Phiên ngoại 3


Tảng sángTình yêu có khi tròn khi khuyết, khi ngắn khi dài. Nhưng không ai nhắc nhở bạn là phải rẽ trái, rẽ phải, hay là đi thẳng.Mà tôi sau khi không ngừng tới lui nhiều lần, long đong lận đận, mới chính thức hiểu được tình yêu.Part 1

Mãi đến tảng sáng, nụ cười của cậu ấy mới từ từ sống lại, mới làm con tim tôi có nhịp đập, một nhịp, rồi lại một nhịp.

Sáng sớm hôm nay, tôi đi tới bên cửa sổ như thường ngày, kéo bức rèm trắng ra, nhìn ánh sáng xuyên qua tầng mây chiếu vào gian phòng, lúc xoay người lại, thì thấy cậu ấy hấp háy đôi mắt.

Lòng bàn tay khẩn trương đến toát mồ hôi, tôi sợ những gì mình thấy được chẳng qua chỉ là ảo giác.

Cậu ấy nhắm mắt rồi mở ra lại, lúc này tôi mới dám đến gần, cúi người áp nhẹ trán mình lên trán cậu ấy, hình như đã hạ sốt, tuy rằng nhiệt độ cơ thể của tôi cũng không thấp.

Cầm tay phải của cậu ấy, hôn lên chóp mũi của cậu ấy, đã mấy ngày rồi tôi không mở miệng nên tiếng nói có hơi khàn.

"Mừng cậu trở về."

Cậu ấy thử nhếch khóe miệng lên, tuy rằng cố gắng không có kết quả, nhưng độ cong của nụ cười chỉ thuộc về mỗi mình Biện Bạch Hiền luôn khắc sâu trong tâm trí tôi, thế nên, tôi lại mở miệng, nở một nụ cười thật tươi cho cậu ấy xem.

"Đã lâu, không gặp." Cậu ấy nói rất khổ cực, sau đó cong ngón tay nắm lấy bàn tay tôi. Giờ khắc này, ánh mắt của tôi bỗng dưng nhòe đi, "Ừ, đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp. Đây rõ ràng là lời tôi muốn nói nhất vào ngày cậu ấy gõ cửa nhà, nhưng chúng tôi thật giống như đã vượt qua ngọn núi cao chót vót, băng qua cánh đồng hoang vu bạt ngàn, đi qua sa mạc khô cằn, giờ mới chính thức gặp lại nhau.

Tôi không muốn cậu ấy quá mệt mỏi nên đưa tay sờ trán cậu ấy, "Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi." Mà cậu ấy nhìn qua cũng vô cùng mệt mỏi, đầu nghiêng sang phải một chút, hô hấp dần trở nên đều đều. Tôi không đành lòng rút tay của mình ra, đành nghiêng đầu đè vào chuông báo. Qua một lúc, bác sĩ và y tá mặc đồ trắng mang theo những tiếng bước chân có quy luật xuất hiện ở cửa. Còn có Độ Khánh Thù, nét mừng rỡ trên gương mặt cậu ta không thể hình dung hết bằng lời, giọng cũng có sức sống hơn.

"Tỉnh rồi?!"

"Suỵt —— Mới ngủ lại."

Cậu ta le lưỡi, đi tới bên cạnh tôi chống mép giường, cùng tôi nhìn bác sĩ làm kiểm tra cho Bạch Hiền, rồi lại bĩu môi nhìn Kim Chung Nhân, "Cậu rảnh thật. Có ca trực mà không đi, chạy tới chỗ này góp vui."

"Lát nữa phẫu thuật tôi cũng có phần đấy."

Nghe được hai chữ 'phẫu thuật' tôi lại bắt đầu khẩn trương, mang ánh mắt dò hỏi nhìn về phía cậu ta. Kim Chung Nhân rút tay ra khỏi túi, "Chỉ đơn giản là là loại bỏ máu bầm trong não. Trước đã kiểm tra rồi, không có đè lên dây thần kinh nào hết. Anh có thể yên tâm."

"Năng lực của cậu có tin được không?" Độ Khánh Thù liếc mắt nhìn Kim Chung Nhân, lại bị trừng ngược về, "Độ Khánh Thù, cậu không tranh cãi với tôi thì cậu bị sao à?"

Sau mấy ngày tiếp xúc, hai người bọn họ cũng bắt đầu thân quen hơn, chuyện này cũng trong dự liệu của tôi.

"Không bị sao hết. Chỉ cần cậu có thể đảm bảo Bạch Hiền khỏe lại, tôi cũng đảm bảo lỗ tai cậu được yên tĩnh."

"Không cần cậu lo——" Kim Chung Nhân thấy đã sắp kiểm tra xong, cúi đầu nhỏ giọng thảo luận với những bác sĩ kia. Độ Khánh Thù cảm thấy không thú vị, xoay đầu lại nhìn tôi hỏi, "Cậu đã hạ sốt chưa?"

