Chương 110
Agaras lo rằng tôi sẽ chạy trốn.
Nhưng trên thực tế tôi biết chính mình sẽ không làm như thế, bởi vì nếu rời khỏi hắn tôi cũng không có chỗ nào để đi, huống hồ tôi và hắn đã phát sinh quan hệ, đồng hóa nhất định đã bắt đầu xảy ra ở trong cơ thể tôi rồi. Trở lại thế giới loài người, tình cảnh của tôi so với hiện tại cũng chẳng dễ chịu hơn. Tôi cũng không đành lòng rời khỏi hắn, mặc dù hành động của hắn đối với tôi khiến tôi cực kỳ phẫn nộ. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không nghĩ tới sau năm mươi năm gặp lại, giữa chúng tôi lại biến thành loại tình cảnh như bây giờ, điều này khiến tôi không khỏi có chút hoài niệm quãng thời gian trước đây cùng hắn trốn đông trốn tây, đối phó với những tên Nanzi kia.
Tôi ngồi xuống dựa vào vách đá ẩm ướt, cảm thấy tâm tình hỏng bét , trong đầu cứ vương vấn về tất cả những gì vừa xảy ra. Tôi hít vài hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Vì sao Agaras lại căm hận Levite như vậy? Như thể có thâm cừu đại hận nào đó, mà cũng không phải chỉ đố kị bởi vì ông ấy là cha của tôi, là người thân của tôi. Tôi cẩn thận suy nghĩ, cố gắng xâu chuỗi tất cả đầu đuôi câu chuyện lại, nhưng dường như có một số khoảng trống trong ký ức của tôi, dù thế nào tôi cũng không thể đưa ra một kết luận xác đáng.
Ở trong đầu hiện lên tất cả những ký ức tươi đẹp mà Levite để lại trong cả hai tuổi thơ của tôi, trái ngược với những gì mà Agaras miêu tả —— "Âm mưu", "Mưu đồ gây rối", "Quấy phá", như có cảm giác Agaras đang cố tình nói xấu Levite ở trước mặt tôi vậy.
Không, Dessaro! Đừng nghĩ như vậy, hãy tin Agaras!
Một giọng nói phản đối đột nhiên nhảy ra trong bộ não hỗn loạn của tôi, khiến tôi chợt thoát ra khỏi vũng bùn đang lún càng lúc càng sâu, và khiếp sợ trước suy đoán của chính mình. Tôi lập tức cảm thấy ký ức của mình xác thực có chỗ nào đó không đúng lắm, có vẻ như một số điểm then chốt đã bị chỉnh sửa, sau đó nối lại với nhau. Mà khi tôi cố gắng bắt giữ những chỗ khác thường khiến ký ức của tôi không được thông thuận, đại não liền kéo tới cảm giác choáng váng mãnh liệt. Lúc này, có thứ gì đó thình thịch nảy lên sau gáy tôi, tựa hồ có một loại ký sinh trùng nào đó chui vào dưới da tôi mà tôi không biết, và nó đang thức dậy vào lúc này.
Ký sinh trùng. Tôi cảm thấy sởn tóc gáy, tránh thật xa ra phía sau vách đá, chạm vào phía sau gáy.
Trên vách đá rỗng tuếch, chẳng có gì ngoại trừ vệt nước. Mà dưới làn da sau gáy tôi, thực sự có một thứ gì đó tồn tại. Tôi tìm thấy một hạt gì đó nho nhỏ nhô lên, nhưng khi tôi dùng tay ấn vào nó, nó lại biến mất, giống như một con đỉa vậy. Da đầu tôi tê dại, mà con cá ma quỷ bên hông tôi cũng bỗng nhiên bất an xao động, nó trượt qua mông tôi, trực tiếp trượt thẳng lên lưng tôi, tôi lập tức cảm thấy phía sau gáy bị cắn một cái.
"Hắc! Con vật nhỏ đáng ghét này, dám cắn ta!" Tôi nắm lấy cái đuôi nhỏ của con cá ma quỷ, kéo nó xuống, làm bộ muốn đánh nó, nó run rẩy cuộn người, lật người lại, giả chết. Cái miệng nhỏ vừa mới tập kích tôi hơi khép mở, như thể rất oan ức khóc thút thít. Tôi nhấc nó lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xảo quyệt của nó, "Tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi còn dám không an phận, ta sẽ biến ngươi thành cá nướng! Ngươi nghe rõ chưa!"
