Ngoại truyện 1

ⓢⓗ

* Góc nhìn của A Thuận:

Trương Tuấn Hào vẫn luôn cảm thấy gặp được Tả Hàng là việc may mắn nhất của mình, mà lúc Tả Hàng đưa cậu về nhà mới phát hiện hóa ra cậu có thể gặp được chuyện càng may mắn hơn.

Cái đêm lần đầu gặp Tả Hàng, Trương Tuấn Hào rất đau đớn, vết bầm bị quần áo che lấp và vết sẹo mới kết vảy trên mặt đều giật đến nhức nhối.

Cậu cứ thế ngay ngốc bước đi trên dường, không có mục đích.

Có thể trốn không? Có thể.

Nhưng cậu trốn đi đâu được? Ai sẽ thu nhận cậu?

Cuối con đường là ngã rẽ tiếp theo, cuối ngã rẽ đó lại là một con đường mới, chẳng có nơi nào cho cậu dừng chân cả.

Cũng không biết đi bao lâu, Trương Tuấn Hào nhìn thấy một quán bar, giữa các loại đèn neon, ánh đèn màu lam bị cậu thu vào đáy mắt.

Quán bar không quá chính thức, đứa nhóc cấp hai chỉ cần vén rèm là bước vào, chẳng ai kiểm tra chứng minh thư.

Vừa vào trong thì tiếng nhạc rất lớn, Trương Tuấn Hào nhìn thấy người trên sân khấu, nhất thời không thể rời mắt.

Một đôi mắt thật đẹp, nhưng tràn ngập sự điên cuồng, điên đến hơi thiếu khói lửa nhân gian, tốc độ rap nhanh đến mức Trương Tuấn Hào muốn nổ tung lồng ngực, dường như cậu đang cùng người trên sân khấu phát tiết cảm xúc vậy.

Kì lạ thật, sao cậu lại cảm thấy người trên đó đang phát tiết?

Sau này Trương Tuấn Hào lại đến rất nhiều lần, ánh đèn ở cửa có khi là màu lam, có khi là màu xanh, nhưng cậu chỉ có thể đi ngang qua, vào đó khá ít lần. Người cha đó của cậu điên khùng quá, đôi khi về nhà muộn đều sẽ bị đánh.

Dù rất ít khi được vào trong nghe hát, Trương Tuấn Hào cũng cảm thấy đó là nơi phát tiết hiếm có trong cuộc sống của cậu.

Rõ ràng đang ở nơi tối tăm nhất dưới khán đài, nhưng lại có sự đồng cảm với người đang tỏa sáng trên sân khấu nọ.

————————————————

Hóa ra là Tả Hàng.

Tối hôm đó Trương Tuấn Hào chẳng biết mình đang nghĩ gì, hai chân máy móc bước đi, ý thức rơi vào mảng trống không.

Cuộc sống thế này cậu thật sự không chịu được nữa, bà ngoại cầm chổi đánh bảo cậu là đồ xui xẻo, ông bà nội nhốt cậu ngoài cửa mặc cậu cầu xin thế nào cũng không muốn cho cậu nơi trú mưa.

Cậu là một kẻ bị vứt bỏ, nhưng rõ ràng cậu chẳng làm gì cả.

"Nửa đêm không về nhà mà ở ngoài dầm mưa......"

Giọng nói quen thuộc, Trương Tuấn Hào cảm thấy bây giờ mình nên vui, nhưng cậu thật sự rất mệt mỏi, khóe miệng nặng nề nghìn cân không thể cong lên nổi, hơn nữa dù anh xuất hiện thì có thể làm gì....

"Tôi là Tả Hàng, về nhà với tôi không?"

... Hình như thật sự có gì.

Đầu óc của Trương Tuấn Hào cứng đờ, rủ mắt nhìn tay của Tả Hàng: ".....Được."

Hình như cậu, đã có nơi dừng chân rồi.

————————————————————

Lúc bảo muốn ở lại, Trương Tuấn Hào căng thẳng đến mức không nghe rõ tiếng của mình nữa, nhận được lời từ chối hình như cũng là chuyện đã đoán trước được, có điều sự ấm áp ngắn ngủi cũng là ấm áp mà.

Hôm sau Trương Tuấn Hào dậy rất sớm, thực ra từ khi có người vào cửa cậu đã tỉnh rồi, hé mở cánh cửa nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, không nhịn được túm lấy góc áo.

Trương Tuấn Hào - người vẫn còn là một đứa trẻ - đương nhiên không nghe ra sự khác biệt của tình bạn và tình yêu, cậu chỉ biết mỗi câu của người đó đều đang chứng tỏ sự hiểu biết của hắn với Tả Hàng.

