Q7. Phiến Trung Phiến

Chương 1: Nơi thôn dã sa nhầm hắc điếm, nghìn trùng vây cẩm thử gặp hiểm nguy

Gió vi vu thổi từ bìa rừng phía xa, một nửa cảnh rừng thu ẩn hiện trong đêm trăng.

Cả một vùng sườn núi hoang vu, hẻo lánh không bóng người lại sừng sững một khách điếm, từ cửa sổ leo lét ngọn đèn làm sáng rõ bốn chữ trên bảng hiệu.

"Khách điếm Hỉ Lai?!"

Kim Kiền ngửa đầu xem xét, hết liếc mắt lên bảng hiệu lại híp mắt nhìn kiến trúc bên ngoài.

Ánh trăng mới nhú bao phủ lên trên mái hiên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Trên tầng hai không ngừng vang ra tiếng kẽo kẹt mỗi khi gió thổi, phía trước lại chỉ có hai cái đèn lồng trắng toát cứ lung lay như sắp bay mất theo làn gió đêm.

Nếu không phải trước cửa có cái bảng hiệu to đùng cho thấy đây là một khách điếm thì Kim Kiền chắc chắn sẽ nghĩ chỗ này là một cái nghĩa trang với kiến trúc kì dị.

"Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây sao?" Kim Kiền quay đầu nhìn mấy người đứng sau, phát biểu ý kiến của mình. "Chỗ này nhìn qua thật đáng ngờ!"

"Khu vực này cách thị trấn khá xa, nếu không ở đây thì đêm nay chỉ có cách ngủ ngoài trời." Triển Chiêu thuận tay dừng ngựa lại, giương mắt nhìn vòng quanh, tuấn nhan hiện lên nét chần chờ. Lại quay về phía sau nói với Nhan Tra Tán vừa xuống xe. "Chỉ sợ nơi này đơn sơ quá, khiến đại nhân không thoải mái."

"Không sao, không sao, miễn không như đêm qua là được--- khụ!" Nhan Tra Tán vội liếc hai người Triển Chiêu và Kim Kiền, ho nhẹ một tiếng.

"Hòa mình vào thiên nhiên như tối qua thì có gì không tốt?" Bạch Ngọc Đường đi lên trước, tay cầm chiết phiến phe phẩy. Dường như muốn khiêu khích, lại cố tình liếc Triển Chiêu một cái rồi mới hướng về phía Kim Kiền nhướng mi cười. "Tiểu Kim Tử, chi bằng ngươi lại cùng ta lên ngọn cây thưởng trăng như đêm qua đi?"

Kim Kiền liền cảm thấy da đầu tê rần: "Ngũ gia, việc này thực sự là không thích hợp với tiểu nhân, ngài vẫn nên tìm người khác đi -"

"Ngươi cứ yên tâm!" Bạch Ngọc Đường bộ dáng phong tình vạn chủng, mắt hoa đào không ngừng bắn ra những tia hường phấn. "Tối nay, Ngũ gia ta nhất định sẽ không để cho xú miêu cùng với mặt liệt chen vào làm hai ta mất hứng nữa."

"Khụ khụ---" Nhan Tra Tán bắt đầu ho khan.

Theo phía sau Nhan Tra Tán, vác theo hai gói hành lí to bự là Băng Vũ, hay chính là Vũ Mặc đang đứng lại, lạnh lùng trừng mắt với Bạch Ngọc Đường.

Toàn thân Triển Chiêu nổi lên một luồng khí lạnh: "Ngày mai chúng ta còn phải lên đường, Bạch huynh chớ vì việc này mà làm chậm trễ công sự."

"Chúng ta nên vào đặt phòng thì hơn!" Kim Kiền run bắn người, vội vàng lẩn vào trong quán.

Tất cả cùng bước vào khách điếm, vừa vào đã thấy hiện lên trước mặt khung cảnh sáng ngời.

