chương 18: Rốt cuộc ai mới là hồ ly


Tô Minh Châu đọc kỹ lại một lần, nếu nói là giống nhau thì cũng không phải quá giống.

Trong truyện viết về một cô nương, bởi vì ngẫu nhiên nhìn thấy một người nam tử mà tâm sinh ái mộ.

Nam tử kia gia cảnh bần hàn nhưng là người có chí tiến thủ, tuy cô nương thổ lộ bị cự tuyệt, nhưng không có từ bỏ, nàng trong lòng minh bạch, nam tử kia không phải đối nàng không cảm tình, chỉ là cảm thấy không xứng với nàng, cho nên nàng muốn dùng hành động để biểu hiện quyết tâm của mình.

Mỗi ngày trời còn chưa sáng cô nương thường vụng trộm đi đến nhà nam tử đó, giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, cuối cùng cũng khiến nam tử động tâm.

Chờ đến lúc nam tử kim bảng đề danh đến cầu hôn cô nương, cô nương thập lí hồng trang gả cho nam tử. Sau khi hai người kết hôn càng thêm ân ái, cô nương mang thai sinh ra một đôi con trai song sinh, một năm sau lại sinh long phượng thai……

Tô Minh Châu đọc đến lần mang thai thứ ba sinh ra tam bào thai, thật sự nhịn không được:

“Cô nương này chẳng lẽ sau khi gả chồng, liền nghĩ muốn làm máy đẻ sao?”

Anh Đào đứng ở một bên hỏi:

“Cô nương, sao lại nói như vậy? Những tiểu thư khuê các yêu thư sinh nghèo, hiệp khách nghèo. Đều không phải hắn thì không gả sao?”

Tô Minh Châu kể lại đại khái một lần.
Anh Đào quả thực trợn mắt há hốc mồm:

“Nàng như vậy…… Nếu có thể sinh song thai tam thai, thân thể cũng chịu đựng không nổi a, hoài thai mười tháng sinh song thai còn phải ở cữ, cũng chính là nàng mới vừa ở cữ xong liền mang thai? Này cũng…… Nếu không ta hỏi một chút Thanh Táo đi, nàng biết tương đối nhiều hơn.”

Tô Minh Châu nhìn bộ dáng Anh Đào nghiêm túc, cầm một khối kẹo đậu phộng nhét vào trong miệng nàng:

“Việc này còn phải hỏi? Mang thai song thai vốn là tổn thương thân thể, mẫu thân năm đó thời điểm sinh ra ta cùng ca ca, cũng là phá lệ cẩn thận, sớm mời đại phu ở sẵn trong nhà, sau khi sinh ta cùng ca ca ước chừng phải dưỡng nửa năm.”

Mẫu thân từng vụng trộm cùng nàng nói qua, nữ tử quá nhỏ tuổi có thai cũng không tốt, bởi vì tuổi nhỏ kỳ thật thân thể còn không có nẩy nở, cho nên nàng nếu thành thân cũng không cần sớm mang thai như vậy, càng không cần cảm thấy nhiều con nhiều phúc.

Tô Minh Châu tiện tay đem thoại bản ném sang một bên:

“Sợ là truyện do thư sinh viết.”

Anh Đào cũng là nghĩ như vậy.
Tô Minh Châu lại đổi mấy quyển khác tới xem, cũng phát hiện mấy quyển thú vị.

Sơn Tra thu xếp một cái rương giấy và bút mực đưa cho Tô Minh Châu xem qua, sau đó sai Tri Thư mang cho Khương Khải Thịnh, Tri Thư đã được Tô Bác Viễn phân phó từ trước, bảo hắn giúp đỡ tiểu thư tặng đồ cho Khương Khải Thịnh.

Rốt cuộc Khương Khải Thịnh cũng được an tĩnh, cuộc sống hàng ngày lại có người chăm sóc, mấy ngày nay hắn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, rất nhiều kiến thức trước kia chưa hiểu cũng đều hiểu ra, ngắn ngủn mấy ngày khí sắc hắn tốt hơn rất nhiều.

