tôi không hiểu vị trí của mình tại đây mà thôi."
Archamus nở một nụ cười ngắn gọn. 'Vậy thì chúng ta đều giống nhau đấy.'
Kestros khịt mũi cười và cau mày nhẹ hơn. Rồi anh lại lắc đầu, như thể để xua tan suy nghĩ đó.
Chiếc tàu vận tải đột ngột hạ cánh. Khung gầm của nó rung lên khi động cơ đẩy được bắn ra.
"Hạ cánh xuống bãi đáp," Servitor nói. Màn hình đột nhiên tràn ngập những vách đá đen như than và những chấm ánh sáng chạy vụt qua một cách mờ ảo.
"Đây vẫn là một cuộc chiến," Archamus nói khi con tàu rung chuyển trong bóng tối. "Chỉ là lần này. Là một cuộc chiến trên một chiến trường khó nhận biết. Chúng ta là Quân đoàn thứ bảy. Chúng ta không nao núng và chúng ta không thất bại. Sức mạnh của chúng ta là phụng sự vì Primarch và Hoàng đế giống như mọi lần trước đây.'
Kestros đội mũ trụ lên đầu rồi bắt đầu liếc sang hai bên để kiểm tra xem có người anh em trong đội đang vắng mặt hay không. Đầu anh ta giật lên về phía Archamus.
"Nguồn gốc của chiến thắng là gì?" Anh nói. 'Nền tảng của sức mạnh là gì?'
Archamus mỉm cười khi độichiếc mũ trụ của mình lên đầu.
"Sự tập trung," ông nói và nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên từ lưới loa, khi tiếng rên rỉ của bộ đẩy bật lửa trở thành tiếng hét. 'Nhưng chìa khóa tạo nên sức mạnh trong chiến tranh không chỉ là sự tập trung mà còn là sự cân bằng. Quá nhiều lời than phiền, ngươi có thể bị mù, quá thận trọng, ngươi sẽ để kẻ thù tấn công theo ý muốn của chúng.'
'Vậy mục đích của tôi là mang lại sự cân bằng, đó là lý do tại sao tôi ở đây?'
Archamus không nói gì. Ông nghĩ mình gần như có thể cảm nhận được cơn giận dữ của người chiến binh trẻ tuổi đang trào ra từ phía sau mũ giáp của hắn ta. Ông có thể hiểu tại sao. Ông đã nói với Kestros về cuộc tấn công quy mô nhỏ trên Terra và họ có nhiệm vụ săn lùng Quân đoàn Alpha trong toàn hệ sao. Với mọi chi tiết bổ sung, ông đều thấy khuôn mặt Kestros đanh lại. Đây không phải là một vinh dự; chính một nhiệm vụ đen tối và cay đắng đã đưa ông rời xa những trận chiến thuần khiết. Cả danh tiếng của Archamus đều không làm lu mờ được sự bất mãn cốt lõi trong người ông. Bí mật, bóng tối và những việc làm cần thiết không phải là nhiệm vụ mà ông mong muốn thực hiện vì vị Primarch của mình.
Con tàu vận tải rung chuyển khi nó hạ cánh. Động cơ bắt đầu giảm tốc ngay lập tức. Kestros cởi dây nịt, di chuyển về phía cửa sau. Archamus theo sau, các thiết bị sinh học kêu vo ve khi ông ta di chuyển. Cánh cửa mở ra, không khí trong cabin thoát ra bóng tối bên ngoài.
Archamus bước ra bãi đáp. Một hẻm núi mở rộng phía trên ông, những tòa tháp và pháo đài nhô ra khỏi hẻm núi, mỗi nơi đều lấm lánh ánh đèn. Một bộ cửa bằng bạc nằm ở mặt vách đá ở đầu đối diện của bãi đáp. Hình Lưỡi liềm của Terra tỏa ánh sáng lạnh lẽo lên đầu họ.
Kestros im lặng khi họ bước về phía cửa, đôi ủng của họ bám chặt vào sàn khi họ bước từng bước. Cánh cửa mở ra và những bóng người bước ra từ bóng tối bên trong. Kestros đã giương vũ khí trong tay trước khi người đầu tiên cách cửa năm mét. Bàn tay của Archamus vươn ra và đập vào nòng súng xuống đúng lúc khẩu súng bùng lên. Quả đạn chạm vào mép bãi đáp và phát nổ. Kestros căng thẳng chống cự, rồi đứng im trước cái lắc đầu của Archamus.
