Bảy.

Cả đêm không ngủ, bốn rưỡi sáng đã phải bò dậy lập cái hố to như mộ phần kia. Tuyết đã đóng thành từng lớp băng thật dày, trước khi ngủ tôi đào hố sâu quá, giờ lấp nó rất chi là mất sức.

Phong cảnh ở Nam Cực ngắm lâu rồi sẽ thấy như nhau cả, đâu đâu cũng trắng tinh sạch sẽ. Thực ra tôi rất dễ cảm thấy tẻ nhạt trước phong cảnh, hai ngày nay đều mặt ủ mày chau, ngắm hải cẩu hay bất cứ thứ gì cũng chẳng khơi dậy được chút sức sống nào.

Lúc leo núi tuyết còn ngã oạch một cú, cả người lẫn tay chân đều vùi vào trong lớp tuyết dày, vùng vẫy thế nào cũng không đứng lên được. Lỗ mũi bị băng tuyết lấp kín khiến tôi ngạt thở, vài giây sau mới được hướng dẫn viên du lịch kéo dậy như thể đang nhổ củ cải.

Trông tôi có vẻ hết sức thảm hại, từ đầu tới chân bám đầy tuyết, vừa đi nước tuyết vừa rỏ tí tách theo từng bước chân.

Lúc thay chiếc áo gió ướt đẫm, tôi chợt nhận ra kim đồng hồ của mình không còn động đậy nữa. Trong lòng tôi hoảng hốt, hai mắt bỗng dưng đỏ hoe.

Vội vàng đến mức toát cả mồ hôi lạnh, tôi thử vặn chiếc kim một vòng theo chiều kim đồng hồ, rồi lại vặn ngược chiều thêm một vòng nữa, vậy mà mặt đồng hồ vẫn y nguyên bất động. Cả ngày hôm đó tôi chẳng đi ngắm nghía nơi nào khác, chỉ ngồi trên boong tàu hí hoáy với hai chiếc kim này.

Tôi vẫn không dám mạo hiểm mở đồng hồ ra, vì sợ lỡ đâu linh kiện rơi xuống biển thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa.


Chiếc đồng hồ này cũng là quà sinh nhật Lưu Diệu Văn tặng tôi.

Sinh nhật những năm mười mấy tuổi của tôi đều khá khó quên, thẻ điều ước mà Lưu Diệu Văn tặng, có lần tôi đã đánh đổi lấy một món quà rất lớn. Nửa đêm hai chúng tôi chạy đi ngắm biển.

Chuyến xe buýt cuối cùng không một bóng người, khẩu trang và mũ cũng chẳng thèm đeo, tôi lí nhí kêu lạnh, Lưu Diệu Văn bèn ôm tôi coi như miếng dán giữ nhiệt.

Con đường ven biển vừa tối om lại im ắng, khiến tiếng sóng xô bờ càng trở nên vang dội, xuống xe rồi tôi còn chẳng dám xê dịch một bước, trời ơi đây là chương trình thám hiểm đấy chứ.

Lưu Diệu Văn vẫn gắng gượng ôm lấy tôi tiến lên phía trước, buông lời tự cổ vũ bản thân: "Đừng sợ đừng sợ đến bên bờ biển là sẽ sáng thôi."

Biển cũng tối đen như mực, tôi mới liếc hai cái đã không đọ nổi gió lạnh, đắp áo khoác ngủ gục trên vai Lưu Diệu Văn, bỏ lỡ luôn cả khoảnh khắc mặt trời mọc.

Em ấy kêu là vì tôi ngủ ngon quá nên mới không gọi tôi. Tôi thầm nghĩ có cái rắm ấy, chắc chắn là vì chính em ấy cũng ngủ quên mất tiêu rồi.

Trong làn sương mù của buổi tinh mơ, tôi quay đầu đầy nuối tiếc, Lưu Diệu Văn dắt tôi đi, bảo rằng chẳng có gì đẹp đẽ cả, lần sau đổi bãi biển khác ngắm.

Trên đường về vừa bật máy lên, thông báo gọi nhỡ đã ào ra như lũ rận đuổi mãi không hết, tôi nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, em ấy đang im lặng gõ điện thoại. Phong cảnh lướt qua gò má em ấy, sự tùy hứng và chuyến xe buýt đều đã đến trạm.

Chia đôi hai ngả có hơi sớm quá, tôi còn chưa kịp đổi thêm mấy điều ước nữa. Sau này trong lúc tán gẫu, Lưu Diệu Văn cũng từng hứa, vẫn quy tắc cũ nhé, anh muốn em làm gì cũng được. Cũng khó mà gặp được nhau, tôi đành bảo vậy cứ ghi nợ trước đã.

Cứ nợ mãi nợ mãi, tôi cũng chẳng còn nguyện vọng gì nhất định phải thực hiện cho bằng được nữa rồi.


Mùa hè năm tôi tốt nghiệp đại học, hiếm lắm mọi người mới tề tựu đông đủ, trên bàn ăn hết sức náo nhiệt, Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh tôi, đổi bia lạnh thành nước mơ chua.

Em ấy cười với tôi: "Lạnh lắm, không tốt cho cả họng lẫn dạ dày."

Tôi bỗng nhận ra em ấy đã hai mươi rồi.

Tới lúc ra về đã có mấy người uống say đến chóng cả mặt, Lưu Diệu Văn bá cổ tôi, mặt không đỏ tim cũng chẳng đập nhanh, kêu đưa tôi về khu chung cư mới. Tôi lặng lẽ ngồi vào ghế phụ lái, có cảm giác hai chúng tôi chẳng uống giọt rượu nào mà cũng ngà ngà say.

