Chương 15

TràCúcDưaLeo

Lý Liên Hoa ngủ mơ hồ nhưng thoải mái. Suy cho cùng, có những lúc Địch Phi Thanh là người đáng tin cậy.

Y cử động mí mắt, từ trong bóng tối yên tĩnh tỉnh dậy, y cảm thấy trước ngực và bụng mình có thứ gì đó nghẹn ngào, nặng nề. Dù không cần mở mắt, y cũng hiểu đây là cánh tay của Địch Phi Thanh, phía sau là ngực của Địch Phi Thanh.

Trong phòng tối tăm, bộ quần áo y cởi hôm qua được treo trên cửa sổ có mái che... . . . . . Lý Liên Hoa im lặng một lúc.

Mấy ngày qua, cơn cảm lạnh kéo dài và nặng nề hơn, trước đây có thể tỉnh dậy vào nửa đêm nhưng bây giờ thì không.

Đánh giá từ ngày hôm qua, nước nóng thông thường căn bản không có khả năng trấn áp hàn độc, sau đó y đã bất tỉnh...

Lúc này hắn tỉnh lại, toàn thân có chút tê dại, nhưng cũng không mấy khổ sở, , ngược lại Địch Phi Sinh còn đang ngủ say. Nghĩ tới đây, Địch Phi Sinh đêm qua hẳn là đã tốn rất nhiều sức lực để bảo vệ kinh mạch của mình khỏi không khí lạnh lẽo...

Hôm qua trước khi xuống nước cởi hết quần áo nên trên người sạch sẽ, chỉ được Địch Phi Thanh quấn chặt trong chăn, ôm vào lòng. Y giãy giụa một lúc, lúc định đứng dậy, vẫn còn một cảm giác ấm áp dường như đang lướt qua cơ thể, đột nhiên va chạm với luồng khí lạnh còn sót lại trong cơ thể, khiến Lý Liên Hoa cảm thấy như kim châm dày đặc, cơn đau nhức nhối xoắn lại thành một sợi dây, bắn thẳng về phía thiên linh cái*,  khiến trước mắt y trắng bệch, y thực sự rùng mình một lúc.

*Thiên linh cái hình như là bộ phận nào đó trên đầu mà tra không ra.

Khi Lý Liên Hoa cử động, Địch Phi Thnh đang ôm y nửa ngủ nửa tỉnh cũng tự nhiên tỉnh lại. Lý Liên Hoa cảm giác được eo mình căng cứng, lại bị đè xuống.

Lý Liên Hoa nghiêng đầu ở trong chăn, không cử động cũng cảm thấy thoải mái. Y không có việc gì quan trọng để làm, nếu trước đây y phải bận rộn mưu sinh thì bây giờ y chỉ cần làm một tiểu bạch kiểm xinh đẹp và ăn cơm mềm là được.

Địch Phi Thanh lúc này mới ngồi dậy, vuốt mái tóc dài ra sau tai, lộ ra đôi lông mày hình kiếm và đôi mắt đầy sao, tuy rằng hắn điều chỉnh hơi thở cho Lý Liên Hoa suốt đêm hôm qua nhưng trên mặt lại không hề có vẻ mệt mỏi. Hắn đưa tay ra bắt mạch của Lý Liên Hoa. Cổ tay của Lý Liên Hoa được lấy ra từ dưới chăn, trông đặc biệt yếu đuối và mỏng manh, rất dễ bị gãy.

Địch Phi Thanh nhận thấy mạch máu tạm thời ổn định, ngẩng đầu lên nói: "Đừng mặc bộ quần áo đó." Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc và do dự trên mặt Lý Liên Hoa trong chốc lát, hắn không hề thương lượng nói thêm: " Mấy cái này không thiếu."

Quần áo Lý Liên Hoa mặc mấy ngày tới đều là quần áo đơn giản còn sót lại trong nhà tre, ngoại trừ lớn hơn một chút và thiếu vài miếng vá, còn lại không khác gì quần áo đơn giản mà Lý Liên Hoa mặc thường ngày. Lý Liên Hoa sợ Địch Phi Thanh cuộn quần áo lại ném đi, vội vàng nói:: "Giáp Doanh Châu còn ở trong đó..." Thứ này tuyệt đối không thể vứt đi.

