Chương 1
"Bang ~" Cửa nội điện yên lặng bị một cước đá văng, người đang tới trên mặt lộ vẻ tươi cười trào phúng.
Bị thanh âm ngoài cửa quấy nhiễu, Norway (Na-uy) – Lôi Nghê Nhĩ (phiên âm của LeiNi ) dùng tư thế bán thân bất toại (liệt nửa người) nằm tựa trên vương vị, bàn tay chống đầu nhìn về phía người kia, lộ ra nụ cười sáng lạn.
"Hi! (TN: hay còn đc đọc là "hai" ... chào ấy mà) Uy Liêm Tư (phiên âm của William) vương huynh thân ái, đã trễ thế này tới tìm ta có chuyện gì sao? Không lẽ mơ thấy ác mộng?!" Lôi Nghê Nhĩ đùa giỡn cười cười trào phúng nhìn biểu tình nam nhân.
Khóe miệng nam nhân một trận run rẩy, đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn.
"Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha, Lôi Nghê Nhĩ ngươi là do mắt mù hay là lỗ tai điếc? Đừng nói với ta ngươi không nghe thấy tiếng kêu bên ngoài a! Nhìn vẻ mặt ngươi, không lẽ bị dọa choáng váng? . . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Hẳn là không có khả năng này nha. Theo như ta biết đệ đệ của ta- Lôi Nghê Nhĩ ngươi vào lúc đế quốc chưa thống nhất, tự thân lâm trận, vô cùng khát máu nha. Chẳng lẽ mười năm ngồi trên vương vị đã đem ưu điểm 'vĩ đại' kia biến mất rồi chăng?!"
Uy Liêm Tư càng nói càng hưng phấn, càng nói càng khoái trá.
"Người khác không phải nói ngươi là thiên tài La Nhã (Luo) đế quốc sao? Vậy ta nên làm gì để bức vua thoái vị a? Chậc, chậc, ngươi hiện tại bộ dạng thực chật vật. Nếu ban đầu ngươi không đối với các đại thần kia. . . . . ."
"A ~ a ~ a ~ thực dài dòng!" Lôi Nghê Nhĩ phiền phức đứng dậy đi xuống bậc thang, hướng về phía Uy Liêm Tư đi tới.
"Ngươi. . . . . . Hừ, Lôi Nghê Nhĩ, ta phải hủy đi cao ngạo của ngươi, chà đạp lên tôn nghiêm của ngươi, làm cho khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể lõa thể hấp dẫn khóc lóc dưới thân ta cầu xin tha thứ cho đến khi ngươi sống không được mà chết cũng không xong!!" Uy Liêm Tư nghiến răng nghiến lợi.
"Ha hả, Uy Liêm Tư ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Loại mộng xuân nực cười này mà ngươi cũng dám nói ra, hừ! Xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi." Lôi Nghê Nhĩ vẻ mặt thất vọng.
Không đợi Uy Liêm Tư trả lời, Lôi Nghê Nhĩ lại tiếp tục nói: "Ngươi làm ta thất vọng không chỉ có điểm ấy. Ta cho ngươi cơ hội, mượn sức triều thần, tìm người giúp ngươi tiếp cận nữ nhân của ta. Kết quả là hôm nay ngươi mới đến bức ta thoái vị?! Aizz . . . . . làm ta ở đây nhàm chán, buồn tẻ chờ đợi suốt ba năm, thật làm người khác thương tâm a . . . . . ." Lôi Nghê Nhĩ vẻ mặt đau lòng muốn khóc.
"Ngươi nói cái gì? Này hết thảy đều là kế hoạch của ngươi??? Không có khả năng. . . . . . Ta không tin. . . . . . Làm sao ngươi có thể đem đế quốc dành được trong tay, dâng đến tận tay kẻ khác? Làm sao có thể tự đẩy mình vào tuyệt cảnh?" Uy Liêm Tư giận không thể nuốt, gầm to, trong mắt hiện lên một tia thống hận.