"Ưm, chắc hạ ngay thôi."

"Các cậu hay thật. Muốn giày vò thì cứ giày vò nhau đi. Lát nữa nhớ nghỉ ngơi. Tớ sẽ đến thay ca."

"Cậu muốn tranh công với tớ?"

"Không dám..."

"Vậy cũng đừng để tớ nghỉ ngơi." Tay tôi nắn nhẹ theo xương ngón tay của Bạch Hiền, cuối cùng sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu ấy, "Tớ chẳng buồn ngủ chút nào."

Chiếc nhẫn này là do tôi đeo vào tay Bạch Hiền mấy hôm trước. Khi đó, cậu ấy vẫn đang đấu tranh giữa đường ranh sống chết, lúc Độ Khánh Thù đứng ở cửa giao nó cho tôi, cả người tôi vẫn đang run bần bật.

"Bạch Hiền đâu?" Trương Nghệ Hưng từ phía sau bước đến trước mặt tôi, Ngô Diệc Phàm nắm tay anh ấy chau mày, nhưng tôi đã không còn thừa sức để trả lời, chút sức lực còn lại chỉ đủ để dựa vào tường ngồi bệt xuống đất lần nữa.

"Còn đang cấp cứu..."

"Bệnh tình chuyển xấu à?"

"Ừ..."

"Xấu đến mức nào? Bao lâu rồi?"

"Khoảng chừng mười phút trước. Hình như..." Độ Khánh Thù ngừng lại một chút, "Tim ngừng đập... Em không chắc lắm, Kim Chung Nhân đuổi em ra ngoài."

Nghe được câu đó, tim của tơi đột nhiên quặn đau đến mức phải gập người lại ho khan. Cậu ta đưa tay vỗ vỗ lưng tôi, rồi nói với Trương Nghệ Hưng, "Xán Liệt hình như bị sốt rồi."

"Đi lấy thuốc không?" Tôi lắc đầu, siết chặt chiếc nhẫn trong tay đến mức hằn dấu lên da, "Tớ không sao."

"Phác Xán Liệt, xin lỗi..." Không cần ngẩng đầu, tôi cũng biết gương mặt anh ấy tràn ngập áy náy, "Là anh không chăm sóc Bạch Hiền cẩn thận."

Không, không phải lỗi của anh. Tôi nhớ mình đã trả lời anh ấy như vậy, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn gặp Bạch Hiền, chẳng muốn nói gì cả, thấy được cậu ấy thì cảm giác đau đến sắp nổ tung trong đầu tôi mới có thể giảm bớt.

"Tớ đi lấy thuốc cho cậu." Sau khi Độ Khánh Thù đi xa, tôi ngẩng đầu nhìn Trương Nghệ Hưng, "Chắc là anh còn câu khác muốn nói với em?"

"Không có. Anh cảm thấy, để chính Bạch Hiền nói với cậu sẽ thích hợp hơn."

Cậu ấy có nói cho tôi biết không? Cậu đã từng muốn nói cho tôi biết, chỉ là tôi không muốn nghe mà thôi.

"Nhưng mà cũng không quan trọng nữa..." Tôi cầm chiếc nhẫn đứng lên, "Chuyện đã qua với em mà nói, cũng không quan trọng bằng người tên Biện Bạch Hiền."

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phía sau mở ra, tôi cúi đầu nhìn góc áo blouse trắng, mặc kệ đó là ai, chỉ cần nói cho tôi biết Biện Bạch Hiền không sao là được rồi.

"Tim đã đập lại, chờ cậu ấy hạ sốt thì có thể..." Những câu phía sau tôi nghe không rõ, bỗng dưng cảm giác trút được gánh nặng trở nên rất rõ ràng, mặc kệ đầu óc đang quay cuồng, tôi vươn tay đẩy mảng màu trắng trước mắt ra đi vào trong, rèm cách ly trong phòng vô khuẩn đã được lấy xuống, trông thấy gương mặt của cậu ấy tôi như được đại xá, vừa ngồi ở mép giường thì đầu đã gục xuống.

Lần thứ hai tỉnh lại, trời đã hửng sáng, tôi thấy mình được đắp tấm chăn mỏng ngồi trên ghế salon, còn Bạch Hiền nằm trên chiếc giường cách đó không xa ngủ rất say, lồng ngực phập phồng theo quy luật nhưng rất yếu.

Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, xoa nhẹ vào gò má cậu ấy, rồi nắm lấy bàn tay có những khớp xương cộm lên của cậu ấy. Lúc này, tôi hy vọng mình lạnh như băng, để ít nhất có thể làm cậu ấy không nóng như vậy nữa.

Tay sờ vào túi, lấy chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cậu ấy, lại nắm lấy ngón tay út.

Cậu ấy trải qua gian khổ mới trở lại bên cạnh tôi, niềm vui mất đi rồi lại có được không phải người nào cũng từng nếm trải. Tôi chỉ hy vọng chiếc nhẫn có thể trói chân cậu ấy, tựa như bốn năm trước, sau đó ngày ngày đều ở bên cậu ấy, đón ánh bình minh và hoàng hôn vô cùng quý giá...

