21

Sau khi ở Hồng Kông bốn năm ngày, Vương Gia Nhĩ và Lâm Tể Phạm bắt đầu thu dọn đồ đạc đặt chân lên máy bay đến Thái Lan.

Vé máy bay là Lâm Tể Phạm mua, phòng khách sạn là Lâm Tể Phạm đặt, ngay cả hành trình mỗi ngày của bọn họ cũng đều được Lâm Tể Phạm lên kế hoạch trước.

Cảm giác lớn nhất của Vương Gia Nhĩ khi ở bên người nọ là cậu không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, sẽ luôn có người thay cậu suy nghĩ chu toàn. Thậm chí ngay cả một số việc cơ bản nhất cũng đều được chăm sóc một cách chu đáo.

Tuy rằng về những điểm này Đoàn Nghi Ân cũng làm không tệ, chỉ là hiện tại Vương Gia Nhĩ không có ý định sẽ tưởng niệm về những mặt tốt của anh.

Không cần thiết, cũng không thể bù đắp được cái gì.

"Gia Nhĩ, đến giờ lên máy bay rồi."

Cánh tay bị ai đó chạm nhẹ, Vương Gia Nhĩ khẽ run lên rồi mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Cậu cảm thấy hơi áy náy đối với sự thất thần vừa rồi của mình, cậu khẽ mỉm cười với Lâm Tể Phạm, cũng coi như bày tỏ sự xin lỗi đến anh.

"Đi thôi."

Nhiệt độ điều hòa trên máy bay hơi thấp, Lâm Tể Phạm thì không sao nhưng còn Vương Gia Nhĩ ngay từ khi bước chân vào cabin đã run rẩy không kiềm chế được.

Hai người cầm vé lên máy bay, lần lượt đi về phía ghế ngồi, lúc Vương Gia Nhĩ cởi ba lô ra định xin tiếp viên chăn đắp thì lại cảm nhận được một chiếc áo khoác vẫn còn mang theo độ ấm được đặt lên vai mình.

"Mặc vào trước đi, nếu vẫn lạnh thì để tôi lấy chăn."

Vương Gia Nhĩ ngẩn người, vươn tay cố định lại chiếc áo khoác màu đen, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện chiếc áo là được Lâm Tể Phạm lấy ra từ trong ba lô.

"Sao anh không cất vào vali?"

"Cố ý chuẩn bị đó, sợ cậu bị lạnh."

Vương Gia Nhĩ cứng họng, cúi đầu im lặng mặc áo khoác vào, thứ mùi lưu lại giữa mũi cậu chính là mùi hương quen thuộc của Lâm Tể Phạm

Có thêm một tầng phòng thủ khiến cơ thể cậu rất nhanh đã ấm lên. Vương Gia Nhĩ dời ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, rốt cuộc trong lòng cũng không thể bỏ qua những phản ứng nguyên thủy nhất.

Có một sự ấm áp, như có thứ gì đó chảy qua, không thể miêu tả, nhưng lại vô cùng dồi dào.

Nhưng cậu biết đó chỉ là cảm động, không hơn. Cho đến cuối cùng, tâm vẫn lặng như nước, không hề gợn sóng.

Không giống như lần đầu tiên gặp Đoàn Nghi Ân, ngoại trừ cảm động, còn có nhịp tim đập dồn.

Tần suất đặc biệt ấy đến nay vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của cậu.

.................................

Cho dù bất luận như thế nào Phác Trân Vinh cũng không bao giờ ngờ được Đoàn Nghi Ân lại tới lần nữa.

Khoảng cách từ cái ngày bọn họ đường ai nấy đi trong khó chịu cho tới ngày hôm nay, mới chỉ có chưa đầy ba ngày.

Phác Trân Vinh quay đầu bỏ chạy như tránh né ôn thần, còn Đoàn Nghi Ân tất nhiên là không chịu bỏ qua, anh vừa đuổi theo Phác Trân Vinh, vừa gọi to tên cậu từ phía sau.

