I

hồng tri tú với cây dù màu đen tuyền dưới cơn mưa rào nặng hạt, ngâm nga vài câu hát buồn, giẫm đạp lên những vũng nước đọng lại, để đôi giày của mình thấm nước ướt nhẹp, nhưng chủ nhân của nó thì đã buông xuôi chẳng còn quan tâm sự tình gì.

" nếu không chịu đựng nổi nữa thì hãy nghỉ ngơi đi, tên giám đốc và cái công ty của ổng quá quắt thế mà mày còn muốn bám theo à?"

-thắng triệt ôm cặp đựng máy tính, huých vai trí tú đang uể oải đi dưới cơn mưa rào lạnh giá. thắng triệt đưa cậu áo khoác của mình, rồi biến mất theo cơn mưa, để lại trí tú một mình u buồn rẽ vào lối nhỏ dẫn về nhà mình.

trí tú đi ngang qua một căn nhà nhỏ hẹp nằm sát trong góc với tiếng trống và hai ba chiếc kèn hoà vào với nhau tạo nên một bản nhạc không lời chói tai, nhà của bà sáu bắt đầu khóc lóc ỉ ôi nhìn vào chiếc quan tài nằm giữa nhà.

" doãn tịnh hàn.."- trí tú đứng từ xa, nhìn thoáng qua cái tên được ghi trên bức hình rồi vô thức lầm bầm trong miệng.

ấn tượng duy nhất của trí tú về tịnh hàn là một vị bác sĩ có tiếng trong nghề, là đứa con được bà sáu kì vọng nhất, mang hết tâm huyết của mình nuôi dạy ngày một lớn khôn và đầu tư tất cả cho anh. tiếc rằng, đời chẳng ai thấu được chữ ngờ, ngờ đâu ngày mưa hôm nào lại trở thành ngày u buồn nhất của một gia đình.

tịnh hàn trong trí nhớ của hồng trí tú, là một người đàn ông sở hữu vẻ ngoài điển trai với nụ cười đẹp đến rung động, thế nhưng trí tú đối với người ta vẫn là chưa một lần được nói chuyện qua lại.

trí tú trở về nhà, giũ giũ cái dù màu đen của mình cho bay hết nước mưa sau đó treo lên giá treo được gắn trên kệ giày. cậu ngó qua ngó lại, xung quanh chỉ toàn là bóng tối, còn người ở chung nhà thì đã đi đâu mất rồi.

hồng trí tú thở dài, vớ tay bật công tắc đèn, trong phút chốc cả phòng khách đã được bao phủ bởi ánh sáng của đèn, trí tú quăng đại cặp và áo khoác của thắng triệt đưa cho lên ghế sô pha, mò vào bếp kiếm gì đó để lấp đầy cái bụng đói meo đã chịu đựng cả một ngày không có gì tiếp tế vào của mình.

" anh tú ơi, tí không cần phải chờ em đâu, em ngủ lại ở nhà người yêu luôn nha."

- người bạn chung nhà của trí tú, lý thạc mân gọi điện cho cậu, vẫn là chất giọng hồn nhiên đó. ngày nghe thạc mân có người yêu, trí tú cũng thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng thạc mân cũng kiếm được cho mình một người sẵn sàng quan tâm mình rồi.

" ừa, ngủ ngon nhé!"

" anh cũng ngủ ngon nha."

trí tú nấu cho mình một gói hảo hảo chua cay, bắt đầu húp xì xụp và nở nụ cười hạnh phúc vì một tô hảo hảo nóng hổi cho trời mưa vẫn là số dách cho mấy kẻ lương chưa về mà túi thì cạn tiền. cậu ăn xong thì rửa chén rồi đi ra khoá cửa và tắt hết đèn để lên lầu.

hồng trí tú bước từng bước lên bậc cầu thang, cảm thấy phía sau gáy lành lạnh, da gà nổi hết cả lên. trí tú quay người lại nhìn xuống tầng dưới đã được bao phủ hoàn toàn bởi bóng tối, lại nhìn lên và khi sau gáy tiếp tục cảm giác lành lạnh đó, trí tú quyết định đi xuống kiểm tra lại một lần nữa. tiếng chuông điện thoại vang lên khiến trí tú giật mình nhưng thật may rằng nó chỉ là cuộc gọi đến từ thôi thắng triệt, trí tú vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại sau một loạt hiện tượng kì lạ xảy ra trong nhà cậu.

" tao không rảnh để đi uống bia đâu, còn một đống công việc đang đợi tao giải quyết đây này."- trí tú xoa xoa tóc, rồi lại tiếp tục bước lên lầu sau khi kiểm tra kĩ càng tầng dưới.

trí tú kết thúc cuộc điện thoại rủ đi nhâu cho khuây khỏa bằng một câu mày uống mình mày đi dành cho thôi thắng triệt dù cậu biết cái tên này chẳng đời nào chịu uống một mình đâu, chắc lại rủ rê lý xán với cả toàn viên hựu bạn của cậu ta cùng uống cho say bết nhè rồi làm nũng trí huân nhà đối diện thôi. trí tú lắc lắc đầu, vỗ vỗ má cho tỉnh táo rồi ngồi vào bàn làm việc.

