Chương 22: Cầm lái (1)

Chương 22: Cầm lái (1)

Khi đó, tôi hoàn toàn hiểu được tại sao tôi là nam 'thứ' trong khi Hoàng tử là nam 'chính'.

Có một lần, Ganael nói một điều rất đáng xấu hổ với tôi rằng trong số mười người, cả mười quay lại nhìn tôi nếu như tôi đang đi trên đường.

Nhưng Hoàng tử Cédric có một diện mạo sẽ khiến mọi người trên đường không chỉ sẽ quay lại nhìn, mà sẽ dừng hết mọi việc đang làm dở và chạy theo anh.

Ngay cả khi nhìn anh từ dưới đây, tôi cũng có thể nhận ra anh cao hơn tôi ít nhất là 10 cm. Sự khác biệt giữa chúng tôi là quá lớn.

Tôi cố gắng hết sức để giữ tâm trí không bị rối loạn.

Hoàng tử và tôi nhìn nhau một lúc lâu.

"......"

"......"

Khi gặp Christelle, tôi ít ra cũng đã có một khung cửa sổ gỗ bị vỡ chắn giữa chúng tôi.

Phòng xưng tội cũng hơi tối một chút, nên tôi cũng có thể dễ dàng che giấu biểu cảm ngay cả khi tôi không thể kiểm soát được.

Việc Christelle đến và đi trong vội vã cũng có lợi cho tôi vào lúc ấy.

Những điều ấy đều giúp tôi che giấu sự choáng váng và xấu hổ.

Nhưng tôi hiện giờ đang mặt đối mặt với con người này.

Trên một ban công mở, với đuốc đỏ rực và đèn ma thuật chiếu sáng từ khu vườn bên dưới.

Tôi suýt chút nữa thì căm hận tên Hoàng tử đã lựa chọn ban công này để hít thở khí trời trong số tất cả các ban công của Cung Strauder.

"Vâng, tôi sẽ đưa đứa nhóc này đi cùng tôi ạ. Tôi cũng sẽ báo lại với Đức Hồng y Boutier điện hạ."

Tôi mở miệng nói và mỉm cười tự nhiên hết mức có thể.

Chúng tôi không gửi lời chào mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng tôi không cảm thấy hối hận, vì tôi mong rằng đây sẽ là lần gặp mặt đầu tiên và cũng là cuối cùng.

Tôi vươn tay về phía gấu trúc đỏ.

Hoàng tử nhìn xuống tôi và con thú nhỏ, và bắt đầu nói.

"Ta nghe rằng cậu sẽ không tham dự Vũ hội."

"Tôi không tham dự ạ. Tôi chỉ nhìn thấy đứa nhóc này khi đang đi ngang qua đây thôi ạ."

Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy những dây leo bằng cỡ cây đậu thần của Jack đang quấn quanh ban công, thế tại sao anh ta cứ nói về Vũ hội chứ.

Tôi cũng cảm thấy khó chịu vì Hoàng tử nói trống không với tôi vào lần gặp mặt đầu tiên như thế này.

Trong khi đó, gấu trúc đỏ cũng không chịu nghe lời tôi.

Đứa nhóc có vẻ tò mò về nhân vật mới xuất hiện, vì nó ngừng đi về phía tôi và đi về phía Hoàng tử.

Hoàng tử chắc chắn đã nhận ra tôi đang cố gắng dẫn thần thú về phía mình, nhưng anh chỉ có một biểu cảm tỏ ý thú vị thay vì giúp tôi.

Quả nhiên, anh ta tai tiếng đúng như những gì tôi đã biết.

Tại sao một kẻ như anh ta lại xuất hiện đúng vào lúc tôi không có đồ ăn vặt gì trên người cơ chứ.

Tôi thực sự rất muốn đi về nghỉ ngơi, nên tôi nén tiếng thở dài và phát động aether.

Khi Thánh sở được kích hoạt, mặt sàn bên dưới chân tôi cũng tỏa sáng.

[......'Demy'.]

Và tôi thì thầm tên của đứa nhóc.

Trong buổi xưng tội khi nãy, vị quý tộc xin tôi ban tên cho con gái đã nói với tôi về điều này.

'Nếu như được gọi bằng một cái tên hay, người ấy sẽ đáp lại bằng một tấm lòng chân thành mà ạ.'

Câu nói ấy khá hợp lý.

Tôi chưa từng nghe về điều này ở Hàn Quốc, nhưng tôi quyết định mình sẽ sử dụng câu nói này nếu như nó thực sự tồn tại ở Đế quốc.

Tôi đặt theo tên của Demeter vì thần thú này có thuộc tính đất.