Nhiều bóng người khác nhảy lên bãi đáp, tạo thành một vòng tròn rộng xung quanh họ. Mỗi người đều có hình dạng như con người, nhưng rất cao. Những mảnh giáp màu đen bọc lấy thân thể của họ. Những chiếc mũ trụ che kín mặt họ và ánh sáng xanh tỏa ra từ những khe hở chạy ngang qua giáp che mặt của họ. Ba thanh chống bằng bạc bung ra từ chân họ và kẹp chặt vào sàn đáp khi họ di chuyển. Mỗi người trong số họ đều mang theo một khẩu súng volkite charger. Vòng tích điện của vũ khí phát sáng khi họ chĩa chúng vào Archamus và Kestros.
"Lần cuối cùng Quân đoàn thứ bảy không mời mà đến Luna, nó đã kết thúc rất tồi tệ," một giọng nói vang lên trong vox.
Một bóng người bước lên bãi đáp. Bà ta không bước đi mà đang lơ lửng. Một lớp sơn đen bóng che đi làn da của bà ta như thể đang bôi một lớp dầu vậy. Đôi chân bà ta buông thõng bên dưới cơ thể, da thịt khô héo trên những chiếc xương thon dài. Cánh tay dang rộng sang hai bên. Những ống bạc cong vòng qua vai và xuyên qua lớp phủ màu đen vào phần thịt bên dưới. Bà ta đeo một chiếc mặt nạ bạc có hình dáng giống một khuôn mặt thanh thản với đôi mắt nhắm nghiền. Những mảnh giáp bạc tạo thành vầng hào quang xung quanh, bà ta lướt đi nhẹ nhàng trong thứ lực hấp dẫn mỏng manh, và dừng lại giữa Archamus và cánh cửa đang mở rộng.
"Tệ cho ai?" Archamus hỏi, nghiêng đầu sang một bên.
'Với dòng lịch sử hiện tại, một ví dụ nữa có thể được thực hiện cho tất cả các bên, ngài có nghĩ vậy không?'
Kestros liếc nhìn Archamus, nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Rất hân hạnh được gặp bà, Matriarch Heliosa," Archamus nói, với cái gật đầu nhẹ nhàng nhất. "Tôi xin bà thứ lỗi nếu chuyến thăm này gây ra sự đường đột."
Một tiếng cười vang lên khắp nơi để đáp lại. Archamus kìm nén cho câu hỏi làm thế nào mà bà ta lại có thể kết nối được với các kênh liên lạc của họ.
'Không có gì. Ta luôn rất hân hạnh khi được tiếp đón dòng dõi của Rogal."
Kestros căng thẳng khi đối phương gọi thẳng tên vị Primarch một cách vô lễ như vậy, nhưng Archamus ra hiệu cho anh phải im lặng. Matriarch Heliosa đã xoay người tại chỗ và lướt như trôi về phía những cánh cửa đang mở, rồi dừng lại khi họ không đi theo. 'Ngài đã đi xa đến mức này, ngài có ngại đi xa hơn một chút nữa không?'
"Bà biết chúng tôi đến đây để làm gì mà," Archamus nói, giọng trầm trầm đầy uy quyền. 'Hãy đưa nó cho chúng tôi và chúng tôi sẽ đi.'
"Ngài làm như thể mình không muốn lưu lại đây vậy."
"Hãy thực hiện mệnh lệnh đã đưa tới bà, và đưa cho chúng tôi thứ chúng tôi cần," Kestros gầm gừ.
Heliosa xoay người về phía Kestros. Cái đầu đeo mặt nạ bạc nghiêng sang một bên.
"Không," bà ta nói. 'Không phải bây giờ. Không thể không có việc các ngài mang đến cho ta niềm vui ngắn ngủi khi được bầu bạn và trò chuyện với các ngài."
'Bà sẽ bất chấp ý muốn của Pháp Quan sao?' Kestros ngắt lời.
"Ta yêu cầu các ngài làm theo yêu cầu của ta để ta không phải bất chấp ý muốn của Ngài ấy." Bà ta quay lại phía cửa. "Coi nào, chẳng lẽ một vài bước chân nữa và một vài câu nói là quá đắt đỏ để đòi hỏi hay sao?"