Chính tôi cũng chẳng biết đường về chung cư mới, tài xế lại càng đường đường chính chính mà lái bừa, tôi nhìn trộm vô lăng của Lưu Diệu Văn một cái còn bị bắt quả tang.

Em ấy hỏi: "Bằng của anh có lái được ở trong nước không?"

Tôi nhìn về phía trước còn chăm chú hơn cả tài xế: "Cũng được, lái một lần tạm giam mười lăm ngày."

Lưu Diệu Văn khẽ cười một tiếng, dừng xe trước ngã tư đợi đèn đỏ, còn quay sang nhìn tôi.

Lén xoa tay mấy lần bên mép ghế, tôi tỏ vẻ bình tĩnh lật giở đống đĩa quang ở đằng trước chỗ ngồi, không ngờ tên này cũng chất ra phết, nguyên một hộp dày cộm được sắp xếp vô cùng ngay ngắn.

"Có album của anh đấy." Lưu Diệu Văn xoay vô lăng một cái, còn không quên khoe khoang: "Em còn đích thân chạy đi mua tận hai cái, đã đủ nghĩa khí chưa."

Tôi đùa rằng: "Đây đều là album ra từ mùa đông năm ngoái rồi, hảo hán đừng khoe chuyện năm xưa nữa."

"Ừ, phải." Lưu Diệu Văn cười.

Trời đã tối hẳn rồi mà tôi vẫn có thể thấy rõ chiếc đĩa quang màu xanh ấy, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt trên rồi chuyển hướng rút một chiếc đĩa nhạc hiphop bùm chát xập xình ra.


Lưu Diệu Văn đột nhiên gọi tôi: "Tống Á Hiên, mò vào trong có một cái hộp đấy, lấy ra hộ em với."

Một cái hộp nhỏ vuông vức tự dưng nằm trong lòng bàn tay tôi, em ấy lại bảo: "Mở ra đi, cho anh đấy."

Tôi ngập ngừng vài giây rồi mới mở ra, chiếc đồng hồ nằm chính giữa lớp vải nhung màu đen, trên mặt đồng hồ có một chú cá nhỏ ôm lấy kim giờ, bơi lên phía trước từng ô một.

"Đầu năm anh vẫn chưa về, cứ coi như là tặng bù quà sinh nhật đi." Lưu Diệu Văn nói một cách tùy ý: "Không nhìn ra là hãng gì cũng chẳng đắt lắm, anh thích đeo kiểu gì thì đeo."

Chiếc xe phi như bay về phía biển, kim đồng hồ đã bơi lên phía trước được nửa vòng, tôi cất nó vào trong balo, cười bảo: "Hào phóng ghê ha anh Văn tôi, vậy thì chẳng phải những thứ tôi tặng anh đều đáng xấu hổ lắm sao."

Tôi từng tặng em ấy đủ thứ linh ta linh tinh, mô hình phiên bản giới hạn mua ở Nhật, cốc gốm mua ở Thổ Nhĩ Kỳ, huy chương thủ công của Toy Story, còn cả một chú heo George đến muộn nữa. Tặng xong chỉ sợ Lưu Diệu Văn xuyên qua WeChat cốc đầu tôi.

Em ấy bảo: "Em thích mà, độc nhất vô nhị, những thứ này mới thật sự là không đáng tiền nè."

Em ấy lúc nào cũng biết cách nói mấy lời như thế này, nghĩ gì nói nấy một cách thẳng thắn, sẽ không có chuyện lời đã ra đến miệng lượn lờ vài vòng rồi lại nuốt xuống, như vậy rất ngầu. Lúc này tôi ngắm góc nghiêng khi lái xe của em ấy, có cảm giác đến cả râu ria trên mặt em ấy cũng trở nên tuấn tú chững chạc không chút kẽ hở nào. Trong tiếng nhạc xập xình, em ấy ngại ngùng hỏi tôi, nhìn cái gì. Dáng vẻ vừa dịu dàng vừa làm màu này mới khiến tôi tìm lại được chút hình bóng của em ấy trong kí ức.

Tôi đùa rằng, làm bạn trên mạng lâu quá rồi, muốn ngắm gương mặt đẹp trai của em thêm một chút.

Trong xe có bật điều hòa, quãng đường cũng ngắn hơn năm đó nhiều, vậy mà em ấy bỗng dưng im bặt, phong cảnh lại một lần nữa lướt qua gò má của em ấy trong yên lặng.

Đáng ra em ấy phải tỏ vẻ đắc chí mới đúng, em ấy mới hai mươi tuổi, nhưng thế giới của người lớn dường như đặc biệt hà khắc với chúng tôi, không chịu để cho sự ấu trĩ làm lãng phí thời gian.

Đột nhiên tôi rất muốn xem một chiếc video tấu hài nào đó với em ấy, nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi đã lại bắt đầu tán gẫu về công việc và cuộc sống nhạt nhẽo của mình.


Hôm ấy bờ biển bỗng dưng náo nhiệt đến lạ, còn có cả sạp đồ nướng, chúng tôi đỗ ở bên đường không dám xuống xe, trong lòng đều hoài nghi liệu có phải năm ấy đi nhầm đường rồi không, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận là do hai mùa khác biệt.

Mặt trời mọc rất sớm, lần này tôi không ngủ quên nữa, xuyên qua cửa kính ô tô, cùng em ấy ngắm buổi bình minh mà chúng tôi từng bỏ lỡ.

"Trạm nghiên cứu có cửa hàng lưu niệm, ở đó sẽ bán đồng hồ đấy."

Một nhân viên công tác trên du thuyền đi ngang qua, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở tôi.

Bấy giờ tôi mới nhận ra tàu đã cập bến cảng Lockroy, cảm ơn một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy khỏi boong tàu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top