Khách điếm này vốn không lớn, toàn bộ đại sảnh cũng chỉ đặt được bốn cái bàn, mà phân nửa trong số đó đã bị tám nam tử to lớn đang cùng nhau uống rượu chiếm lĩnh. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, lại thêm tiếng vung quyền ầm ĩ của mấy người đó mà cũng trở nên náo nhiệt hơn mấy phần, đúng là một trời một vực với cái âm u lạnh lẽo bên ngoài.

"Ôi chao, năm vị đại gia! Các ngài đi đường xa chắc hẳn đã mệt rồi! Mời vào mời vào!" Cái đầu mướt mồ hôi của tiểu nhị từ đâu chạy đến, nhanh chóng đưa năm người ngồi xuống một bàn ở góc phòng, ân cần hỏi. "Các vị đại gia là đến nghỉ ngơi hay thuê phòng?"

"Chuẩn bị phòng tốt nhất cho ta!" Bạch Ngọc Đường vung chiết phiến. "Trong quán có món gì ngon mang hết lên đây!"

"Vâng! Đại gia, ngài chờ một chút, lập tức sẽ có ngay!" Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười lui xuống, không bao lâu sau đã bưng lên một mâm ngũ vị đầy đủ đặt lên bàn, cười nói. "Các vị đại gia, cứ từ từ dùng."

Mọi người vừa nhìn đã thấy trên bàn món nóng rồi món lạnh, tuy chỉ là những món dân dã thường ngày nhưng cũng đậm đà hương vị, làm tất cả không khỏi cảm thấy thèm thuồng, mau chóng tấn công.

"Thịt kho tàu ngon quá! Canh xương hầm cũng vậy, còn cái món kia nữa cũng thật ngon..." Kim Kiền tay cầm đũa, quai hàm làm việc hết công suất cũng không quên mồm mép thêm vài câu.

"Tiểu Kim Thử, nếm thử cái chân gà-" Bạch Ngọc Đường gắp một cái chân gà định đặt sang bát Kim Kiền, nhưng chưa chạm đến miệng bát đã bị một đôi đũa khác chiếm đoạt cơ hội.

"Chỉ ăn thịt thì không tốt." Triển Chiêu không tỏ vẻ gì gắp nhanh cho Kim Kiền một bát rau xanh, đầu đũa nhân tiện hất lên, đánh bay đôi đũa nọ ra xa làm Bạch Ngọc Đường chấn động.

"Thối miêu, ngươi làm thế là có ý gì?!" Mắt hoa đào không vui nheo lại.

Triển Chiêu buông mắt: "Tại hạ nào dám có ý gì."

"Thối miêu, ngươi là muốn thách thức ta sao?!"

"Bạch huynh, đồ ăn sẽ nguội mất."

"Xú miêu, Ngũ gia ta từ lâu nhìn ngươi đã không vừa mắt rồi!" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng chân mày mắng, miếng chân gà đầy dầu mỡ lúc nãy không một chút khách khí phi trực tiếp tới mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu không một chút hoang mang, lập tức cầm đũa lên chắn, đôi đũa của Bạch Ngọc Đường liền gãy một chiếc, chân gà vừa hay bay vào bát Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường chân mày nhướng lên, lập tức xoay đũa chọc vào bánh bao ném tới mặt Triển Chiêu. Triển đại nhân ứng phó rất nhanh, bánh bao kia lại một đường đẹp đẽ bay đi, an vị trong bát Bạch Ngọc Đường.

Cuối cùng là trên bàn cơm một miêu một thử lại bắt đầu thói quen nhỏ hàng ngày khi dùng bữa. Trên bàn nào thịt kho tàu, xương hầm rồi rau xanh cứ vơi dần vơi dần, không món nào may mắn thoát khỏi, đồ ăn cứ phi vun vút qua lại. Hai người này chắc chắn phải có công phu trác tuyệt mới có thể khiến một mâm mỹ thực chuyển động chỉ trong phạm vi của bàn, hoàn toàn không quấy rầy đến các bàn khác.

Tuy nhiên, ba người ngồi cùng bàn lại coi đó như chuyện bình thường, không có ý kiến gì.