Archamus quan sát vị Matriarch trong một giây. Ông chưa bao giờ gặp bà ta trước đây, nhưng có điều gì đó bất ổn ở đối phương- một bầu không khí quen thuộc, như thể bà ta là một người biết ông, nhưng ông không thể nhớ được. Ông nhìn sang Kestros, nhận thấy bàn tay của viên trung sĩ đang đặt hờ gần vũ khí của mình. Ông liền quay đầu nhìn lại Heliosa.
"Bà là người đáng kính nhất, thưa Matriarch.'
"Đúng vậy," bà ta nói. 'Chào mừng đến với điện thờ cuối cùng của Selenar, các con trai của Dorn.'
Tàu thu gom Wealth of Kings - Bãi phế liệu trôi dạt Messalina , khoảng không gian gần Terran
Ký ức ập đến nhanh đến quá nhanh, nhanh tưởng chừng như bị đạn bắn.
Trong khoảnh khắc, Silonius đã đứng trong thùng hàng, tiếng kêu leng keng của những chiếc kẹp từ tính gắn bên ngoài nhỏ dần trong tai hắn. Và ngay sau đó...
Hắn đang rơi khỏi ánh sáng của thế giới, rơi xuống cái hố trống rỗng trong ký ức của chính mình, rơi xuống với âm thanh của những cái tên từ những huyền thoại bị lãng quên.
Orpheus... Eurydice... Hades...
Và rồi một giọng nói...
"Ngươi sẽ phục vụ Quân đoàn theo cách này chứ?'
"Tất nhiên," một giọng nói mà hắn biết là của mình vang lên.
'Không có một tham số nhiệm vụ nào đang diễn ra. Có một số. Chúng ta cũng đang sử dụng những tài nguyên đã có từ lâu. Bọn họ đã ngủ dưới lòng đất Terra suốt một thập kỷ. Các thông số nhiệm vụ mà họ sẽ tuân theo ban đầu sẽ phục vụ mục đích của chúng ta , nhưng chúng không cụ thể cho nhu cầu hiện tại. Ngươi sẽ là người cung cấp các thông tin cụ thể đó."
"Vâng, tất nhiên rồi, thưa ngài," Silonius nói, và giờ ký ức đã ban cho hắn thị giác. Hắn đang đứng trong một căn phòng dài. Những cột ánh sáng rời đi xa khi hắn lướt qua bóng tối. Trong mỗi cây cột, mái vòm của trường ngưng động rung chuyển. Hắn có thể nhìn thấy hình dạng của những vật thể nhỏ: một hộp sọ gần giống con người với những chiếc răng nanh như lưỡi dao, một mặt dây chuyền bạc có hình thanh kiếm có cánh, một lọ chất lỏng màu xanh nhạt. Một bóng người đứng trước mặt Hắn. Không, không phải một bóng người - là một cá nhân rất cụ thể. Alpharius đang nhìn Silonius, đôi mắt bất động, khuôn mặt vô cảm.
"Có những vấn đề an ninh cần phải được giải quyết," Alpharius nói. 'Tầm quan trọng của hoạt động này không thể được quá cường điệu. Tương lai của cả Quân đoàn và kết quả của cuộc chiến này phụ thuộc vào nó.'
Silonia gật đầu. "Tôi đã hiểu," hắn nói.
'Không, ngươi không hiểu đâu. Nhưng ngươi sẽ. Ngươi đang mang theo chìa khóa của hoạt động này và nó phải được giữ bí mật. Nhưng ngươi sẽ mang những bí mật này đến Terra, và ở đó ngươi không cần phải nói ra bí mật để lấy được nó. Ngay cả khi bỏ qua sức mạnh của Malcador, hay cha tôi, vẫn có những kẻ khác có thể nhìn ra sự thật trong suy nghĩ của ngươi , và một khi họ đã nhìn thấy sự thật đó thì sự im lặng của ngươi không phải là vấn đề mà là của họ. Cách duy nhất để thực sự giữ bí mật, là giữ nó cho riêng mình."
Silonius gật đầu và buộc mình phải nhìn vào mắt vị Primarch của mình. "Tái tạo tâm linh," hắn nói, và Alpharius gật đầu.
