Trời đổ mưa rồi. Nhìn vào bầu trời dày đặc mây đen này, có lẽ trong chốc lát cũng không thể tạnh ngay được.
Vương Gia Nhĩ thử gọi điện thoại cho Đoàn Nghi Ân, hy vọng đối phương có thể tới công ty đón mình. Dù sao mưa lớn như vậy, lại đúng giờ tan tầm, loại phương tiện nào cũng sẽ đều chật ních. Cậu cũng không muốn toàn thân ướt đẫm mà lại phải chạy lên một chiếc xe buýt chật ních người không có nổi một kẽ hở.
Đoàn Nghi Ân vừa lúc tan làm, cho nên anh cũng thoải mái đồng ý.
Thân thể Phác Trân Vinh hôm nay có chút không thoải mái cho nên buổi chiều đã xin nghỉ. Vương Gia Nhĩ cầm ô che đứng dưới lầu công ty, gọi cho Phác Trân Vinh hỏi thăm cậu một chút.
Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ống quần của Vương Gia Nhĩ đã bị nước mưa bắn lên làm ướt. Nhưng cũng may là quần tây màu đen, cho nên dù có ướt đẫm cũng không phát hiện ra sự khác biệt nào.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì xe của Đoàn Nghi Ân chậm rãi dừng lại trước mặt cậu. Vương Gia Nhĩ cầm ô đi qua, rồi lại cảm thấy có chút kỳ quái —— mưa lớn như vậy, sao anh ấy lại mở cửa sổ?
Chẳng lẽ không sợ ướt quần áo hay sao? Vương Gia Nhĩ lắc đầu, tỏ vẻ không thể hiểu được suy nghĩ của Đoàn Nghi Ân. Cậu mở cửa xe, cụp ô lại, ngồi xuống vị trí ghế phụ lái.
Không đúng, ngay khi chân trái vừa bước vào xe, Vương Gia Nhĩ đã lập tức cau mày. Cậu dừng lại, ngước mắt nhìn Đoàn Nghi Ân, sau đó mới chậm rì rì đóng cửa xe lại.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Vương Gia Nhĩ lắc đầu, yên lặng đem ghế dựa điều chỉnh ngả về sau một chút, nếu không chân cậu sẽ bị gập rất khó chịu.
Cậu có thể thấy được hầu kết Đoàn Nghi Ân đang không ngừng lên xuống —— anh khẽ nuốt nước miếng, nhưng Vương Gia Nhĩ cũng không dám chắc là Đoàn Nghi Ân đang cảm thấy căng thẳng hay là vì loại tâm lí nào khác.
Cậu hơi quay mặt sang bên phải, đóng cửa sổ xe lại, cũng thuận tiện tìm một tư thế thoải mái để ngồi.
Ngày mưa sẽ kẹt xe có lẽ đã trở thành một loại định luật. Ngước lên nhìn thậm chí còn không thể thấy được đầu của chiếc xe phía trước, Vương Gia Nhĩ cảm thấy một tiếng nữa cũng chưa chắc bọn họ đã về đến nhà. Trong khi ngày thường chỉ mất không đến nửa tiếng.
Xe đi đi dừng dừng, thật vất vả mới có thể lái đi được mấy mét thì lại bị đạp phanh. Tới tới lui lui vô số lần, đại đa số các tài xế đều đã bị hao mòn gần hết sự kiên nhẫn.
Đúng lúc này, di động của Đoàn Nghi Ân vang lên, nghe âm thanh thì hẳn là âm báo tin nhắn, nhưng "đinh linh đinh linh", dường như phải có đến hai ba cái tin nhắn liền.
Sợ ảnh hưởng đến việc anh lái xe, Vương Gia Nhĩ định cầm chiếc điện thoại được đặt ở một bên lên để truyền đạt nội dung tin nhắn giúp anh. Kết quả, cậu vừa mới cầm được chiếc điện thoại trong tay thì đã bị Đoàn Nghi Ân nhanh như chớp giật lấy, cùng lúc đó, chiếc xe cũng bị dẫm phanh thật mạnh, cơ thể của Vương Gia Nhĩ theo quán tính lập tức bị đổ về phía trước nhưng lại được đai an toàn túm trở về.
Tất nhiên tiếp sau đó chính là tiếng còi bất mãn đến từ chiếc xe phía sau.
Vương Gia Nhĩ bị dọa không nhẹ, cả người rơi vào trạng thái ngây ngốc sửng sốt hồi lâu mới miễn cưỡng có thể phục hồi lại tinh thần. Ánh mắt cậu trở nên lạnh thấu xương, đôi mắt mở to nhưng tuyệt nhiên không nói gì cả. Trong khi đó ngược lại, Đoàn Nghi Ân có vẻ không được tự tin, ánh mắt anh có chút né tránh, không dám nhìn thẳng Vương Gia Nhĩ, cũng không dám mân mê chiếc điện thoại trong tay.
Không khí trong xe bắt đầu trở nên ngột ngạt, tuy rằng vẫn trầm mặc như cũ, nhưng dường như lại đang có một ước số không an phận nào đó đang từ từ xuất hiện.
Vương Gia Nhĩ đột nhiên giơ tay, ấn chiếc nút nhỏ trên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xe bước xuống, nhưng cũng may Đoàn Nghi Ân tay mắt lanh lẹ, lập tức khóa cửa xe lại.
Kể từ bây giờ, Vương Gia Nhĩ không thể tự tiện mở cửa xe được nữa.
"Mở cửa." Giọng nói cậu lạnh như băng, không chút cảm xúc.
"Đừng làm loạn nữa được không."