Vũ Mặc mặt không đổi sắc, nhanh tay nhanh mắt gắp từ đống đồ ăn còn sót lại trên bàn một miếng xương hầm, chuyển tới bát Kim Kiền. Nhan Tra Tán cũng không bị cậu lãng quên, trong bát lập tức có thêm một hai miếng thịt.

Kim Kiền một tay cầm bát, một tay và cơm, mắt không ngừng đảo từ Triển Chiêu đến Bạch Ngọc Đường đang mặt mày tán loạn, mặt không kìm nổi ý cười. Lầm bầm trong miệng ý đồ đen tối "Chuyện tốt sắp đến rồi, phải mau làm mai mới được", khiến vài hạt cơm văng ra theo lời nói.

Nhan Tra Tán cúi đầu liều mạng và cơm, ánh mắt tranh thủ liếc qua Kim Kiền một cái, lại ai oán thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc này, trận phân tranh giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang có xu hướng trở nên mất kiểm soát. Đôi đũa trong tay Triển đại nhân có vẻ không chịu nổi trận kịch chiến, rắc một cái gãy thành 4 mảnh, cái chân gà cắm ở đũa liền theo định luật quán tính bay ra cửa, vẽ nên một đường cong parabol duyên dáng.

"Xoẹt---"

Bất chợt một hàn quang chói mắt từ đại sảnh lóe lên rồi biết mất.

Cái chân gà khi nãy còn đang lượn giữa không trung nay bị bổ đôi không thương tiếc, rơi lạch cạch trên mặt đất.

Ồn ào trong quán lập tức lắng xuống , tất cả quan khách đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một người đứng đó, theo cách ăn vận thì là hiệp khách nhưng xem chừng vẫn còn rất trẻ, chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Hắn một thân xanh đen, đuôi áo ngắn ngủn, chân đi giày vải đen thêu chỉ bạc, phía sau lưng đeo một vỏ đao. Lệch một bên vai là túi hành lí, tóc buộc cao lên tận đỉnh đầu, mặt tròn mày rậm, làn da ngăm đen, hai gò má ửng hồng, đôi mắt to mạnh mẽ sáng ngời đầy sức sống.

Lúc này, vị tiểu hiệp khách đang nhìn cái chân gà trên sàn một cách chăm chú, gương mặt pha chút ngượng ngùng: "Hóa ra là cái chân gà, ta cứ tưởng là ám khí."

Trong phòng lập tức truyền đến một tràng cười nhạo, tám đại hán kia lại bắt đầu uống rượu vung quyền, không khí khôi phục lại sự náo nhiệt.

"Vị đại gia này, ngài đến đây nghỉ chân hay đến thuê phòng?" Tiểu nhị làm công việc tiếp khách lập tức đi tới.

"Ta tới tìm người." Thiếu niên nhếch miệng cười, lộ ra những chiếc răng nanh đều tăm tắp.

"Hả?" Tiểu nhị sửng sốt, ngơ ngác nhìn người thiếu niên lướt như gió vào trong sảnh, đến bên bàn của tám đại hán kia. Rất có lễ độ gõ nhẹ vào mặt bàn mấy cái rồi mới hỏi: "Dương Châu bát hổ?"

Đột nhiên không khí xung quanh bàn rượu trầm xuống, không ai lên tiếng, cả tám người đều mang vẻ kinh ngạc nhìn người thiếu niên kia.

"Tiểu tử, ngươi biết bọn ta sao?"

"Dương Châu bát hổ---" Người thiếu niên nghiêm trang gật đầu, liền rút ra từ trong túi quần áo một bức họa được cuộn tròn. Từ từ mở ra, đối chiếu với tám người trước mặt, gằn từng chữ, "Dương Châu bát hổ, tại Sơn Tây cướp bóc, hạ sát bảy tiểu thương, tại Hà Nam tiếp tục xuống tay với hai tiêu khách (người vận chuyển - nói tiêu cục chắc biết ^^), coi thường mạng người, liên tục gây án, thủ đoạn hung tàn, tội ác tày trời. Người nào bắt được những kẻ hung đồ này đưa tới cửa quan sẽ thưởng ba trăm lượng..."

"Gì cơ?! Mấy tên bị thịt xấu như ma này lại đáng tiền đến thế?!" Lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ góc phòng.

