Chap 21. Bản chất của tình yêu là làm lố

Bà Kỷ nghẹn ngào lên tiếng:

- Mẹ xin phép các con, bà xin phép các cháu, tôi xin phép mọi người đang dự tiệc, tôi biết có hơi cưa sừng làm nghé tí nhưng thôi mọi người thông cảm, cho phép tôi được gọi anh và xưng tên với ông nhà. Anh Nhất! Kỷ cũng chẳng cần gì ở anh ngoài làm chồng Kỷ!

Ông bà nhìn nhau rơm rớm nước mắt rồi cùng cạn ly, hai cụ tình bể bình làm con cháu hò reo điên đảo. Ông Nhất đỡ vợ ngồi xuống rồi nhắc Tất Niệm lên phát biểu với cương vị tân Chủ tịch. Việc này ông đã nói trước với Niệm lâu rồi, còn bảo nếu Niệm bận thì ông cho người soạn thảo văn bản trước để lúc đó Niệm cứ thế cầm lên mà đọc. Nhưng Niệm không cần vì bài nói của cậu khá ngắn gọn:

- Hồi tôi còn nhỏ, tất cả những người tôi thương đều nói tôi không có chí hướng. Lớn lên, tuy tôi thấy mình cũng đã có chút chí hướng nhưng thực ra đó cũng không phải là cái gì quá cao siêu. Tôi không thích đặt ra những mơ ước xa vời, nguyện vọng của tôi chỉ đơn giản là đem tới môi trường và điều kiện làm việc tốt để nhân viên của Tập đoàn Nhất Kỷ có thể kiếm được thật nhiều tiền, để gia đình các bạn được thoả thích thưởng thức những món ăn ngon và đêm đến cả nhà đều có những giấc ngủ êm đềm. Xin cảm ơn!

Quang thấy mục tiêu của anh Niệm rất tầm phào, vậy mà mọi người cũng vỗ tay ầm ầm. Cậu lầm bầm:

- Không khéo lại biến Nhất Kỷ thành cái chuồng lợn, cả tập đoàn tối ngày chỉ biết ăn và ngủ.

- Ăn và ngủ chẳng phải là nhu cầu thiết yếu nhất của con người hay sao? Nếu như ăn không nổi, ngủ không yên thì sao có thể làm được những việc khác?

Câu hỏi của Tố An khiến Quang hơi buồn. An đã xuất sắc vượt qua hai vòng phỏng vấn để trở thành một trong ba trợ lý cao cấp của Tổng Giám đốc Tập đoàn Nhất Kỷ. Tuy không được làm việc trực tiếp với Niệm nhưng chỉ cần làm chung trong một toà nhà là cô đã mãn nguyện lắm rồi. Sếp của cô và hầu hết các thành viên trong hội đồng quản trị cũng lên bục phát biểu đôi ba câu chúc mừng tân Chủ tịch, sau đó thì bữa tiệc chính thức bắt đầu. Như sợ Niệm sẽ quên mất Ly làm bánh, cô Bích cầm mic nói lớn:

- Niệm! Mau lại đây cắt bánh đi con. Bánh chị Ly làm tặng con đó, chị thức suốt cả đêm qua đấy con.

Ban nãy lúc đem bánh tới chị Ly khoe Niệm rồi, thấy chị bảo có thiệp gài trên nắp của chiếc hộp đựng bánh, cơ mà Niệm bận nên chưa coi, giờ chẳng biết nhân viên dọn dẹp vứt đâu mất rồi. Thấy không quan trọng nên cậu không yêu cầu tìm thiệp, chắc chị viết mấy câu chúc mừng giống mọi người thôi, nhưng mà bà chị ốp quả trứng còn cháy mà lại làm được hẳn cái bánh to thế kia thì có một sự ba xạo không hề nhẹ nhé. Biết tỏng chị màu mè hoa lá cành, nhưng dưới sự thúc giục của cô Bích, Dương Tất Niệm đành phải đứng dậy cắt bánh. Chỉ vài lát cắt đầu tiên đã khiến cậu giật mình, một người có tiền sử tham ăn như Niệm thì đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên cắt bánh. Hồi nhỏ, để cảm nhận độ mềm mịn ngon nghẻ của một chiếc bánh kem, Niệm không chỉ nếm mà còn ngắm nghía phân tích chán chê. Bánh đạt tới độ tơi mềm, xốp mịn đỉnh cao như này không phải ai cũng làm được.

