Chương 7: Tin tức về cô ấy (1)

Chương 7: Tin tức về cô ấy (1)

"Hai tên cướp, Sjinkie và Peter, có vóc dáng và tuổi giống với hai đứa trẻ đã chết. Quan trọng hơn, chúng cũng là sinh đôi, nên những người phỏng vấn không nghi ngờ gì. Đội Cận vệ Hoàng gia tin rằng ai đó làm việc cho gia tộc Véran đã nhận tiền từ Thần quốc và để lộ thông tin về những ứng cử viên cho vị trí tùy tùng."

"Vậy có nghĩa là khi Thần quốc có thông tin về cặp song sinh nhà Véran, họ gửi các sát thủ đủ điều kiện đến để đánh tráo với cặp song sinh ấy ạ?"

"Đúng là vậy. Có vẻ như nó đã được lên kế hoạch trước khi cậu đến đây."

Tiền. Họ bán đi sinh mạng của hai đứa trẻ mười ba tuổi để lấy tiền.

Cảm giác tuyệt vọng bao phủ lấy tôi, khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Eunseo chưa từng nói với tôi về mặt này của 'TTTTDGSKBV'.

Toàn bộ tiểu thuyết đều như thế này sao? Hay chỉ có xung quanh 'nam thứ' mới rắc rối như thế này?

Nếu như lý do là vậy, tôi có thể hiểu được vì sao Eunseo luôn luôn thương cảm Vương tử.

"Chúng đều đã được đào tạo bài bản để trở thành tùy tùng của cậu, nên chúng đương nhiên sẽ không trượt bài kiểm tra. Tùy tùng trưởng và Benjamin cũng không nghi ngờ gì vì họ đã gặp chúng ở buổi phỏng vấn."

Hồng y Boutier điềm đạm nói tiếp.

"Chuyện gì đã xảy ra ạ? Chúng có bị xử tử không?"

"Chúng vẫn còn sống."

Cách bà nhìn tôi có hơi kỳ lạ.

"Đều nhờ vào cách xử lý tài tình của cậu. Cậu đã sử dụng Thần thác nên chúng không thể tự tử. Trong các trường hợp thông thường, sát thủ khi thất bại việc ám sát sẽ tự kết liễu sinh mạng để bảo vệ chủ nhân."

"Vậy thì......"

"Phải. Chúng không thể tự tử nên đã bị bắt bởi Đội Cận vệ, và phải khai hết mọi thứ mà chúng biết."

"Chúng có bị tra tấn không ạ?"

Tôi cắn môi.

Tôi không thể tha thứ cho bọn chúng sau những gì đã xảy ra với tôi.

Nỗi thất vọng và căm hận của tôi không trở nên nhẹ hơn chỉ vì chúng tôi đã trở nên khá thân thiết trong tuần vừa qua.

Tuy vậy, những điều mà một người Hàn Quốc sống ở thế kỷ 21 có thể chấp nhận làm hình phạt cũng có giới hạn.

Cũng là chính đáng khi tội phạm phải vào tù.

Và cũng là chính đáng khi họ phải hỏi cung chúng để tìm ra thủ phạm.

Nhưng việc tra tấn người, đặc biệt là những đứa trẻ độ tuổi thiếu niên, là điều mà tôi khó có thể chấp nhận.

"Họ hẳn đã làm vậy nếu ta không có ở đây, nhưng may mắn thay, năng lực của ta cũng khá ổn."

Đôi mắt màu be của bà cong lên.

"Thần thác của ta rất mạnh. Việc hoàn toàn thanh tẩy đầu óc của những đứa trẻ đã bị tẩy não cả đời là điều không khó."

Điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Bà nhìn biểu cảm gương mặt của tôi và bật cười thành tiếng.

"Cậu thật sự nhân hậu như những gì ta đã được nghe."

"Không ạ, tôi nghĩ rằng trừng phạt là điều tất yếu. Ngay cả khi chúng là trẻ con, chúng đã giết hại ba người và cố gắng giết tôi."

"Đúng là thế. Chúng sẽ bị buộc tội cố gắng giết hại một Hoàng tộc, bởi chúng đã định giết một Vương tộc ngoại quốc đang cư trú trong Hoàng cung. Ngay cả nếu chúng sống sót nhờ lòng nhân từ của vợ chồng Véran hay của cậu, chúng cũng sẽ phải sống cả đời trong tù."

Tôi gật đầu.

Tôi may mắn sống sót, nhưng tôi cảm thấy thật tồi tệ khi nghĩ đến hai đứa trẻ và mã phu đã mất mạng trong tức khắc.