Địch Phi Thanh cũng vừa mới từ trên giường đứng dậy, tóc vẫn còn lộn xộn, vạt áo trong hơi lệch, xòe ra, đối mặt với sự chỉ dẫn của Lý Liên Hoa, hắn nghiêm túc nói: "Ta biết."

 "Đã biết."

Địch Phi Thanh xuống giường bắt đầu thu dọn quần áo. Vừa nhấc kiện áo lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng cọt kẹt truyền đến cửa và bị chặn lại ở ngưỡng cửa bởi một tiếng uỵch khác.

Thì ra là sáo trúc.

Thật ra, màu sắc của chiếc sáo trúc này rất đẹp, nhưng tay nghề lại có vẻ rất thô sơ, khi Lý Liên Hoa nhìn thấy, có rất nhiều chiếc sáo như thế này, có lẽ chỉ là người trong núi làm đồ giết thời gian mà thôi. Khi đó Lý Liên Hoa chọn một lúc lâu mới chọn được một con vừa ý. Y cùng với Địch Phi Thanh ban đêm ngồi trò chuyện, hiển nhiên từ trên núi nhìn xuống chân núi có thể nhìn thấy thị trấn ồn ào náo nhiệt khung cảnh, nhưng người Kim gia môn cũng chỉ có thể sống trong núi, người ta cho rằng ngay cả nếu họ có đệ tử đi cùng lên núi thì vẫn là khoảng thời gian rất cô đơn, tôi cần tìm việc gì đó để bận rộn nên đã làm rất nhiều cây sáo.

Địch Phi Thanh gom từng bộ quần áo lại, đặt cây sáo tre lên bàn, có lẽ lúc nào đó hắn sẽ lại thổi cho Lý Liên Hoa nghe, nhưng không phải lúc này.

Lý Liên Hoa thở dài sau khi cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Lúc ấy y bị thương nặng, chỉ còn lại một hơi thở, bị Bích Yên kéo xuống ao lạnh, nhất thời áp chế khí huyết đang điên cuồng chạy khắp cơ thể, y cũng bị cho ăn ' linh dược ' không biết tên, mới may mắn tiêu đi những vết thương bên trong do nội thương đó gây ra. Vốn tưởng rằng cảm giác ớn lạnh mỗi lần tái phát là do ngâm mình trong ao lạnh, nhưng hôm nay mới thực sự nhận ra rằng cái lạnh có nguồn gốc từ bên trong Đan Điền, mặc dù nước băng của ao lạnh, nhưng đó cũng chỉ là cái lạnh của da thịt nổi trên bề mặt, di động vu mặt ngoài, mà hiện giờ đích lãnh, là thâm tẩm cốt tủy tâm khang đích đau, thực tế nỗi đau thấm sâu vào tủy xương và khoang tim, ăn sâu vào cơ thể. Địch Phi Thanh cũng là lần đầu tiên truyền chân lực lực vào người Lý Liên Hoa, hắn mới nhận ra luồng khí lạnh này có gì đó bất thường. Khí lạnh trong đan điền cực kỳ khó loại bỏ, nếu loại bỏ có thể cả người sẽ bị tàn tật, cho nên hiếm khi tâm tình thiên vị, mất bình tĩnh nhất thời.

Lý Liên Hoa nằm nhìn động tác của hắn, túm lấy chăn bông của mình, cuộn tròn nhìn Địch Phi Thanh, dù sao y lúc này cũng hoàn toàn khỏa thân, 'xấu hổ khi nhìn thấy người khác'. ' 

Địch Phi Thanh cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn y, thấy Lý Liên Hoa thu mình vào trong chăn, bên ngoài chỉ để lại một nắm tóc, liền mở cửa đi ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân rời đi, Lý Liên Hoa lại nhắm mắt lại, dù sao trần truồng cũng không thể ra khỏi giường, chỉ muốn ngủ tiếp. Y có một giấc mơ không dài cũng không ngắn, mơ thấy mình đang luyện thư pháp trên một chiếc xe ngựa, ánh nắng tan chảy chiếu xuống và những cơn gió ấm áp thổi qua cửa sổ, cỗ xe lắc lư, cơ thể anh cũng lắc lư. Những dòng chữ trên tờ giấy đang lắc lư, sự không chắc chắn làm y choáng váng. Cuối cùng y đặt bút xuống, cẩn thận đưa tờ giấy vào tay Địch Phi Thanh, tuy nhiên sắc mặt Địch Phi Thanh không mấy hài lòng nên cứ viết đi viết lại, cho đến khi ngòi bút nứt ra, mực khô, Lý thư sinh trán đổ mồ hôi lạnh, tay chân yếu ớt. Ngoài cửa vang lên âm thanh trầm đục, Lý Liên Hoa giật mình, chợt tỉnh lại, Ngoài cửa vang lên âm thanh trầm đục, Lý Liên Hoa giật mình, chợt tỉnh lại, Địch Phi Thanh sẽ không bao giờ bắt buộc hắn như thế này...