Ban nãy Niệm chả buồn liếc chiếc bánh, giờ để ý mới thấy kiểu trang trí bên ngoài rất đẹp mắt, độc, lạ và phá cách. Nếu không vì kiểu phết kem giữa các lớp cốt bánh quá quen thuộc thì Niệm còn tưởng bánh được đặt ở một cửa hàng rất có uy tín. Cậu đặt dao xuống chiếc đĩa lớn, cố gắng giữ bình tĩnh gọi người làm bánh. Buổi sáng cậu đã gọi cho em một lần nhưng không liên lạc được, lúc đó lại tưởng em ngủ rốn. Nhưng xem ra không phải, ngủ rốn thì không thể làm bánh, mà đã làm hoàn thiện thì với tính cách của em sẽ đem tới bữa tiệc gây bất ngờ cho cậu. Vậy tại sao giờ ở đây chỉ có bánh, không có người? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Sau một hồi không nhận được tín hiệu từ phía Miên, Niệm sốt ruột lôi chị Ly ra ngoài hỏi chuyện:

- Miên đâu?

- Miên đâu thì chị biết đâu được đấy. - Ly đáp.

- Bánh kem là do Miên làm.

Niệm khẳng định chắc nịch khiến Ly há hốc. Không phải chứ? Còn chưa nếm thử miếng nào đã biết là Miên làm, đùa nhau à? Thấy Ly cười trừ, Niệm gằn giọng:

- Đừng cười. Không có gì đáng buồn cười ở đây cả. Em cho chị ba mươi giây để nói ra Miên đang ở đâu, bằng không từ nay về sau chị vĩnh viễn không cười được.

Vốn là kẻ biết thức thời nên Ly ngay lập tức khai thật:

- Miên đang ở nhà chị. Miên sợ em lo nên cấm chị không được nói ra bánh kem là do Miên làm, phải nói dối chị cũng khó xử lắm, nhưng Miên cũng là em gái chị, em nhờ giúp chả nhẽ chị lại ngó lơ? Giờ mọi người phát biểu xong rồi, tiệc tùng chỉ còn ăn uống thôi, hay hai chị em mình cùng về với Miên được không? Chứ ở đây chị cũng sốt ruột quá, tại hồi tối Miên bị ngã cầu thang, sợ con bé vẫn còn đau.

Nước mắt Ly chảy dạt dào như mưa, cụm từ "bị ngã cầu thang" khiến Niệm cực kỳ choáng váng, cậu chẳng còn tâm trạng phân tích xem chị Ly xót xa cho Miên thật hay mèo khóc chuột nữa. Niệm vội vã lao xuống dưới bãi đỗ, đuổi tài xế riêng ra khỏi xe rồi tự mình lái xe về nhà chị Ly. Ly khá nhanh chân nên đã kịp trèo lên ghế phụ, đây có lẽ là lần hiếm hoi cô được chứng kiến Niệm lái xe. Bình thường thì em thích ngồi ở hàng ghế sau ngủ hoặc xem tài liệu, em cũng không có hứng thú sưu tập siêu xe như Quang và Niệm ba nên Ly còn tưởng em lái xe gà lắm, bữa nay mới ngộ ra Tất Niệm việc gì cũng xuất thần, chỉ kém mỗi khoản thể hiện mình thôi. Chả thể hiện mấy nhưng lúc nào cần vẫn toả sáng, người như thế nên yêu một cô gái khí chất như Ly thì hơn, sánh đôi bên con nhỏ đen đúa như Miên nom quê chết.

- Em đừng lo lắng quá kẻo tổn hại đến sức khoẻ, nhỡ em có chuyện gì chị sống không nổi đâu Niệm.