"Vậy bây giờ ta có thể hỏi cậu vài câu hỏi không?"

"Vâng? Tôi ấy ạ?"

"Ta không nghĩ rằng ta đã trả lời hết các câu hỏi của cậu. Chỉ là ta muốn câu trả lời cho một số vấn đề đã làm ta tò mò trong suốt ba ngày vừa qua."

"......Tôi sẽ trả lời thành thật ạ."

Vậy là tôi đã bất tỉnh trong ba ngày.

Đó là điều duy nhất tôi nghĩ đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt bí ẩn của Hồng y.

Bà thận trọng mở miệng.

"Ở Thần quốc...... Ta được nghe rằng cậu không được tôn trọng ở đó."

Ừm, đây là điều mình có biết.

Đó là nhờ Eunseo đã từng nói rằng Jesse Venetiaan có quan hệ tồi tệ với gia đình, và điều này cũng được viết trong số mới nhất của < Bán tuần báo Riester >.

Khác với hai Vương nữ được sinh ra từ mối quan hệ với Vương tế [1], Vương tử Jesse được sinh ra từ mối quan hệ ngoài luồng giữa Quốc vương và một Thần quan.

"Không có ai ở Đế quốc không biết rằng người đã buộc cậu trở thành con tin là Vương tế Werner của Thần quốc."

Quả nhiên người chồng chính thức sẽ coi Vương tử là một chiếc gai trong mắt.

Tên đó hẳn cũng là người đã gửi sát thủ đến đây.

Tôi phản ứng bình tĩnh. Hồng y Boutier chậm rãi tiếp tục nói.

"Cũng không đáng ngạc nhiên khi hắn gửi sát thủ đến giết cậu. Nếu Vương tử chết khi là con tin, hắn có thể buộc tội Đế quốc, nên hẳn đó là một kế hoạch tốt đối với Vương tế. Cặp anh em sát thủ cũng thừa nhận điều này."

"Là vậy sao ạ?"

"Chúng nói rằng chúng định giết cậu và làm giả như một vụ tự tử. Chúng hẳn định buộc tội cậu vụ trộm ở Thần điện bởi gần đây cậu đã bị thẩm vấn về vấn đề này."

Tôi tự hỏi tại sao hắn cần phải giết tôi khi tôi đã là một con tin, nhưng điều này có lẽ liên quan đến việc Vương tử Jesse là con của một Thần quan.

Vị trí của Thần quan ở Thần quốc là tuyệt đối.

Những thành viên Vương tộc trực hệ đều được rửa tội khi mới sinh, được nuôi dạy trở thành Thần quan, và đều được trao tước vị Giám mục ở tuổi 16 ngay cả khi thần lực của họ rất yếu.

Cho dù họ có là kiếm sĩ, hay ma pháp sư, những người ở gần ngai vàng sẽ luôn mang danh hiệu của Thần quan.

Cách duy nhất để một người không thuộc Vương tộc trở thành một Thần quan là được sinh ra với thần lực mạnh mẽ, nhưng dựa theo những quyển sách lịch sử mà tôi đã đọc, điều này không phổ biến.

Cụ thể hơn, mỗi thế hệ chỉ có một thường dân không mang dòng máu Vương tộc sẽ trở thành Thần quan.

Bởi vậy, không phải nói ngoa khi câu chuyện Quốc vương của Thần quốc rơi vào lưới tình với một thường dân và có con với người ấy được tung hô thành 'câu chuyện lãng mạn của cả thế kỷ làm xoay chuyển Đại lục'.

Bách tính của Thần quốc ủng hộ quyền thừa kế của con cả của Quốc vương, Vương thế nữ Elise, nhưng cũng bày tỏ tình yêu nồng cháy với Jesse, con trai của Thần quan.

Một vị Vương tử nổi tiếng với đôi mắt màu tím, biểu tượng chỉ xuất hiện ở những người mang huyết mạch của Chủ thần.

Bởi vậy, cũng là lẽ tự nhiên khi Vương tế Werner, cha của Vương thế nữ, cảm thấy lo lắng.

Đây đều là những gì tôi ghi nhớ sau khi đọc sách và vẽ lại gia phả của gia đình người khác.

Những điều duy nhất Eunseo từng nói với tôi là Vương tử Jesse được sinh ra bởi một mối quan hệ không chính thống, có đôi mắt màu tím, và 'bầu không khí trong gia đình rất tồi tệ'.

"Tuy vậy, Vương tế hẳn không biết rằng cậu có thần lực mạnh đến vậy. Hai đứa trẻ ấy hoàn toàn không phải đối thủ của cậu."