Lôi Nghê Nhĩ nhún nhún vai không sao cả, nghiền ngẫm cười nói: "Chẳng có gì là có thể hay không thể. Với ta mà nói, có lẽ từ khi thống nhất sau đó thái bình, thái bình đến nhàm chán, nhàm chán đến hỏng mất. Cuộc sống như vậy một chút ý nghĩa đều không có. So sánh đối mặt với tử vong, ta cảm thấy còn có tính giải trí hơn. Về phần đế vị a, mấy người bỏ đi kia ta đã sớm mệt mỏi." ┐(-__-)┌ (TN: mặt này ko phải ta cho vào nha @@)
Ha ha Ha ~ ha ha ha ha. . . . . . Nhìn Lôi Nghê Nhĩ kia vẻ mặt không hề gì. Lại nhìn lại mình ở đây bảy năm lung lạc quần thần, bỏ ra rất nhiều tiền tài củng cố quân đội, chỉ để nắm chắc đánh bại đệ đệ mưu lược hơn người, tâm cơ trầm ẩn — Lôi Nghê Nhĩ, quốc vương La Nhã đế quốc. Chẳng những mọi nơi phái người tìm kiếm nhân tài quân sự hay là quân sư mưu lược kề cận bên người bày mưu tính kế, hắn còn câu dẫn vương hậu Ái Nhĩ Ti Đế Nhã (ta hận tên phiên âm =((.) đáp ứng nàng về sau thành Vương sẽ thú nàng làm vợ, giữ lại ngôi vị vương hậu, lại e sợ vì một bước đi nhầm mà toàn bộ giai thâu (toàn bộ mất hết) khiến Lôi Nghê Nhĩ phát hiện. Cho nên mọi sự hắn đều phi thường cẩn thận.
Bây giờ nghĩ lại chính mình làm hết thảy, mượn sức quần thần hắn chẳng thèm quan tâm, cùng vương hậu tư tình hắn mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí là đợi chính mình bức hắn thoái vị. Bản thân cực khổ bấy lâu hết thảy chỉ là gia vị cho cuộc sống nhàm chán của hắn. Ngẫm lại cẩn thận thì mình chẳng qua chỉ là con tôm nhãi nhép. Sỉ nhục. . . . . . Hận. . . . . . Không thể tha thứ. . . . . .
Uy Liêm Tư đã muốn phẫn nộ tới cực điểm, toàn thân ma lực nổi lên, trừ cung điện ra các đồ vật khác đều bị nát thành mảnh nhỏ.
Từ trong ngực xuất ra một Phong Ấn phù quái dị dán vào hòm niệm vài câu chú ngữ. Chiếc hòm trong tay biến mất không thấy đâu nữa. Đột nhiên một chùm hồng quang cấp tốc tiến nhập thân thể Lôi Nghê Nhĩ.
Gặp tình hình này, Lôi Nghê Nhĩ cuống quít kéo rơi áo chính mình, thấy bên trái từ cổ tới thắt lưng có một mảng hồng nhạt lớn quái dị nhưng lại tạo thành hoa văn đẹp đẽ.
"Ha hả ~ thực có bản sự. Uy Liêm Tư, ngươi lại có thể đem "Tuyệt tích phong ma chú" thần bí nhất quý tộc thi triển trên người ta? Xem ra ngươi còn có phần không làm ta thất vọng hoàn toàn!" Lôi Nghê Nhĩ nhìn Uy Liêm Tư chằm chằm chế nhạo.
"Lôi Nghê Nhĩ, tuy rằng ngươi thất thế nhưng ta biết ma pháp của ngươi là lợi hại nhất La Nhã quốc! Cho nên không thể không phòng. Bất quá chuyện cũ đã nói xong, bên ngoài cũng im lặng hồi lâu, bây giờ là thời điểm chúng ta lên đài." Nói xong liền đem Lôi Nghê Nhĩ đẩy ra cửa.