"Chờ cậu khỏe rồi. Chúng ta sẽ cùng đi Vụ Lý ngắm hoa nở, ngoéo tay đi, không cho phép cậu lỗi hẹn nữa."

"Ưm. Ý cậu là, đeo nhẫn vào rồi thì tớ chạy không thoát?" Tựa vào chiếc gối nằm được dựng lên, ánh mặt trời chiếu vào sau gáy cậu ấy rất dịu, tư thế cúi đầu đọc hàng chữ to trong tạp chí cực kỳ giống với dáng vẻ ngồi trong quán cà phê đọc sách lúc mới quen nhau. Bạch Hiền lật hai trang, ánh mắt lướt qua hàng tiêu đề, lại gấp tạp chí, bĩu môi nhìn tôi, "Không xem nữa, mới xem vài trang đã chóng mặt."

Tôi mỉm cười đút miếng lê đã cắt nhỏ đến bên miệng cậu ấy, "Thách cậu chạy thoát."

"Hứ, đừng xem thường tớ." Cậu ấy cắn một miếng, lại dịch chuyển nửa người trên như muốn nằm xuống, "Anh đây còn có thể nhảy cho cậu xem."

"Này! Tớ xin cậu, đừng cản trở Trái Đất quay." Tuy rằng phẫu thuật thành công, nhưng con đường khôi phục vẫn còn rất dài. Tôi liếc nhìn cậu ấy, "Chờ tớ xuống tầng dưới mượn xe đẩy dẫn cậu đi phơi nắng."

"Tớ là ông già sao? Còn muốn ngồi xe đẩy?!" Cậu ấy vừa định bùng nổ, đúng lúc Độ Khánh Thù đẩy cửa vào bị âm lượng này hù dọa.

"Biện Bạch Hiền, giờ cậu khỏe lắm rồi à? Mới vừa phẫu thuật không bao lâu đã rống to hét lớn."

"Cũng gần một tuần rồi—— Hơn nữa, các cậu có cần đứng chung một phe như vậy không?!"

"Có."

A, lại thêm Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm đến cùng anh ấy tham gia náo nhiệt.

"Trương Nghệ Hưng, anh báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?"

"Được rồi. Anh xin giữ im lặng, dù sao có Phác Xán Liệt trông chừng, cậu rống cũng vô dụng."

"Hơn nữa, anh đã cho cậu ấy nghỉ dài hạn, ở bên cậu bao lâu cũng được." Ngô Diệc Phàm lại vứt một phong thư cho tôi, "Này, tiền thưởng."

Tôi cầm lên ước lượng, lại bỏ vào tay Biện Bạch Hiền đang rướn cổ ra khỏi giường, "Cầm đi."

"Phải dùng để đóng viện phí đấy." Cậu ấy mở phong thư nhìn sơ bên trong, rồi mở ngăn kéo bỏ vào, xong lại chìa tay trước mặt Ngô Diệc Phàm, "Boss, còn tiền thăm hỏi nhân viên bị tai nạn của em đâu?"

"Muốn bao nhiêu?" Tôi cố gắng biểu hiện ra là mình rất bình tĩnh trước hành động lập tức móc chi phiếu và bút ra của Ngô Diệc Phàm, trong khi Trương Nghệ Hưng đứng ở một bên hài lòng mỉm cười, "Bạch Hiền, nói đi. Muốn bao nhiêu anh ấy đều cho hết."

"Đưa mấy triệu trước rồi từ từ tính sau."

"Cho cậu chi phiếu trống, điền bao nhiêu con số vào cũng được hết."

"Ngô Diệc Phàm... Anh nói thật?" Ngay trong giây phút hỏi ra câu này tôi liền hối hận. Anh ta đương nhiên nói thật, bởi vì người Biện Bạch Hiền cứu là người yêu của anh ta, chỉ là người yêu của tôi suýt chút nữa đã mất mạng, cũng phải tính toán cho rõ.

"Xem như em chưa hỏi." Đưa tay cầm lấy chi phiếu trong tay anh ấy, giao cho Biện Bạch Hiền, "Cất cho kỹ, đừng để anh ta có cơ hội hối hận."

"Cất đi, có mất anh sẽ cho lại." Trương Nghệ Hưng đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền xoa tóc cậu ấy, "Có chỗ nào còn đau không? Nói cho anh hai nghe đi."

"Anh hai cái đầu anh... Ê, đừng véo bụng của em, xương sườn vẫn chưa liền lại đấy."

"Có khi nào để lại di chứng không? Chừng nữa ra ngoại quốc làm kiểm tra toàn thân đi."

"Người giàu thật chẳng phải là Ngô Diệc Phàm nhà anh sao, anh nói nhảm nhiều quá."

"Anh với anh ấy khác gì nhau?"