Lý Liên Hoa cử động một chút, chỉ cảm thấy cổ tay thật sự đau nhức và tê dại. Y vốn đang trốn trong chăn, thò đầu ra, vểnh tai lên nghe, ngoài cửa có tiếng bước chân của hai người, sau đó có hai người đang nói chuyện nhỏ nhẹ.

Địch Phi Thanh bước vào, liền nhìn thấy Lý Liên Hoa đang nhìn hắn bằng một đôi mắt đen láy, như nước chảy hoa bay cuối xuân, thông minh ôn nhu. Có vẻ như y đã chờ đợi rất lâu rồi.

Một tay Địch Phi Thanh cầm đĩa gỗ đựng cháo và đồ ăn kèm, tay kia xách một bộ quần áo, hẳn là đã được lấy ra khỏi xe ngựa.

Lý Liên Hoa thấp giọng nói: "Ngươi đi bao lâu?"

Địch Phi Thanh ngẩn ra, sau đó lần lượt đặt cháo và quần áo bên cạnh giường, dùng giọng điệu ôn hòa đáp: "Chỉ là một tách trà mà thôi." Hắn mới xuống xe ngựa lấy quần áo thay, lại dặn người đem thuốc đi nấu chín.

*một tách trà là 15 phút.

Lý Liên Hoa thầm nghĩ, tuy chỉ là thời gian một chén trà nhỏ, nhưng trong giấc mơ y đã luyện tập thư pháp không dưới mười lần. Khi mới đến thị trấn, y đã hứa với Địch Phi Thanh viết chữ, giấc mơ hôm nay có thể coi là luyện viết rồi...

Địch Phi Thanh không biết Lý Liên Hoa đang nghĩ tới việc gì, liền bổ sung: "Để bọn họ nấu thuốc đi.

Lý Liên Hoa a một tiếng. Trong lúc nhất thời, y tựa hồ cảm thấy cuộc sống của mình bỗng chốc quay trở lại trước khi lên núi đun thuốc ăn kẹo, nheo mắt phơi nắng, vuốt ve chó mèo rồi cùng Địch Phi Thanh tán gẫu chút phương hướng có không đích, đông, tây v.v., lặng lẽ làm y quên đi bệnh tật. Ánh mắt của y rũ xuống, lại hỏi: "Vết thương của ngươi thế nào?"

Địch Phi Thanh nói: "Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi." Cánh tay của hắn bị dây thừng xuyên qua, trên núi chỉ vội vàng băng lại để cầm máu. Tuy nhìn có vẻ đáng sợ nhưng đối với hắn, đó vẫn là một vết thương nhỏ không đáng chú ý mà thôi.

Lý Liên Hoa đứng dậy, lộ vai ra khỏi chăn. Y vén tay áo lên nhìn, miếng gạc trắng mới quấn đến khuỷu tay, không hề chảy máu. Nó thẳng hơn nhiều so với vết thương có thể bỏ qua. Đột nhiên có điều gì đó động đậy trong lòng y. Nhiều năm trước, dù bị thương nặng y cũng có thể chịu đựng đau đớn và thể hiện sức mạnh của mình, nhưng bây giờ mỗi khi cảm lạnh y đều phải uống thuốc...

Y được Địch Phi Thanh đỡ dậy, mặc quần áo tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn cháo. Khi bát cháo chạm tới đáy, y nghe thấy điều gì đó rất mơ hồ. Nó không giống như nhà bên cạnh, nó giống như ở tầng dưới hơn.

Lý Liên Hoa nuốt ngụm cuối cùng, chậm rãi nói: "Nàng đang đánh đàn sao? Nàng mua đàn khi nào?"

Địch Phi Thanh cũng không để ý: "Nàng ta buổi sáng đã ra ngoài rồi."

