Chương 21: Tại sao lại xuất hiện ở đó (3)
Chương 21: Tại sao xuất hiện ở đó (3)
Vào ngày của Vũ hội Mùa xuân.
Giờ khi nghĩ lại, tôi cảm thấy bản thân quá tự mãn.
Nhóm thợ may của Hoàng gia xông thẳng vào Cung Juliette lúc 9 giờ sáng, và bắt đầu quá trình làm vừa quần áo bằng cách cài một mớ những ghim cài vào vải vóc đẹp đẽ.
Tôi cảm giác như tôi đang xem ngay trước mắt mình vậy.
Tôi thậm chí còn không tham dự Vũ hội.
"Câu nói rằng gương mặt của một người là đôi cánh có lẽ nên được áp dụng cho tình huống này ạ."
Tôi chỉ có thể mỉm cười mơ hồ, vì tôi không thể hiểu được dây thanh quản của người tùy tùng đang mắc lỗi, hay cậu ấy đang thật sự khen ngợi tôi.
Những tùy tùng đang giúp tôi mặc quần áo cũng che miệng và cười khúc khích hưởng ứng.
Ừ thì, miễn là mọi người vui vẻ là được......
"Thưa Vương tử Jesse, người có thể dang tay ra hai bên được không ạ?"
Tôi sải tay ra theo yêu cầu của giám đốc phòng thay đồ, à không, người thợ may Hoàng gia.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc trang phục của Giám mục.
Vương tử Jesse có lẽ đã mặc nó trước khi tôi chuyển sinh vào cơ thể này, nhưng đây là lần đầu tiên của tôi.
"Không có chi tiết nào bị mất trên bộ trang phục, và may mắn là bộ đồ vừa vặn, dù chúng tôi làm nó hơi gấp. Và cũng như cậu bạn này vừa nói, Vương tử thực sự làm cho quần áo càng trở nên đẹp hơn."
Vị giám đốc đẩy chiếc kính gọng mảnh trên sống mũi, rồi mở một quyển sách về phục sức Chủ thần giáo và cho tôi xem.
Trang phục của Giám mục không có nhiều họa tiết thêu, nhưng trông vẫn thật hoa lệ bởi hầu hết chúng đều là màu vàng kim.
Chỉ có lớp quần áo lót phía dưới là màu trắng.
"Nếu người nhìn vào trang kế và trang sau đó nữa, màu tím là màu dành riêng cho Giáo hoàng ạ."
"Đúng là vậy ạ."
Đây là điều tôi đã biết.
"Nhưng mà Vương tử đã có thạch anh tím rồi, nên người không cần một biểu tượng lớn lao nào hơn nữa. Thật tuyệt vời!"
Tôi mất khoảng ba giây để hiểu được ý của cô.
Ý của cô là đôi mắt màu tím của tôi sẽ hợp với phục trang màu vàng kim, vì chúng là biểu tượng của 'phước lành từ Chủ thần'.
Vị giám đốc sau đó vờ khóc, nói rằng 'Thật khó để có thể tìm được kim đoạn [1] chất lượng tốt vào mùa này'.
Cô có vẻ rất thân thiện với tôi, dù đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
— Cộc cộc
"Xin mời vào."
Bởi vậy nên tôi trả lời tiếng gõ cửa nhanh hơn bất cứ ai.
Nếu tôi tiếp tục nghe người này nói chuyện, tôi cảm giác tôi sẽ cạn kiệt hết năng lượng trước khi đi nghe lời xưng tội.
"Thưa Vương tử, đã đến lúc đi rồi ạ."
Benjamin là người đến để giải cứu tôi.
Vị giám đốc nói rằng đây sẽ là thứ cuối cùng, và đặt một chiếc mũ mitra [2] khổng lồ lên đầu tôi.
Ngược lại với bộ đồ, chiếc mũ mitra có họa tiết trang trí màu vàng trên nền trắng.