Nó lắc lư, ngoe nguẩy đuôi cuốn lấy cổ tay tôi, đáng thương thỉnh cầu sự tha thứ. Tôi một lần nữa khoan hồng độ lượng đeo nó lên hông, nó lại ngoan ngoãn biến trở về hình dạng chiếc quần lót, cái đuôi luồn vào giữa hai chân tôi, giống như một chiếc thắt lưng treo trên hông tôi, so với trước đây càng thêm xứng đáng với chức vị của nó. Nhưng khi tôi xoay người lại để kiểm tra xem nó có che chắn tốt cho cái mông của tôi không, thì tôi vô tình đụng phải vài tầm mắt phóng tới từ bên ngoài kẽ nứt. Một vài nhân ngư đuôi màu xanh lục ghé vào đó lấm la lấm lét nhìn trộm tôi, giống như một đám ngốc tử nhìn lén phòng tắm của nữ sinh.
Chết tiệt, tôi chắc chắn nếu như Agaras phát hiện dáng vẻ của những người thủ vệ mà hắn tự mình chỉ định, đại khái hắn sẽ tức giận đến mức biến bọn họ thành một bàn đồ ăn. Một người như vậy có lẽ vẫn chưa đủ tư cách để tìm kiếm cho mình một người bạn đời, giống như thanh thiếu niên của nhân loại dễ dàng bị kích động. Nhưng tôi cá là bọn họ không dám chạm vào tôi, nếu không Agaras sẽ không yên tâm giam tôi ở nơi này. Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi không quan tâm đến những ánh nhìn nhòm ngó này, con mọe nó thực sự quá quỷ dị .
Với ý nghĩ đó , tôi tiến thẳng tới chỗ bọn họ.
Khi tôi đi đến cửa khe nứt, nhân ngư đuôi màu lục mới sợ hãi rụt rè tản ra, co mình vào trong nước, thò đầu ra ngước nhìn tôi, như hận không thể chồm lên liếm ngón chân của tôi. Mặc dù nhân ngư đều có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng tình cảnh này thực sự khiến người ta cảm thấy có chút đáng khinh.
Tôi nhìn những ấu tể đói khát này, không khỏi cảm thấy buồn cười, rồi lại cười không nổi. Bởi vì bọn họ cũng sẽ hoàn toàn trở thành một đám "Tội phạm cưỡng gian" trong tương lai, áp đặt ham muốn tình yêu và dục vọng mạnh mẽ của họ lên nhân loại, chuyển hóa nhân loại thành tộc nhân của họ. Giống như đám nhân ngư đuôi màu lam trưởng thành kia. Tôi nhớ tới Da Vinci, trái tim co thắt như bị mất nước, từng đợt đau đớn.
Mà đồng thời, tôi nhận ra hiện tại là một cơ hội tuyệt vời, trong lúc Agaras không ở bên cạnh, tôi có thể nghĩ biện pháp giải cứu Da Vinci.
"Này, các ngươi có biết đám tù binh nhân loại và nhân ngư đuôi màu lam hiện đang ở đâu không?"
Tôi ngồi xổm xuống hỏi đám nhân ngư đuôi màu lục.
Một trong số đó có một con lập tức ân cần leo lên chân tôi, nhiệt tình đung đưa cái đuôi màu xanh lục bích diễm lệ của mình, nhưng nó dường như không hiểu tôi đang nói cái gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi, với vẻ ngơ ngác. Tên nhóc trước mắt thoạt nhìn như nhân loại tầm khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đại khái mới được Ong chúa sinh ra cách đây không lâu. Hiển nhiên, cậu nhóc chưa có cơ hội học tập ngôn ngữ của nhân loại, và những nhân ngư đuôi màu lục xung quanh tựa hồ cũng như vậy.
Tôi ủ rũ gãi đầu: Vậy phải làm sao bây giờ, tôi cũng không biết nói ngôn ngữ của nhân ngư, ngoại trừ từ "Agaras"...