Những người tập trung thành tốp năm tốp ba trên đường đều là đồng nghiệp cùng công ty, khi nghe thấy tiếng gọi liền đồng loạt quay đầu tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh—— và tất cả mọi ánh mắt không có ngoại lệ đều đổ dồn vào Phác Trân Vinh....cùng với người đàn ông xa lạ đang liều mạng chạy đuổi theo phía sau. Trong nháy mắt, Phác Trân Vinh có một loại cảm giác như bị cưỡng bức.

Cuối cùng điều khiến cậu buộc phải dừng lại bước chân vẫn là những ánh mắt không rõ ý vị của các đồng nghiệp, cứ nhìn chằm chằm vào khiến cậu phát run.

"Coi như tôi xin anh đừng tới làm phiền tôi nữa được không?"

Phác Trân Vinh thở hổn hển nhìn người trước mặt đang đuổi theo mình, không ngừng lùi về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn.

"Vậy cậu mau nói cho tôi biết Gia Nhĩ đang ở đâu! Em ấy không thể biến mất nhiều ngày như vậy mà không có lý do được!"

"Tôi đã nói là tôi không biết..."

Phác Trân Vinh cáu kỉnh đến mức dậm chân đi thẳng, người đi đường xung quanh đi qua đi lại, hai người đàn ông to lớn lôi kéo nhau trên đường thật sự là không hay chút nào.

"Anh đừng làm phiền tôi nữa được không?!"

"Không, cậu biết...Cậu nhất định biết."

Cũng không biết tại sao Đoàn Nghi Ân lại có thể khẳng định chắc chắn đến như vậy, anh vội bắt lấy cánh tay Phác Trân Vinh như lần trước, lần này, Phác Trân Vinh đọc ra được sự cầu xin từ trong ánh mắt của anh.

"Coi như tôi xin cậu...Làm ơn nói cho tôi biết được không?"

Đoàn Nghi Ân điên cuồng lắc đầu, vùi đầu thật thấp, Phác Trân Vinh không biết giờ phút này anh đang muốn giở trò gì, cho nên cả người vẫn mang theo tâm thái phòng bị.

Vậy nên ngay tại khoảnh khắc Đoàn Nghi Ân đỏ bừng hai mắt ngẩng đầu lên kia đã khiến cậu khiếp sợ hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Tôi nhớ em ấy lắm...Cậu làm ơn...nói cho tôi biết...em ấy đang ở nơi nào..."

Chỉ là một câu nói ngắn ngủn không đến hai mươi từ, nhưng Đoàn Nghi Ân lại nghẹn ngào đến mức bị gián đoạn rất nhiều lần.

Đột nhiên Phác Trân Vinh không biết phải trả lời như thế nào, bởi cậu chưa từng gặp qua một Đoàn Nghi Ân hèn mọn như vậy, dù sao trong mối quan hệ này, người từ trước đến nay vẫn luôn khuất phục thỏa hiệp vẫn chỉ là Vương Gia Nhĩ.

Đây thực sự là điều quá sức tưởng tượng, trong lòng Phác Trân Vinh thầm nghĩ, không ngờ Đoàn Nghi Ân vậy mà cũng có ngày ăn nói khép nép như thế này.

Rõ ràng tại thời điểm gặp mặt hai ngày trước anh ta vẫn còn mang cái dáng vẻ vênh váo tự đắc làm người ta ghét vô cùng.

Cho dù như thế nhưng trong lòng Phác Trân Vinh vẫn có một cán cân như cũ—— cậu cực kì rõ ràng. Cậu sẽ không chỉ vì bản lĩnh ngoài mặt của Đoàn Nghi Ân mà mềm lòng thỏa hiệp.

Cậu không phải Vương Gia Nhĩ, cậu không phải người trong cuộc, cho nên gọn gàng dứt khoát đối với cậu mà nói, cực kì đơn giản.

Phác Trân Vinh lạnh mặt, đẩy tay Đoàn Nghi Ân ra không thương tiếc, sau đó nghiến răng nói từng chữ một:

"Ngay tại thời điểm anh quyết định dây dưa không rõ cùng Demi, anh cũng nên biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này."