" May mắn là mình không gặp ma, chắc do trời dạo này lạnh dần"

một bàn tay đặt lên vai hồng trí tú, không ấm nóng một chút nào mà lạnh lẽo như những tảng băng ở nam cực, trí tú thề rằng điều sắp sửa diễn ra khi cậu quay đầu lại sẽ không hề ổn chút nào, trí tú đơ người khi một bàn tay nữa đặt lên vai cậu. nếu là một tên ăn cướp, thì hắn chẳng rảnh để đặt tay lên vai cậu đâu và khá chắc cú rằng hắn sẽ bắn cậu hoặc thủ tiêu cậu bằng phương pháp vật lí. nhưng tay một tên trộm có thể lạnh lẽo đến mức độ này quả thật rất lạ kì.

trí tú quay người lại, nhưng rồi chẳng thấy ai. cậu nghĩ rằng bản thân làm việc nhiều đến gặp ảo giác, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục công việc của mình trước khi lão giám đốc cho cậu một vé nghỉ việc tại công ty của lão vì không hoàn thành công việc được giao. trí tú một lần nữa cảm thấy bất an khi phải ở một mình qua đêm nay với mấy sự kiện không tốt đẹp gì vừa mới xảy ra vừa rồi và cả lúc ở tầng dưới. 

trí tú nhắm mắt lại, trấn an bản thân rằng chỉ là một chút ảo giác thôi. cậu quay người lại về phía bàn làm việc của mình, mỉm cười và rồi phía trước mặt cậu là một người đàn ông điển trai đang ngồi trên bàn làm việc của mình và anh ta không có chân.

không đùa đâu, anh ta thực sự không hề có chân.

trí tú quay mặt qua hướng khác, nếu nói nhân vật vừa mới xuất hiện trước mặt cậu là một tên trộm thì không đúng, anh ta rõ ràng đang mặc sơ mi và khoác blouse như một bác sĩ và không có chân, chẳng tên trộm nào không có chân cả vì họ cần chạy thật nhanh sau khi quét sạch nhà người xấu số. trí tú thấy mình có vẻ sắp toang đến nơi rồi, nếu là ma tìm đến thật, chẳng phải sẽ bị hồn nhập vào xác ư?

điều đó đúng thật là không ổn chút nào và nếu nó diễn ra thật, chẳng phải trí tú nên làm gì đó trước khi bị nhập, chẳng hạn như đấm giám đốc cho thỏa tức rồi để ma nhập vào - cơ mà điều đó nó xui rủi lắm, lỡ đâu đấm rồi ma chạy đâu mất thì cũng hết cơ hội trốn tránh tội lỗi cả. 

trí tú quay qua lại để nhìn rõ xem liệu có thật là chàng trai mặc đồng phục bác sĩ đang ngồi ở vị trí đó hay là không, nhưng khi cậu quay qua thì đáp lại cậu là một khoảng trống không bóng người. trí tú vớ lấy điện thoại bấm lẹ số của thạc mân để cầu cứu vì bầu không khí hiện tại rất nguy hiểm.

thạc mân và người yêu của cậu ta, kim mẫn khuê đã phải đổi chỗ ngủ về nhà của trí tú và thạc mân sau cú điện thoại cầu cứu của trí tú. thạc mân chống nạnh nhìn trí tú, người vừa nãy đã gọi mình về ngay về liền, đang ngồi bấm máy tính để hoàn thành cho xong công việc. trí tú chen vào giữa mẫn khuê và thạc mân để giảm bớt sự sợ hãi vừa nãy cậu đã trải qua. mẫn khuê nhìn trí tú rồi lại nhìn thạc mân đang xa cách vòng ôm của mình, cắn răng đầy buồn bã cố chìm vào giấc ngủ khi thiếu cái ôm ấm áp của người yêu vào mùa đông giá buốt này. mẫn khuê, thạc mân và trí tú chìm vào giấc ngủ.

vì an tâm có hai người che chắn, trí tú an tâm ngủ sâu, mẫn khuê và thạc mân dắt tay nhau qua phòng khác ôm nhau ngủ cũng chẳng biết. trí tú nằm một mình trên giường lớn, hoàn toàn không chút phòng bị nào, cũng không cảm nhận được kế bên mình đang có người đứng nhìn và nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt của người đó khoét sâu vào như một hố đen không có đáy, má hóp, làn da nhợt nhạt lạnh ngắt, ngực trái có một lỗ hỏng và máu đỏ tươi không ngừng tuôn tràn. thu lại dáng vẻ hù người của mình, doãn tịnh hàn lấy lại vẻ điển trai trước khi chết của mình, đặt tay lên bụng của trí tú, mỉm cười.

"vì em đã gọi tên tôi, thế nên tôi đành nhờ em giúp đỡ rồi."

tịnh hàn cố gắng đi vào trong giấc mơ của trí tú, dần biến mất dạng trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top