Chap 23 PART 2


CHAP 23 PART 2

" Xin lỗi Shinichi nhưng mình nghĩ chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi, tớ không còn gì để nói với cậu "
" Nhưng tớ thì vẫn còn, Ran chẳng phải cậu đã hứa với mình đêm đó dù cho có chuyện gì đã xảy ra cậu vẫn sẽ nói với mình đúng không Ran, thật sự mình cần câu trả lời từ chính bản thân cậu..."
Ran im lặng, cô quay mặt sang chỗ khác để né tránh ánh mắt của cậu, cô biết đôi mắt của cậu sẽ khiến cô rất dễ mềm lòng nhưng đây là lúc cô cần phải cứng rắn hơn bao giờ hết...cô cần chấm dứt mối quan hệ này, vì nó sẽ tốt cho cả cô và cho cả cậu. Hai ông bà Mori vẫn im lặng đứng nhìn.
" Cậu muốn sự thật, được thôi, sự thật là tớ yêu anh Araide nhiều hơn cả cậu, tớ tin chắc anh Araide sẽ là người đem đến cho tớ hạnh phúc thật sự, đấy cậu vui lòng rồi chứ giờ hãy mau đi đi "
Shinichi gần như ngã khuỵ xuống khi nghe những lời của Ran, anh biết rằng chắc hẳn cô có lý do nào đó mới thốt lên những lời như vậy nhưng chẳng hiểu sao trái tim cậu lại vô cùng nhói khi nghe những lời như thế
" Mình hiểu rồi, xin lỗi vì làm phiền cậu "
Shinichi thều thào, cậu lặng lẽ bước ra về bỏ lại cô đứng đấy với hai hàng nước mắt chảy dài. Ông Mori muốn bám theo cậu nhưng lại bị bà Eri ngăn lại, bà ra hiệu cho ông mau đưa Ran vào nhà, hiểu ý vợ mình ông Mori lập tức mở cửa đưa Ran vào trong nhà
" Đợi đã Shinichi...."
Shinichi quay người lại thì nhìn thấy bà Eri đang chạy vội vã đuổi theo cậu
" Cháu không phiền khi đi dạo với bác một chút chứ "
Shinichi gật đầu, cả hai người cùng nhau bước đi dưới ánh trăng, đường phố bây giờ trống trơn không một bóng người, cả hai người đều khá im lặng không ai nói với nhau tiếng nào
" Bác Eri này, cháu có thể xin bác một việc được không ? "
Sau một hồi im lặng Shinichi cũng quyết định mở lời trước, bà Eri nhẹ nhàng gật đầu, đúng như dự đoán của bà Shinichi lại hỏi bà về nguyên nhân của mọi việc đúng hơn là việc gì đã khiến Ran thay đổi nhiều đến như vậy. Bà Eri im lặng một khoảng thời gian khá lâu có vẻ bà đang suy nghĩ rất nhiều và rồi thay vì trả lời câu hỏi của cậu bà Eri chỉ nói vỏn vẹn vài câu
" Shinichi, bác biết cháu yêu Ran rất nhiều nhưng bác nghĩ chuyện này thật sự..."
" Cháu sẽ không từ bỏ đâu "
Không để bà Eri nói hết câu, cậu nhanh chóng nói xen vào vì cậu biết câu mà bà Eri chuẩn bị nói là gì, bà Eri ngạc nhiên nhìn cậu
" Chẳng phải bác đã từng nói với cháu rằng hãy đấu tranh cho cả tình yêu của cháu và Ran sao, vậy tại sao bây giờ khi cháu đang ra sức đấu tranh thì bác lại ngăn cấm...."