"Này, các cậu có thể nghĩ đến người độc thân đứng đây hóng chuyện không?" Độ Khánh Thù lấy quả lê trong túi ra, gặm một miếng, lại nói với Biện Bạch Hiền, "Tôi nói này, người cần phải thăm hỏi nhất là Phác Xán Liệt mới đúng. Cậu sốt bao nhiêu ngày thì cậu ấy sốt bấy nhiêu ngày, phỏng chừng bây giờ vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn ấy chứ."

"Phác Xán Liệt" Cậu ấy quay đầu nhìn tôi ngoắc ngoắc ngón tay, tôi cũng lười giả vờ không có gì, mỉm cười đưa đầu đến cho cậu ấy sờ, xem ra là chẳng mấy khi làm nũng có hiệu quả thế này, lòng bàn tay cậu ấy áp vào trán tôi lành lạnh, "Thuốc của tớ cậu cũng uống hai viên đi."

Khóe miệng tôi giật giật, "Tớ sợ là uống xong lại càng sốt dữ hơn."

"Cũng không hẳn. Thuốc cho cậu ấy đều khá nhẹ, nếu để hạ sốt thì uống chung vẫn được." Quả lê trong tay Độ Khánh Thù đã bị gặm nham nhở nên cậu ta vứt luôn phần hạt vào thùng rác, "Kim Chung Nhân cũng chu đáo lắm."

Lại nói tiếp, tôi vẫn không biết Kim Chung Nhân đến tột cùng là thần thánh phương nào, thử nhìn Biện Bạch Hiền, thấy gương mặt bình thản tự nhiên của cậu ấy, tôi cũng không dám suy nghĩ nhiều.

"Muốn uống sữa tươi." Cậu ấy hướng về phía tôi chép miệng, tôi liền nắm tay cậu ấy vỗ nhẹ, "Để chiều nay đến cửa hàng tiện lợi mua."

"Ò!" Cậu ấy quay đầu nhìn về phía cả đám quần chúng sắp mù mắt hất cằm lên, "Xem đủ rồi thì về đi." Ngô Diệc Phàm chỉ mong có vậy, liền kéo Trương Nghệ Hưng và gọi Độ Khánh Thù cùng đi về, còn dứt khoát đóng sầm cửa lại.

"Kim Chung Nhân chỉ như em trai thôi."

"Ừm."

"Tớ vốn muốn nói cho cậu biết, nhưng cậu lại không muốn nghe."

"Hiện tại chúng ta có rất nhiều thời gian, cậu có thể nói cho tớ nghe rồi."

"Vậy cậu không được tức giận."

"Không tức giận."

"?" Cậu ấy không xác định mà nhìn tôi, trông dáng vẻ có chút lo sợ. Tôi tiến tới hôn lên bờ môi cậu ấy, "Giờ nắm chắc chưa?"

"Có một chút."

"Mới một chút thôi?" Tôi đứng lên ôm cậu ấy vào lòng, "Giờ có thể nói rồi."

Trên người cậu ấy không ít vết thương làm đau, tôi cũng không dám ôm thật chặt, qua một lúc lại buông lỏng cánh tay, "Tớ đã chuẩn bị nghe chuyện của cậu, nếu như cậu vẫn muốn nói." Tôi ngồi ở mép giường, để cậu ấy nghiêng người tựa vào lưng mình, kiên nhẫn nghe cậu ấy nói.

Câu chuyện này rất dài. Cậu ấy không dùng ngôi thứ nhất, chỉ nói là có một đứa trẻ bỏ nhà ra đi, rất tùy hứng và ương bướng, lại không thể không vì tình thân mà rời xa người yêu, cuối cùng loanh quanh lẩn quẩn về lại bên cạnh người yêu, thì người đó lại biến thành chủ nhà của mình.

"Thật ra chủ nhà căn bản không có ký hợp đồng với cậu ấy, tiền thuê nhà cũng không thu được." Tay tôi đan vào tay cậu ấy, siết nhẹ.

"Tuy cậu ấy là người yêu cũ của chủ nhà, nhưng mà chủ nhà lại không thèm đếm xỉa đến cậu ấy."

"Đó là bởi vì chủ nhà muốn biến thành người yêu mới của cậu ấy."

"Có khác biệt sao?"

"Có," Tôi hơi ngẩng đầu, dựa vào đầu cậu ấy, "Chủ nhà và cậu ấy bắt đầu lại lần nữa, cũng không cần tính toán những được mất đã qua, hoặc là ai yêu ai nhiều hơn."

"Vậy là, với cậu ấy và người yêu mới của cậu ấy mà nói, tình yêu mãi mãi không có lúc mất đi thăng bằng, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Phác Xán Liệt, cậu muốn yêu tớ một lần nữa?" Trong lúc bất tri bất giác, cậu ấy đã chuyển đổi nhân vật trong câu chuyện đó thành chính mình. Cách một lớp vải vóc thật mỏng, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rức của cậu ấy.