Hai bóng người bước ra từ phía sau cột ánh sáng. Cả hai đều mặc giáp, khuôn mặt giống hệt nhau không được che đậy. Những sợi dây bạc và những viên pha lê xanh lấp lánh trên mái đầu để trần của họ.
'Những gì cần thiết sẽ được trao lại cho ngươi khi nó được yêu cầu.'
Hai psyker nhìn hắn không chớp mắt khi họ di chuyển đến đứng hai bên. Hoàng đế đã cấm sử dụng psyker trong Quân đoàn của mình, nhưng Quân đoàn Alpha luôn tuân theo ý muốn của riêng họ hơn là quy tắc của người khác.
'Làm thế nào để tín hiệu gọi về được kích hoạt?'
Alpharius mỉm cười và lắc đầu.
'Điều đó sẽ vẫn bị chôn vùi sâu dưới ý thức của ngươi, nhưng hãy tin rằng khi cần, ngươi sẽ biết.'
Silonius liếc nhìn hai psyker. Họ đã trở nên hoàn toàn bất động. Những sợi năng lượng nhợt nhạt tập trung quanh đầu họ. Đôi mắt của họ đã trở nên đen hoàn toàn.
"Họ sẽ lấy đi thứ gì của tôi?" hắn hỏi.
"Mọi thứ," Alpharius nói.
Và hắn đang rơi lên trong bóng tối, âm thanh của ký ức biến mất thành tiếng vang, và những cái tên theo sau hắn như một lời nguyền rủa.
Orpheus... Eurydice... Hades... 'Người anh em ?'
Silonius quay đầu lại.
Hắn đã không động đậy. Hắn đã mất nhận thức trong giây lát, nhưng điều đó cũng đủ để Phocron nhận ra. Thủ lĩnh đội Thợ Săn Đầu Người đang nhìn hắn, chậm rãi quay đầu lại như thể đang xem xét Silonius từ những góc độ hơi khác.
"Mọi việc ổn chứ, người anh em?" Phocron hỏi. Silonius để ý thấy chữ rune nhấp nháy ở mép mũ trụ của mình. Họ đang nói chuyện qua một kênh riêng.
"Ổn,' hắn trả lời. 'Mọi thứ đều ổn, như nó luôn phải vậy.'
Điện thờ Selenar Luna
'Ta không thể giúp gì cho ngài.' Giọng của Matriarch Heliosa vang dội khắp căn phòng, vang vọng lên các bức tường, như thể chính tinh cầu Luna đang lên tiếng vậy.
Kestros kìm lại bản năng gầm gừ trước sự kiêu ngạo của Matriarch. Bên cạnh anh, Archamus không động đậy hay nói bất cứ điều gì; Kestros có thể cảm nhận được sự kiểm soát trong sự im lặng, đó chính là sức mạnh của ông ta.
Sàn của căn phòng khá nhỏ. Kestros có thể vượt qua nó, từ góc này sang góc khác trong mười bước chân, nhưng các bức tường cứ cao lên cao lên mãi, vượt ra ngoài phạm vi cảm biến của mũ trụ của anh. Một vầng trăng lưỡi liềm bằng pha lê nhạt nằm ở giữa sàn đá granite. Sáu hồ nước hình tròn bao quanh hình lưỡi liềm, bề mặt của mỗi hồ là một tấm gương đen ngang bằng với sàn nhà. Những đường dát bạc trải dài khắp sàn từ các hồ nước. Một vòng tròn gồm các ký hiệu được đánh dấu ở bất cứ nơi nào có hai hoặc nhiều đường giao nhau. Chỉ có bốn biểu tượng, nhưng Kestros không thể nhìn thấy hình ảnh trùng lắp nào trên toàn bộ căn phòng.
Anh không thích điều này. Anh không thích chút nào.
Họ đã đi bộ qua những con đường đá tảng của mặt trăng để đến đây, băng qua pha lê đen và băng qua hẻm núi trên những cây cầu bằng bạc. Có lần anh nhìn xuống khi băng qua một cây cầu và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt mình đang nhìn chằm chằm vào anh từ mặt nước đen tĩnh lặng. Chắc chắn phải có những con đường rẽ ra từ đường chính, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một lối đi hay ngã ba dọc theo con đường. Bụi bặm và hư hại là những gì họ đã đi qua: rỉ sét rỉ ra từ bu lông, và vết xỉn màu bò trên các hình lưỡi liềm bạc và đĩa đặt trên sàn nhà. Với mỗi bước đi, anh cảm thấy như thể mình đang bước trở lại một bí ẩn gần như bị lãng quên, và nó đang chờ để được chết.