"Mặc dù hẳn người đã biết về điều này nhưng mà, có ma pháp đặc biệt được yểm lên trang phục của Thần quan ạ. Bộ trang phục sẽ không có cảm giác nặng khi mặc lên, và người cũng sẽ không cảm thấy lạnh hay nóng. Nó cũng có thể hấp thụ tác động của xe ngựa khi đi trên các con đường gập ghềnh. Chiếc mũ mitra cũng sẽ không rơi khỏi đầu của người, trừ khi người đích thân bỏ nó xuống."
Uầy, tôi chưa từng biết điều đó. Tôi cảm thấy thật sự nhẹ nhõm vì trước đó tôi đã tự hỏi rằng liệu mình phải mặc bộ đồ dày như thế này vào giữa tháng Tư như thế nào.
"Nhưng mà sự bất tiện của chính bộ đồ là không thể tránh khỏi. Vậy nên xin người hãy nhắm mắt bỏ qua và giả vờ rằng người đã trở thành móc treo đồ tuyệt vời nhất thế giới vào hôm nay."
Cô nói một cách kiên định.
Tôi cảm thấy hơi buồn vì cho đến bữa sáng tôi vẫn là một con người, nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ phải trở thành một đồ vật vô tri.
*
Tôi đã nói rằng tôi sẽ không tham dự Vũ hội Mùa xuân và sẽ tập trung vào trách nhiệm của một Thần quan Xưng tội.
Hoàng đế và Hồng y chấp nhận ý kiến của tôi. Bởi vậy nên tôi đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn.
Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể hưởng thụ chút yên ổn một mình trong khi Hoàng thất và các quý tộc tận hưởng trò vui.
Thế nhưng mà.
"Tôi đoán rằng tôi đã xem nhẹ tình huống rồi ạ."
"Vương tử......"
Ganael nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rầu.
Sáng nay tôi phải tắm nhiều đến mức mùi hương dầu gội đầu của tôi đến giờ vẫn còn lan tỏa xung quanh xe ngựa đang rung lắc.
Benjamin tự trách bản thân rằng 'đó là lỗi của tôi vì đã không nói trước cho người', nhưng khi nghĩ lại, cũng là dễ hiểu nếu như mọi thứ thành ra thế này.
Mặc dù hầu hết các quý tộc sẽ nhập cung vào buổi tối nay để kịp giờ bắt đầu Vũ hội, cũng có rất nhiều quý tộc quyết định sẽ đến sớm hơn để ngắm hoa trong Hoàng cung và xưng tội với Vương tử của Thần quốc.
Hoàng đế đã đoán trước tất cả những điều này, và gửi các thợ may đến chỗ tôi vào sáng nay để đảm bảo rằng trông tôi sẽ ổn.
Quả nhiên những người trong giới chính trị suy nghĩ khác với người bình thường.
Tôi còn đang mải nghĩ nên ăn món gì vào bữa trưa......
"Chúng ta sắp đến Thần điện của Hoàng cung, thưa Vương tử."
"Nhưng tôi không thấy Thần điện đâu cả."
Tôi bối rối trả lời.
Bình thường, tôi có thể nhìn thấy cổng chính của Thần điện từ khoảng cách này, nhưng hôm nay có quá nhiều xe ngựa đang xếp hàng, đến mức tôi chỉ có thể nhìn thấy đỉnh của Thần điện.
Tình trạng ùn tắc giao thông quả thật nghiêm trọng.
"Còn có một tên đỗ xe ngang đường......"
Tôi có thể nghe thấy Ganael cố gắng nhịn cười khi nghe tôi lẩm bẩm vậy.
Mã phu giúp tôi xuống xe ngựa, và các hiệp sĩ của Thần điện lần lượt hành lễ với tôi.
Cánh cổng nặng nề của Thần điện mở ra vào lúc ấy. Tôi hít vào một hơi.
Hàng trăm cặp mắt trong Thần điện quay về phía tôi cùng một lúc.