"Từ trước đến nay tớ chưa từng thôi yêu cậu."

Chưa bao giờ chấm dứt, nói gì mà một lần nữa.

Cậu ấy bỗng dưng khóc ra thành tiếng, tiếng nức nở từ trong cổ họng phát ra bên ngoài, tim tôi cũng quặn theo.

Bạch Hiền của tôi ấy, có đôi khi hơi tùy hứng, thích hờn dỗi, cáu kỉnh. Nhưng ngày trước ở bên tôi, trên vai chưa bao giờ mang trọng trách, lại rời xa tôi một mình len lén chạy đi chịu cực chịu khổ.

Tôi quay đầu lại, tránh những vết thương được băng bó cẩn thận trên người cậu ấy, nâng gáy cậu ấy, hôn lên hàng nước mắt, mằn mặn như vị nước biển vậy, "Sau này đừng trốn chạy một mình, cũng đừng để tớ đi khắp thế giới tìm cậu nữa."

"Mưa to gió lớn cũng phải núp sau lưng tớ, không được cúi đầu tỏ ra yếu kém trước mặt người khác."

"Thời khắc mấu chốt phải suy nghĩ đến tớ, không thể xung động bất kể hậu quả nữa."

Tôi nói một câu, cậu ấy lại cúi đầu xuống một chút. Những lời hứa hẹn này, tôi tin là còn nặng hơn cả nghìn vàng, đồng thời sẽ quấn quanh quãng đời còn lại của chúng tôi, cùng chúng tôi đi qua những năm tháng không còn trẻ trung như ngày trước.

"Đừng khóc, khi tớ còn đây, sẽ không để cậu khóc."

"Biện Bạch Hiền, tớ yêu cậu. Thế nên, xin cậu hãy mang theo sự lo sợ của tớ, bất kể là trong tình huống nào đều phải sống. Vì tớ mà sống, nhưng đừng vì tớ mà chết."

Chúng ta là hai đầu của cán cân. Nếu như ngày nào đó cậu đi rồi, một đầu rơi vào khoảng không, tớ cũng chỉ có thể không chút sức lực mà hoảng loạn rơi xuống.





Part 2Trong sinh mệnh có ngẫu nhiên có lầm lỡ, nhưng thần nói, phơi dưới ánh mặt trời, hôn lên màn mưa móc, mới là cuộc sống.

Thức dậy, hít đầy mũi mùi cây xanh khoan khoái, tôi lấy quần áo đã phơi khô trên giá treo xuống gấp lại, gọi điện thoại cho công ty đồ dùng gia đình, nhắc bọn họ cuối tuần nhớ giao chiếc ghế salon mà tôi đã đặt.

Mặc áo khoác vào cầm chìa khóa ra cửa, lúc lái xe ngang qua siêu thị, đi vào mua hai chiếc khăn lông, một chiếc màu xanh nhạt còn chiếc kia màu trắng, bàn chải đánh răng, ly và dép cũng mua mới luôn, sau đó nhét tất cả vào băng sau.

Đi vào phòng bệnh, Bạch Hiền vẫn đang ngủ say, tôi vươn tay sờ lên mái tóc mềm của cậu ấy, đặt nụ hôn không kịp đề phòng xuống mí mắt cậu ấy, "Thức dậy hồi nào vậy?"

"Mới đây..." Cậu ấy hấp háy đôi mắt, "Buồn quá, chừng nào mới được về nhà?"

"Cuối tuần này thôi, chờ thêm hai ngày nữa đi." Tôi ngồi ở mép giường, nghịch tóc cậu ấy, "Hôm nay thời tiết đẹp lắm."

"Ưm, vậy cậu dẫn tớ ra ngoài phơi nắng nha?"

"Tuân mệnh."

Cậu ấy ngồi dậy cố gắng mặc quần áo, lại bị tôi cười nhạo, "Đừng nhúc nhích." Đưa tay tới giúp cậu ấy cài cúc, "Năng lực tự chăm sóc bản thân cũng mất thời gian khôi phục đấy."

"Cậu không vui à?"

"Nóng lòng." Tôi tiến tới gần bên tai cậu ấy, "Cả đêm không gặp, nhớ cậu."

"Ngủ giường lớn một mình cả năm, chẳng phải là đã quen rồi sao?" Tôi rất nhớ ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy nét bực tức thế này, liếm môi định hôn cậu ấy, lại bị một bàn tay thon dài đẩy ra, "Vẫn chưa đánh răng mà."

"Tớ bế cậu đi đánh nhé."

"Cậu xem tớ là con nít thật sao!"

Giờ đã là cuối thu, tốc độ lá trên cây đổi màu rất nhanh. Trong lúc cậu ấy rửa mặt, tôi đi tới bên cửa sổ, nhiệt độ từ ánh mặt trời tỏa ra có chút bỏng rát, tôi mở hờ cửa sổ ra, nhìn những chiếc lá khô nằm trơ trọi trên bệ cửa ngây người. Cậu ấy rửa mặt xong đi tới sau lưng tôi, "Nhìn gì vậy?"

