Chap 25. Anh luôn nhớ em
Cái mùi vị lạ hoắc lờm lợm khiến Miên bừng tỉnh. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, cô sốc. Vì còn ngà ngà men say nên Miên ra đòn không hề nể nang, cô vung tay đấm rất mạnh vào bản mặt thằng đàn ông háo sắc. Một quả đấm dường như không đủ xả nỗi uất hận của cô lúc này. Miên đạp Tiến ngã bổ nhào, sau đó giật tóc anh tát thêm vài cái nữa cho bõ tức. Tiến biết Miên có hai ông anh đều giỏi võ nên không dám đánh lại, sợ bọn nó thấy em gái bị xước xát tới quán bar làm loạn thì khổ, cậu mếu máo kêu ca:
- Miên! Dừng lại! Em hiểu nhầm anh rồi! Là tại chị Ly kêu anh làm em vui mà... anh cứ tưởng... làm vui... là... là... ấy... nên anh mới...
- Tiến! Sao em lại xuyên tạc ý chị thế hả? Thấy Miên thất tình buồn bã nên chị có lòng tốt giới thiệu Miên cho em để hai đứa tìm hiểu, quan tâm, chăm sóc và nói chuyện vui vẻ với nhau chứ đâu phải đen tối như em tưởng.
Ly lên tiếng, trên đường đi về tự dưng Ly thấy hơi thương Miên. Con gái con lứa bị người ta giở trò xấu kể ra cũng thiệt thòi, nghĩ bụng nãy giờ thằng Tiến từa lưa một lúc chắc doạ Miên sợ chết khiếp, Ly cũng trả thù được rồi nên cô quyết định quay lại giải thoát cho em. Nào ngờ người cần giải thoát lại là thằng đàn ông khốn nạn kia. Nó còn dám đổ lỗi cho Ly nữa chứ, may mà cô có mặt kịp thời nên dễ dàng lấp liếm dã tâm đen tối. Miên tất nhiên tin cô hơn, em quát Tiến:
- Anh im đi! Anh không được phép bôi nhọ chị gái em như thế. Chị Ly không suy nghĩ xấu xa như anh đâu.
- Chị không ngờ chị cõng rắn về cắn gà nhà... Tiến đã làm gì em vậy Miên? Sao tà áo em xộc xệch thế này?
- Xộc xệch vì em mải đánh anh ý. Dám hôn trộm em! Đáng ghét! Lần sau chị đừng gán ghép linh tinh nữa.
- Ừ... chị biết chị sai rồi... chị xin lỗi Miên nhé... thương em lắm... chị hận bản thân mình ngu xuẩn...
Tiến thấy Ly khóc quá trời thì tưởng mình hiểu nhầm ý Ly thật, cậu vội vã xin lỗi hai chị em bọn họ. Miên chẳng trách anh nữa nhưng cả một tuần sau cô vẫn không thể nào quên được cái cảm giác môi chạm môi tởm lợm đó. Dù rửa mặt rất nhiều lần cũng vẫn thấy ghê rợn. Vì mặc cảm chuyện đó, lại bị anh Niệm ghét bỏ nên tâm trạng Miên không được tốt lắm. Cả ngày cô chỉ tập trung lo việc ở quán cơm, lúc quán đóng cửa nhân viên về hết cô cũng chẳng về nhà, tại sợ phải đi qua căn phòng trống không của anh Niệm nên cô ở lại tầng ba luôn, tắm giặt xong liền lao lên giường mở bản nhạc. Hôm nào dễ vào giấc thì đỡ, còn có những hôm nằm mãi chả ngủ được, mắt thao láo cả đêm xong hôm sau năm giờ sáng lại như con thoi bật dậy đi chợ. Tuy doanh thu quán cơm khá tốt nhưng chủ quán thì sống không khác gì một cái máy, có bận Nhi cầm cục tiền dày cộp hươ hươ trước mặt khoe khoang doanh thu khủng của nửa ngày mà mặt Miên lạnh tanh. Tuy nhiên một lúc sau Quang gọi điện bảo em tới Tập đoàn Nhất Kỷ một chuyến thì sắc mặt nó tươi tỉnh hẳn ra, diện váy đẹp, trang điểm lồng lộn. Sắp được gặp anh Niệm nên phản xạ tự nhiên của Miên là vui vẻ, chỉ là, cô vừa bước vào văn phòng làm việc của anh Niệm thì anh Quang đã chất vấn:
- Miên! Có phải em làm lộ bản vẽ siêu xe đồ chơi điều khiển từ xa anh thiết kế tặng Nhất Kỷ cho xưởng sản xuất đồ chơi Văn Tiến phải không?