.............................

Phác Trân Vinh không có ý định nói với Vương Gia Nhĩ về những chuyện xảy ra hôm nay.

Thứ nhất, cậu không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Vương Gia Nhĩ, thứ hai, cậu cảm thấy thật ra cũng chẳng có gì đáng nói cả, cậu còn đang ước nếu Đoàn Nghi Ân có thể vĩnh viễn biến mất trong thế giới của bọn họ thì tốt.

Cuộc gọi video buổi tối vẫn là do Vương Gia Nhĩ chủ động gọi, cậu nói cậu đã tới Thái Lan rồi, nơi dừng chân rất tốt, tầm nhìn cũng rất tuyệt.

Qua màn hình điện thoại, Phác Trân Vinh thấy Lâm Tể Phạm đang ngồi bên cạnh Vương Gia Nhĩ, anh ấy dường như đang gọt trái cây, sau khi gọt xong, anh lại cắt thành từng miếng nhỏ đưa cho Vương Gia Nhĩ

Phác Trân Vinh trêu chọc hỏi trái cây có ngọt không, Vương Gia Nhĩ nhai miếng hoa quả mọng nước trong miệng, mỉm cười đáp lại, siêu ngọt..

"Vâng vâng vâng, hoa quả do bác sĩ Lâm gọt thì siêu ngọt là đúng rồi."

"Nói linh tinh cái gì thế..."

Vương Gia Nhĩ nhíu mày, trừng mắt nhìn Phác Trân Vinh một cái, sau đó lại ngượng ngùng quay đầu nhìn Lâm Tể Phạm vẫn đang cắt trái cây: "Đừng nghe Trân Vinh nói bậy."

Lâm Tể Phạm mỉm cười tiếp tục cắt trái cây không biết mệt, nhưng từ đầu đến cuối không hề nói một lời.

Hai cậu bạn lại bùi ngùi nói với nhau vài lời trước khi miễn cưỡng kết thúc cuộc gọi video.

......................

Ngay khi cuộc gọi kết thúc, Vương Gia Nhĩ nhận được một tin nhắn.

Là của Phác Trân Vinh, trên đó chỉ có một câu ngắn gọn:

—— "Nếu như lúc đó Đoàn Nghi Ân khóc trước mặt cậu, cậu còn rời đi nữa không?"

Gần như không do dự, Vương Gia Nhĩ lập tức soạn tin nhắn trả lời:

—— "Giả thiết này sẽ không bao giờ thành sự thật."

Bởi vì Đoàn Nghi Ân căn bản sẽ không bao giờ chịu cúi đầu, huống chi là rơi lệ.

Vương Gia Nhĩ không khỏi bật ra một tia châm chọc, nhưng bên dưới sự châm chọc là sự chua xót không thể che giấu.

Nếu ngay từ đầu Đoàn Nghi Ân có thể làm được như vậy thì bọn họ cũng không đến mức sẽ có kết cục như ngày hôm nay.

"Sao thế? Đột nhiên lại rầu rĩ không vui?"

Vương Gia Nhĩ lắc đầu, lần đầu tiên không thoát khỏi vòng tay ôm từ phía sau của Lâm Tể Phạm.

"Không sao, chỉ là thấy hơi mệt."

"Vậy mau nghỉ ngơi sớm một chút."

Lâm Tể Phạm xoay người Vương Gia Nhĩ lại, khi hai người đối diện nhau, hơi thở đều quanh quẩn trên mặt đối phương, có chút mơ hồ, lại có thêm chút xấu hổ.

"Ngủ ngon."

Một nụ hôn xa lạ dừng trên trán Vương Gia Nhĩ, cũng mặc kệ cậu có cự tuyệt hay không.

Vương Gia Nhĩ vô thức sờ sờ vị trí vẫn còn lưu lại hơi thở, chỉ cảm thấy nơi vừa bị cánh môi xẹt qua đó dường như hơi nóng.

Không tốt, cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top