Đứa nhóc là thần thú, nên nó cũng là bán (demi-) thần nữa. [1]

Mặc dù đứa nhóc này có thể sẽ rời đi vào ngày mai, nhưng mà......

Tôi nghĩ rằng nếu tôi đặt cho nó cái tên hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra được vào lúc này, có lẽ đứa nhóc sẽ đáp lại tôi bằng tấm lòng chân thành.

— Kkiiii!

Gấu trúc đỏ kêu to hơn bao giờ hết vì Thần thác của tôi.

Đúng hơn thì, âm thanh ấy ở giữa 'ppi!' và 'kki!'.

Cách con thú nhỏ mở và ngậm miệng và nhìn tôi một lần nữa khiến tôi cảm thấy vui vẻ, bởi có vẻ như nó đang mỉm cười với tôi.

Đứa nhóc nhanh chóng chạy về phía tôi, như thể nó chưa từng đi chệch hướng trước đó.

Ngay sau đó, nó nhảy lên thành ban công và bò lên tay tôi, khiến tôi mỉm cười.

"Demy, đi thôi."

Đứa nhóc ấn lên cổ tôi bằng hai chân sau và đứng dậy.

Tôi cẩn thận đỡ hai móng trước màu đen của Demy để giúp nó bò về phía lưng tôi.

"Nghĩa là gì?"

Hoàng tử đột nhiên đặt câu hỏi.

Anh ta liên tục nói chuyện không có chủ ngữ, nên tôi nghĩ hẳn tên này đã có thói quen ngôn ngữ sai lầm từ khi còn nhỏ.

"Ý của người là sao ạ?"

"Tên."

Tôi chắc chắn rằng không thể nào anh đột nhiên tò mò về tên tôi, nên hẳn anh đang hỏi về 'Demy'.

"Cái đó, ừm. Là do nó giống màu của sốt demi-glace ạ."

Tôi không thể nói về Demeter trong một thế giới quan không tồn tại thần thoại Hy Lạp, và tôi cũng không thể nói về tiền tố khi tôi vẫn chưa rõ về hệ thống ngôn ngữ ở đây.

Khi tôi nói điều đầu tiên mà tôi nghĩ ra, Hoàng tử Cédric bật cười 'Ha.'

"Cậu thực sự thích ăn nhỉ."

"Đúng là tôi ăn giỏi ạ. Giờ tôi sẽ đi đây ạ."

Không cần phải tiếp tục nói thêm điều gì nữa.

Việc của tôi đã hoàn thành bởi tôi đã lôi kéo được gấu trúc đỏ Demy.

Sau khi chắc chắn rằng Demy đang ngồi trên vai, tôi bắt đầu di chuyển......

Khoan đã.

Tại sao anh ta biết rằng tôi thích ăn chứ?

"......"

Sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi nói đến màu của sốt demi-glace, nhưng tôi chưa từng nói rằng tôi lựa chọn cái tên ấy vì tôi thích loại sốt đó.

Tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi biết rằng tôi đang nhạy cảm quá mức, nhưng tôi cảm thấy chột dạ vì anh ta ngay lập tức nhận ra rằng tôi thích ăn uống.

Tôi chậm rãi ngước mắt từ những dây leo tôi đang bước lên về phía Hoàng tử.

Người thanh niên vẫn đang nhìn tôi.

"Cậu còn việc gì à?"

Trời quang mây vào khoảnh khắc ấy. Ánh trăng rọi xuống bóng hình của anh.

Đôi đồng tử màu cam càng sáng rõ khi phản chiếu luồng sáng ấy.

Mái tóc hơi xoăn màu đen tựa như vải đoạn được cống nạp có vẻ rất quen thuộc.

"Không lẽ nào......"

— Dang, dang......

Tôi giật mình và nhìn xuống.

Tôi có thể nhìn thấy Benjamin giơ chín ngón tay với tôi. Chuông điểm chín giờ đang vọng lại.

"Không có gì ạ, tôi sẽ đi bây giờ ạ."

Tôi nhanh chóng nói và bước xuống dây leo.

Vấn đề mà tôi đang nghĩ đến có vẻ quá riêng tư để tôi có thể nói ra giả thuyết của mình.

Đầu tôi hỗn loạn bởi một mớ những suy nghĩ.

Hoàng tử chỉ hơi nghiêng đầu mà không bộc lộ phản ứng gì khác.

— Cạch, két

Tôi nghe thấy tiếng cửa ban công mở ra và đóng lại vào lúc ấy.

Tiếng người nói chuyện và tiếng nhạc waltz vọng lại một chút và rồi biến mất.

Rồi tiếng bước chân vọng đến tai tôi.