- Bản vẽ đó gồm năm chiếc xe kiểu mẫu khác nhau, Niệm đã dùng thiết kế của Quang để sản xuất mười vạn chiếc siêu xe đồ chơi, giờ chỉ đợi ngày đẹp để ra mắt, thế nhưng bên Văn Tiến hôm nay lại công bố năm mẫu giống y hệt. Nếu như mấy bữa nữa Nhất Kỷ phân phối số siêu xe đã sản xuất ra thị trường thì có khác nào đạo nhái?
Chị Ly chỉ trích, Miên ngơ luôn, cô ấp úng hỏi:
- Sao... sao lại nghi cho em? Em đâu có quen ai làm việc ở xưởng sản xuất đồ chơi Văn Tiến đâu?
- Em xạo ghê thế! Em quên có đêm chị bắt gặp em và Tiến trong phòng kín với nhau, tà áo em xộc xệch rồi hả? Chính em còn bảo anh Tiến hôn em... ngoài hôn ra còn làm gì ai mà biết được? Không khéo lúc vui sướng quá khích em bán đứng luôn hai anh trai của mình cũng nên.
Lời lẽ của Ly khiến ánh mắt Tất Niệm sắc lạnh như giấu dao găm. Đầu óc cậu bị cụm từ "anh Tiến hôn em" làm cho choáng váng. Hôn? Hôn người khác, có dư vị như nào hả em? Ngòn ngọt? Xao xuyến? Lâng lâng? Thích thú? Tình cảm đã tiến triển đến mức hôn nhau thì chứng tỏ mối quan hệ đó rất thuận lợi, dường như em sống rất ổn, thảo nào dạo gần đây không thấy em nhắn tin cho Niệm. Đêm nào Niệm cũng đọc đi đọc lại đoạn những đoạn hội thoại xưa cũ với em. Ban ngày, mỗi lần chuông báo có tin nhắn mới Niệm lại trở nên khẩn trương, dù đang họp cũng vội vã ngó qua điện thoại, và rồi, gương mặt lại thoáng buồn khi tin vừa gửi tới không phải từ dãy số quen thuộc. Thực ra... như vậy mới là tốt... giữa cô và cháu thì có gì đâu mà phải trao đổi nhiều? Phận làm thằng cháu trai, thay vì bám cô mình suốt ngày thì nên chúc phúc cho cô mới đúng. Nghĩ tới đó, mặc dù tim đã đau thắt nhưng có người vẫn lịch sự đề nghị:
- Miên! Phiền em ra ngoài!
Ly tủm tỉm cười sướng, Miên mếu máo phân bua:
- Niệm... em bị oan... em không biết anh Tiến làm việc cho xưởng sản xuất đồ chơi Văn Tiến... bản thiết kế anh Quang đưa cho em coi em còn chả nhớ rõ thì làm lộ sao được? Với cả là anh Tiến lợi dụng lúc em say để hôn em... em không hề muốn như vậy...
Em hôn ai, ai hôn em thì bây giờ Niệm cũng không có quyền gì để kiểm soát cả, cậu cay đắng bảo:
- Anh không có hứng thú nghe câu chuyện của em. Đây là văn phòng Chủ tịch chứ không phải diễn đàn tâm sự để em kể chuyện tình duyên, mời em ra ngoài.
Sự phũ phàng của người đó khiến sống lưng Miên tê buốt, cô vâng lời anh, thất thần lủi thủi lui ra ngoài. Ở trong phòng, Quang mừng thầm phán như đúng rồi:
- Thật không ngờ Miên lại cấu kết với Tiến gây thiệt hại cho anh. Chắc anh và Miên giận nhau nên Miên tính trả đũa anh à? Cơ mà lần này con bé chơi dại rồi.