Bà Eri chỉ im lặng, quả thật bà đã từng khuyên cậu câu nói đó....nhưng thật sự chuyện này quá khó để cho Shinichi giải quyết
" Bác có nhớ không bác Eri, bác đã từng hỏi cháu rằng liệu cháu có thật lòng yêu Ran không và liệu cháu có đủ can đảm để đấu tranh vì tình yêu của cả hai không, chắc hẳn bác vẫn chưa quên, ngày đó cháu vẫn chưa cho bác cậu trả lời vì thế hôm nay cháu xin được trả lời câu hỏi đó thật ra thì...."
Ngay khi Shinichi chuẩn bị nói ra câu trả lời của mình thì bất ngờ một tai hoạ úp xuống cả hai người
" Ô kìa, hai quý khách đang đi đâu thế này, bị lạc đường à "
Một giọng nói vang lên, cả Shinichi và bà Eri đều hướng mắt về phía giọng nói phát ra thì thấy một tên côn đồ khá to con đi cùng với hắn là sáu tên khác mặt mũi dữ tợn không kém, thì ra bọn chúng chính là những bọn cướp chuyên hoạt động về đêm. Thấy được sự nguy hiểm của bọn cướp Shinichi nhanh chóng kéo bà Eri ra phía sau lưng cậu, tên cầm đầu thích thú móc trong người ra một con dao dài khoảng 10cm
" Tụi bây muốn cái gì..." –Shinichi
" Đương nhiên là tiền bạc rồi, haha vậy mà mày cũng hỏi được, có bao nhiêu đưa hết ra đây bằng không thì chết..."
Bà Eri biết khó lòng mà thoát khỏi đám côn đồ này nên bà quyết định làm việc mà những người khác đều phải làm...
" Được ta sẽ đưa hết cho các ngươi chỉ cần để hai người chúng ta yên "
" Đâu dễ vậy chứ vì hai người đã thấy mặt chúng ta nên đâu thể dễ dàng mà đi vậy được "
Tên đầu sỏ cười thích thú kéo theo cả đám đàn em cũng cười một cách man rợ.
" Hừ, chúng bây có biết rằng chúng bây vừa xen vào cuộc nói chuyện đầy quan trọng của tao không "
Shinichi nhìn 7 tên với ánh mắt lạnh băng và nụ cười mang nét thoả mãn khiến cả 6 tên lạnh cả gáy
" Mày đùa à chết tới nơi mà còn lối à, đã vậy hôm nay tao sẽ tiễn mày về bên dưới luôn "
Shinichi nhìn xung quanh một hồi rồi quay sang bà Eri nở nụ cười
" Bác mau chạy đi, hãy đi gọi cảnh sát hay cứu viện đến đây, cháu sẽ cầm chân chúng "
" Shinichi, cháu đừng làm liều, bọn chúng sẽ giết cháu mất, cứ để bác thương lượng với chúng...."
" Không bác Eri à, bọn chúng sẽ không để chúng ta sống đâu, nếu hôm nay bọn chúng thoát thì còn nhiều người khác sẽ khổ vì chúng mất, là một thám tử cháu không thể để chúng tiếp tục lộng hành....bác mau đi đi "
Nói rồi Shinichi đẩy bà Eri ra và giục bà đi thật nhanh, không còn cách nào khác bà Eri đành tin tưởng ở cậu, bà lùi lại núp sau bụi cây gần đó đôi mắt vẫn hướng về Shinichi, bà nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho chồng bà.
Shinichi lúc này cởi bớt chiếc áo khoát bên ngoài ra, trông cậu không có vẻ gì gọi là run sợ cả.