"Nơi này không nên tồn tại," cuối cùng Archamus nói, quay người và bước về phía cái hồ gần nhất trong sáu hồ. "Đường hướng của giáo phái của bà đã bị cấm khi bà gia nhập Imperium.'
"Gia nhập à?" Heliosa nói. "Đó là một cách nói rất tử tế."
"Bà chỉ có một lựa chọn," Archamus nói thẳng thừng.
'Diệt vong hay phụng sự, sự lựa chọn được đưa ra bởi tất cả những kẻ chinh phục và những tên bạo chúa.'
Kestros cảm thấy cơn giận tràn qua người mình. Nó đập vào bên trong hộp sọ của anh và hét lên yêu cầu anh rút khẩu súng ra và bắn một viên đạn xuyên qua hộp sọ của Matriarch.
Tuy nhiên, bên cạnh anh, Archamus không hề động đậy
'Nhưng bà đã chọn, và vì điều đó, lần này tôi sẽ chấp nhận lời nói của bà, thưa Matriarch.'
'Và nếu ngài không chấp nhận bọn họ thì sao? Liệu Quân đoàn thứ bảy có đến đây lần nữa để hoàn thành công việc mà họ đã bỏ dở hai thế kỷ trước không? Mối đe dọa đó đã mất đi từ lâu. Bọn ta đã đang chết dần rồi. Sau mỗi năm, số lượng của bọn ta lại ít đi nhiều hơn. Ta thậm chí có thể chấp nhận lời đề nghị xử tử của ngài. Ít nhất nó sẽ xảy ra nhanh chóng."
Bà ta đang nói dối, Kestros nghĩ. Anh có thể nghe thấy điều đó trong giọng nói của bà ta, trong những rung động không thể kiểm soát được ở rìa ngôn từ. Bà ta ham muốn được sống nhiều hơn bất cứ thứ gì khác.
Archamus nói: "Tôi không có hứng thú với bà, Matriarch, cũng như việc bà đang nói dối. Tôi tới đây chỉ vì những gì bà được lệnh phải đưa cho chúng tôi.'
"Ta không thể giúp được," Heliosa rít lên.
"Vậy thì chúng ta sẽ xem liệu Imperium có còn thương xót bà hay không," Archamus nói khi quay người và bước một bước về phía lối ra vào.
'Không!' Từ ngữ đó vang lên rõ ràng từ các bức tường. Những gợn sóng trải rộng trên bề mặt của sáu hồ nước.
Archamus từ từ quay lại, nghiêng đầu thắc mắc.
"Ta đã nói rằng ta không thể giúp đỡ, chứ không phải nói là ta từ chối.'
'Tại sao bà không thể giúp đỡ?' Archamus nói, giọng ông đều đều và vô cảm như băng.
"Bởi vì cô ấy không chịu vâng lời ta," Heliosa nói.
"Đưa cô ấy đến đây," Archamus nói. "Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô ấy."
"Như ngài muốn," bà ta nói.
"Tôi đã nói rồi, rằng tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì bà muốn ở tôi," cô gái mặc áo choàng xám lên tiếng. Cô ta ngước nhìn Archamus và nhún vai chán nản. 'Không còn gì cần phải làm rõ thêm nữa.'
Sau đó, cô ngồi xuống sàn và bắt đầu liếc quanh phòng, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó thú vị hơn hai chiến binh Imperial Fists đang đứng phía trên cô.
Khuôn mặt cô gái gầy gò và xanh xao, chỉ nổi bật bởi một vòng tròn màu đỏ tươi ngay dưới mắt trái. Những bím tóc bằng dây bạc treo trên da đầu thay cho tóc. Cô ta cao so với một người bình thường , nhưng lại có dáng người gầy gò như cành liễu, điển hình của một người sinh ra và lớn lên trong môi trường trọng lực thấp. Đôi mắt cô ta có màu xanh lá cây. Áo choàng trơn nhẵng màu xám bụi. Cô gái trông vẫn khá trẻ, nhưng cái cách mà cô ta nhìn ra thế giới lại rất già dặn. Tên cô ta là Andromeda-17. Điều đó có nghĩa là, theo truyền thống của các giáo phái gen Luna, cô ta là sự hồi sinh thứ mười bảy của một cá thể có cùng bộ gen.