Đúng rồi, còn có Levite. Nếu như Levite vẫn có thể hành động, có lẽ tôi có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của ông ấy. Ông ấy nhất định sẽ giúp tôi. Trực giác của tôi mách bảo tôi như vậy.
"Za-sa-ti... Tôi muốn tìm ông ấy." Tôi nỗ lực bắt chước giọng nói của nhân ngư, nhưng tôi không thể đồng thời tạo ra sóng âm thanh từ trong cổ họng, nên nhân ngư đuôi màu lục trước mắt vẫn cứ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Đáng chết..." Tôi có chút chán nản trở lại bên trong kẽ nứt ngồi xuống, hối hận vì đã không học một số ngôn ngữ của bọn họ từ Agaras.
"Dessaro..."
Nhưng vào lúc này, tôi nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc cách đó không xa truyền đến, tôi ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Atula đang từ bên trong một kẽ nứt trong hư không bơi tới chỗ tôi, bàn tay hắn đang cầm một chiếc vỏ sò cực lớn, khi hắn bơi gần đến chỗ tôi, tôi mới phát hiện ra bên trong có chừng mười mấy loại cá biển quý hiếm, bốc khói nghi ngút, trông như đều bị nướng chín bằng điện vậy.
Tôi sững người mất một lúc, nghĩ thầm đây là Atula phụng lệnh nhà vua đưa thức ăn đến cho tôi?
"Agaras đang ở đâu?" Tôi nhón lấy một miếng cá, bỏ vào trong miệng.
"Quân Vương đang dẫn các lam nhân ngư lặn vào vùng biển mới, thăm dò một lộ trình thích hợp. Ngài ấy lo rằng cậu bị đói bụng, cho nên ra lệnh cho ta..."
"Atula, ngươi ủng hộ kế hoạch chiến tranh của Quân Vương sao?" Tôi đánh gãy lời hắn nói, nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen sắc sảo đó.
Atula gật gật đầu, "Ta tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Quân Vương, ta và za-sa-ti không giống nhau."
Dây thần kinh của tôi giật nảy liên hồi, bên trong não ẩn ẩn cảm giác đau đớn, "Rốt cục ông ấy đã làm gì mà các anh đều nói ông ấy phản bội bộ tộc nhân ngư?"
"Bởi vì ông ta và Shinichi đã làm hại chúng ta, và cũng thương tổn cả Yukimura..." Trong đôi mắt đen của Atula lóe lên tia thù hận, bỗng nhiên hắn tựa hồ nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm, giống như nhận thức sâu sắc về một điều gì đó khiến hắn không thể tin được.
Lúc này hắn đột nhiên giơ tay duỗi về phía tôi, trực tiếp mò tới phía sau gáy của tôi, móng tay sắc bén đâm thủng làn da của tôi. Tôi giật mình hoảng sợ, theo phản xạ nắm lấy cổ tay của hắn. Trong phút chốc tôi cảm thấy thứ đồ phía sau gáy lại nhảy lên, như thể có một con sâu bé nhỏ dọc theo cánh tay của tôi tấn công về phía Atula nhanh như tia chớp, đồng thời mấy nhân ngư đuôi màu lục kêu lên lao về phía hắn, lập tức nhấn hắn vào trong nước.
"Atula! ?" Tôi kinh ngạc - đứng dậy, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong thoáng chốc, Atula và nhân ngư đuôi màu lục bắt đầu đánh nhau, trong nước một mảnh hỗn loạn, vài chiếc đuôi cá bắn nước tung tóe, giống như những con cá còn sống đang giãy dụa bên trong nồi nước sôi, tôi căng thẳng nhìn nơi Atula bị nhấn xuống, chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu xanh lam chói mắt tản ra từ dưới mặt nước, giống như một viên đạn tín hiệu loại nhỏ nổ tung. Ngay lập tức, một vài nhân ngư đuôi màu lục ngoi lên trên mặt nước, mùi da thịt cháy xém gay mũi tràn ngập trong không khí.
Rầm một tiếng, Atula bình yên vô sự nổi lên trên mặt nước.
Hắn nhảy lên, vây đuôi của hắn bấu chặt vào tảng đá gần chân tôi. Con ngươi của hắn đen tối u ám, giống như một chiếc giếng cổ, tựa hồ không hề cảm thấy bất an khi giết chết nhân ngư cùng tộc, chỉ vô cảm nhìn tôi chằm chằm.
