đi học
Trích bài đi học của Minh Chính chỉ ra đặc điểm của hình tượng văn chương
Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò..
cuộc đời mỗi con người ai mà không trải qua tuổi học trò. Ở từng lứa tuổi mà chúng ta sẽ có những cảm nhận riêng về nó, nhưng chắc hẳn cái cảm giác bỡ ngỡ khi bước vào cấp 1 là giây phút đáng nhớ nhất. Những sự ngỡ ngàng của lần đầu tiên ấy đã được nhà thơ Minh Chính bộc lộ qua bài thơ “Đi học”. Bài thơ này đã đc ông viết vào thời kì chiến tranh đang nóng bỏng ở miền Nam.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh người mẹ đang từng bước dắt con đi học trong ngày đầu tiên:
Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em tới lớp.
Ngày đầu xa vòng tay của mẹ, em có biết bao nhiêu điều lo sợ chỉ muốn ẩn nấp bên cạnh mẹ. Em còn e ngại, bỡ ngỡ chính vì thế mà mẹ phải “dắt tay từng bước”. Nhưng đó chỉ là ngày hôm qua-ngày đầu tiên đi học. Đến hôm nay, do công việc hằng ngày, mẹ không còn đưa em đi học được nên đành phải tự đi học. câu thơ vang lên “một mình e tới lớp” nghe đầy tự tin, đây có thể là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đầy lòng dũng cảm khi rời vòng tay của mẹ.
Quang cảnh con đường tới trường và môi trường sư phạm trong mắt trẻ thơ thật giản dị:
Trường của e be bé
Nằm lặng giữa rừng cây
Cô giáo e tre trẻ
Dạy e hát rất hay.
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường e đi.
E vui vẻ khoe về ngôi trường nhỏ nhắn nằm giữa không gian thiên nhiên vô cùng đẹp. mỗi ngày đi học của e là một niềm vui, người mẹ thứ 2 của e thật dịu hiền, ngày ngày dạy e hát để thấy yêu quê hương, yêu đất nước, học cách sống tốt qua những câu hát thân thương. Con đường tới mái nhà thứ 2 đầy thơ mộng, con đường đó đang dẫn e bước vào thế giới mới, chan chứa tình thương yêu dân tộc. hình ảnh “nước suối” và “cây cọ” đã đc nhân hóa lên: dòng suối như những lời giảng dạy về cuộc sống, còn những lá cọ kia như bàn tay của mọi người che chở cho những hạt giống của đất nước.
Chỉ 3 khổ thơ ngũ ngôn ngắn gọn nhưng đầy xúc tích, đầy tính thẩm mĩ. Bài thơ không chỉ thành công nhờ các biện pháp nhân hóa, tu từ mà còn ở cách dựng hình ảnh trong bài. Tác giả đã khôn khéo cảm nhận được tâm trạng của trẻ nhỏ, qua đó cho người đọc cảm nhận được tình thương từ mẹ, thầy cô, tình quê hương và sự quan tâm của bạn bè đối với tường bước trưởng thành của e. Đó là hiện thực mà cũng chính là ước mơ mà Minh Chính muốn nhắc tới trong thời kì chiến tranh.
Có thể nói bài thơ “Đi học” đã nuôi dưỡng tâm hồn bao thế hệ. Nó luôn sống mãi với thời gian trong tâm hồn mỗi người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top