Hiện tại Lôi Nghê Nhĩ không thể dùng ma pháp nên hắn trốn không thoát, cho dù hắn muốn chạy trốn cũng không thể! Bên ngoài tất cả đều là bộ hạ của Uy Liêm Tư, mà hắn- Lôi Nghê Nhĩ chỉ là một người cô đơn. Nghĩ vậy ánh mắt Uy Liêm Tư lộ ra chút đắc ý.
Lôi Nghê Nhĩ đi phía trước, miệng gợi lên chút cười tà, lặng lẽ lôi chủy thủ trong y phục, một đường cứa cổ tay. Sau đó tập trung ma lực đang tản mác, trong lòng thầm đọc chú ngữ.
Thật ra Uy Liêm Tư đã sai lầm. Người bị "Phong ma chú" phong ấn không phải không thể dùng ma pháp, mà là nếu cưỡng chế sử dụng đến một giới hạn sẽ làm ma lực phản phệ, thiêu hủy thân thể, chú thuật sẽ ăn sâu vào linh hồn cho đến khi tan thành khói bụi.
Dù là như vậy, đối với Lôi Nghê Nhĩ hắn mà nói này bất quá chỉ là trò chơi kết thúc ngoài ý muốn .
Trước kia hắn tìm thấy ma chú này trong một quyển sách liền bị hấp dẫn. Hơn nữa sách kia chỉ có một nửa, nửa khác lại không rõ tung tích. Phái người chung quanh đi tìm thủy chung không thu hoạch được gì, bất quá lại biết được tin tức ngoài ý muốn.
Cái này có quan hệ gì đâu? Tuy nói chú thuật này sẽ phong ấn tất cả ma pháp của mình suốt đời không thể cởi bỏ, cùng với làm cho chính mình trở thành phế vật vạn người chán ghét không bằng nghịch thiên mà đi. Cho dù không giải được chú thuật, ít nhất cũng làm nó suy yếu một chút. Chỉ cần có một nửa ma lực, làm quỷ cũng sẽ không bị quỷ khi (coi thường)!
Cùng lúc đó, Uy Liêm Tư nhìn Lôi Nghê Nhĩ đi trước mặt mình.
Không đúng! Có gì đó là lạ. Lôi Nghê Nhĩ rất im lặng, im lặng đến đáng sợ. Bước nhanh lên trước bắt lấy tay Lôi Nghê Nhĩ, nhất thời tức giận a~ Phẫn nộ nhìn thấy Lôi Nghê Nhĩ máu tươi nhanh chóng tụ hợp trước ngực quái dị giống "Phong ma chú" trên phù văn, ma lực chấn động cuồn cuộn bốc lên.
Nhìn hắn mặt mang ý cười tà mị khiêu khích nhìn mình, Uy Liêm Tư gân xanh nổi lên, khóe miệng co giật, luống cuống cầm lấy đao của người chết trên mặt đất, cũng cắt cổ tay. Trên không trung không thấy chú văn, sau đó nhìn Lôi Nghê Nhĩ.
"Ha ha ha. . . . . . Lôi Nghê Nhĩ, ngươi không phải là muốn chết đấy chứ? Ta sẽ không để ngươi toại nguyện, ta càng muốn ngươi buồn tẻ sống cuộc sống nhàm chán này, làm ngươi muốn chết cũng không có cửa. Ha. . . Ha ha ha ha. . . . . ." Uy Liêm Tư âm hiểm cuồng tiếu (cuồng tiếu: cười điên cuồng).
"SHIT! Uy Liêm Tư ngươi TMD (TMD tương tự câu chửi ĐM của VN mình a ^^!) không nên quá phận. . . . " Lửa địa ngục đã cháy hết, câu nói kế tiếp nhỏ dần đến không nghe thấy, trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top