Lúc Tri Thư tặng đồ lại đây, Khương Khải Thịnh đang ngồi ở trong viện xem đề thi các năm do Võ Bình Hầu cố ý bảo người hầu đưa qua, Tri Thư hành lễ xong cười nói:

“Tiểu thư cố ý sai người chuẩn bị một rương đồ sai tiểu nhân đưa tới.”

Khương Khải Thịnh nghe được là đồ Tô Minh Châu đưa, thần sắc có chút kỳ quái, chẳng lẽ lại là đồ dưỡng da?

Tri Thư gọi người hầu giúp đỡ đem cái rương nâng vào trong sân hỏi:

“Công tử không nhìn qua xem sao?”

Khương Khải Thịnh cười một cái, đứng dậy đi qua đi trực tiếp mở cái rương ra thấy đồ bên trong có chút kinh ngạc:

“Tiểu thư thật có tâm.”

Tri Thư cảm thấy vẻ mặt Khương Khải Thịnh rất có ý tứ:

“Công tử cho rằng tiểu thư đưa cái gì?”

Khương Khải Thịnh cười cười, không có trả lời.

Tri Thư cũng không hề trêu ghẹo:

“Tiểu nhân bảo người hầu đem đồ đều mang vào thư phòng?”

Khương Khải Thịnh lúc này mới mở miệng nói:

“Vất vả các vị.”

Tri Thư nói không vất vả, nghĩ ra lời phu nhân nói trước khi tới, cố ý nhắc nhở:

“Công tử nếu là có tin gì, tiểu nhân có thể giúp đỡ mang về giao cho tiểu thư.”

Khương Khải Thịnh suy nghĩ một lúc nói:

“Được, phòng bếp có hầm canh gà rừng, bảo Trương mụ lấy cho các ngươi canh gà ăn đi.”

Tri Thư nhanh nói lời cảm tạ, chờ đồ đều mang đến thư phòng bọn họ liền rời đi.

Khương Khải Thịnh đi vào thư phòng, đối với hắn mà nói một rương đồ này so với một ít đồ dưỡng da kia có tác dụng hơn rất nhiều:

“Không phải là cảm thấy giấy ta dùng hình thức không tốt?”

Nói xong Khương Khải Thịnh cười chính mình, bất quá hắn cũng không có quá để ý.

Kỳ thật hắn cảm thấy tính tình Tô Minh Châu đều rất tốt, có cái gì tốt đều đưa cho hắn dùng so với cất giấu còn hơn, vừa mài mực vừa suy tư, khi hắn muốn đặt bút, hắn do dự, thay đổi một chiếc bút càng mềm mại, hắn cố ý chọn trừng tâm giấy, đều không phải là này giấy tốt nhất mà là tên rất thích hợp.

Khương Khải Thịnh cũng không phải là người chỉ biết đọc sách, khi thiếu niên vì kiếm tiền còn chép tranh kiếm tiền, đơn giản vài nét bút góc bên phải vẽ một con hồ ly chân sau đứng thẳng hai chân trước như là muốn bắt thứ gì, mà ở phía trên góc trái hắn vẽ dây nho cùng mấy quả nho.

Nhìn kia bộ dáng tiểu hồ ly, Khương Khải Thịnh nở nụ cười:

“Tiểu hồ ly háo sắc.”

Chờ vẽ xong, Khương Khải Thịnh lúc này mới bắt đầu viết thư.

Bọn Tri Thư vừa ăn xong canh gà, Khương Khải Thịnh đã cầm thư giao cho Tri Thư, Tri Thư để cẩn thận mới  nói:

“Phu nhân nói thư này đều trực tiếp đưa đến cho tiểu thư, công tử có cái gì muốn nói cứ việc viết ra là được.”

Khương Khải Thịnh đáp ứng, Võ Bình Hầu không kiểm tra thư của hắn, do Võ Bình Hầu làm người phúc hậu, hắn lại không thể ỷ vào điểm này liền không kiêng nể gì, thư không để trong bao là thái độ của hắn.

Tri Thư thấy không có chuyện gì khác, liền mang theo thư rời đi trước.