Đôi mắt của Hồng y Boutier trở nên mơ hồ.

Tôi nuốt nước bọt. Bản thân tôi cũng không hiểu điều này.

Nếu họ biết Vương tử Jesse là một Thần quan mạnh mẽ như vậy, họ hẳn đã gửi những người mạnh hơn vậy để giải quyết anh trong yên lặng.

Nhưng cặp song sinh sát thủ của Vương tế hoàn toàn không thể phản kháng trước vụ nổ ether của tôi và chỉ có thể tuân theo Thần thác của tôi.

'Không thể tin được...... Ngươi không thể có ngần này thần lực được!'

'Có phải người thật sự ăn trộm Thần vật không?!'

Tôi nhớ lại những gì hai tên nhóc đã thét lên. Những gương mặt còn kinh ngạc về sức mạnh của tôi hơn cả bản thân tôi.

Điều này thật kỳ lạ. Vương tử Jesse được sinh ra và nuôi nấng ở Vương thành của Thần quốc.

Nếu bẩm sinh anh có thần lực mạnh mẽ, không có lý nào chủ nhân của thành, Vương tế, lại không biết về điều ấy.

Vậy thì, có phải anh đạt được thần lực này sau khi rời khỏi Thần quốc không?

Khi nào mới được cơ chứ? Mà không, điều như thế có thể xảy ra sao?

Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu. Tôi quyết định chỉ nên nói thật.

"Tôi cũng không biết điều đó xảy ra thế nào ạ."

"Hừm."

"Tôi cũng không biết rằng thần lực của tôi mạnh đến vậy. Tôi chỉ cầu nguyện với Chủ thần với suy nghĩ rằng mình không thể chết như thế này được."

"Và rồi ether của cậu mạnh đến mức làm rạn vỡ cả các bức tường. Thánh sở của cậu cũng lớn đến mức bao phủ hết cả căn phòng."

"......Vâng."

Bà hơi nghiêng đầu.

Biểu cảm trên gương mặt bà có hơi lạnh lẽo.

"Lẽ nào cậu đã lấy trộm Thần vật từ 'Thần điện Cảnh giới' à?"

"Không ạ."

Tôi trả lời ngay lập tức.

Tôi không hiểu vì sao cuộc đối thoại lại chuyển hướng như vậy, nhưng tôi vô tội nên không có lý gì tôi phải ngập ngừng.

Và rồi Hồng y chậm rãi nhắm hai mắt.

[Xin Chủ thần hãy thứ tội cho lời nói dối của đứa trẻ này.]

Ngay khi bà mở miệng, một vòng tròn hoàng kim khổng lồ xuất hiện trên sàn phòng ngủ.

Thánh sở của bà lộng lẫy và đầy phức tạp, khác hẳn với thứ mà tôi đã từng kích hoạt trước đây.

Vòng tròn xoay một lần duy nhất và rồi biến mất trong yên lặng, khi tôi vẫn còn choáng váng bởi những hoa văn tinh vi trên ấy.

Tôi chỉ khi ấy mới nhận ra bà đã làm gì với tôi.

"Vừa rồi......"

"Ta sử dụng thánh lễ xưng tội để xem cậu có nói dối hay không. Ta xin lỗi."

Bà mỉm cười cay đắng.

"Những người xưng tội và được tha thứ sẽ nhận được một phản ứng ether đặc biệt. Do Thánh sở im lặng, cậu không có tội lỗi gì cần được tha thứ cả. Cậu đã nói thật."

Woah, họ còn có thể sử dụng thánh lễ xưng tội để phát hiện nói dối. Một Hồng y làm điều này có ổn không thế ạ?

Tôi cảm thán khi nhận ra thánh lễ có thể được sử dụng như thế này.

Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Vương tử Jesse không lấy trộm Thần vật mà tôi không biết.

"Vậy thì, ta phải đi giờ đây."

Khi tôi vẫn còn đang đờ đẫn, bà đứng lên và phủi quần áo.

"Ta biết cậu vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng có ai đó đang gọi ta."

Khoan, bà cứ như thế này mà rời đi sao? Chỉ thế thôi sao?

Việc bà rời đi cũng đột ngột như việc tôi nhìn thấy bà ngay sau khi mở mắt.

"Người sẽ rời đi sao ạ?"

"Thứ Hai, thứ Tư, và thứ Sáu vào 11 giờ. Ta sẽ để mở cửa văn phòng của ta. Cứ tự nhiên đến hỏi ta bất cứ câu hỏi nào cậu muốn."

Cách nói của bà giống như một giáo sư ở đại học.