"Lại đến mùa lá phong biến thành màu đỏ." Tôi kéo cổ tay cậu ấy, ôm cậu ấy trước ngực, "Thời gian trôi qua nhanh thật."

"Ưm, nói nhanh cũng không nhanh." Nếu như ở bên cậu, cuộc sống trôi qua thư thái thích ý, cũng sẽ không cảm thấy nhanh.

Tôi mỉm cười, buông cậu ấy ra, xoay lưng lại ngồi xổm người xuống, "Lên đi, cõng cậu ra phơi nắng."

Cũng may là lầu một nên chúng tôi đi bộ cũng không lâu lắm. Cậu ấy vốn không cho tôi cõng, lại không lay chuyển được tôi, không thể làm gì khác hơn là nghe theo mà áp sát vào lưng tôi. So với lần cõng trước hình như cậu ấy đã gầy đi không ít, cánh tay vòng qua ôm cổ tôi xương cổ tay nổi lên rõ ràng.

"Xem ra tớ phải đi học nấu canh, bồi bổ cậu từ đầu đến chân một lượt."

"Tớ muốn uống canh thịt gà, canh thịt bò và canh thịt vịt."

"Cậu thật đúng là không biết khách sáo."

"Còn cần khách sáo với cậu?" Đi ngang qua những cô ý tá quẳng ném ánh mắt trêu đùa, cậu ấy vốn quay mặt về phía bên trái lại đổi hướng, "Hừ, chưa thấy qua ông già cõng ông già sao."

"Tớ đâu có thấy đâu."

"... Câm miệng."

Tôi bật cười ha ha, dùng sức xốc cậu ấy lên trên. Đi tới vườn hoa, trên băng ghế dài sơn màu trắng trải đầy lá rụng, tôi thả cậu ấy xuống, dùng bàn tay phủi lá rụng xuống đất, "Thiếu gia ngồi đi."

"Rõ ràng là còn bẩn, " Cậu ấy quẹt ngón tay qua mặt ghế, thật là có một lớp bụi mỏng, "Không đạt tiêu chuẩn nha."

"Này, cho anh báo lót." Kim Chung Nhân mang ánh mắt trêu tức đi tới, mở tờ báo trong tay ra, trải lên ghế, "Mực in chắc khô rồi."

"Tới thật đúng lúc, thiếu gia đang chê trách." Tôi cười khổ với cậu ta một tiếng, cúi người dùng báo lau sạch, "Đến đây đi, chỗ này ngồi được."

"Ở trong mắt các cậu hình tượng của tớ là thế này?" Bạch Hiền đánh lên tay tôi một cái rồi thoải mái ngồi xuống ghế, "Chỉ là hơi lạnh."

"Được rồi, em mang một cái đệm lông cừu đến cho anh ngay." Dáng vẻ Kim Chung Nhân lúc tươi cười hoàn toàn khác với lúc lạnh như băng trong ICU, có chút ấm áp có chút xán lạn, nói thật là tôi vẫn chưa quen lắm, nhưng mà cũng không tới phiên tôi quen, bởi vì hiển nhiên, Độ Khánh Thù đang dẫn Kim Tuấn Miên và bé Jo đi tới đã quá quen rồi.

"Kim Chung Nhân, lại khi khổng khi không mà quá ân cần rồi?"

"Độ Khánh Thù, lại tới làm bảo vệ à?"

Bạch Hiền vờ như không thấy hai người họ đang cãi nhau, ngồi xổm xuống ôm lấy bé Jo đang nhào về phía cậu ấy.

"Anh Bạch Hiền!"

"Bé Jo có nhớ anh không?"

"Đương nhiên là có!"

Tôi xách bé Jo ra khỏi vòng tay cậu ấy, đặt nó ngồi lên ghế, "Đừng dính sát vào anh Bạch Hiền của em, cơ thể anh ấy vẫn chưa khỏe hẳn đâu."

"A..."

"Chậc chậc chậc, Phác Xán Liệt, thì ra lòng ghen tỵ của cậu nặng như vậy." Không để ý tới Độ Khánh Thù vừa mới trêu chọc, tôi véo mặt của bé Jo rồi nhìn anh Tuấn Miên, "Sao hôm nay lại có thời gian đến đây?"

"Nó rất lo lắng, trước đã muốn tới nhưng anh lo cho tình trạng của Bạch Hiền, giờ mới dám dẫn nó tới." Anh ấy đưa chiếc túi trong tay cho tôi, "Này, bộ quần áo mà bé Jo thiếu anh Bạch Hiền của nó, tiền mua chính là tiền tiêu vặt của nó đấy."

"Bé Jo ngoan thật." Bạch Hiền hôn lên mặt bé Jo một cái, rồi ngẩng đầu nhìn tôi cười, "Chừng nào mới có thể thay quần áo bệnh nhân ra? Tớ muốn mặc quần áo mới."