Nhưng nhìn về phía vừa phát ra âm thanh thì chỉ thấy bàn năm người đang ngồi, trong đó có một thiếu niên mắt nhỏ gầy gò mặc áo màu tro, mắt đang tỏa sáng, kích động vạn phần. Trông như thể sẽ nhào qua chỗ này làm thịt đám người Dương Châu bát hổ bất cứ lúc nào.

"Khụ!"

Người áo lam bên cạnh vội ho một tiếng làm thiếu niên mắt nhỏ giật mình, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Một loạt những động tĩnh như vậy Dương Châu bát hổ tuyệt nhiên không để vào mắt. Lúc này, tám người tuy bị thiếu niên kia vạch trần thân phân nhưng không ai tỏ ra hoảng hốt hay lo sợ, tất cả đều trừng mắt nhìn người thiếu niên cầm đao, cười vang nói:

"Ha ha, xú tiểu tử này, lông cánh còn chưa mọc đủ đã vội vàng tìm tới chỗ Dương Châu bát hổ chúng ta, há chẳng phải tìm cái chết sao?"

"Tiểu tử, ngươi vẫn nên chạy về nhà mà bú sữa đi."

"Ha ha ha thật..."

"Ta đã hơn mười tám rồi..." Đôi mắt to của người thiếu niên lộ ra điểm mất hứng, thong thả cuộn lại bức họa mang cất đi, giương mắt nhướng mày, cao giọng quát: "Dương Châu bát hổ, còn không mau thức thời theo ta đi đầu thú!"

"Ái chà chà! Tính tình thật mạnh mẽ nha!"

"Xú tiểu tử, ngươi nhỏ bé như vậy nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ. Chúng ta thật muốn được biết, một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi thì có bản lĩnh gì đấu với Dương Châu bát hổ?!"

"Bản lĩnh sao?" Thiếu niên mở to mắt trừng đám người kia, lập tức rút binh khí từ sau lưng, mang theo sát khí đánh thẳng xuống bàn ăn của Dương Châu bát hổ. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cái bàn bị chém làm hai nửa, bát đĩa vỡ vụn, rượu, thức ăn rơi tán loạn.

Dương Châu bát hổ nhất thời choáng váng, ánh mắt nhìn sửng sốt nhìn người thiếu niên đang chậm rãi giơ lên binh khí trong tay, trầm giọng nói: "Còn không mau theo ta đi?"

Lúc này mọi người mới nhìn rõ thứ binh khí trong tay thiếu niên kia là gì, một vật đen toàn tập, đao phong lợi hại (có kiếm phong chắc cũng có đao phong nhỉ :">), hàn quang bắn ra bốn phía, bề rộng chừng ba tấc, nhưng lại chỉ dài có một thước.

Trong phòng một mảng tĩnh mịch.

"Đao dài một thước... Ngươi chính là đao khách Ngải Hổ?!"

Trong Dương Châu bát hổ có kẻ nhận ra lai lịch của thanh đao này, nhất thời thần sắc đại biến, như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, tám người đồng thời đứng dậy rút đao kiếm, vây xung quanh vị thiếu niên kia.

Vậy mà người kia lại tỏ ra mười phần trấn định, mắt to sáng ngời đảo qua một lượt những gương mặt xung quanh, lật lưỡi đao. "Đoạn đao Ngải Hổ, xin được chỉ giáo."

Lời còn chưa nói xong, thân hình đã như gió xoáy lao đi vô cùng mạnh mẽ, đèn đuốc chiếu rọi xuống làm chớp lóa những hàn quang của thanh đao, giống như thiên la địa võng, đem đám Dương Châu bát hổ kia gom lại một chỗ.

Dương Châu bát hổ đời nào cúi đầu chịu trói dễ dàng thế, cả đám quát nhau xông lên, cùng thiếu niên kia hỗn chiến một hồi.

Nhất thời đại sảnh trở nên hỗn độn, đồ vật, đồ ăn, đồ uống tất tần tật đều bị cuốn thành một mớ, vỡ nát hết cả, thật náo nhiệt.