*
......Có phải tham dự Vũ hội đáng lẽ sẽ tốt hơn không?
Không, chắc chắn là không. Tỉnh táo lên nào. Tôi chậm rãi giơ tay và tát lên má.
Cho dù tôi có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa, điều đó vẫn tốt hơn là ở cùng một chỗ với Christelle và Hoàng tử.
Chịu đựng chỉ một ngày sẽ giúp tôi tránh được cả hai người họ, vậy nên tôi không thể có những suy nghĩ yếu đuối như vậy khi chỉ mới gặp một chút khó khăn.
"Thưa Vương tử, người có ổn không ạ? Tôi sẽ sắp xếp để người được tắm ngay lập tức khi về đến Hoàng cung."
"Người đã vất vả rồi ạ, thưa Vương tử. Xin hãy nghỉ ngơi khi chúng ta trở về."
"Cả hai người cũng vất vả rồi ạ......"
Ganael và Benjamin gần như kéo lê tôi ra khỏi Thần điện.
Thực ra thì, tôi mệt mỏi về mặt tinh thần hơn là về thể lực.
Đầu tôi đang quay vòng mặc dù tôi lắng nghe nhiều hơn là nói, và còn ăn hai bữa trong lúc nghỉ.
Tôi cũng không dùng nhiều aether, nên có lẽ là do stress.
"Ganael, bây giờ là mấy giờ?"
"Giờ là 8 giờ 35 phút ạ."
"Cảm ơn."
Cuộc hẹn gặp với Công tước phu nhân Sarnez ở Cung Strauder ngay cạnh Thần điện sẽ diễn ra vào 9 giờ.
Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không tình cờ gặp mặt cô nếu tôi trở về phòng vào lúc khoảng 8 giờ 30, và thật may mắn khi mọi thứ diễn ra theo kế hoạch.
"Thật sự, lần tới cứ lấy lý do là ốm để rời đi còn tốt hơn."
"Vâng, điều đó thật sự là tốt hơn ạ."
Benjamin đồng tình với tôi. Tôi bật cười và đi về phía xe ngựa.
Cơ thể tôi cứng đờ vì tôi đã căng thẳng cả ngày hôm nay khi mặc bộ quần áo tôi chưa từng mặc trước đây.
Việc xưng tội của các quý tộc không khác mấy so với những lời xưng tội tôi thường nhận từ những người làm việc trong Hoàng cung.
Điều khác biệt duy nhất là những người xưng tội ấy mặc quần áo đẹp hơn và sử dụng những từ ngữ hoa mỹ hơn.
Trừ việc có những người nhìn chăm chú thẳng vào mắt tôi và có vẻ như họ liên tục xưng tội về một điều duy nhất......
Diễn biến buổi xưng tội diễn ra khá giống nhau.
"Vào gần cuối buổi xưng tội, có người nhờ tôi giúp họ đặt một cái tên."
Đôi mắt của hai người họ mở to khi nghe tôi nói vậy.
"Người ấy muốn tôi đặt tên đệm cho con gái. Người ấy không đến để xưng tội mà chỉ đến để xin tôi đặt tên đệm cho con gái của mình."
Ganael lắc đầu từ bên này sang bên kia. Benjamin chỉ thở dài.
Tôi được biết rằng cô bé bốn tuổi 'Sophie' rất thích đá bóng, nên tôi đặt tên đệm cho cô bé là 'Zinedine' [3] với mong muốn rằng cô bé sẽ trở nên giỏi việc ấy.
Tôi nghĩ rằng đó sẽ là lựa chọn tốt vì người dân Đế quốc sử dụng tên tiếng Pháp.
"Tôi sẽ hộ tống người về Cung Juliette, thưa Vương tử."
Mã phu Hoàng cung đến gần và mở cửa xe ngựa cho tôi. Tôi gật đầu và bước chân lên bậc xe.
Không, tôi đang định bước lên.