" Mày làm cái gì thế, tính làm anh hùng à "

" Bộ mày không thấy tao đang khởi động sao "

" Thằng nhãi này được, anh em xử nó đi "

" Hi vọng bác Eri đã chạy kịp " –Shinichi nghĩ thầm

Cả bảy tên đi thành một vòng tròn xung quanh cậu. Cậu vẫn im lặng quan sát cử động từng tên một thì bất ngờ có một tên xông thẳng vào cậu
" Nguy hiểm...." –Bà Eri hét to về phía cậu
*Bốp*
Một cú lên gối cực kì nhanh và không khoan nhượng của Shinichi vào thẳng bụng của tên côn đồ, hắn đau đớn làm rớt con dao xuống đất, không chần chừ Shinichi còn tặng thêm một cú chỏ thật mạnh vào ngay lưng, mạnh đến nỗi từ chỗ bà Eri có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy
*Rắc Rắc*
Cậu xoáy mạnh cánh tay của mình, tiếng xương vỡ vụn vang lên, trông cậu lúc này không khác gì con thú hoang dại,bấy giờ tên thứ nhất gục xuống nằm tại chỗ bất tỉnh, nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của Shinichi khiến sáu tên còn lại run lên vì sợ
" Thằng....thằng khốn mày giết nó rồi "
" Yên tâm đi ông bạn, nó không chết được đâu mà lo, cùng lắm là gãy xương và tàn phế cả đời thôi "
" Mày....mày...."
Bầy giờ bà Eri dường như không tin vào những gì mình vừa thấy, chưa bao giờ bà được thấy một Shinichi đáng sợ như thế này cả và cả việc Shinichi sở hữu một loại kĩ thuật võ công nhanh đến mức đáng sợ, cậu nhanh chóng hạ tên đầu tiên một cách dễ dàng chỉ trong vỏn vẹn chưa đến một giây
" One " –Shinichi bắt đầu đếm bằng tiếng anh
Bây giờ tên thứ 2 cũng bắt đầu xông vào cậu, hắn hướng mũi dao vào cậu, không quá khó để cậu có thể né được, cậu nhanh chóng chụp lấy cánh tay của tên thứ hai và
*Rắc*
Không một chút nhân nhượng Shinichi bẻ gãy tay của kẻ thù, và tặng cho hắn một cước vào thẳng mặt, tên thứ hai nằm sấp xuống ôm lấy cánh tay thét đau đớn
" Two..Who next ??? "
Cả bọn bây giờ bắt đầu run sợ, nhận thấy việc đánh 1vs1 là không ăn thua nên bây giờ bọn chúng xông lên một lượt hai tên. Cả hai tên chạy từ hai phía khác nhau, cậu khẽ nhếch mép cười, cả hai tên đều cầm con dao chém cậu theo chiều ngang
" Chết đi..."
Cậu chậm rãi ngã người ra sau và né hai nhát dao, đồng thời với tốc độ của mình cậu khuỵ người xuống và dùng chân mình tém vào chân cả hai tên cướp khiến chúng ngã nhào xuống đất, cậu nhanh chóng đứng dậy lấy đà nhảy lên và khuỵ một chân xuống
*Hự*
Cậu bay lên khuỵ một gối xuống và đáp thẳng vào bụng một tên cướp khiến hắn đau đớn và bất tỉnh tại chỗ, tên còn lại khi thấy đôi măt sắc lạnh của Shinichi liếc nhìn mình hắn sợ hãi bò lùi lại
" Tha cho em, em thề sẽ không đi ăn cướp nữa "
Tên đó bỏ chạy thụt mạng mặc cho tên cầm đầu la hét thế nào đi nữa. Từ trong bụi cây bà Eri kinh ngạc khi chứng kiến màn " Trình Diễn " của cậu, bấy giờ từ xa ông Mori và Ran cũng nhanh chóng chạy đến
" Bà có sao không, có bị sao không " –Ông Mori hốt hoảng
" Mẹ à, mẹ có cần đi bệnh viện không "
Bà Eri vẫn không nói tiếng nào chỉ tay ra phía Shinichi
" Cái gì Shinichi một mình đánh với lũ đó sao, không được, tôi phải ra giúp nó "
" Con cũng vậy "