Cứ thế, ác ý kì quái của cậu dành cho người đó chỉ triệt để biến mất khi nhập tên cho hắn, đoạn tin nhắn trong khung trò chuyện chỉ lộ ra vài dòng, nhưng đủ để nhìn ra "Tiểu Bảo" mà người này vừa nhắc đến có quan hệ người yêu với hắn.

Trương Tuấn Hào khi đó cũng không biết sao mình sẽ thấy không vui, cho đến rất lâu sau này, khi cậu và Tả Hàng nói về vụ đó mới phát hiện, lúc đó có lẽ cậu đã có tâm tư bất bình thường với Tả Hàng rồi.

Quả thật là có mưu đồ từ lâu.

——————————————————

Hôm đó lúc về nhà Tả Hàng, Trương Tuấn Hào vẫn có cảm giác không chân thực, thực ra hồi nãy lúc ăn cơm, Tả Hàng nói nhiều như thế, cậu chỉ nhớ mấy câu cuối, hình như cậu có nhà rồi.

Trương Tuấn Hào nằm xuống bên cạnh Tả Hàng mới có cảm giác chân thực hơn chút, lúc ngón tay Tả Hàng chạm vào khóe mắt cậu, càng khiến cậu triệt để xác nhận mình đã tìm được nhà.

Tối hôm đó Trương Tuấn Hào mãi không ngủ được, dùng sức nhìn mọi hình ảnh mơ hồ trong bóng tối, nhìn đến mắt đau nhức mới nhắm lại nghỉ một lát.

Cậu đang xác nhận, xác nhận thật sự có một người bằng lòng đưa cậu - một đứa chẳng có gì mà người còn đầy vết thương - vào lãnh địa của anh.

——————————————————————

Trương Tuấn Hào lên lớp 9 thì triệt để xác định tình cảm của mình dành cho Tả Hàng, nếu là ỷ lại anh trai thì chẳng thể nào bao gồm cả muốn hôn anh muốn ôm anh, thậm chí lúc gì đó còn muốn ngắm anh, cảm kích là thật, muốn làm "đồ vô ơn" cũng là thật.

Vì thế cậu thử bước vào thế giới của Tả Hàng.

Rất nhiều lần, Tả Hàng ngăn cậu ở bên ngoài thế giới của anh, dùng thái độ đối diện với người ngoài để đối diện với cậu.

Trương Tuấn Hào biết Tả Hàng vẫn đang xem mình như em trai, nhưng chẳng sao cả, quả thực cậu còn nhỏ, nhưng rồi sẽ lớn khôn thôi.

Vào đêm đến quán bar đón Tả Hàng về nhà, hơi thở gấp gáp của Trương Tuấn Hào không chỉ là do Tả Hàng nghịch lung tung trên lưng cậu, mà còn là do Tả Hàng nói cậu đã lớn khôn rồi.

Lớn khôn rồi sao? Có một chút nhỉ, nhưng vẫn chưa đủ, cậu cần lớn đến mức đủ để sánh vai với Tả Hàng, lớn đến mức đủ để giúp Tả Hàng gánh vác mọi thứ, lớn đến mức.... khiến Tả Hàng luôn sẵn sàng thể hiện mặt mềm yếu nhất của bản thân với mình để tìm cảm giác an toàn.

 ——————————————————

 Lúc Tả Hàng đồng ý dạy Trương Tuấn Hào chơi trống và học rap, Trương Tuấn Hào cảm nhận được cả người đều rạng rỡ hẳn lên, cuối cùng cậu đã chạm đến thế giới đó, thế giới đại diện cho Tả Hàng.

Lần đầu viết lời cho đoạn nhạc của Tả Hàng, Trương Tuấn Hào sửa câu chữ không biết bao nhiêu lần, lúc thấy weibo của Tả Hàng, đầu óc trực tiếp nổ thành một biển pháo hoa.

Hình như cậu, thật sự đã bước vào được thế giới của Tả Hàng rồi.

Trong mắt những người khác, cậu là người có thể sánh vai với Tả Hàng, không còn là chú chim nhỏ run rẩy nép dưới đôi cánh của Tả Hàng nữa.

 ——————————————————

Nói thật thì cuộc sống của họ rất bình đạm, trước khi xuất hiện chuyện của Vương Nhất Nhiên, gợn sóng lớn nhất chính là vụ Trương Trạch Vũ cãi nhau với Trương Cực rồi chạy đến quán bar uống rượu, sau đó lúc say bất tỉnh nhân sự thì được Trương Cực đỗ dành đưa về nhà.

Tình cảm Trương Tuấn Hào dành cho Tả Hàng vẫn luôn giấu rất kĩ, ít nhất ba người họ chưa từng nghi ngờ gì.

