Chương 7

Trà Cúc Dưa Leo

Sau khi cái gọi là 'cô bé' giận dữ trở vào nhà, nàng đóng cửa lại. Lý Liên Hoa chịu đựng hồi lâu, cuối cùng cười lên, vẻ mặt rất vui vẻ. Nhìn thấy y như vậy, Địch Phi Thanh chỉ cảm thấy trong chốc lát tất cả đều tan biến.

Thuật dịch dung cũng không phải là hiếm mà chỉ là kỹ năng thông thường khi hành tẩu giang hồ. Nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, nhưng đối mặt với người lạ, không ai dám nói chỉ nhìn một cái là có thể nhìn thấu. Khi vạch trần cô bé, trên mặt Địch Phi Thanh không có chút kinh ngạc nào. Lý Liên Hoa biết hắn nhất định đã nhìn thấy gì đó nên dần dần mất đi sự đề phòng khi mới đến nơi này, thậm chí còn dám để Lý Liên Hoa một mình nghỉ ngơi ở đây, một mình đi dò đường.

Lý Liên Hoa lại ngồi trở lại trên ghế, nghỉ ngơi một lát, ngẩng đầu đón ánh sáng bầu trời, cũng nhìn thấy bóng dáng Địch Phi Thanh, mỉm cười hỏi: "Con đường phía trước thế nào?"

"Như nàng lời nói, thật sự chỉ có một sợi xích sắt." Địch Phi Thanh cúi đầu nhìn y, giọng đều đều. Hắn đưa tay túm tóc Lý Liên Hoa lại, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào làn da một bên mặt, chỉ cảm thấy trong tay có chút lạnh, sau đó nâng mặt Lý Liên Hoa lên một chút, nhìn vào đó đánh giá sau một lúc lâu, không cần phải nhiều lời việc này nữa, chỉ hỏi nói: "Còn mắt thì sao?"

Lý Liên Hoa nheo mắt, trong đôi mắt đen vẫn có chút linh hoạt, có lẽ là không muốn Địch Phi Thanh lo lắng nhiều chuyện trước khi rời đi, nên rất ngoan ngoãn nói: "Ta có thể nhìn rõ mặt ngươi, rất đẹp trai."

Không đợi Địch Phi Thanh đáp lại lời trêu chọc của y, Lý Liên Hoa đã vươn tay nắm lấy cổ tay Địch Phi Thanh. Đây vốn là cửa sinh mệnh, người trong võ lâm chưa bao giờ cấm kỵ phòng thủ lỏng lẻo như vậy, nhưng khi đối mặt với Lý Liên Hoa, lại không có gì đề phòng, nên hắn đơn giản để y công khai ôm giữ. Lý Liên Hoa nhẹ nhàng ấn tay hắn xuống, ngẩng đầu nhìn hắn hồi lâu, vai và cổ y không chịu nổi mà đau nhức.

Hiện giờ nhân vật trong giang hồ  đều luân chuyển, cuộc sống luôn bộn bề, năm tháng dài vô số. Lý Liên Hoa nghĩ đi nghĩ lại, cố gắng hết sức để có được một chút ấn tượng trong đầu y: "Nếu như Cẩm Triền Đạo thật sự ở đó, theo như ta đã nhìn thấy nàng ta hơn mười năm trước, tính tình nàng ta thực sự rất quái đản như vậy. Không biết võ công của nàng ta thế nào, vẫn nên chú ý hơn."

"Chỉ sợ chú ý còn chưa đủ, ả ta quả thực là một kẻ mất trí." Trong phòng vang lên một thanh âm, nhưng so với lúc trước, có vẻ non nớt hơn rất nhiều, nhưng thực ra là giọng của một cô bé, chỉ là trong lời nói có chút bất bình.

Lý Liên Hoa bị âm thanh này làm giật mình, quay đầu lại ho khan.

Vị Tiểu cô nương kia thay đổi thân xiêm y thoải mái đẩy cửa đi ra, như thể nàng không phải là người hoảng sợ vừa rồi, nàng chỉ trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, điều này đảo ngược tuổi tác nhìn thấy trên khuôn mặt nàng lần đầu tiên. Ngược lại, mặc dù mặt mày thanh lệ, vẫn có cảm giác trưởng thành không lẫn vào đâu được, nếu hôm nay nàng gặp người khác, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ đi lớp ngụy trang này.

Lý Liên Hoa tựa hồ nghĩ tới cái gì, gần như tự lẩm bẩm: "Không phải chứ..."

Nàng đi đến trước mặt hai người vài bước, nghe thấy Lý Liên Hoa nhẹ giọng lẩm bẩm, trừng mắt nhìn y một cái, lại nói: Bây giờ chúng ta đều cùng một mục đích, lừa dối ngươi thì có ích lợi gì?"

