| tám | em là nắng dịu, tôi là bão giông
em là nắng dịu,
tôi là bão giông
.
Một người xa lạ lỡ va vào em khiến em ngã dúi dụi.
em đứng dậy thật nhanh và chìa tay mình ra đằng trước,
"bạn có sao không?"
Một người xa lạ lỡ va vào tôi khiến tôi ngã dúi dụi.
tôi đứng dậy thật nhanh và phủi bụi trên quần áo,
"đi đứng kiểu gì thế?"
Cùng một dạng câu hỏi,
song một câu là quan tâm,
câu kia toàn trách móc.
Em coi bọn họ quan trọng hơn em,
em sợ bọn họ tổn thương,
còn tôi lại chỉ muốn bảo vệ bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top