Thật sự là một anh bạn lớn một anh bạn nhỏ. Tôi đỡ trán, "Cậu có thể mặc ở bên trong ——" vừa dứt lời liền bị cậu ấy đá một cước, tôi lại lập tức đầu hàng, "Đi! Giờ đi thay ngay!"

"Thế thì không cần, giữ lại hôm xuất viên mặc."

"Thiếu gia nói thế nào thì làm thế đó."

"Tôi đột nhiên thấy lành lạnh." Độ Khánh Thù giả vờ xoa xoa cánh tay, nhưng Kim Chung Nhân lại nghiêm túc nói, "Nếu không đi vào thôi, trúng gió cũng không hay lắm." Sau đó cho tay vào túi đi vô trong.

"Ừ ừ! Đi! Tôi mua cà phê cho cậu uống." Độ Khánh Thù cũng kéo bé Jo, thúc vai Kim Tuấn Miên đi theo.

Thật ra, tuy rằng ánh mặt trời khá gắt nhưng hơi ẩm từ những cơn gió thổi tới lại khá cao. Tôi cầm bàn tay có hơi cóng của Bạch Hiền nhét vào trong túi, không nhanh không chậm đi ở phía sau mọi người. Tiếng đạp lên lá rụng loạt xoạt hợp với ánh sáng chiếu vào làn da trắng nõn của cậu ấy, cả mái tóc màu nâu nhạt cũng rung động lòng người. Cảm nhận được bàn tay cậu ấy trong bàn tay tôi dần ấm lại, tôi hài lòng nở nụ cười.

"Mấy ngày nữa là có thể về nhà." Cậu ấy đưa ngón tay ra đếm, "Hai ngày."

"Ừ, đến lúc đó thì cậu thật sự là đại thiếu gia."

"Tớ không có lòng tham. Chỉ cần có người đồng ý đón nhận tớ, không thu tiền thuê nhà và tiền điện nước, buổi sáng làm điểm tâm cho tớ, buổi tối đun sữa tươi đắp chăn, tốt nhất là đi làm trông nom đưa đón."

"Còn gì nữa không?"

"Ưm, làm ấm giường được không?"

"Được."

"Lúc tắm giúp tớ chỉnh nước ấm một chút."

"Giúp cậu tắm cũng được luôn."

"Mơ đi." Cậu ấy hất cằm lên liếc tôi, tôi vươn tay vò rối tóc cậu ấy, lại kéo vào lòng.

Chẳng qua là khôi phục nguyên trạng mà thôi, nhưng chúng tôi thật giống như vừa mới yêu nhau cuồng nhiệt. Tôi thầm nghĩ, thì ra thời hạn giữ nhiệt của tình yêu có thể lâu như vậy, lâu đến tôi vẫn còn nhớ rõ nốt ruồi sau tai cậu ấy nằm ở vị trí nào, nhắm mắt lại cũng có thể thấy đôi mắt màu nâu nhạt của cậu ấy.

Kỳ thực niềm vui và hạnh phúc đều không phải có thể dễ dàng nắm bắt, nó cần được chăm chút và vun vén, dãi gió dầm mưa qua những ngày giá rét, mới có hình dạng như bây giờ.

Lúc này đây, tôi rất quý trọng sự lãng mạn của bầu trời quang đãng sau cơn mưa. Mặc dù chúng tôi phải vòng vèo qua nhiều con đường lắm mới có thể đứng ở trước mặt đối phương, nhưng những con đường khúc khuỷu ấy đều đáng giá, để tôi và cậu ấy càng hiểu được giá trị của sinh mệnh và ý nghĩa của trưởng thành.

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, ở giữa là một dấu bằng, không người nào có thể thiếu người nào.

Thiếu đi một, chúng ta sẽ trở thành bất đẳng thức, mãi mãi cũng không thành lập.

Vào ngày Bạch Hiền xuất viện, chúng tôi từ chối ý tốt của mọi người, chỉ muốn trở về thế giới của hai người. Lúc tôi lại một lần nữa xách toàn bộ gia sản của cậu ấy mở cửa, chiếc ghế salon màu cam mới mua đã lẳng lặng đợi trong phòng khách.

Cậu ấy che miệng bật cười khanh khách, nắm chặt tay áo tôi cố sức kéo, sau đó hôn lên môi tôi. Tôi mới sẽ không để cậu ấy được như ý muốn mà đơn giản kết thúc nụ hôn có lệ như chuồn chuồn lướt nước, hai tay tôi đỡ đầu cậu ấy dùng sức hôn xuống.

Tuy rằng lúc tôi chăm sóc cậu ấy đã ăn không ít đậu hũ, nhưng nụ hôn nồng nàn như thế này đã lâu không có. Tôi rất muốn hung hăng xâm chiếm từng chút không khí trong miệng cậu ấy, nhưng mà như vậy sẽ làm cậu ấy mệt lả. Thế nên, qua một lúc sau, tôi lại buông ra.