- Em im đi.
Niệm gằn giọng, Quang giả bộ ngây ngô:
- Ơ? Ông anh sao thế? Tự dưng giận cá chém thớt.
- Không có gì là tự dưng ở đây cả.
- Khiếp! Anh cáu ghê thế? Em biết phải huỷ mười vạn chiếc siêu xe đồ chơi thì tổn thất cũng không hề nhỏ, nhưng với cương vị là Chủ tịch em nghĩ anh nên tỏ thái độ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến chứ.
- Ai nói với em anh sẽ huỷ mười vạn chiếc siêu xe đồ chơi?
- Không lẽ anh định cho ra sản phẩm giống với Văn Tiến? Như vậy có khác nào biến Tập đoàn Nhất Kỷ trở thành kẻ đạo nhái mẫu thiết kế của người khác.
- Ai nói với em siêu xe đồ chơi Nhất Kỷ sản xuất giống mẫu siêu xe của Văn Tiến?
Niệm thản nhiên hỏi, Minh im lặng đứng xem tấu hài từ nãy, bây giờ mới gian xảo lên tiếng:
- Sau năm ngày Quang mang bản vẽ tặng Niệm, em đã âm thầm mang chính bản vẽ đấy đưa cho Tiến, chuyện đó bên Nhất Kỷ đã biết rồi. Chuyện NIEM Group bí mật đầu tư vào xưởng sản xuất đồ chơi của Văn Tiến bọn anh cũng nắm được. Chủ tịch bên anh đã đích thân thiết kế năm mẫu siêu xe khác để đưa vào sản xuất.
- Vậy... vậy sao anh lại bảo anh Niệm dùng thiết kế của em để sản xuất mười vạn chiếc siêu xe đồ chơi?
- Tại anh thích! Vui mà!
Thái độ bỡn cợt của Minh khiến Quang vô cùng cay cú. Cậu vốn định cho anh trai một bài học nhớ đời trên thương trường sau đó đổ sạch tội lỗi cho Minh, tại Tiến là bạn của Minh nên sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Tuy nhiên, lúc Minh giả bộ hốt hoảng thông báo cho Quang về việc Văn Tiến cho ra mẫu xe giống hệt bản thiết kế của cậu, chị Ly cũng ngồi đó. Thấy chị một mực nghi ngờ Miên nên Quang thuận nước đẩy thuyền, miễn sao không dính líu tới cậu là được, còn ai bị oan đối với cậu không quan trọng. Quan trọng là có thể tận dụng vụ việc này khiến anh Niệm mất hết uy tín trước mặt Niệm ba, để sau này ba an tâm giao chức Chủ tịch NIEM Group và toàn bộ cổ phần cho cậu. Thế nhưng, kế hoạch hoàn hảo lại bị bại lộ, thật tiếc.
- Dương Tất Niệm! Anh cố tình chơi khăm tôi phải không? Anh rõ ràng biết thừa nhưng không thèm vạch mặt, anh muốn tôi phải bẽ bàng anh mới vui.
- Em nói thế là hơi bị coi thường anh rồi. Em tưởng chỉ có Niệm mới đủ sức chơi em sao? Niệm lấy đâu ra thời gian rảnh để tâm tới mấy trò tiểu nhân? Người lên kế hoạch tiết lộ thông tin sai lệch dằn mặt em là anh đây này. Nếu như Miên không liên quan tới Tiến thì chắc chắn em sẽ hắt nước bẩn lên anh, thế cho nên anh muốn em hố một lần để mai sau đừng tính kế với thằng Vũ Quang Minh này. Gì chứ riêng bộ môn tính kế bẩn thì anh và chị Ly đều đã được mẹ Bích rèn luyện và đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, em đấu không nổi đâu.
- Minh! Em ăn nói xằng bậy cái gì thế? Ai tính kế bẩn? Con người chị trước giờ ngay thẳng chưa từng tính kế hại ai. Chị hiền quá còn bị người ta hại hoài nè.