Ly thả thính, tiếc rằng chẳng có chữ nào lọt vào tai Niệm. Cậu tập trung nhìn đường, không ngừng tăng tốc phóng về nhà chị. Khoảnh khắc thấy cô gái của mình nằm co ro trên sàn, sống lưng cậu lạnh buốt. Cậu hoảng hốt lao tới ôm em vào lòng. Miên gặp anh Niệm mừng rớt nước mắt, cô vội vã rúc đầu vào lồng ngực anh. Nơi đó ấm quá! Ấm thực sự! Anh mà không tới khéo cô chết rét mất. Nhận thấy cơ thể người thương run rẩy lạ thường, Niệm cáu:

- Sao phòng gì mà lạnh như băng vậy?

- Ơ thế á? Rõ ràng chị tăng nhiệt độ rồi mà!

Ly làm bộ băn khoăn, Niệm quát:

- Chị tăng hay chị giảm?

- Chị tăng mà, nhưng trời nóng nực chị đâu dám tăng hết cỡ, nhỡ Miên bị cảm nóng thì sao?

Niệm không thèm nghe lời giải thích của Ly, cậu chỉ chau mày xem xét vết thương trên chân Miên. Những vết bầm tím chói mắt như kiếm nhọn khoét thẳng vào tim cậu. Lần gặp gần đây nhất hai má em còn hồng hào lắm, làn da màu nắng cũng rực rỡ chói chang, thế nào mà tự dưng da dẻ đã tái sạm, má nhợt nhạt như người mất hồn.

- Sao đang yên đang lành lại ngã?

Thấy anh Niệm lườm chị Ly rồi gằn giọng như hỏi cung, Miên thều thào giải thích thay chị:

- Là tại em... tại em không để ý tụi con nít sang chơi làm đổ nước, thế là bị trượt chân.

- Miên nói đúng rồi đó, hai đứa cháu nhà chị thích chơi bóng nước, nhiều khi còn thích đổ cả nước xà phòng vào bóng rồi ném tứ tung nên nhà lúc nào cũng ướt át.

Ly giải thích, Niệm bực bội hỏi:

- Nhà lúc nào cũng ướt át vậy sao ngoại trừ Miên thì tất cả mọi người sống trong nhà đều không sao cả?

- Vì mọi người biết nhìn trước ngó sau, còn em Miên mắt cứ trớn lên thì chẳng ngã.

Cô Bích lên tiếng, thấy Niệm lôi Ly ra ngoài chất vấn, hai đứa còn cùng nhau về nhà nên cô cũng sốt ruột bám theo. Nhà có trẻ con nghịch như quỷ sứ nên cô luôn dặn những người cô thương đi đứng phải hết sức cẩn thận, còn người cô ghét thì tất nhiên là mặc xác nó rồi, dặn chi mất công. Cũng có phải ai bày mưu hại nó gì đâu? Tự nó ngu thì chết chứ trách ai? Cơ mà bây giờ nó ngã rồi thì cô phải dặn thôi:

- Đau một lần để mà rút kinh nghiệm nhé Miên, lần sau làm việc gì nhớ cẩn thận, đừng hấp tấp kẻo bị thương. Con coi! Chị Ly xót con khóc sưng hết cả mắt kìa, vậy mà anh Niệm còn nói như kiểu chị bắt nạt con vậy.

Thực ra ngoài vụ ăn hôi cái bánh của Miên thì chuyện này Ly không biết gì, bị Niệm thái độ cô cũng hơi buồn. Miên thấy tội nghiệp chị quá nên lí nhí xin lỗi chị, sợ anh Niệm ở đây lâu lại gây sự, cô cuống quít giục anh về. Niệm vừa ôm Miên rời khỏi nhà, cô Bích ức chế nhận định:

- Con quỷ cái! Không khéo nó biết thừa có vũng nước ở cầu thang rồi nhưng vẫn giả bộ ngã để được Niệm thương xót, đồng thời khiến em nghi hoặc con.

- Hả? Nó mưu cao vậy á mẹ?

Ly há hốc hỏi lại, cô Bích thở dài đáp:

- Ừ! Ngay từ lần đầu tiên gặp Miên, thấy nó bám theo Niệm suốt ngày mẹ đã cảm thấy con này vô cùng nguy hiểm rồi. Mẹ nghĩ mẹ Mơ nó tính kế cho nó đấy, hồi xưa mà con nghe mẹ, cố gắng thân với em thì giờ có phải sắp trở thành phu nhân Chủ tịch rồi không? Rồi mấy chục năm sau, Niệm cũng đem ly rượu xuống mời con như ông Nhất mời bà Kỷ, lúc đó chả sướng à?