"Chuyện còn lại, đợi sau khi mập lên 10kg thịt sẽ bù sau."

"A——"

"Sao giọng điệu của cậu nghe như rất thất vọng."

"Mới không phải!" Cậu ấy liếc mắt trừng tôi, đi tới trước ghế salon ngồi xuống, xếp bằng hai chân, nhìn trần nhà bật cười.

"Cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là rất muốn cười."

Bạch Hiền, cậu cũng rất thỏa mãn a. Tôi chống hai bên ghế salon hôn lên trán cậu ấy, nhìn cậu ấy thật lâu, "Mừng cậu trở về."

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói những lời này. Lúc cậu ấy trải qua màn đấu tranh dài dằng dặc trở lại nhân gian, tôi cũng đã nói như vậy, nhưng lần này rốt cuộc đã có cảm giác chân thực. Trong thế giới hai người của chúng tôi, Biện Bạch Hiền cậu ấy, cuối cùng đã trở về bên cạnh Phác Xán Liệt tôi đây.

"Ưm, tớ đã trở về."

Hành trình dài đằng đẵng rồi sẽ có điểm dừng, chỉ sợ chúng tôi đã từng đưa lưng về nhau không nhìn thấy đối phương, cũng may là lúc tương phùng ở ngã rẽ, lại gặp được đối phương hoàn toàn mới.

Cậu ấy nghiêng về trước tựa đầu vào lòng tôi, hít một hơi thật sâu, "Buồn ngủ quá."

"Đi ngủ một chút?"

Cậu ấy gật đầu, trực tiếp nhắm mắt lại.

Thực sự là đại thiếu gia, động đậy một chút cũng không muốn. Tôi buồn cười nhưng cũng đành chịu, bế cậu ấy lên, "Thiếu gia, hay là trở về phòng ngủ đi, người của tớ không được mềm cho lắm."

"Được——" Cậu ấy mở mắt ra, chỉ vào đầu tôi, "Nhưng không được nghĩ bậy."

"Tớ nào dám." Nghĩ bậy, giữ lại tối nay mới nghĩ.

Tôi không tranh sớm chiều, dù sao cậu ấy từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là người của tôi.

Cởi áo khoác cùng cậu ấy nằm ở trên giường, tôi bỗng nhiên ý thức được, hẳn là nên đổi chiếc giường trong phòng khách vào phòng chúng tôi, "Kia hình như mềm hơn."

"Ưm? Cậu nói cái gì?" Bạch Hiền đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, tôi đưa tay ôm hông cậu ấy, kéo vào lòng.

"Bí mật."

"Học ai vậy... Trò mèo..."

"Còn ai nữa." Ngửi mùi dầu gội quen thuộc trên đầu cậu ấy, ánh mắt tôi cũng trở nên mông lung, chắc là do mấy hôm nay chúng tôi đều tất bật, xem như là chạy tới lối ra cũng mệt mỏi rã rời.

Tôi chụp tay trái lên tay trái của cậu ấy, an tâm nhắm mắt lại.

Bạch Hiền, bí mật đó là, mỗi sáng tớ chỉ muốn đợi được nụ hôn của cậu. Không phải là ý chỉ của trời cao, mà trong lòng tớ rất chắc chắn, cả thế giới này, chỉ cần một mình cậu.

Chúng ta không thể trở về quá khứ, không thể tiên đoán tương lai, cũng không thể chi phối sinh mệnh. Tựa như cậu không thể tính toán độ dài kỳ ra hoa của mỗi đóa hoa, cũng không thể ngăn cản ngày đêm thay thế và thủy triều lên xuống.

Sinh mệnh luôn xoay chuyển, tình yêu cũng thế. Hôm nay chúng ta gặp mặt người yêu, có thể là một lần cuối cùng, lại có thể là vì một lần gặp mặt lâu dài hơn mai sau. Thế nên, nhất định phải nắm chặt người kia, đừng để người kia lướt qua bên mình.

Bạch Hiền, tình yêu của chúng ta vẫn chưa bị biển người chen đẩy phân tán, nó vẫn luôn ở một góc, quật cường chờ chúng ta quay đầu lại.

Tuy rằng chuyến tàu chở đầy những năm tháng tuổi trẻ của chúng ta đã đi xa, nhưng tớ sẽ nắm tay cậu đứng ở đầu ga, chờ chuyến tàu chạy đến tương lai sớm nhất.

Tớ và cậu đồng hành qua mưa bão, những ngày trời quang sau đó rồi sẽ đến đúng hạn.

You came to me when I was bleeding

You came to me when I was torn

You came to me when I was strung out

You came to me when I was born

You came to me when I was searching

You came to me when I was mad

You came to me when I was lying

You came to me when I was sad

You came to me when I was worn-out

You came to me when I was passed

You came to me when I was longing

You came to me when I was lost

You came to me when I was crazy

You came to me when I was caught

You came to me when I was crying

You came to me when I was fought

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top