"Benjamin, ở đó......"
Tôi chỉ tay về một phía. Tôi tự hỏi có phải mình đang ảo giác do quá mệt mỏi hay không.
Bởi vì có một điều không ai lường trước được đang diễn ra ở phía bên kia đường.
Hai mắt Benjamin mở to khi nhìn theo hướng chỉ của ngón tay tôi.
Ganael cũng bất ngờ.
"......Ngài thần thú?"
Cậu bé đờ đẫn lẩm bẩm câu hỏi ấy.
Các dây leo dày đang mọc từ dưới đất và vươn tới ban công phía ngoài cùng bên trái của Cung Strauder.
Chúng dày bằng hông của một người đàn ông trưởng thành.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh dây leo mọc qua các nhành cỏ và bụi rậm phía bên kia đường.
"......"
Phải, đây không phải là ảo giác mà là thật.
Tôi bước lên xe ngựa mà không do dự.
Đuốc đỏ và đèn ma pháp được thắp sáng xung quanh Cung Strauder do Vũ hội chuẩn bị diễn ra, nhưng tôi có thể vờ như mình không nhìn thấy gì do khu vực xung quanh Thần điện khá tối.
Vậy nên việc con gấu trúc đỏ không thể rời khỏi Hoàng cung hay một thần thú mới vừa xuất hiện cũng không phải việc của tôi.
"Chúng ta đi chứ ạ?"
"Vâng, vâng."
Mọi người nhanh chóng di chuyển khi nghe thấy giọng hơi lạnh lùng của tôi.
Ganael và Benjamin ngồi xuống, và mã phu nhanh chóng tiến lại để đóng cửa xe ngựa.
Vào lúc đó.
— Gruuuuu......
"......"
Tiếng kêu của con gấu trúc đỏ đáng thương vọng tới tai chúng tôi. Tôi nhắm chặt mắt.
Tôi đã vất vả lắng nghe lời xưng tội của các quý tộc cả ngày hôm nay. Tôi đã vật lộn với công việc cả ngày hôm nay và hạn chế đi ra ngoài hết mức có thể chỉ để tránh đi tới cung điện ấy.
Nếu như tác giả có một chút lương tâm, người ấy không nên làm điều này với tôi bây giờ.
— Kkiiiiiii......
Việc đứa nhỏ này đang bị đói hay đang bị đau cũng không phải vấn đề của tôi.
Hoàng tộc và các quý tộc phía trong kia sẽ giải quyết điều ấy.
Đương nhiên họ sẽ không giết nó bởi nó là thần thú, và hẳn sẽ nhốt nó trong lồng và ngắm nhìn một chút, rồi sau đó gửi nó đến một chỗ nào đó tốt.
"Đi thôi,"
— Kkii, kkii, kkiii......
Tôi nhảy dựng lên từ chỗ ngồi.
Nếu như đây là một tiểu thuyết mạng với tôi là nhân vật chính, tôi hẳn sẽ gửi một bình luận là 'Diễn biến như một củ khoai lang [4] vậy, tôi sẽ bỏ truyện'.
Nhưng tôi của hiện thực đang đi xuống khỏi xe ngựa. Chết tiệt.
*
— Kkiiii
"Ừ, là anh đây. Lâu rồi chưa gặp nhỉ?"
Những dây leo bây giờ đang cuốn xung quanh thành ban công.
Tôi dùng những dây leo dày làm bậc thang để đến hiện trường vụ việc.
Tôi chỉ đến đây bởi đây là ban công ngoài cùng bên trái của Cung Strauder. Nếu như đây là ban công 'ngoài cùng bên phải' mà Công tước phu nhân xin gặp mặt, tôi hẳn đã nghiến răng rời đi rồi.
"Vương tử sẽ ổn chứ ạ?"
"Thần thú không phải động vật bình thường, nên chúng không thể bị thuần hóa bởi bất cứ ai không có aether. Các cậu nhanh chóng đi báo cho Đức Hồng y điện hạ về việc này. Khẩn trương."