Khi cả hai chuẩn bị chạy đi thì bị bà Eri nắm tay kéo lại, họ vẫn không hiểu tại sao bà lại làm thế cho đến khi bà bảo im lặng và nhìn thử đi. Bây giờ họ nhìn kĩ lại lần nữa thì mới thấy có 3 tên đang nằm la liệt dưới nền đất và 3 tên còn lại thì có vẻ khá run sợ
" Three and Four....You two are next "
Shinichi mỉm cười nhìn hai tên kia, cả hai tên có vẻ khá run sợ
" Mấy tên ăn hại nhút nhát, chỉ là một thằng nhóc thôi mà không đối phó nổi à "
Tên đầu sỏ thét lớn mặc dù chính hắn cũng đang run lên vì sợ, bấy giờ cả hai tên bắt đầu xông lên thì
*Hự*
Một cú đấm cực mạnh nhanh hơn cả tên lửa bay thẳng vào bụng của một trong hai tên cướp, hắn đau đớn không thể nào thét nổi được một tiếng nào rồi gục thẳng xuống bất tỉnh tại chỗ
" Shi....Shinichi " –Ran lo lắng nhìn theo bóng dáng của anh
Shinichi lúc này nở một nụ cười nhìn tên còn lại, anh bắt đầu chậm rãi bước lại gần tên thứ hai, tên cướp thứ hai run sợ hắn vội vã quăng con dao đi quỳ xuống đất miệng liên tục vang xin, mặc cho hắn vang xin Shinichi vẫn ung dung tiến lại gần hắn
" Em lạy anh ngàn lạy, thật ra là em quá túng thiếu nên mới nghĩ khuẩn thôi, em còn vợ còn con mong anh tha em...."
Tên cướp thứ hai quỳ xuống, miệng liên tục vang xin, hắn khóc như một em bé. Cứ tưởng Shinichi sẽ không tha cho hắn thì bất ngờ cậu tiến đến sát bên hắn và khuỵ xuống
" Tiền đây..."
" Hả....tên cướp ngạc nhiên hỏi "
" Hãy cầm nó và kiếm cái nghề nào tử tế mà nuôi vợ con, nếu có túng thiếu thì cứ hỏi xin tôi sẵn sàng giúp đỡ, chỉ mong anh hãy vì gia đình mình mà bỏ cái nghề này đi...."
Tên cướp nước mắt rưng rưng, hắn cầm lấy số tiền đó từ tay anh, hai hàng nước mắt không ngừng chảy, hắn cầm lấy sô tiền này và đứng dậy cảm ơn Shinichi rối riết rồi chạy đi thật nhanh
" Tên hèn nhát này, mày làm cái quái gì thế "
Tên đầu sỏ có vẻ khá giận dữ, hắn liên tục quát mắng nhưng rồi im bặt khi nhìn thấy ánh mắt của Shinichi
" Five and Six....one more..."
Tên đầu sỏ run lên vì sợ, hắn buông con dao trên tay xuống
" Em lạy anh, em xin đầu hàng "
Hắn khuỵ xuống khóc lóc thảm thiết
" Shinichi dừng lại...."
Giọng Ran vang lên khiến anh mất tập trung
" Ran...em đấy sao" –Shinichi ngơ ngác nhìn cô
Nhận thấy Shinichi mất tập trung tên đầu sỏ ngay lập tức cầm lấy con dao và xông thẳng vào cậu
" Shinichi cẩn thận...." –Ran hét thật to
" Chết đi thằng khốn...."
Shinichi ngay lập tức nhìn lại, cậu nhanh chóng lùi lại thật nhanh nhưng không sao né kịp, cậu lãnh một nhát dao thẳng vào bụng, đau đớn cậu khuỵ xuống, Ran hốt hoảng nhanh chóng chạy lại
" Haha, thằng khốn mày nghĩ mày là ai, mau đi chết đi....."
Tên đầu sỏ cười thích thú thì bỗng
" Vậy à, mày sơ hở quá rồi đấy "
Shinichi nhanh chóng nắm lấy đầu tên cướp và kéo xuống thật mạnh đồng thời lên gối thật nhanh
*Bốp*
Tên cầm đầu choáng váng đứng không vững trên đôi chân của mình thì lúc này mặt cho cơn đau, Shinichi nhanh chóng nhảy lên cao xoay người tung một cước thật mạnh
" Đó đó là...."-Ran

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top