Ly cáu gắt với em trai, Quang, Minh, Ly tranh luận loạn cả lên, Niệm nhức đầu với áo vest rời khỏi phòng. Vừa đi xuống đại sảnh, bóng dáng bé nhỏ ngồi thu lu ngay ngoài trụ sở Nhất Kỷ đã lọt thỏm vào ánh mắt u buồn của Niệm. Miên! Lúc uống say rồi bị tên đó hôn, em có nhớ tới một người đã từng hôn em năm mười bảy tuổi không? Có nhớ người đó đã xâu cho em một chiếc lắc chân ngọc trai và thắt nơ sợi dây ruy băng màu hồng vào cổ tay để chúc mừng em bước sang tuổi mới không? Có thể những chuyện sến sẩm như thế em chẳng nhớ đâu, nhưng người đó... từng giây từng phút vẫn chưa từng quên. Chỉ là, quên, nhớ, nhớ, quên, cũng chẳng có nghĩa lý gì, vì suy cho cùng người đàn ông ở cạnh em sau này cũng không phải người đó.
- Niệm à!
Tiếng gọi nho nhỏ của Miên khiến Niệm sững người, đã lâu lắm rồi không được nghe em gọi tên mình, ai đó tự dưng run rẩy, cậu vô thức tiến tới gần bên em, em lén đan tay vào tay Niệm, buồn rầu tiết lộ:
- Bị một người không phải là anh hôn môi... thực sự rất tởm lợm... rất... rất đáng sợ.
Trong lòng Niệm chợt nảy sinh cảm giác vui vẻ. Nhưng rồi cậu lại tự hỏi, mình được phép vui sao? Cô ruột của mình thích hôn ai, không thích hôn ai liên quan gì tới mình? Đôi mắt mọng nước long lanh ngước lên nhìn Niệm, cảm giác không thể hôn lên hàng lông mày dày rậm, không thể dùng môi vỗ về gò má ướt nhẹp của em bức Niệm phát điên. Phải chăng ngay cả gió cũng thấu cho nỗi thống khổ của cậu? Gió gào thét từng đợt, gió thổi buốt lạnh tim cậu, gió thổi run rẩy tay em. Những ngón tay thon thả mềm mại mà Niệm muốn nắm lấy suốt cả cuộc đời nhưng đến giờ phút này lại phải buông ra. Niệm vứt lại áo vest cho em, sau đó không nói không rằng vội vã bước lên chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu bên lề đường đợi Chủ tịch.
Miên não nề áp mặt vào chiếc áo vest của anh. Thơm quá! Mùi thơm của anh, một mùi nam tính dễ chịu thoang thoảng quanh chóp mũi cô. Những giọt nước mắt lặng lẽ thấm vào lớp vải màu xanh tím, Miên ngồi bần thần mãi tới tối muộn mới khoác áo vào người, rệu rã đứng dậy đi bộ về quán, ngả người vào chiếc nệm lim dim khép mắt. Nửa tiếng sau, Niệm cũng đẩy cửa vào phòng. Vì sợ cảm giác cô đơn khi màn đêm buông xuống nên tầm chín rưỡi đi gặp đối tác về Niệm định tới văn phòng làm việc tiếp, không ngờ lại phát hiện người kia vẫn ương bướng ngồi ở nơi cũ. Gương mặt ảm đạm của em khiến bước chân Niệm chậm lại. Cậu đi tới đứng ở một vị trí rất gần em, vì cách nhau cả bức tường lớn nên em không biết. Thực ra sau đó Niệm không định đi theo em về quán, nhưng tại muộn rồi, sợ em lang thang một mình nguy hiểm nên đành phải làm kẻ bám đuôi. Niệm cũng không định vào phòng em, nhưng thấy em bị sổ mũi Niệm lại lo lắng. Với tư cách là người thân của nhau, cậu vẫn được phép quan tâm tới sức khoẻ của em, phải không? Niệm thở dài bước vào nhà tắm xấp nước khăn đem ra lau mặt cho Miên. Thấy người Miên hơi nóng, cậu vòng tay qua gáy đỡ em dậy, cẩn thận cởi chiếc áo vest em đang khoác trên người ra, vừa định đặt Miên nằm xuống thì em đã quay sang ôm chầm lấy Niệm, mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì nói mớ linh tinh:
- Anh Niệm... anh Niệm ghét em rồi!