Lời đề nghị ấy hoàn hảo với tôi, bởi tôi cũng muốn thu được nhiều thông tin nhất có thể từ Hồng y.

Tôi bình tĩnh gật đầu.

"À, khi Élisabeth đến, cậu có thể khen ngợi nó không? Nó là người đầu tiên nhận ra cặp song sinh ấy đáng nghi."

Hồng y nói lời cuối cùng trước khi đi qua cửa.

"Élisabeth, ý người là Hiệp sĩ Moutet ạ?"

"Ừm. Đứa trẻ ấy rất khiêm tốn, nên nó sẽ không đề cập đến chuyện ấy trước."

*

"Khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng ở cùng với Hoàng tử điện hạ ở lãnh địa của Gia tộc Nam tước Véran. Cặp song sinh của vợ chồng Nam tước tôi gặp khi ấy giống hệt nhau, nên tôi cảm thấy lo lắng khi hai đứa trẻ ấy khi lớn lại không giống nhau chút nào cả."

"Là vậy ạ?"

"Tôi chắc chắn rằng điều ấy có thể xảy ra, nhưng tôi đoán rằng do trực giác của Phó Chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia đã mách bảo. Vậy nên tôi nhanh chóng gửi người đến Gia tộc Nam tước qua cổng dịch chuyển để kiểm tra. Tôi cũng hỏi ý kiến của Hoàng tử điện hạ về vấn đề ấy. Quả nhiên, linh cảm của tôi là đúng."

Khiêm tốn, khiêm tốn, ai bảo thế cơ chứ.

Tôi nhấp trà bí ngô, lắng nghe Hiệp sĩ Élisabeth nói về chiến tích của cô với một biểu cảm rất tự hào.

Tôi hỏi xin trà sau khi nhìn thấy gương mặt của Ganael sưng phù vì khóc quá nhiều do lo lắng cho tôi, nhưng món trà rất ổn nhờ vị ngọt của nó.

"Vợ chồng Nam tước nói rằng họ vẫn chưa nghe được tin tức từ hai con trai, nhưng họ sẽ đợi bởi vì họ tin rằng hai đứa trẻ sẽ gửi thư bằng xe ngựa, do thư qua cổng dịch chuyển sẽ rất đắt. Hẳn họ chưa từng nghĩ rằng một điều kinh khủng như vậy sẽ xảy ra với hai đứa trẻ."

Hiệp sĩ Élisabeth khẽ nhăn mặt như thể cảm thấy thương cảm cho họ.

Vào lần đầu gặp mặt, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng cô là người điềm đạm, nhưng cô còn có vẻ nhiều biểu cảm hơn tôi nghĩ.

Có phải cô cố ý tỏ ra nghiêm túc vào hôm ấy vì cô đến để điều tra không?

"Ngay khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Gia tộc Nam tước, tôi dẫn Đội Cận vệ đến Cung Juliette. Tôi xin lỗi vì tôi đã không thể hành động nhanh hơn."

"Không ạ, thay vào đó, tôi cảm ơn. Nếu Hiệp sĩ Élisabeth không đến vào lúc ấy, hẳn tính mạng của tôi đã rơi vào nguy hiểm."

"Tôi chỉ làm việc cần làm thôi ạ."

Đôi mắt xám của cô sáng lấp lánh khi cô mỉm cười.

"Cung Juliette là nơi xa nhất của lãnh địa Hoàng cung, nên khá khó để đến được đây. Cũng khá ít hộ vệ được gửi đến đây vì không có nhiều nguy hiểm ở khu này. Nhưng trong tương lai sẽ khác ạ."

Khi cô nói về kế hoạch tăng cường hộ vệ ở Cung Juliette, tôi tự hỏi tôi có nên hỏi về vấn đề 'vụ trộm bảo vật ở Thần điện' không.

Giờ đây khi đích thân Hồng y vào cuộc và xác nhận rằng tôi không phải thủ phạm, vấn đề này không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi thực sự khá tò mò về câu chuyện, nhưng tôi cũng nghĩ rằng không cần phải quan tâm bởi nếu Eunseo chưa từng nói về chuyện này, hẳn nó cũng không quan trọng đến thế.

"A, và chúng tôi cũng sẽ đảm bảo rằng người sẽ có nhiều hộ vệ khi người tham dự Vũ hội Mùa xuân ạ."

"Sao cơ ạ? Vũ hội?"

Tôi hoảng loạn hỏi lại. Mọi suy nghĩ khác trong đầu tôi dạt qua một bên như nước thủy triều rút cạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top