Công nhận sướng thật, chứng kiến cảnh ông đối xử với bà rất dịu dàng Ly cảm động lắm. Cô ước được như bà Kỷ, có chồng vừa hoàn hảo vừa yêu chiều mình hết mực.

- Giờ em Niệm ghét con mất rồi, phải làm sao hả mẹ?

- Miên biết tính kế chả nhẽ mẹ không biết? Chỉ mình nó mới biết ngã cầu thang thôi à? Nó đừng mong đội lốt thỏ non cả đời, mẹ sẽ khiến cả thế giới nhận ra nó là con cáo già.

Cô Bích ghé tai Ly thủ thỉ kế hoạch, Ly nghe tới đâu gật gù tới đấy, Ly còn thích thú reo lên:

- Kế hoạch của mẹ thật tuyệt! Mẹ giỏi dã man!

Cậu Bách tuy không nghe được chi tiết kế sách của vợ, nhưng sắc mặt cậu vẫn vô cùng khó coi, cậu kêu Ly đừng nghe mẹ nói linh tinh rồi đuổi con đi chỗ khác. Khi chỉ còn hai vợ chồng, cậu đau đớn nói:

- Ngày xưa em tính kế cho anh Hoàng lừa chị Hoài anh còn tưởng em thương anh trai nên bất đắc dĩ. Sau này anh mới biết hoá ra bản chất con người em là thích tính kế.

- Anh nói kiểu gì vậy? Em không tính toán thì sao hai vợ chồng mình có thể nắm nhiều cổ phần của NIEM Group như bây giờ? Chị Hoài và anh Niệm đang làm di chúc rồi đấy. Anh chị rất công bằng nên em tin cổ phần sẽ được chia đều cho bốn đứa con. Một khi anh chị chuyển nhượng hết cổ phần thì gia đình mình sẽ gom lại chuyển cho Minh. Em tin khi Minh có cổ phần của anh, của em và phần của Bông được ba Niệm mẹ Hoài cho thì cổ phần của thằng bé sẽ vượt xa của thằng Quang. Quang tuy giỏi nhưng làm việc nhiều lúc còn ngông cuồng, chúng ta sẽ đợi lúc nó mắc lỗi rồi âm thầm kích động hội đồng quản trị để mọi người ủng hộ Minh lên giữ chức Chủ tịch NIEM Group.

Nghe cô Bích tính kế mà cậu Bách uất nghẹn. Cô ta coi tình bạn giữa cậu và Niệm ba là cái thứ khỉ ho cò gáy gì vậy? Cậu cười khẩy, hất hàm hỏi:

- Rồi sao?

- Còn sao nữa? Sau này Ly lấy Niệm thì nhà mình nắm cả Nhất Kỷ và cả NIEM Group chứ sao? Các cô các chú trong họ gặp mình chả lại trọng vọng quá đi ấy chứ!

- Mất nhiều công tính kế vậy có mệt lắm không vợ?

- Ôi dào, so với những gì nhà mình giành được thì thấm tháp gì đâu hả chồng?

- À! Ra vậy! Thế thì một cái tát chắc cũng chẳng thấm tháp gì đâu nhỉ vợ nhỉ?

Cậu Bách nhàn nhạt hỏi, cô Bích chưa kịp trả treo thì ông xã đã vung tay vả thẳng vào mặt cô. Cậu quát lớn:

- Em lại quên mất ai là người về quê chăm em chửa hả? Ai là người nuôi con cho em từ khi con bé còn đỏ hỏn? Em ăn cháo xong em đá bát vậy mà được à?