Sợ em thức giấc sẽ khó xử nên Niệm chẳng dám đẩy em ra. Miên tiếp tục mè nheo trong mơ:
- Niệm! Em đau vai lắm... mở quán ăn vất vả hơn em tưởng... vừa vất vả vừa nhớ anh... nhớ khủng khiếp...
Niệm nghe em ca thán tưởng như bị muối xát vào tim, cậu xoa bóp hai bên vai cho em, Miên mơ màng hỏi:
- Niệm... anh đã từng nhớ em chưa?
Có lẽ chỉ vào thời khắc hiếm hoi như này Niệm mới dám nói thật với lòng mình, giọng cậu nho nhỏ:
- Anh nhớ em... anh luôn nhớ em.
Miên dường như đã được thoả mãn, em không nói mớ nữa, khoé môi vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ. Có người trầm ngâm nhìn em... em cười... thật đẹp. Thấy em cười như này Niệm vui lắm. Chỉ là... không hiểu tại sao... mắt Niệm lại đỏ hoe. Dạo gần đây em gầy đi nhiều quá, trong lúc xoa bóp Niệm cảm nhận được rõ ràng bờ vai của em mảnh mai hơn, xương quai xanh cũng lộ ra rõ hơn. Làn da màu nắng thân thuộc và nơi thanh xuân thương nhớ vô tình đập vào mắt Niệm khiến cả người cậu bỗng chốc nóng rực. Tuy đã cố gắng nhưng Niệm vẫn không thể khống chế thứ cảm xúc sai trái trong lòng mình. Cảm thấy hổ thẹn, cậu ép bản thân quay mặt nhìn đi chỗ khác, đợi tới khi nhịp thở của Miên đều đều, thấy em đã ngủ thật say Niệm mới đặt em nằm xuống giường, đắp cho em chiếc chăn mỏng rồi bỏ ra ngoài ban công ngồi. Phía xa xa ánh đèn đường nhuộm màu vàng ruộm lên những bông hoa sữa nở trái mùa. Vì cả cây cũng chỉ có vài chùm nên mùi hoa sữa không rõ như lúc hoa nở đúng mùa. Hồi cấp ba Miên hay đạp xe lượn lờ quanh những con đường thơm ngọt mùi hoa sữa, mỗi lần đi qua lại ra sức hít hà. Em từng mơ ước:
- Sau này mở quán nhất định em sẽ trồng thật nhiều hoa sữa trong vườn, thoả thích ngửi.
- Em mà làm như vậy sẽ doạ một số thực khách chạy mất dép, quán vắng heo hút cho coi.
Niệm phản đối, sau này thi công quán ăn Niệm không trồng cây hoa sữa nào cả, có vẻ Miên hiểu vấn đề nên em cũng không dám trồng. Hương hoa sữa tuy khiến Niệm cảm thấy nhức đầu, nhưng giây phút này cậu lại hoài niệm cái mùi nồng nàn ấy, lại nhớ khoảnh khắc mình ngồi sau xe đạp của Miên, lười biếng vùi mũi thật sâu vào lưng em để tránh phải ngửi cái mùi khủng khiếp đó. Những năm tháng xưa cũ sao mà bình yên đến thế? Khi ấy Niệm chẳng có chí hướng cũng chẳng có ngoại hình, ngoài những hôm bị em giận ra thì ngày nào cũng được em chăm cho ăn no ngủ kỹ, thật sướng. Bây giờ Niệm không còn béo nữa, cũng đang đứng ở một vị trí rất cao, nhưng cậu chẳng có nổi một ngày vui vẻ. Những ký ức tươi đẹp thi thoảng ùa về khiến đầu Niệm đau buốt, đêm nay cũng như rất nhiều đêm khác, Niệm lại thức trắng. Khi trời tờ mờ sáng, cậu đi vào phòng em tắt chuông báo thức, gọi điện cho chị Nhi dặn dò rồi mới về văn phòng mình làm việc. Lúc Miên thức giấc đã thấy đồng hồ điểm chín rưỡi, cô hoảng hốt lao xuống tầng dưới phụ giúp nhân viên nấu nướng. Cơ mà lạ thay, quán xá vắng tanh chả có lấy một bóng người, gọi điện cho bà Nhi thì bà ý tỉnh bơ bảo anh Niệm ra lệnh đóng cửa quán một ngày hại Miên tức lồng lộn:
- Ơ hay? Em là bà chủ hay anh ấy là bà chủ?