Lý Liên Hoa lại ho khan, nhẹ giọng giải thích: "Ta chỉ thấy rất kỳ quái, nếu nàng điên, làm sao có thể dạy ngươi võ công? Hơn nữa, ngươi đã bị nhốt ở đây mười mấy năm, vậy từ nhỏ ở ngay tại trên núi, trên đời này đứa nhỏ còn không biết chân tướng, ngươi bị nàng ảnh hưởng nhiều năm, nhưng ngươi tựa hồ vẫn là một người có lý, bình thường."

"Bà ta cũng không hẳn là điên rồi, ít nhất mấy năm nay bà ta vẫn là một con người, lúc đó bà ta vẫn là sư phụ của ta." Nói đến đây đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên có chút quái dị, nàng xoay người lại, không hề nhìn Lý Liên Hoa, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh sáng và trộn lẫn những dấu vết nhỏ trên tay, đó là một số vết thương cũ do kéo dây gây ra, nàng vô thức xoa xoa những vết đó và nói: "Không chỉ có ta và bà ở trên ngọn núi này."

Địch Phi Thanh nghe vậy, hơi nhíu mày: "Những người khác đâu?" Thêm một người tự nhiên sẽ gây ra nhiều biến cố, không thể giúp đỡ lại thêm phiền toái.

Nàng không trả lời một lúc, trên mặt có chút ngơ ngác. Thông thái như Địch Phi Thanh cũng thấy thần kỳ quái. Nàng lại há miệng thở dốc, môi run rẩy một lát, sau đó thấp giọng nói: "Đã qua đời."

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, Lý Liên Hoa chỉ thở dài, nhẹ giọng nói: "Hắn chắc chắn không có ý vạch trần chuyện buồn của ngươi, chỉ là..."

Nàng kiềm chế cảm xúc vừa bộc lộ, lại ngẩng đầu lên, lại giống như một người bình thường không có việc gì, không để ý đến sự an ủi của Lý Liên Hoa, nói: "Trên núi kia có một căn lầu các của Kim gia, vốn dĩ ta sẽ theo Cẩm Triền Đạo ở tại nơi đó. Kim gia tuy rằng bị tiêu diệt, nhưng mấy trăm năm tích lũy quý giá nhất hẳn là giấu ở trong nhà, trong đó có thể có thuốc chữa bách bệnh mà ngươi muốn."

Chỉ từ 'có thể' thôi đã thực sự hấp dẫn trái tim người khác.

Nàng dừng lại một chút rồi nói: "Năm đó bà ấy đã thua dưới tay Lý Tương Di, kỹ năng của bà ấy đã giảm sút so với lúc đó, cùng ngươi đối chọi quả quyết cũng không thể được nữa, nhưng có một điều cần chú ý là bà ta có rất nhiều thủ đoạn để cứu mạng, các cơ quan trong nội các so với Kim gia càng phức tạp và xảo quyệt hơn mà thôi."

Lý Liên Hoa rút tay lại, trên mặt không có chút xấu hổ khi bị coi thường, cũng không cảm thấy không cần thiết, nhưng nghe nàng nói như vậy lại gật đầu đồng ý.

Vừa nói nàng vừa định tiến lên, Lý Liên Hoa cũng đứng dậy. Vượt qua dòng suối trong vắt ấy, đi sâu vào rừng, chỉ cần một nén nhang là tới vách núi.

Một gốc cây lẻ loi mọc lên từ vách đá phía trước, một mình chờ đợi ở đây, con đường phía trước không thế thấy lần nào nữa, nhìn lên đã thấy biển mây mênh mông, đáy vực không biết sâu đến mấy ngàn trượng, giống như vô tận. Khi có gió thổi, mây mù trong phút chốc tản ra như sinh vật sống, cỏ cây rung chuyển, xích sắt khẽ chuyển động, đầu kia ẩn trong mây, không thể nhìn thấy nó đang đi đâu. 

Ba người đứng dưới gốc thông bách, Địch Phi Thanh và Lý Liên Hoa đứng cùng một chỗ, nàng đứng ở nơi có sợi xích sắt nối với đá, chỉ cách nơi vách đá cắt ngang vài bước, nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi, lời nói vẫn rất bình tĩnh, "Bà ta chính mồm nói, trận pháp ở đây là do Kim giangày xưa bố trí, lầu các cũng là nơi dành cho hậu nhân sau này, chỉ là mặc dù tôi Không biết nhiều thứ, mấu chốt lại không biết bà ta đem bản vẽ giải cục đặt nơi nào, nếu buộc phải phá thì đừng phá hủy căn lầu các, sợ rằng mọi thứ quan trọng sẽ bị phá hủy cùng với lầu các."