Lý Liên Hoa muốn ra ngoài nhìn xem, bởi vì âm thanh của đàn từng đợt từng đợt, giống như dòng suối trong trẻo chảy ra từ thung lũng núi sâu, chứng tỏ tay nghề của người chơi đàn không hề trúc trắc. Tại sao những đồ đệ từ Cẩm Triền đạo giáo đi ra một chút cũng không giống bà ta vậy?

Lý Liên Hoa bám vào lan can từ trên lầu nhìn xuống.

Xe ngựa của họ đậu bên ngoài quán trọ và nó không hề di chuyển kể từ khi họ lên núi. Trên nóc xe có một cô gái màu nước, thắt lưng được trang trí bằng một nửa viên ngọc sáng màu của sư phụ, mái tóc đen của nàng xõa xuống, trên tóc có một cái trâm màu xanh , nàng đang ôm đàn đánh, tuyệt không để ý ánh mắt lui tới của người xem nàng. Bộ dáng của nàng nhu hòa thanh lệ, tự nhiên hào phóng, cũng không mềm mại thẹn thùng, ngược lại khiến người qua đường có chút ngượng ngùng trộm  nàng vài lần.

BíđànYên đột nhiên cảm giác được điều gì đó, chậm rãi ngừng đánh đàn, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Lý Liên Hoa ở tầng hai.

Tuy rằng hắn không biết lúc đó Kim Triền  năm đó dung mạo như thế nào, nhưng xét theo Bích Yên thì họ được coi là họ hàng thân thiết, có thể được coi là một mỹ nữ. Lý Liên Hoa mỉm cười nói: "Bích Yên cô nương thật có hứng thú."

Bích Yên giơ tay thu cây đàn lại, nhảy lên cao rồi duyên dáng đáp xuống tầng hai, góc áo màu xanh lá cây chậm rãi rơi xuống như những chiếc lá. Người nhìn trộm đều cho rằng nàng quả thực là một võ nữ, chẳng trách nàng lại làm những việc kỳ lạ như trèo lên xe ngựa để chơi đàn.

Bích Yên hôm qua vội vàng nói lời tạm biệt với Lý Liên Hoa vội vàng từ biệt, hôm nay thấy Lý Liên Hoa không có việc gì, tựa như cũng rất vui vẻ: " Lý Liên Hoa, đàn này thế nào?"

Cây đàn này thực ra rất bình thường, có lẽ chỉ là tình cờ mua được ở thị trấn, nhưng người chơi đàn còn hay hơn. Bích Yên cũng không tâm chờ Lý Liên Hoa trả lời cái gì, nàng lại nói: "Thật ra, tiếng đàn của sư phụ ta hay hơn ta gấp ngàn lần, từ năm đó ngươi nói bà  đánh đàn khó nghe, khi ở lâu trong núi, bà liền thường xuyên một mình luyện đàn."

Lý Liên Hoa nhẹ nhàng a một tiếng, tựa như có chút nghi ngờ.

Bích Yên ôm đàn ngồi trên lan can , nàng cũng không nhìn mặt Lý Liên Hoa. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo mới, rất phù hợp với một tiểu cô nương ở độ tuổi của nàng, nhưng trên lông mày lại có chút buồn bã: "Lý Liên Hoa, ta khác với ngươi, tôi không phải là người thông minh và cẩn thận. Sư phụ cho tới bây giờ dám làm dám nói, ta không phải là người rộng rãi như bà ấy, ta rõ ràng hiểu được một chút lại tự cho là hiểu được tính tình của bà." Lý Liên Hoa lắc lắc đầu, y nhớ tới lại lá thư tuyệt mệnh. Nàng vốn sinh ra trong Kim gia, trở thành người đứng đầu gia tộc khi còn trẻ, cchỉ luyện tập những môn võ mà mình thích và không chơi đàn mà bà không có hứng thú, bà là tiểu thư khuê các, cũng không xuất đầu lộ diện, nhưng cũng là nữ tử giang hồ, tùy tâm tùy tính, đem bức tranh người trong lòng vẽ trăm lần, trong tộc không ai không biết, sao có thể nói không tiêu sái cho được.

Bích Yên chậm rãi nói: "Từ khi ta và bà ấy xa cách, hàng ngày ta vẫn luôn nhớ đến bà ấy. Đến bây giờ ta mới hiểu... có lẽ bà ấy cũng muốn ta quên bà ấy đi. Thực ra điều đó chẳng có gì sai cả, ít nhất đều tự an ổn."