Cô Bích không quên, khi chị Hoài bỏ đi theo anh Niệm để Ly lại cho cô nuôi, cô cũng từng nghĩ mình hiểu lầm chị, cô từng hối hận. Nhưng rồi sao? Sau khi chuyển về ở với chú Nhất dì Kỷ, có cơ hội gần Bông chị lại bắt đầu thân thiết với con bé. Cuối tuần nào chị cũng rủ nó đi chơi, mua đồ đẹp cho nó, hai mẹ con lại nhìn nhau cười khúc khích, cô chịu không nổi. Hồi chị Hoài mới sinh Quang, thấy Bông xin cô cho sang nhà chị ở để chăm sóc mẹ và hai em trai, cô đau như đứt từng khúc ruột. Nếu không vì chị ấy dụ dỗ con bé thì làm gì có chuyện nó dễ dàng bỏ cô, Minh và cả ba nó nữa để qua nhà chị ở? Cô cay đắng hỏi chồng:

- Rõ ràng chị Hoài cũng tính toán để giành con gái của em, vì sao em lại không thể tính kế để giành những gì tốt đẹp cho gia đình mình? Em đâu có chơi bẩn đến mức ăn cướp NIEM Group của anh chị? Em là quang minh chính đại đợi thời cơ đẹp gom góp cổ phần để ủng hộ con trai thôi mà. Một người đàn bà hết lòng vì chồng vì con như em, cớ sao lại bị ông xã đối xử như thế? Có phải anh ăn chả ngoài xã hội no nê rồi nên về ngứa mắt với con vợ già này không? Anh đừng tưởng em không biết gì! Dạo gần đây anh hay lê la dưới căng tin ở tầng hai lắm đấy, mấy em gái mười chín đôi mươi mới chuyển tới làm đẹp ghê nhờ? Em nói anh nghe cái gì cũng có giới hạn thôi nhé! Đừng đi quá đà để rồi mất tất!

Những gì cô Bích nói không đúng hoàn toàn nhưng cũng phần nào đánh trúng tim đen của cậu Bách, vì tình cảm mình dành cho vợ không được nguyên vẹn như thuở ban đầu nên bất cứ lúc nào đối diện với cô cậu đều thấy ăn năn, cậu luôn cố gắng nhẫn nhịn vợ hết sức có thể, chỉ là, càng ngày suy nghĩ giữa cậu và vợ càng khác biệt, khoảng cách giữa hai người cứ lớn dần. Khác với dự đoán của cô Bích, cậu Bách để ý tới một người phụ nữ đã đứng tuổi, cô ấy đã ly dị chồng và có một đứa con gái tên Chi. Hai người đều già rồi, con cái lớn tướng nên tất nhiên biết giữ khoảng cách, chưa từng ở chung với nhau trong phòng kín, có nói chuyện cũng ngồi ở căng tin dưới tầng hai thôi, nhưng chẳng biết từ lúc nào cậu đã coi nơi này ở tầng hai là chốn bình yên của riêng mình, thường xuyên ghé qua mỗi khi mệt mỏi. Thấy bóng dáng kia vẫn lúi húi làm việc, cậu mở lời hỏi han:

- Muộn thế này sao Thanh còn chưa về?

- Dạ, em dọn nốt mấy thứ nữa. Tổng Giám đốc sao lại qua đây giờ này ạ? Anh lại cãi nhau với vợ à?

- Ừ.

- Đàn bà mắc bệnh hay nói nhiều, anh đừng chấp vặt. Cố gắng gìn giữ hạnh phúc gia đình vì con cái anh ạ.

- Thôi đừng nhắc tới cô ấy, chuyện nhà cô sao rồi?

- À, con bé Chi tha thứ cho em rồi anh ạ. Cũng tại em hồi trẻ bồng bột quá, ông xã thua bạc nợ nần chồng chất trốn biệt tăm, em chán cảnh bị chủ nợ đánh đập nên cũng dắt con ra chợ, kêu nó đợi dì Hằng rồi em trốn luôn theo người bạn học. Nào có ngờ lúc đó dì Hằng còn mắc công chuyện nên tới muộn, Chi đợi mãi không thấy dì đâu liền theo chị Mơ về nhà. Sau này chị Mơ bị bắt nó thà về nhà dì Hằng sống chứ không chịu theo em. Mãi nó mới chịu hết ghét em đấy, sáng nay còn chào mẹ con đi làm rõ ngọt, em nghe mà sướng cái lỗ tai gì đâu. Chi nhà em đang làm việc ở xưởng gỗ của Đông, thằng nhỏ là con chị Đan đó, anh biết nó chứ?