Lý Liên Hoa nhìn chỗ bị giới hạn, tựa như thật sự có thể từ trên mây phác họa ra mơ hồ lầu các, thoạt nhìn không có chú ý tới, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó có chút xa. Tuổi trẻ khi cảm thấy bất an leo lên đỉnh vách núi nhìn những ngọn đồi xanh đã biến thành những ngọn núi nhỏ, mây trôi từ chân, cười nhạo tất cả các anh hùng trên thế gian, chỉ cảm thấy lòng dạ mở mang sướng thích, không ngờ đến hôm nay lại sẽ có chút bối rối sợ.

Địch Phi Thanh nhìn y hồi lâu, trên mặt không có nụ cười, cũng không có bi thương, cũng không có bất kỳ lời nói nào, nhưng tựa như vào giờ phút này tất cả lo lắng đều đã được biểu đạt bằng ánh mắt của hắn. Nhưng Lý Liên Hoa chỉ ngây thơ nhìn lại hắn, trong ánh mắt của những người yêu nhau ẩn chứa sự dịu dàng, hắn gần như mù quáng, làm sao có thể phân biệt được cảm xúc của từng người một. Chỉ là ánh mắt không đùa này, che khuất mây bồng bềnh và vầng trăng sáng trên núi, không còn có thể để cho người khác nhìn thấy cái gì nữa, ...vậy là cực kỳ đủ rồi.

Nghĩ đến một nhân vật như Địch Phi Thanh, bình thường hắn đã đủ quan tâm y rồi, nếu còn lưu luyến nữa sẽ khiến y choáng ngợp đến mức không dám nhìn người ta.

Rõ ràng giữa hai người thậm chí còn không có một lời từ biệt, nhưng nàng lại thật sự cảm thấy được một đôi này nhìn một cái là muốn ngọt ngay, nói: "Lý Liên Hoa ở lại đây, ta sẽ tận tâm chăm sóc" Đây là nàng lần đầu tiên thừa nhận "Lý Liên Hoa" thay vì Lý Tương Di.

Lý Liên Hoa lại ngẩng đầu nhìn Địch Phi Thanh mấy lần, chậm rãi thở ra một hơi dài trong lồng ngực, tất cả đều hóa thành mây bay trước mắt, y chớp chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngươi nên đi đi."

Địch Phi Thanh nghe thấy lời này gật đầu, cũng không nói nhiều, trong mắt cũng không có một tia bi thương sắp chia tay, làm như hắn tựa hồ vẫn luôn xác định chuyện này. Hắn chỉ thở phào một hơi, dẫm lên một đầu sợi xích sắt, nhưng sợi xích sắt không tựa vào hai đầu, sợi xích sắt đung đưa qua lại dưới sức nặng, phát ra tiếng răng rắc mỏng manh, như thể vừa ăn gió lớn nên không chịu được sức nặng lâu hơn. Địch Phi Thanh nghe tiếng nhưng không chần chờ,mượn một chút sức lực, dùng khinh công thâm sâu đi qua, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh hơn so với đi trên mặt đất bằng phẳng.

Hắn dọc theo sợi xích sắt, vạt áo thanh sam tung bay phấp phới, cho đến khi toàn thân tan thành mây xanh và sương mù, như thể đang đi từ nhân gian đến chốn thần tiên, không hề quay đầu lại.

Vì Địch Phi Thanh đã đi rồi, nàng liền dục quay về trúc ốc, nhưng đi được mấy chục bước, nàng nhận ra Lý Liên Hoa vẫn chưa đuổi kịp, mới vừa đồng ý là chăm sóc thật tốt, nghĩ thầm rằng không thể vừa quay đầu lại lại đem người này bỏ lại, đành phải quay đầu lại đón y. Chỉ thấy dưới gốc thông cổ thụ, Lý Liên Hoa vẫn đứng đó, không quay người cũng không bước thêm nửa bước, gió núi lay động góc áo, trút vào ống tay áo dài.

Nàng nhớ rõ lúc Lý Liên Hoa lần đầu lên núi còn sợ lạnh, còn muốn hỏi mượn Địch Phi Thanh áo ngoài, nhưng người trước mắt này đứng ở chỗ đầu gió, nhưng lại tỏ ra thờ ơ, chỉ nhìn nơi đó ngẩn người,  không biết lại suy nghĩ điều gì, người ta đã qua được một lúc rồi, nchắc chắn đã đến vách đá bên kia rồi, phía trước vẫn còn mây mù mù mịt, không biết còn gì để nhìn nữa.

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top