Chương 20- End
Một tháng sau.
Đại sảnh diễn ra cuộc bán đấu giá chật ních người, họ đã chờ đợi hơn 3 tiếng đồng hồ, nhiều người đã có thu hoạch kha khá, tuy nhiên họ vẫn không chịu ra về. Vì ai cũng biết, món hàng tốt nhất được đem ra bán đấu giá vẫn còn để lại sau cùng.
Một vị tóc bạc phơ chủ trì cuộc đấu giá, ông bước lên nói trước micrô: "Tiếp theo là món hàng cuối cùng."
Tấm vải cuối cùng đã mở ra, trên tường là 1 bức tranh sơn dầu. Bức tranh không lớn lắm, vẽ 1 cô gái xinh đẹp đang ngồi trong làn ánh sáng mùa đông, những tia sáng mơn man trên làn da, phần nền mờ tối đã khiến cô nổi bật, thực giống như 1 tiên sứ trong truyền thuyết.
Vị chủ trì xúc động nói: "Cách đây 1 tháng, hẳn các vị đều nghe nói đến một tin bất hạnh: họa sĩ trẻ tuổi Cao Huyền bị ngã từ trên gác xuống và qua đời. Hôm nay chúng tôi bán đấu giá 1 bức tranh của anh để lại có tên là Thiếu nữ trong u ám. Họa sĩ Cao Huyền đã nhiều năm học hội họa ở châu u, từng được trao giải thưởng mỹ thuật Da Vincy, tranh của anh mang đậm phong cách cổ điển châu u, anh có biệt tài vận dụng ánh sáng để thể hiện nội tâm nhân vật, được giới mỹ thuật châu u ca ngợi là "Rembrandt của Trung Quốc". Sau khi anh bất hạnh ra đi, giá tranh của anh lập tức tăng vọt trên thị trường, bức tranh này là tác phẩm mà anh coi trọng nhất. Xin quý vị chú ý đến cô gái trong tranh, đã có nhà phê bình nói rằng, họa sĩ đã vẽ cô tuyệt vời như thế này, chắc hẳn anh rất say mê cô gái ấy. Nhưng cũng có nhà phê bình nói, khí chất thần tiên của cô gái trong tranh quá mạnh, dường như không phải là người trong thế giới hiện thực, có lẽ là hình ảnh thiên sứ trong tưởng tượng của Cao Huyền... Bây giờ chính thức đấu giá, giá khởi điểm là 1 vạn đồng nhân dân tệ."
Lập tức có người trả 10 vạn, nhưng sau đó lại có người trả cao hơn. Mọi người đang đua nhau giơ cao tấm biển, không 1 ai chú ý đến hàng ghế sau cùng ở đại sảnh - có một cô gái mặc đồ đen ngồi đó, cô chính là Xuân Vũ.
Xuân Vũ nhìn thấy mình ngồi ngay ngắn trong bức tranh đang được treo ở vị trí nổi bật trong đại sảnh, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Cô đã đọc được thông tin bán đấu giá đăng trên báo, nên đến xem, nhưng không ngờ lại bán đấu giá cả bức tranh này.
Đã có người trả đến giá ngất ngưởng 1 triệu đồng, và mua được bức tranh. Nghe nói tiền bán tranh đợt này sẽ tặng cho quỹ học bổng giáo dục.
Xuân Vũ cúi đầu bước ra khỏi đại sảnh, không có ai chú ý đến khuôn mặt của cô. Ra đến cửa, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, cô mới ngẩng đầu lên, giống với tư thế trong bức tranh.
Tất cả đã kết thúc.
Xuân Vũ đi đến bên bờ sông Tô Châu, nhìn ngôi nhà 3 tầng kiểu cũ. Phòng tranh Tý Dạ ở tầng trệt đã đóng cửa, cô nhìn không rõ cửa sổ tầng 3.
Xuân Vũ lại ngoảnh sang nhìn dòng sông, ánh dương chiếu trên mặt nước đang lững lờ trôi lấp lánh những ánh vàng. Cô lấy ra chiếc máy di động mới mua, nhấn nút soạn liền mấy tin nhắn:
"Ngày thứ 2 sau khi anh mất, Diệp Tiêu đã cho niêm phong thiết bị phục vụ nhắn tin, sẽ không có ai nhận được tin nhắn đưa ra các câu hỏi ghê gớm nữa."
"Nghiêm Minh Lượng đã thừa nhận mình có quan hệ với anh, xin chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật, hiện giờ nhà chức trách đang xử lý các vấn đề của Minh Lượng."
"Hứa Văn Nhã được điều trị có tiến triển tốt, bạn ấy đã có thể trò chuyện; bác sĩ Văn tin chắc Văn Nhã sẽ bình phục."
"Nam Tiểu Cầm đã tỉnh trở lại. Vì chấn thương sọ não khá nặng nên bạn ấy bị mất một phần trí nhớ, đúng là phúc ở trong họa, vẫn còn may."
"Cao Huyền, liệu anh có nhận được tin nhắn không?"
Rồi cô lần lượt gửi những tin này cho số máy X.
Vài giây sau, máy di động lại vang lên tiếng "tít tít" tin nhắn...
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top