"Oa! Cái tên gọi là đoạn đao Ngải Hổ này xem chừng cũng có chút tài năng nha, một đấu tám vẫn dư sức!" Kim Kiền đang cầm bát cơm, tránh ở một góc an toàn, tấm tắc phát biểu cảm tưởng.

"Đoạn đao khách Ngải Hổ, hai năm nay tiếng tăm trong giới giang hồ ta cũng đã nghe. Bản lĩnh xem như có nhưng sao bằng Ngũ gia ta được!" Bạch thiếu hiệp ra vẻ tiền bối từng trải bình luận.

"Này này, nếu chúng ta lên hỗ trợ hắn, bắt được 1 hay 2 tên hổ gì đó.... Há há, tám hổ ba trăm hai, 1 hổ là ba mươi bảy rưỡi, hai hổ là bảy mươi lăm, bốn hổ sẽ là...." Kim Kiền vẻ mặt kích động suy tính nói.

"Dùng bữa." Triển Chiêu lại gắp cho Kim Kiền một bát cải xanh.

"Vâng ăn cơm ăn cơm." Kim Kiền liền cúi đầu và cơm.

Trong khi hai người nói chuyện, đoạn đao Ngải Hổ đã đem đám Dương Châu bát hổ gom lại, tám người nằm lộn xộn trên sàn, nhìn vẻ mặt chúng vẫn đỏ hằm hằm nhưng lại im hơi lặng tiếng đến không ngờ, chắc chắn là đã bị điểm á huyệt (huyệt nói, ai xem phim hay đọc truyện kiếm hiệp nhiều thì biết rồi ^^).

Lại thấy vị Ngải Hổ kia lấy từ túi hành lí sau lưng ra một cuộn dây thừng, trói bốn tên một lại, sau đó tay xách lên hai kẻ ném thẳng vào góc phòng như ném bó củi, chia bốn góc hai người.

Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

"Tên này chắc chắn là ăn thịt sói rừng lớn lên. Khỏe kinh hồn!" Kim Kiền trố mắt.

"Giang hồ đồn rằng đoạn đao khách Ngải Hổ có thần lực trời ban, hiếm ai địch được, quả không hổ danh." Triển Chiêu khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng nói.

"Chỉ là khỏe hơn người thường chút thôi." Bạch Ngọc Đường lại không cho là đúng.

"Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên." Nhan Tra Tán hào hứng nói.

Mà Vũ Mặc thì tuyệt nhiên vẫn là bộ mặt không cảm xúc (gốc của nó là bại liệt @@) thường ngày.

Trong lúc tất cả còn đang bình phẩm thì Ngải Hổ đã quăng tám kẻ kia xong, tạo đội hình bốn góc hết sức chỉnh tề, vỗ vỗ tay xoay sang đám người Triển Chiêu ôm quyền: "Tại hạ thất lễ, đã quấy rầy các vị dùng bữa."

"Không sao, không sao." Kim Kiền vội xua tay.

"Vị thiếu hiệp này, nếu không ngại thì dùng bữa cùng chúng ta luôn?" Nhan Tra Tán đứng dậy mời.

Ngải Hổ vẻ mặt đen trắng phân minh, mắt nhanh chóng lia qua năm người, làn da ngăm đen bỗng nổi lên hai mảng đỏ ửng, có chút ngượng ngùng lắc đầu nói: "Tại, tại hạ không nên ngồi cùng đại cô nương, ăn một mình thì vẫn tốt hơn."

Vừa dứt lời đã run khắp người (vì ngượng?), vội vàng kêu tiểu nhị gọi món rồi bỏ đi.

Mà lúc này, một bàn của Kim Kiền...

"Đại, đại cô nương?!" Kim Kiền chột dạ, việc đầu tiên là săm soi lại quần áo của bản thân, xác định chắc chắn không lộ rồi mới nhìn về phía Triển đại nhân, tiếp tục khẳng định không phải. Đột nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, đem ánh mắt dời tới người nào đó...

Không phải chỉ mình Kim Kiền mà Triển Chiêu, Nhan Tra Tán, thậm chí cả Vũ Mặc đều cùng lúc bắn ánh mắt về phía hắn.