Archamus quan sát cô ta một lúc.
"Matriarch Heliosa, xin vui lòng cho chúng tôi một phút," ông ta nói mà không rời mắt.
Matriarch hơi dịch chuyển ra khỏi vị trí, và Archamus nghĩ rằng bà ấy sẽ phản đối, nhưng sau đó bà ấy lướt tới cánh cửa hình vòm mà không nói lấy một lời.
"Bà ấy vẫn sẽ nghe thấy những gì ông nói, ông biết mà," Andromeda nói. Archamus phớt lờ những lời đó.
"Imperium cần cô," ông ta nói.
"Imperium có thể ra đi và cần thứ gì đó khác để bù vào," Andromeda nhún vai nói.
Kestros bắt đầu tiến về phía trước, tay nắm chặt. Archamus đặt tay lên ngực anh ta trước khi kịp bước đi. Sự thích thú nhảy múa trong mắt Andromeda khi cô nhìn Kestros.
'Mức độ mất cân bằng tâm lý liên quan đến tính khí. Các ông biết đấy, tôi chưa bao giờ gặp một người nào như các ông trước đây.' Cô ta quay lại nhìn Archamus và hất cằm về phía Kestros. "Người này đến đây chỉ để đe dọa, hay là vì ông cần được trấn an bởi sự thẳng thắn của anh ta?"
Kestros không hề cử động, nhưng Archamus có thể cảm nhận được sự căng thẳng của viên trung sĩ.
"Bình tĩnh nào người anh em," Archamus nói. "Ta chắc chắn rằng cô ấy không có ý xúc phạm."
"Ồ không," Andromeda nói, hàm răng bạc lấp lánh trong miệng khi cô mỉm cười. 'Tôi không có ý ám chỉ một sự xúc phạm. Tôi định nói rằng các người thật ngu ngốc.'
Archamus phớt lờ những lời đó. Có điều gì đó tính toán đằng sau sự thích thú trong đôi mắt cô ta, điều gì đó đang thăm dò, đánh giá, phán xét.
"Chúng tôi đến vì cô," ông ta nói, giọng trầm và kiềm chế, "theo ý muốn của vị lãnh chúa, người bảo vệ ngai vàng và là Pháp quan của Hoàng đế."
"Chẳng liên quan," Andromeda ngắt lời. 'Tất cả những gì ông có thể làm là giết tôi hoặc khiến tôi phải chịu đau đớn, mặc dù điều sau khó có thể xảy ra dựa trên mô hình tâm lý của Quân đoàn của ông. Điều này có nghĩa là ông cần thuyết phục tôi và ông sẽ không thành công khi làm điều đó.'
"Matriarch của cô có vẻ cũng phản kháng như nhau," ông ta nói.
Andromeda cười lớn.
'Loại người như các ông thực sự được xây dựng theo một đường thẳng phải không? Bà ấy không kháng cự. Bà ấy đang sợ hãi. Bà ấy van xin và đe dọa tôi hàng giờ đồng hồ liền khi nhận được thông điệp của các ông, và Bà ấy cũng thành công như ông bây giờ."
"Sợ hãi à?" ông ta hỏi.
"Chúng tôi đang chết dần rồi, Space Marine," Andromeda chậm rãi nói, như thể đang kéo dài sự kiên nhẫn của mình đến mức kiệt sức.
'Chúng tôi bắt đầu chết dần chết mòn khi các ông lần đầu tiên bắt chúng tôi phải quy phục. Công việc của chúng tôi làm cho Hoàng đế đã giúp chúng tôi có thêm chút thời gian, nhưng nếu tôi không phải là thế hệ cuối cùng của đồng loại thì thế hệ tiếp theo sẽ như vậy. Matriarch không muốn nhìn thấy sự thật đó. Bà ấy vẫn hy vọng rằng chúng tôi có thể sống lại. Bà ấy sẽ làm mọi thứ và bất cứ điều gì để bảo tồn những gì còn lại.' Cô ấy dang hai tay ra, một nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt. 'Tôi, một đứa trẻ ích kỷ, sẽ không làm thế.'