Tình yêu nhiệt thành của thiếu niên được giấu kĩ dưới đáy lòng, hơi thở nặng nề trong đêm khuya cũng không thể giải tỏa, chỉ khiến cậu càng thêm tha thiết, chỉ cần tìm thấy lỗi ra, tình cảm sẽ bộc phát ra ngoài như dòng sông dâng trào, không thể khống chế.

Trương Tuấn Hào không dám nói rõ, cậu sợ cái tốt của Tả Hàng dành cho mình chỉ là sự chiều chuộng dành cho trẻ con, càng sợ mọi thứ bị phơi bày thì Tả Hàng sẽ trốn tránh và xa cách.

Một ngụm khói đã cứu cậu khỏi sự dày vò.

Đôi mắt của Tả Hàng bị phóng to, Tả Hàng truyền khói cho cậu, bờ môi của Tả Hàng, ngón tay của Tả Hàng.... đều là của cậu.

Trương Tuấn Hào hơi mất khống chế dán lấy từng tấc da thịt của Tả Hàng rồi hôn xuống, cậu chỉ để ý việc giấu kín tâm tư cá nhân, thế mà mãi chẳng phát hiện..... sao cậu có thể không phát hiện chứ?

Không còn gì hạnh phúc hơn được tiếp cận Tả Hàng hết.

————————————————————

Tả Hàng không bằng lòng đáp trả cậu.

Thực ra Trương Tuấn Hào không nghĩ ra rốt cục Tả Hàng đang lo lắng cái gì, thật ra cậu bằng lòng đợi, cậu có sự kiên nhẫn vô hạn dành cho Tả Hàng.

Nhưng Tả Hàng muốn đi xem mắt.... đi xem mắt? Vậy, cậu là gì chứ?

Đây là lần đầu tiên Trương Tuấn Hào ép Tả Hàng làm chuyện anh không muốn, thấy khóe miệng căng thẳng và nét mặt trắng bệch của Tả Hàng khiến Trương Tuấn Hào đau lòng muốn chết, nhưng cậu cần một đáp án, mới có thể tiếp tục bước tiếp theo.

Bất ngờ thường đến đúng lúc, mà cũng chẳng đúng lúc, tai nạn xe đập vỡ mọi kế hoạch của Trương Tuấn Hào, thấy dáng vẻ của Tả Hàng, cậu làm gì còn nỡ tiếp tục ép anh.

Giới hạn giảm rồi lại giảm, chỉ cần Tả Hàng quan tâm cậu, vậy là đủ rồi.

——————————————————

Trương Tuấn Hào chưa từng nghĩ rằng Tả Hàng sẽ khóc, cậu không ngờ Tả Hàng sẽ sợ đến thế, nếu không thì dù có làm kẻ nhát gan cậu cũng không chống đối với anh đâu.

Trương Tuấn Hào không biết sao Tả Hàng lại không nói yêu, rõ ràng mỗi câu của Tả Hàng đều đang nói yêu cậu.

Vết thương trong lòng bàn tay bị đè nén đến đau nhức, khiến trái tim đập nhanh, cũng không biết rốt cục là cái nào càng đau hơn.

Trương Tuấn Hào cảm thấy mình thật sự rất khốn nạn, đến việc khiến Tả Hàng hơi không vui cậu cũng không nhỡ, nhưng lại khiến anh khóc vì mình.

"Tả Hàng, anh đuổi em em cũng không đi đâu."

Dù sao thì anh cũng sẽ không đuổi em đi.

Cún hoang không chỉ điên cuồng, mà còn trung thành tuyệt đối với chủ nhân.

——————————————————

Trương Tuấn Hào thấy hoảng loạn khi bị Trương Trạch Vũ nhìn thấu tâm sự, cậu không biết Tả Hàng có thái độ gì khi có tâm tư bất chính ở bên cạnh cậu lâu như thế.

Thật may......

Trương Tuấn Hào ở trong nhà vệ sinh, ở trước gương không ngừng hít sâu, Tả Hàng không hề giận, thậm chí trông có có hơi..... vui vẻ?

Tốt quá rồi, mọi thứ đều viên mãn.

Trương Tuấn Hào không ngờ hóa ra viên mãn chẳng phải kết thúc.

Câu "anh yêu em" đó rõ rệt vang lên bên tai cậu, Trương Tuấn Hào hận không thể bảo Tả Hàng ghi hình lại, mỗi ngày đều phát sóng bên tai.

Sao lại thích Tả Hàng đến thế chứ? Thích đến mức chỉ nghe thấy anh nói ba chữ này thôi cũng khiến hốc mắt ươn ướt, tình cảm khó tả ở trong lòng muốn tràn cả ra ngoài, trái tim sưng tấy chua chát nhưng cũng mềm mại.

Sau này mỗi một ngày, cậu đều muốn nói "em yêu anh" một lần với Tả Hàng, có lẽ là ít nhất một lần.

ⓢⓗ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top