Tôi mặc kệ mọi tiếng động và cẩn thận bước xuống để Demy không bị lắc lư.

"Kính chào người, thưa Hoàng tử điện hạ cao quý."

"Công tước phu nhân Sarnez."

Cái gì cơ?

— Kkii

"Xin lỗi, xin lỗi. Ta sai rồi."

Demy phàn nàn khi tôi bước nhầm một bước.

Tôi bối rối bám chặt vào cành dây leo phía trước mặt.

Tại sao người ấy lại ở đây?

"Có vẻ như tiểu thư Sarnez vẫn chưa đến ạ."

"Vâng...... Tôi được biết rằng nó sẽ đi thay đồ bởi quần áo đang mặc có vẻ không thoải mái."

Giọng của Công tước phu nhân đang run rẩy.

Hoàng tử đang dùng kính ngữ với cô, nhưng chất giọng lạnh lẽo của anh khiến anh giống như một chủ nợ hơn là con rể tương lai.

Demy vung vẩy chiếc đuôi trước mặt tôi.

Tôi tiếp tục di chuyển thân người, do tôi vừa dừng lại vì choáng váng.

May mắn thay, cả hai người đều đang khuất tầm mắt của tôi.

"Tôi cũng xin gửi lời chào đến Vương tử Jesse Venetiaan ạ."

Thế nhưng, Isabelle de Sarnez đột nhiên nói với tôi vào lúc ấy.

"Tôi không nghĩ rằng hai người lại đi cùng nhau......"

Tôi tưởng rằng cô sẽ chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của tôi, nhưng rồi tôi nhớ ra tôi đang có một chiếc mũ mitra trên đầu.

Tôi cảm thấy như một con gà lôi vậy.

Chiếc mũ được làm để khiến tôi không thể cảm thấy trọng lượng hay nhiệt độ của nó, nhưng tôi cảm thấy như một con gà lôi thay vì con người vào lúc này.

"......Xin chào."

Tôi gắng sức mở miệng.

Tôi muốn nói rằng cô đã nhận nhầm người rồi, nhưng tôi không thể làm vậy.

Tôi đang mặc một bộ phục trang cầu kỳ, và còn cả đôi mắt tím.

Từ giờ trở đi, tôi không còn cách nào khác ngoài đối mặt với chuyện này.

"Trước hết, tôi muốn gửi lời cảm tạ đến người ạ."

Công tước phu nhân nói vậy và tiến đến gần thành ban công.

Tôi ngẩng đầu khi bóng người ấy đổ lên người tôi, và một người phụ nữ trông trẻ hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng đang nhìn xuống tôi.

Gương mặt, trông có vẻ như nhiều nhất là giữa độ tuổi ba mươi, tràn đầy biểu cảm tội lỗi và sợ hãi.

"Một người cao quý như ngài...... Tôi biết rằng tôi thật sự rất vô lễ khi xin được gặp mặt mà không hẹn trước. Vậy mà, nhờ thánh ân của người, tôi......"

"Không ạ, thưa Công tước phu nhân. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không đến đây để gặp người."

"Vâng?"

Một giọt nước mắt của phu nhân trượt qua má tôi. Tôi cắn chặt răng.

"Tôi đến đây để giải cứu thần thú ạ. Đứa nhóc này ạ. Nếu như tôi muốn đến gặp phu nhân, tôi đã đến ban công xa nhất bên phải thay vì chỗ này."

Cô chớp mắt. Có vẻ cô không hiểu tôi đang nói gì.

"Vương tử, đây là ban công xa nhất phía bên phải mà ạ......"

"Đây là ngoài cùng phía bên trái ạ."

Tôi kiên định cắt lời cô.

Và rồi Hoàng tử đang yên lặng lắng nghe phía sau khịt mũi và,

"Nếu cậu nhìn từ phía sau, nó sẽ ở bên trái."

......nói như vậy.

*

Năng lực đặc biệt của gấu trúc đỏ Demy, 'sử dụng dây leo dày để tạo bậc thang cho người', được sử dụng.

Tôi biết rằng có hơi muộn khi mong rằng nó sử dụng năng lực ấy lúc vừa nãy.

Với đứa nhóc bên cạnh cổ, tôi bước vào ban công với biểu cảm điềm đạm hết mức có thể.

Nếu tôi để lộ ra là mình đang xấu hổ, tôi sẽ là người thua cuộc.

Tôi cảm thấy ý giễu cợt rất rõ từ ánh nhìn của Hoàng tử Cédric, nhưng tôi giả vờ không biết.

Công tước phu nhân tốt bụng không hỏi tôi rằng có phải tôi bị mù đường không.