- Biết rõ là đằng khác, Đông và Bông từng hẹn hò một thời gian dài mà. Tính tình thằng bé thật thà chất phác anh rất thích, chỉ có điều Bích chê nó không có tiền đồ, Bông nhà anh bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ coi trọng vật chất, địa vị của mẹ nên nó đá Đông không thương tiếc.

Ở căng tin, hai người già cùng nhau chia sẻ những muộn phiền trong lòng. Ở một nơi khác, có hai người trẻ đang giận nhau rất to. À không, là anh Niệm giận Miên mới đúng. Từ lúc về nhà mặt anh cau có rất khó coi, ban nãy có anh bác sĩ tới xoa nắn cho cô cái chân bị trật khớp anh còn quát nhẹ nhẹ cái tay thôi rồi lườm nguýt như thể người ta mắc nợ anh từ kiếp trước vậy. Sau khi bác sĩ tiêm cho Miên một liều thuốc an thần rồi cáo lui, anh lạnh lùng ngồi ở mép giường cách xa cô nửa mét lận. Miên biết điều trườn tới gần chỗ anh, gối đầu lên đùi anh nũng nịu:

- Người ta xin lỗi mà.

- Xin lỗi thì ích gì? Xin lỗi cũng có làm chân người anh thương hết đau đâu?

- Hết đau rồi ý!

Miên nói xạo, tất nhiên Niệm không tin. Cậu quát:

- Anh dặn em như nào?

- Anh dặn đợi anh tới đón... nhưng bữa nay là ngày trọng đại của anh mà... em không thể không về.

- Em về mà bị như này thì về làm gì?

- Là chuyện ngoài ý muốn mà, sao anh cằn nhằn em hoài vậy? Anh hết thương em rồi à?

- Ừ. Hết rồi!

Niệm kết luận rất phũ, Miên xị mặt lật áo anh lên, rúc đầu vào bụng anh, ra sức dùng lưỡi miết lên da anh để làm hoà. Đầu óc Niệm bỗng dưng mụ mị, sợ bị em mê hoặc đến ngu người, dễ dàng tha thứ cho tội lỗi tày đình của em nên cậu đẩy em ra rồi cương quyết đứng dậy rời khỏi phòng. Đứng ngoài cửa phòng tầm chục phút, chẳng thấy em í ới gì Niệm lại sốt ruột lao vào. Miên đang nằm nghiêng về phía bên trái, cậu chạm vào trán nhưng không thấy em có phản ứng gì cả. Cậu gọi tên cũng không thấy em đáp. Tưởng Miên trêu mình, Niệm nhẹ tay đẩy em, theo quán tính cả người em chuyển về tư thế nằm ngửa, nhưng mắt em vẫn nhắm nghiền. Niệm hoảng sợ ôm em lao xuống dưới lầu. Quang đi tiệc về thấy anh trai như vậy liền cuống quít chạy theo. Biết Quang lái xe rất khá nên Niệm đồng ý để em chở cậu và Miên tới bệnh viện Nhất Kỷ. Giám đốc bệnh viện nghe Chủ tịch gọi điện báo sẽ ghé qua liền dặn dò nhân viên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đưa Miên vào phòng cấp cứu ngay khi cô tới bệnh viện. Ngồi ở phòng đợi với anh trai, thấy anh cứ run cầm cập Quang cũng run theo. Một lúc sau bác sĩ đi ra thông báo Miên không sao cả, em ngủ rất sâu là do trước khi tới bệnh viện đã có bác sĩ riêng tới khám và tiêm thuốc an thần thôi. Quang nghe cơ sự tự dưng mặt mũi méo xệch. Lạy hồn! Vậy mà "ông oanh" làm như con bé trúng độc sắp nghẻo tới nơi rồi. Nom "ông oanh" kìa! Đầu tóc rối bời như tổ quạ, chân thì xỏ đôi dép hồng hồng sương sương chật ních, nom có khác thằng dở người không? Quang cố nén cười, cậu đứng phắt dậy, e hèm hắng giọng rồi kính cẩn nghiêng mình thắc mắc:

- Dạ thưa Chủ tịch! Em hỏi khí không phải chứ bản chất của tình yêu là làm lố ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top