Lúc này Khương Khải Thịnh mới đi về thư phòng sắp xếp đồ trong rương, có đồ lấy ra dùng luôn, có đồ cẩn thận xếp sắp.

Khi Tô Minh Châu dùng bữa tối mới bắt đầu xem thư, vừa thấy đến hình vẽ trên giấy kia nàng liền nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Sơn Tra:

“Hắn đây là đang nói ta cao không thể với tới sao?”

Rốt cuộc quả nho ở chỗ cao, tiểu hồ ly xác thật là lấy không được.

Tô Minh Châu cười chọc chọc tiểu hồ ly:

“Dựa vào cái gì đem chính mình vẽ như vậy đáng yêu, đem ta vẽ thành quả nho? Ít nhất phải vẽ thành hoa tử đằng.”

Sơn Tra nhưng thật ra cảm thấy hồ ly phía dưới rất sống động chính là cô nương nhà mình, rốt cuộc hồ ly kia có đôi mắt tròn tròn.

Khương Khải Thịnh nói về việc học của hắn một chút trong khoảng thời gian này, còn nhắc tới về giá muối bấp bênh.

Tô Minh Châu không lập tức trả lời, mà là một tay chống cằm nhìn nội dung trong thư Khương Khải Thịnh.

Sơn Tra nhìn ra tiểu thư nhà mình suy tư, nhẹ nhàng mài mực xong, liền thối lui sang một bên.

Một lát sau Tô Minh Châu mới chấp bút viết nói:

“《 thực hóa hạ bốn 》 ghi lại
‘ giang hồ vận muối đã tạp ác, quan đánh giá phục cao, cố bá tánh lợi thực tư muối…… Cầm binh giáp kỳ cổ. ’”

“Lúc ấy quan phủ kinh doanh muối không chỉ có chất lượng kém giá tiền cao ngất ngưởng, bá tánh chỉ có thể đi mua muối bên ngoài tới ăn, mà có địa phươnh bá tánh không mua được muối còn tạo phản.”

Tô Minh Châu tự hỏi thời gian này tuy rằng sự việc đã qua lâu rồi, vẫn viết lên lại không hề do dự,

“Buôn muối phạm pháp, thương nhân cầu lợi, còn bá tánh phải làm sao?”

Tô Minh Châu cũng không trả lời nghi vấn Khương Khải Thịnh, bất quá là đem ý nghĩ của chính mình viết ra.

Viết xong Tô Minh Châu lại sửa chữa một lần, đem một ít lời không thích hợp xóa bỏ, lúc này mới lấy tờ khác chép lại, bỏ đi bản nháp giao cho Sơn Tra, Sơn Tra cầm đốt đi không còn một mảnh.

Tô Minh Châu lại viết:

“Ta gần nhất đọc câu chuyện xưa rất có ý tứ, nói chính là một cái tiểu thư khuê các……”

Đem chuyện viết một lần, nàng không có viết ý kiến việc sinh hài tử, rốt cuộc rất nhiều thời điểm nam nhân cùng nữ nhân cái nhìn là không giống nhau,

“Nhưng thật ra vị cô nương cùng ngươi gặp được kia có chút tương tự.”

Lại rải rác viết một ít việc vụn vặt, dặn dò Khương Khải Thịnh không cần lười biếng, lời cuối sách bảo hắn mỗi ngày rửa mặt bằng xà phòng với công dụng của những cái hương phấn đó, cuối cùng viết:

“Ta nhưng thật ra không nghĩ tới ngươi thế nhưng tự ví mình là hồ ly, ta lại không muốn làm kia cao không thể với tới quả nho, đổi thành hoa tử đằng còn có thể tiếp thu.”

Viết xong, Tô Minh Châu kiểm tra xác định không thành vấn đề liền đem thư bỏ vào phong thư, cùng với Thanh Táo mới vừa làm ra xà phòng, hương phấn không mùi một loại đều bỏ ở trong rương:

“Lại chuẩn bị một ít mè đen, hà thủ ô, ngày mai bảo Tri Thư đưa đi.”

Sơn Tra đều nhớ xuống dưới, Anh Đào bưng sữa dê tới, Tô Minh Châu cái miệng nhỏ uống từng ngụm xong lúc này mới đi rửa mặt.