Tôi không hiểu gì lui về sau một bước, lại thấy hắn mở miệng, "Ngươi muốn đi cứu những nhân loại kia sao, Dessaro, ta có thể giúp ngươi."
"Ta nghĩ như vậy, thế nhưng... Chuyện gì thế này, không phải ngươi trung thành với Agaras sao?"
Tôi khó hiểu cau mày, nhớ lại cảm giác kỳ lạ vừa xảy ra trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy Atula lúc này vô cùng kỳ quái. Cảm giác bất an mãnh liệt vây quanh tôi, nhưng cùng lúc đó, cảm giác chóng mặt thuận theo sống lưng xông thẳng lên não khiến tôi càng lo lắng hơn. Mà lúc này Atula đã nắm lấy cổ tay tôi, khuôn mặt của hắn cách tôi ngày càng gần, đôi mắt hắn đang chăm chú quan sát tôi. Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác khác lạ, chỉ cảm thấy đôi mắt đen kịt của hắn trống rỗng, ẩn sau đôi mắt của hắn tựa hồ có một đôi mắt khác. Con ngươi của hắn giống như bị tách ra làm hai, tròng mắt màu đen mơ hồ lộ ra ánh bạc.
"Ta đứng về phía nhân loại, đứng về phía con, Dessaro bé nhỏ của ta." Hắn ghé vào bên tai tôi nói.
Tôi lắc đầu, đầu óc càng ngày càng nặng nề, cơ thể như bị khống chế nghiêng về phía trước, Atula nhân cơ hội ôm lấy tôi, kéo theo tôi nhảy vào trong nước. Mũi và miệng của tôi bị hắn bịt chặt, lặn xuống mặt nước tối đen, nhanh chóng bơi theo một hướng nhất định dọc theo những kẽ nứt trông như vực sâu thăm thẳm, tôi có thể nhìn thấy nhân ngư đi lại xung quanh, nhưng Atula mang theo tôi lặn xuống vừa sâu vừa nhanh, tránh thoát khỏi bọn họ một cách hoàn hảo. Rất nhanh, tôi bị hắn đưa vào bên trong một kẽ nứt hẹp và dài, tiến vào bên trong là một hang động tối tăm và sâu hun hút ở dưới nước, thực vật thủy sinh mọc um tùm, phảng phất như một khu rừng thần bí dưới nước.
Khoảnh khắc khi đầu tôi trồi lên trên mặt nước, tôi không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mắt.
Mấy chục nhân ngư đuôi màu lam nổi lềnh bềnh trên mặt nước, đôi mắt của họ hơi mở ra, nhãn cầu xám xịt, ngực cháy đen do bỏng điện, rõ ràng họ đã chết cách đây rất lâu. Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, kéo Atula tiến vào trong khu rừng rậm rạp, trong bóng tối lờ mờ, phía trước mơ hồ xuất hiện một bóng dáng.
"Dessaro... Dessaro nhỏ bé của ta, con đến rồi sao?"
Tiếng gọi quen thuộc trong bóng tối chậm rãi phiêu (bay) theo làn gió mát. Vào lúc này Atula buông tay tôi ra, nhưng dường như tôi bị ma nhập, vô thức bơi về phía phát ra âm thanh. Sau khi đẩy ra vài cụm thực vật thủy sinh dày đặc như sợi tóc, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một ánh sáng màu bạc thấp thoáng ở trong nước cách đó không xa. Sau khi bơi tới gần, tôi mới nhìn thấy Levite đang dựa vào trên một tảng đá ngầm, tôi lập tức nín thở khi nhìn thấy ——
Ông ấy đang nghiêng đầu thở thoi thóp, dường như có thể chết bất cứ lúc nào. Trên chiếc đuôi màu bạc duyên dáng, vết thương lớn đó còn chưa khép lại, kéo sang hai bên, lộ ra thớ thịt trắng toát và xương cá giống như dây xích. Mà bàn tay của ông ấy bị hai thân cây vót nhọn đâm xuyên qua, dòng máu màu xanh lam đọng lại ở giữa các ngón tay, đông lại kết thành vẩy (vết thương đang lành đóng thành lớp vẩy).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top