Mắt hoa đào giật giật, khuôn mặt tuấn tú tựa như tranh vẽ trở nên dữ tợn: "Các ngươi nhìn Ngũ gia ta làm gì?!"

Nhan Tra Tán cùng với Kim Kiền vội cúi đầu ăn cơm, bả vai run run một cách khả nghi.

Vũ Mặc vẻ mặt như bừng tỉnh, vừa thông suốt một cái gì đó, gật gật mấy cái rồi cũng cúi đầu ăn.

Triển Chiêu quay đầu, bả vai run run theo tần suất nhất định.

Thái dương Bạch thiếu hiệp nổi lên một đường gân hình chữ thập, đập bàn đứng dậy: "Cái tên xú tiểu tử kia, ta phải lột da hắn!"

"Ngũ gia bình tĩnh, bình tĩnh!"

"Bạch huynh, không nên chấp chuyện nhỏ nhặt như vậy!"

Kim Kiền cùng Nhan Tra Tán đồng thời nhảy lên, tay chân luống cuống túm lấy Bạch Ngọc Đường ấn xuống ghế.

"Bạch huynh tức giận gì chứ?" Triển Chiêu ngồi ngay ngắn một bên, khóe môi khẽ nhếch. "Vị Ngải Hổ kia chỉ là hiểu lầm năm người chúng ta có một người là nữ tử, cũng chưa có nói trắng ra huynh là nữ. Nếu bây giờ huynh lao ra đánh giết hắn như vậy thì chẳng phải là... giấu đầu hở đuôi..."

"Triển đại nhân..." Kim Kiền quay đầu, mắt nhỏ tròn xoe.

Tiểu miêu, ngươi đang nói tào lao cái gì vậy?!

"Triển huynh..." Nhan Tra Tán đỡ trán.

Triển hộ vệ, ngươi đang đổ thêm dầu vào lửa sao!

Vũ Mặc: "...."

Bạch Ngọc Đường mắt hoa đào bắn ra lửa, mãnh liệt trừng Triển Chiêu, sau khoảng thời gian uống một chén trà mới hừ lạnh một tiếng, giận dữ ngồi xuống. Tuy nhiên ánh mắt vẫn còn sót lại vài tia sáng mang theo nồng nặc mùi thuốc súng. Vì thế, bữa cơm này nhanh chóng được bao bọc bởi tấm màng thuốc súng của Bạch thiếu hiệp, thật khốn đốn.

Hỉ Lai khách điếm, hành lang tầng hai, đoàn người phụng chỉ đi tuần đang có một cuộc thảo luận vô cùng quan trọng, tất cả đang kịch liệt triển khai vấn đề mấu chốt là: chia phòng.

"Cái đó..." Kim Kiền giơ tay, nhỏ giọng nói. "Thuộc hạ có thể ngủ riêng một gian không?"

"Không được!" Triển Chiêu một mực từ chối Kim Kiền. "Ngươi và Triển mỗ đêm nay cùng nhau..."

"Khụ khụ khụ!" Kim Kiền cả kinh, đầu lưỡi líu lại, suýt thắt thành hình nơ bướm. "Triển Triển, Triển đại nhân cùng với, cùng thuộc hạ ngủ, ngủ..."

Này này! Tiểu miêu! Ngươi rõ ràng biết ta là sinh vật giống cái rồi mà, tất nhiên là ta tin vào phẩm hạnh của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ an phận thủ thường, thủ thân như ngọc. Chỉ là.... cái này... cái kia.... Ta không có tí tự tin nào về sự tự chủ của mình đâu nha...

Lỗ tai Triển Chiêu chợt đỏ lên, cao giọng giận dữ nói: "Ngươi nghĩ cái gì vậy! Tối nay ngươi cùng Triển mỗ phải thức trắng đêm bảo hộ Nhan đại nhân, là ba người một gian!"

"Ặc! Khụ! Thuộc hạ hiểu rõ, hiểu rõ rồi!" Kim Kiền cười gượng.