- Tất nhiên em là bà chủ rồi. Niệm là nền ông mà.
Nhi đáp, Miên cáu:
- Em là bà chủ mà chị lại nghe lệnh của anh ấy, sao nực cười thế? Chị muốn nghỉ việc à? Doanh thu một ngày là bao nhiêu chị bù nổi không?
- Chị biết ngay kiểu gì em cũng ca thán mà. Em không phải khinh chị, lường trước được mọi việc nên chị đã bảo Niệm chuyển tiền vào tài khoản của em rồi.
Nhi mệt mỏi dập máy rồi tiếp tục chui vào chăn ôm chồng, tối qua ông xã cô lái xe chở ông Nhị đi công chuyện suốt cả đêm nên sáng nay được nghỉ. Ông Nhị già rồi nhưng đã chịu nghỉ hưu đâu, ông kêu làm thêm mấy năm nữa đào tạo con trai thành tài để sau này nó thay ông dốc sức giúp đỡ Niệm thì mới an tâm dưỡng già. Qua tiếp xúc anh Mùi đánh giá ông là người cực kỳ trung thành, thảo nào được ông Nhất hết mực tin tưởng. Trong ba đứa cháu của ông Nhất thì ông Nhị quý Niệm nhất, ông không tiếc lời khen ngợi Niệm trước mặt anh. Ông nhận xét Quang tuy giỏi nhưng nông nổi bộp chộp, còn phải mài giũa dài dài. Riêng đối với Miên thì ông chẳng nhắc gì cả, Mùi kể chuyện hồi nhỏ của mấy đứa ông chỉ ậm ừ rồi chuyển sang đề tài khác, chắc do Miên suốt ngày chui xó bếp nên ông không có ấn tượng gì đặc biệt.
Ở trong căn bếp tại quán ăn, Miên kiểm tra thấy anh Niệm đã chuyển khoản cách đây hai tiếng thì hơi nguôi nguôi, không phải vì số tiền nhận được, mà vì linh cảm mách bảo cô rằng người ấy vẫn còn tình cảm với mình. Tối qua rõ ràng cô mặc áo vest của anh trở về, nhưng giờ lại không thấy áo đâu. Đêm qua cô cũng mơ thấy anh bóp vai cho cô, cảm giác chân thật lắm. Không lẽ chẳng phải là mơ? Không lẽ... đêm qua anh ở đây? Nhưng sao anh mở được cửa nhỉ? Rõ ràng cô đã khoá cẩn thận rồi cơ mà? Anh mượn chìa khoá của anh Quang hay trèo tường? Dù thế nào thì vẫn là anh quan tâm tới cô, phải không? Nghĩ tới đây, Miên chợt vui vẻ lạ thường, cô lao vào bếp làm món cơm rang và nấu canh. Mùi hành phi khiến Miên hơi buồn nôn nên cô phải bịt khẩu trang. Có lẽ do sinh hoạt thất thường nên mấy hôm nay sức khoẻ của cô không được tốt, đứng bếp nấu có hai món thôi mà đã thấy chóng hết cả mặt, xong xuôi phải tắm gội cho tỉnh táo mới đi được ra văn phòng của anh Niệm. Thấy cửa văn phòng anh hơi hé, cô hớn hở mang cơm vào cho anh, nhưng vừa đẩy cửa ra thì đã nghe giọng chị Ly ngọt ngào:
- Niệm! Chị... chẳng biết từ bao giờ bóng hình của em cứ quanh quẩn trong tâm trí chị, chị nghĩ về em nhiều đến mức chính chị cũng hoang mang. Chị... hình như chị thích em mất rồi Niệm à... mình hẹn hò nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top