Nằm trên giường Tô Minh Châu cũng không có ngủ, mà là ở suy tư vì cái gì Khương Khải Thịnh sẽ cùng nàng nói những việc này, nếu chỉ là đề ra việc đọc sách, cũng có thể lý giải, chính là cố tình trong thư nói ra việc đấy, chẳng lẽ là thử? Lại hoặc là mượn lời nàng, hỏi ý tứ phụ thân nàng?

Cũng không thể bảo Tô Minh Châu nghĩ nhiều, rốt cuộc giữa bọn họ chẳng có hôn ước, cũng bất quá là so với người xa lạ tốt hơn một chút mà thôi.

Muối chính là một cái vấn đề rất nghiêm túc, hơn nữa là tránh không khỏi, không chỉ có đương triều có như vậy vấn đề, chính là tiền triều lại tiền triều cũng có.

Tô Minh Châu lúc trước cũng cố ý hiểu qua, trở mình miễn cưỡng chính mình đi vào giấc ngủ, nếu không nghĩ ra ngày mai liền đi hỏi phụ thân lại nói.

Ngày thứ hai mới vừa dùng đồ ăn sáng, Tô Minh Châu cầm thư cùng Võ Bình Hầu vào thư phòng.

Võ Bình Hầu phu nhân ở chuẩn bị đi Bạch phủ , không khỏi chậm trễ chính sự, Tô Minh Châu chỉ là đem chính mình hoài nghi giản lược nói một lần.

Chờ Võ Bình Hầu xem xong thư Khương Khải Thịnh cùng nàng hồi âm sau, mới nói nói:

“Phụ thân, Khương Khải Thịnh là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn muốn thử cái gì? Lại hoặc là hắn hoài nghi cái gì? Muối  cùng nhà của chúng ta nhưng không có chút nào quan hệ.”

Võ Bình Hầu cũng không có cảm thấy đây là cái đại sự gì, nhìn vẻ mặt nữ nhi cảnh giác, có chút buồn cười:

“Minh Châu, ngươi có hay không nghĩ tới, Khương Khải Thịnh chỉ là muốn cùng ngươi giao lưu?”

Tô Minh Châu ngẩn người.

Võ Bình Hầu nói:

“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, hắn khả năng chỉ là tìm cái đề tài mà thôi, giống như là ngươi nói, giữa các ngươi cũng không quen thuộc, hắn cũng không biết ngươi yêu thích, chỉ có thể một chút thử, mới hảo tìm ra về sau phu thê ở chung chi đạo.”

Tô Minh Châu nga một tiếng.

Võ Bình Hầu đem thư đặt ở trên bàn, nhìn nữ nhi:

“Bất quá Khương Khải Thịnh thực nhạy bén, bệ hạ xác thật cố ý cải cách bán muối.”

Tô Minh Châu ánh mắt lóe lóe.

Võ Bình Hầu nói:

“Chúng ta tin tức linh thông, có thể phát giác điểm này đến cũng bình thường, mà Khương Khải Thịnh…… Chờ thêm mấy ngày ta cùng với hắn nói nói chuyện, không nói được hắn thật đúng là kỳ tài làm quan.”

Tô Minh Châu không bởi vì hiểu lầm Khương Khải Thịnh mà ngượng ngùng, chỉ là nói:

“Hắn cũng quá kỳ quái! Làm gì bỗng nhiên cùng ta thảo luận bán muối.”

Võ Bình Hầu nhìn nữ nhi, hắn tuy rằng sủng nữ nhi, lại không lưu tình chút nào hỏi:

“Minh Châu a, ngươi cảm thấy Khương Khải Thịnh tìm ngươi thảo luận bán muối kỳ quái, chẳng lẽ không cảm thấy chính mình như vậy hiểu biết bán muối mới kỳ quái sao?”

Tô Minh Châu hơi hơi dương cằm, thoạt nhìn phá lệ ương bướng:

“Không cảm thấy, đó là ta bác học.”

Võ Bình Hầu nhìn nữ nhi hồi lâu, mới nở nụ cười:

“Ngươi vui vẻ thì tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top