Lý Liên Hoa an ủi nàng: "Ngươi thật sự nên đừng nhớ bà ấy nữa. Việc này... mỗi lần nói chuyện với ta đều phải nhắc tới Kim Triền Đạo, nhưng ngươi biết đấy, thế giới đã thay đổi, ta không còn là Lý kia nữa... "

(Tới đoạn này tui nhắc mn một chút là Sư phụ của Bích Yên vẫn còn trẻ, chỉ là không trẻ bằng Bích Yên thôi, mn nên nhớ theo như trong gốc thì LLH cũng ba mươi mấy r á, nên tui để là bà chắc cũng không sai đâu ha.)

Bích Yên cũng cảm thấy tình cảm của mình quá mức trầm trọng, nàng cười nói: "Ta chỉ là muốn nói với ngươi, dù sao bà ấy cũng thích ngươi lâu như vậy, nhưng ngươi lại chưa từng biết đến, nhưng thật ra Địch Phi Thanh lại ra tay nhanh hơn."

Lý Liên Hoa sửng sốt một chút, Địch Phi Thanh ra tay nhanh hơn? Thực ra y rơi xuống biển cũng không nhanh lắm, nhưng cũng nhờ Phương Đa Bệnh ra tay nhanh hơn.(Đoạn này tui không biết nên dịch sao luôn)

Địch Phi Thanh ôm bát thuốc tới đây, nghe được những lời này, hắn có chút do dự, hắn cảm thấy mình không phải người chậm chạp, nhưng bây giờ hắn lại luôn cảm thấy mình bị lừa. Luôn rất muốn lại gần chút để nhìn xem, người này có những phẩm chất nào khác do Lí Tương Di để lại hay không.

Nhưng là Lý Liên Hoa với Lí Tương Di họ rất khác nhau, y mềm mại và dễ gần, nhưng đôi khi y ấy cũng lại ngơ ngác, và lời nói thì rất bừa bãi, không đầu không đuôi. Nhưng có lẽ còn một điều giống, dưới lớp vỏ ngoài này, y vẫn thông minh và lanh lợi. Địch Phi Thanh đưa bát thuốc vào tay hắn, nhìn vẻ mặt bi thương của y, thầm than thở. Lý Liên Hoa dường như ngày càng sợ uống thuốc, sau khi uống xong liền đòi Địch Phi Thanh một viên kẹo, điều này có thể là do bản chất thật đã bị vạch trần nên không còn muốn che giấu nữa.

Nhìn thấy Lý Liên Hoa nhăn mặt uống thuốc, Bích Yên ở bên cạnh nói: "Tôi muốn đến Kim gia."

Lý Liên Hoa nghe xong uống ngụm thuốc cuối cùng, ho khan hai tiếng. Lý Liên Hoa lau miệng, chỉ vào xe ngựa, nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi không biết cưỡi ngựa, dựa vào khinh công chạy vòng vòng sẽ rất mệt."

Bích Yên ngẩn người, nói: "Đây đều là chuyện nhỏ."

"Muốn thì cứ đi. Tốt nhất là dụ con rùa nhỏ đó ra ngoài." Địch Phi Thanh vẻ mặt bình tĩnh, không quan tâm Bích Yên là người mới ra ngoài xã hội.

Nếu Thôi Phất Thủ không phải rùa đen rút đầu, sao lại bị Lí Tương Di rượt đuổi đến mức trốn vào phòng cô nương tị nạn?

Lý Liên Hoa ở một bên lề mề dặn: "Cẩn thận là trên hết."

Một vài lời là đủ để nói lời tạm biệt. Lý Liên Hoa rất hào phóng từ trong túi Địch Phi Thanh lấy ra một ít tiền đưa cho Bích Yên coi như cho cô ít chi tiêu trong vài ngày.

Buổi chiều ở sơn trấn không nóng, thậm chí còn có chút lạnh, Lý Liên Hoa đứng ở tầng hai, gió thổi tung quần áo. Y nhìn thấy Bích Yên lại dễ dàng phi xuống ban công, không làm tung tung bụi. Nàng một thân quần áo xanh như tre mới, một mình một cây đàn mun rời đi, biến mất khỏi cổng trấn đền ở lối vào thị trấn.

Trà Cúc dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top