Hoàng hậu thất tử

Cuối mùa thu phong, chui vào trong xương cốt lạnh, hồng nhan từ nước trà phòng ra tới, kêu gió cát mê mắt, mới muốn giơ tay xoa, cửa cung trước một trận động tĩnh, tiểu thái giám tiến vào thông báo: “Hoàng Thái Hậu giá lâm……”
Mọi người lược xuống tay trung sự, y tự quỳ gối trước cửa cung nghênh, Hồng Nhan buông khay trà muốn theo sau, lại nghe người gọi nàng: “Chạy nhanh lại đây nâng chủ tử.”

Theo thanh âm này, khuôn mặt tiều tụy Hoàng Hậu từ thêu vạn thọ tường vân rèm cửa sau lòe ra thân mình, Hồng Nhan vội hai bước bôn tiến lên, khom người đáp một tay.

Hoàng Hậu dẫm lên chậu hoa đế lung lay đứng yên, lạnh lẽo năm ngón tay chạm vào mới chăm sóc nước trà hồng nhan, này ấm áp thế nhưng không lý do hướng trong lòng toản, nàng không cấm cúi đầu, nhìn nhìn mặt tiểu cung nữ lạ này.

Giờ phút này, Thái Hậu phượng giá đã đến ngoài cửa Trường Xuân Cung, Hoàng Hậu sờ sờ tóc mai liền muốn ra nghênh đón, nhưng không đợi nàng đi vài bước, Hoa ma ma của Ninh Thọ Cung đã bước nhanh tiến vào, thân thiết lại ân cần tiến lên nâng Hoàng Hậu: “Thái Hậu nói, ngài thân thể yếu đuối, nên ở trong phòng chờ.
Hoàng Hậu nơi nào chịu nghe, run run rẩy rẩy hướng trước cửa đi, ngoài cửa cung nữ thái giám đã vây quanh Thái Hậu vào cửa, Hồng Nhan chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, lại cảm thấy năm gần năm mươi tuổi Hoàng Thái Hậu, năm gần đây nhẹ Hoàng Hậu muốn tinh thần rất nhiều.

Mẹ chồng nàng dâu hai một đạo vào tẩm điện, rèm cửa buông, nội điện không còn có Hồng Nhan sự, nàng nhớ tới nước trà mới bị đổ lúc nãy , chạy nhanh tới phòng pha lại trà

Quả nhiên thực nhanh có người gọi trà, Hoàng Hậu bên người cung nữ Bảo Trân tự mình lại đây, một mặt phân phó tiểu cung nữ chuẩn bị, một mặt đi đến Hồng Nhan bên người, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi nương nương nhìn ngươi đâu, lần sau nếu là gặp lại, nương nương nếu hỏi tên họ, ngươi cần phải cơ linh chút. A mã ngươi đã lấy ta, ta tất nhiên sẽ chiếu cố ngươi.”

Hồng nhan phúc phúc, cúi đầu cung kính mà nói: “Đa tạ Bảo Trân cô cô, nô tỳ có thể ở Trường Xuân Cung làm việc, đã là tốt lắm rồi, không dám lại làm phiền cô cô lo lắng.”

Bảo Trân lại thở dài, hướng tẩm điện phương hướng vọng liếc mắt một cái, híp mắt lại, lầm bầm lầu bầu: “Chỉ sợ quá chút thời gian, nên thay đổi người.”

Hồng nhan nghe được nửa câu, lại không rõ ý tứ trong lời nói của cô cô. Nàng chỉ biết, nhị a ca thân mình vẫn luôn không tốt, Hoàng Hậu nương nương đem nhị a ca từ a ca sở tiếp sau khi trở về, ngày đêm hầu hạ nhi tử bên người, dần dần, chính mình cũng thành người bệnh.

“Đứng đó làm cái gì, Thái Hậu chờ dùng trà.” Bảo Trân bỗng nhiên quát lớn, kêu Hồng Nhan lấy lại tinh thần, nhưng cố tình làm cung nữ sợ hãi này một tiếng, sợ tới mức đem chén trà ngã trên mặt đất.

Kinh tâm toái hưởng, chọc đến Bảo Trân trừng mắt dựng mục muốn mắng chửi người, bên ngoài hoảng loạn lên, có tiểu thái giám chạy tiến nước trà phòng tới kêu: “Cô cô mau trở về, nhị, nhị a ca không ổn.”

Này một câu sau Trường Xuân Cung, Hồng Nhan tiến cung làm việc hai tháng tới nay chưa bao giờ gặp qua quang cảnh, nàng đi theo người khác một đạo quỳ gối trước đình viện khóc, chính là trước đây khi chuẩn bị tiến cung, a mã từng nói với nàng, ở trong cung không thể tùy tiện rơi nước mắt, rơi nước mắt đó là có người đã chết.

Càn Long, năm thứ 3, nhị hoàng tử Ái Tân Giác La Vĩnh Liễn, con trai Hoàng Hậu Phú Sát An Di , nhân bệnh chết non.

Lúc sau nhật tử, vô luận tới tới lui lui bao nhiêu người, Trường Xuân Cung chỉ nghe tiếng khóc, nước trà trong phòng các cung nữ nói, Hoàng Thượng không rời xa Hoàng Hậu nương nương một bước, Hồng Nhan nhìn mắt trên bàn trà cụ, nàng mấy ngày nay so ngày xưa càng tiểu tâm mà chăm sóc lau, đáng tiếc bất luận có đưa trà đi nữa, cũng không thấy Đế hậu nhiều động một ngụm.

“Liền phải đưa nhị a ca đi rồi, đều chạy nhanh ra tới.” Ngoài cửa có người tới kêu, các cung nữ vội đem búi tóc thượng bạch châu hoa đỡ đoan chính, Hồng Nhan đi theo, ra tới bên ngoài đã có rất nhiều người, các nàng đến hành lang quỳ xuống, mới cúi xuống thân mình, liền nghe có người ở trong khóc: “Nương nương bảo trọng, nương nương ngài buông tay đi, nương nương……”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top