Archamus đợi trong một nhịp tim, rồi gật đầu cộc lốc.
"Tốt thôi," ông nói, đứng thẳng lên và bắt đầu đi về phía cửa. Kestros di chuyển theo sau.
'Có phải vậy không?' Andromeda gọi.
Archamus quay lại và nhún vai với cô ta.
"Cô có thể nghĩ chúng tôi đơn giản, nhưng chúng tôi được sinh ra để đánh giá điểm mạnh và điểm yếu, cũng như để biết khi nào có thể thắng và khi nào không thể thắng. Vì vậy, vâng, chỉ thế thôi. Sẽ không có sự trừng phạt nào cho sự thách thức của cô.' Ông ta quay lại và bước một bước về phía cổng vòm. 'Tuy nhiên, tôi rất ngạc nhiên.'
'Ngạc nhiên vì gì ?'
"Tôi chưa bao giờ gặp một người như cô trước đây," ông nói, ném lại lời nói của chính cô ta khi ông bước đi. "Theo một cách nào đó, thật ấn tượng khi thấy rằng cô thậm chí không muốn biết điều gì sẽ đưa chúng tôi đến đây."
"Tôi tưởng tượng chỉ là đạn và máu thôi," cô lẩm bẩm.
"Không," ông nói, dừng lại ở ngưỡng cửa. 'Tôi đang săn lùng kẻ thù và một bí mật.'
'Kẻ thù nào cơ?'
"Tôi không thể kể cô nghe về bọn chúng vì cô chưa đồng ý phục vụ."
Đôi mắt cô ta nheo lại. Không khí buồn chán đã biến mất khỏi cô ta.
'Đó là điều ông không hiểu phải không? Điều gì đó trái ngược với bản chất của ông, điều gì đó mà ông cần tôi hiểu...'
Ông ta để cho một tiếng cười vang lên trên môi và bước thêm một bước về phía cửa. 'Chúc may mắn cho bất cứ điều gì cuộc sống của cô ở đây mang lại.'
"Đợi đã," cô ta gọi, và Archamus lại dừng lại. "Ông đang thao túng tôi. Nó sẽ không hiệu quả đâu. Tôi đang kiểm soát bản chất của mình. Mặc dù tôi phải thừa nhận là ông đã làm rất tốt."
Ông bước chậm rãi về phía nơi cô gái đang ngồi. Khi cách cô một bước, ông ngồi xổm xuống sao cho mặt mình gần như ngang tầm với cô ta . Thiết bị sinh học của ông kêu lách cách khi chúng đang đỡ lấy trọng lượng của ông. Ông nhìn vào mắt cô ta.
"Chắc là cô nhầm rồi," ông nói một cách thận trọng. 'Thao túng là thứ mà những ngươi như tôi quá thẳng thắn để có thể làm được.'
Cô ta cuối cùng đã mỉm cười.
'Dù đó là gì đi nữa...' Cô gái lại lắc đầu, hàm răng bạc cắn chặt môi.
Ông ta đợi. 'Đó là một điều gì đó phi thường phải không?'
"Chúng ta có phải gặp rắc rối khi đến đây không?" Kestros nói từ phía ô cửa hình vòm.
"Xin đừng cố tâng bốc tôi," Andromeda ngắt lời. 'Chủ nhân của anh hầu như không có khả năng tương tác với thứ gì đó không có nút kích hoạt, nhưng ít nhất ông ấy đã xác định được rằng điểm yếu của tôi, chính là sự tò mò hơn là cái tôi.'
Archamus phớt lờ những lời nói luyên thuyên này.
"Chà?' ông nói, nhìn Andromeda không chớp mắt. 'Cô sẽ phục vụ chứ?'
Cô lắc đầu và nhắm mắt lại, trán nhăn lại như thể đang lên một cơn đau đột ngột.
"Ừ," cô nói và mở mắt ra. 'Đúng. Tôi sẽ.'
Archamus đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng. Đằng sau ông, Andromeda vẫn ngồi trên sàn, mắt dán chặt vào làn nước đen của một trong những cái hồ.
"Theo tôi," ông nói mà không quay đầu lại.
"Lời này có nghĩa là cô nên đi theo," Kestros nói sau một lúc im lặng. 'Không có gì khác cần phải làm rõ thêm.'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top