"Tôi không làm loạn."
Cuộc đối thoại không quá mười từ đã làm giảm bầu không khí trong xe xuống mức đóng băng. Đoàn Nghi Ân không nói gì nữa, yên lặng quay mặt sang hướng khác, cũng không biết có đang tức giận hay không
Vương Gia Nhĩ bỗng nhiên cảm thấy thương xót cho chính mình, có lẽ Đoàn Nghi Ân đồng ý tới đón cậu không phải vì tiện đường, mà là vì áy náy.
Trong lòng Đoàn Nghi Ân chắc chắn rất rõ ràng, anh đã làm sai rồi.
Về đến nhà, Vương Gia Nhĩ vẫn còn tức giận. Cậu không muốn mở miệng nói chuyện với Đoàn Nghi Ân, sợ rằng thái độ không tốt thì ngọn lửa chiến tranh sẽ thực sự bùng cháy.
Cho nên cậu dứt khoát ngậm miệng không nói, tránh đi những phiền toái không cần thiết, cũng cố gắng khống chế cảm giác tủi thân đang không ngừng cuộn trào.
Đoàn Nghi Ân cũng có vẻ thờ ơ, Vương Gia Nhĩ không nói chuyện, anh cũng lười chủ động hòa giải, giống như người làm sai chính là Vương Gia Nhĩ chứ không phải là anh.
Trạng thái này vẫn cứ tiếp tục cho đến khi chìm vào giấc ngủ—— hai người trước sau đưa lưng về phía đối phương, không có bất cứ giao lưu gì. Tuy rằng bọn họ cũng không cần những thứ "nhĩ tấn tư ma" đó, nhưng như vậy cũng không tránh khỏi quá mức lãnh đạm.
Nhĩ tấn tư ma: Mô tả tình huống thân mật
Vương Gia Nhĩ nghĩ lại chuyện lúc sáng, bướng bỉnh đến không chịu buông tha chính mình. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được, sau lưng cậu, người kia đã có thể làm ra những chuyện không chung thủy với cậu đến mức độ nào.
Cậu không có manh mối, cũng không tìm được nguyên nhân, trong đêm tối, mí mắt càng ngày càng nặng, lúc cảm thấy sắp đi vào giấc ngủ thì dạ dày lại giống như bắt đầu không chịu an phận.
Một cảm giác bỏng rát từ từ lan rộng đến toàn bộ cơ thể, cùng với quy luật co rút, Vương Gia Nhĩ chỉ cảm thấy thực sự không ổn rồi —— dạ dày mỏng manh của cậu sắp bắt đầu muốn làm phản trở lại.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng mạnh liệt, cậu không muốn đánh thức Đoàn Nghi Ân, đành một mình cắn răng chịu đựng. Cậu cuộn chặt cả người, toàn thân vẫn khẽ run lên vì đau.
Ngay khi cảm thấy sắp không thể chịu đựng được nữa, người phía sau đột nhiên có động tĩnh. Đoàn Nghi Ân xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau đã quay trở lại.
"Uống thuốc trước."
Trong lúc giãy giụa, Vương Gia Nhĩ chỉ cảm thấy có một sự ấm áp bao trùm lên trán cậu, mơ mơ màng màng mở mắt thì phát hiện Đoàn Nghi Ân không biết đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
"Không cần."
Cậu gần như là lắc đầu theo bản năng, cau mày yếu ớt từ chối. Nhưng trong mắt Đoàn Nghi Ân lại giống như là đang làm nũng.
"Nghe lời." Bàn tay Đoàn Nghi Ân vẫn không hề rời đi: "Uống thuốc xong rồi lại ngủ tiếp, ngày mai còn phải đi làm."
Sau một lúc lâu, Vương Gia Nhĩ cuối cùng cũng miễn cưỡng được Đoàn Nghi Ân đỡ dậy, thành thật uống thuốc, sau đó lại nhanh chóng nằm xuống.
Đoàn Nghi Ân trở về vị trí ban đầu, lên giường, ôm chặt lấy Vương Gia Nhĩ từ phía sau. Tay trái anh đặt ở bụng Vương Gia Nhĩ, cách một lớp áo nhẹ nhàng xoa cho cậu.
Lòng bàn tay Đoàn Nghi Ân rất ấm áp, hơi thở của anh phả vào gáy cũng thật ấm, và cái ôm được chờ đợi từ lâu của anh thậm chí còn ấm hơn. Vương Gia Nhĩ hoàn toàn buồn ngủ trong giây lát, cẩn thận đặt bàn tay trái của mình lên tay trái của Đoàn Nghi Ân
Giây tiếp theo, Đoàn Nghi Ân khẽ di chuyển, ôm Vương Gia Nhĩ càng sát lại gần mình.
Cũng không biết từ khi nào dạ dày đã yên ổn trở lại, nhưng Vương Gia Nhĩ vẫn bất động, cậu không dám phá hỏng bầu không khí tuyệt vời lúc này.
Ban đêm tối đen như mực kích thích đôi mắt cậu thấy cay cay, từ trước đến nay cậu luôn mẫn cảm và lo lắng, cậu không biết hành động của Đoàn Nghi Ân đêm nay là xuất phát từ nội tâm yêu thương cậu hay vẫn là sự bất an muốn được đền bù.
Thôi, cậu đột nhiên khe khẽ thở dài, cho dù có là vế sau đi chăng nữa thì ít nhiều cũng vẫn là mang theo một chút tình cảm. Nếu một ngày nào đó anh ấy thậm chí đã làm sai còn không biết áy náy, như vậy mới thật sự là cậu đã hoàn toàn đánh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top