"Vậy chúng ta bắt đầu chứ ạ? Lời xưng tội của người."

Vì tôi đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, tôi mong rằng mọi thứ sẽ được giải quyết một cách êm xuôi dù cho nó có kịch tính thế nào đi nữa.

Ngay cả nếu như tôi thất bại, tôi mong rằng tôi sẽ không phải mất mặt như hiện tại.

Tôi mong rằng mình đang ở trong một tình huống mà độc giả sẽ tò mò về sự phát triển của nhân vật khi họ đọc lướt xuống.

Tôi không muốn rằng câu chuyện sẽ tập trung vào việc tôi xuất hiện ở địa điểm gặp mặt chỉ bởi vì tôi không phân biệt được cổng trước và cổng sau của một tòa nhà.

Giờ tôi mới hiểu tại sao không có cỗ xe ngựa nào ở phía 'trước' của Cung Strauder.

Không có lý do gì các khách mời sẽ dừng xe ở cổng sau, khi tất cả mọi người sẽ đi từ cổng chính.

Không, càng nghĩ về điều này, tôi càng cảm thấy nực cười.

"Không phải cậu nói rằng cậu đến đây vì thần thú à?"

Anh có thể ngừng nói được không, anh đang làm người khác bực mình đấy.

Hoàng tử thậm chí còn không chớp mắt khi tôi lườm anh.

Tôi kìm nén cơn xấu hổ đang trào dâng và quay mặt về phía Công tước phu nhân Sarnez.

Cô có vẻ lo lắng rằng ai đó khác sẽ mở cửa ban công và đi về phía này, nhưng trông sắc mặt cô đã khá hơn kể từ lúc nghe rằng tôi sẽ tiếp nhận lời xưng tội của cô.

"Cảm ơn người rất nhiều, thưa Vương tử. Ngay cả nếu người đi về, tôi cũng sẽ không có lời nào khác để nói......"

Không sao đâu ạ, đây là để giữ gìn miếng danh dự còn sót lại của tôi.

Tôi gần như đã buột miệng nói câu ấy, nhưng nó nhanh chóng biến mất khỏi tâm trí tôi.

Tôi nghĩ rằng nói một câu như 'Tôi nhầm cổng sau với cổng trước, nhưng tôi vẫn sẽ đi về' còn ngu ngốc hơn.

Trong tình huống này, nhận lời xưng tội của cô là lựa chọn tốt hơn là đi về.

Tôi cũng khá tò mò về câu chuyện Thần vật biến mất từ 'Thần điện Cảnh giới'.

"Vậy thì Hoàng tử có thể rời khỏi ban công không ạ? Lời xưng tội cần được thực hiện riêng biệt cho từng người để bảo toàn bí mật."

Hoàng tử nhướn lông mày khi nghe tôi gọi anh là 'Hoàng tử' thay vì 'điện hạ' một cách có chủ ý.

Nhưng câu trả lời của anh là điều tôi không ngờ tới.

"Cậu sẽ cần ta."

Anh giơ bàn tay trái đang đeo găng màu đen.

Khi anh vẽ một đường nằm ngang trong không gian, cửa ban công kêu 'cách' và khóa lại.

Công tước phu nhân vẫn bình tĩnh, nhưng tôi không thể che giấu sự kinh ngạc.

"Vừa rồi là......"

"Ta không nghĩ rằng cậu biết ta là một ma kiếm sĩ."

Tôi chưa từng biết điều đó.

Nhưng tôi rõ ràng nhớ rằng Eunse gọi tên này là một 'sword master'.

Tôi có thể thề rằng tôi không nhầm lẫn điều này với bối cảnh của một tiểu thuyết khác.

Tôi cũng đã nghĩ rằng em gái nói đúng vì anh ta chỉ vung kiếm suốt ngày, nhưng anh ta lại là một ma kiếm sĩ.

Thêm vào đó, về ma pháp ấy, có vẻ như nó không giống với ma pháp mà tôi đã mường tượng.

Đây là < X-Men > hả? Có phải hắn ta là người đột biến hay gì không?

"Thưa Vương tử, tôi ổn ạ. Chỉ việc tôi có thể xưng tội với người đã là ân huệ đến từ Chủ thần rồi ạ. Với cả......"

Công tước phu nhân xen vào cuộc tranh cãi mà có vẻ không giống như tranh cãi cho lắm giữa Hoàng tử và tôi.

Giọng cô vẫn hơi run rẩy, nhưng đôi mắt đen của cô tràn đầy kiện định.

"Hoàng tử điện hạ cũng, có quyền được biết về tội lỗi của tôi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top