Phía bên dưới, Benjamin đang nói chuyện nghiêm túc với các lính gác Cung Strauder.
Các binh sĩ có vẻ đang lúng túng vì không có hướng dẫn nào cho việc 'thần thú xuất hiện trong vườn'.
Nếu như không phải do tôi nói với họ rằng 'trang phục của Thần quan có thể hấp thụ được tác động của một xe ngựa đang di chuyển', họ sẽ không bao giờ cho tôi đi lên như thế này.
"Bây giờ anh đang không có đồ ăn. Nhóc có muốn đi cùng không?"
Tôi vươn tay về phía thành ban công.
May mắn thay, con gấu trúc đỏ này là con mà tôi đã từng chăm sóc trước đây.
Tôi nhận ra nó vì một sọc trên chiếc đuôi mũm mĩm của nó có màu trắng.
Gấu trúc đỏ nghiêng đầu nhìn tôi.
Từ phía bên kia của chiếc cửa ban công đang hé mở, tiếng nhạc du dương và tiếng người ồn ào nói chuyện vọng lại.
— Kki!
"Được rồi. Đến đây. Hãy ở cùng với anh chỉ một đêm hôm nay thôi."
Tôi dự định sẽ đưa đứa nhóc này đến chỗ Hồng y Boutier ngay khi tôi tỉnh dậy vào sáng mai.
Và bà sẽ là người phải lo liệu việc này.
Tôi vươn tay ra và kích hoạt Thánh sở.
Gấu trúc đỏ cảm nhận được dòng chảy aether hoàng kim và giật giật râu, sau đó cọ đầu mũi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. Bây giờ thì xong rồi.
— Cộp
Vào lúc ấy, tôi đột nhiên nhìn thấy mũi giày màu đen lọt vào tầm nhìn ngoại vi của mình, khi tôi vẫn còn đang bận tập trung vào gấu trúc đỏ.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu.
Tôi chạm ánh mắt với một người đàn ông lạ.
Vậy nhưng, tôi không thể không nhận ra anh.
"Cậu đang làm gì ở đó vậy?"
Khi nghe chất giọng trầm có vẻ quen thuộc, kỳ lạ thay, tôi nhớ lại một cuộc đối thoại của mình với Eunse.
Tiếng vọng trong tâm trí tôi sống động như thể được phát qua tai nghe vậy.
'Jung Eunse, tại sao em luôn nói về nam chính mặc dù em ghét anh ta như thế? Có phải thực ra em thích anh ta không?'
'Không phải như thế...... Đó là do gương mặt của hắn ta! Mặt, mặt, mặt!'
Gương mặt của em gái tôi khi ấy giống y đúc biểu cảm của cô Na Moon-hee khi hô 'bí ngô khoai lang!' [5].
Eunse rất coi trọng ngoại hình của nam chính 'TTTTDGSKBV' nhưng cũng đồng thời rất cay độc với anh.
Gương mặt của anh như thể thuộc về bảo tàng Louvre, nhưng tính cách thì cực kỳ tồi tệ.
Nhưng bây giờ, tôi có thể phản bác lời nói của em ấy.
Người đàn ông đưa mắt nhìn tôi và gấu trúc đỏ, và khẽ nhíu mày.
"......Có vẻ thần thú đã tỉnh giấc."
Gương mặt mang vẻ đẹp hoàn mỹ, pha lẫn hài hòa nét cổ điển và hiện đại khiến anh dường như thuộc về Orsay hơn là Louvre.
Mái tóc đen nhánh tựa vực thẳm, và đôi mắt như được khảm ngọc hồng lựu đang chế ngự không gian xung quanh.
Đây là người thứ hai tôi cần phải né tránh bằng mọi giá.
Nam chính của <Trở Thành Tiểu Thư Dị Giới Sau Khi Bỏ Việc>, Cédric Riester.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top