Mẹ ơi, ngươi nói sớm chút đi tiểu miêu, tí nữa thì hù chết ta rồi!

"Thối miêu, ý ngươi là Ngũ gia ta phải chung phòng với tên mặt liệt này sao?" Bạch Ngọc Đường vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Vũ Mặc. "Ta mặc kệ! Ta sẽ ngủ chung với Tiểu Kim Tử, thối miêu ngươi cùng với mặt liệt đi bảo hộ Nhan huynh đi."

Vũ Mặc không lên tiếng, lặng lẽ đến sát bên Kim Kiền, duỗi tay đẩy Bạch Ngọc Đường về phía Triển Chiêu: "Vũ Mặc cùng Kim Kiền, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường."

"Ngũ gia ta tuyệt đối không ngủ cùng con mèo thối đó!" Bạch Ngọc Đường nhất thời nổi trận lôi đình.

"Thật ra được đấy chứ..." Kim Kiền mắt híp liếc Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, khóe mắt cong cong. "Theo ý kiến của Vũ Mặc..."

"Kim Kiền!"

"Tiểu Kim Tử!"

Hành lang nhỏ hẹp lập tức vang lên tiếng gầm liên tiếp của Triển đại nhân cùng Bạch thiếu hiệp.

"Thuộc hạ chỉ đưa ra ý kiến tham khảo..." Kim Kiền rụt đầu.

"Khụ khụ, Nhan mỗ thấy là..." Nhan Tra Tán bị lãng quên một bên rốt cuộc không chịu được phải ra mặt giảng hòa. "Nơi này hoang vắng, lại chỉ có khách điếm này thì.... chi bằng để cho an toàn, tất cả ngủ cùng một gian thì sao?"

Trầm mặc một hồi, tất cả đều cam chịu sự sắp xếp này.

Sau đó, bởi vì năm người ngủ chung một gian cho nên... Nhan Tra Tán là quan khâm sai nên tất nhiên ngủ trên giường, bốn người còn lại chỉ có thể nằm ra đất. Vì thế, trận chiến cạnh tranh giành chỗ nằm lại diễn ra kịch liệt.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Vũ Mặc đều muốn nằm ngủ kế bên Kim Kiền, nhưng với cái thân phận đặc thù này thì làm sao mà Kim Kiền có thể nằm gần mấy sinh vật giống đực đó chứ! Thế là sau khi trải qua n lần tranh chấp, cuối cùng Nhan Tra Tán lần đầu tiên tỏ rõ uy quyền, lệnh cho Kim Kiền phải lên giường nằm, còn bản thân sẽ ngủ dưới đất cùng đám Triển Chiêu. Đến lúc này mới chấm dứt.

Hai lần tranh chấp, làm tốn mất một canh giờ, đợi mọi người bày chăn nệm ra xong, tắt đèn nhắm mắt đã quá nửa đêm.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách, ánh trăng nhè nhẹ bao phủ bên giường.

Kim Kiền mấy ngày mệt nhọc. hơn nửa thời gian bị mấy người kia dày vò, vừa đặt đầu xuống gối đã bị cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến đánh úp, ý thức lập tức theo Chu Công lượn lờ trôi đi. Nhưng, chính lúc chuẩn bị nhắm mắt lại thì đột nhiên, một mùi hương không hề biết trước từ đâu tràn ngập khoang mũi.

Thơm quá.... Là mê hương hảo hảng đó, dựa vào nồng độ với mùi hương, ít nhất phải ba miếng bạc một lạng...

Đầu óc mơ mơ màng màng nhưng lòng tận tụy của Kim Kiền vẫn không suy giảm, tiến hành công tác định giá.

Đợi đã! Mê hương?!

Hai mắt thình lình trợn to, trở mình bật dậy đã thấy trong phòng tối như mực, năm đầu ngón tay nhìn cũng không rõ, vội vàng hít một hơi. Nhận ra mùi hương lại nồng thêm vài phần, nhất thời kinh hãi.

Mẹ ơi, có kẻ dám thổi mê hương vào phòng! Chẳng lẽ đây là hắc điếm trong truyền thuyết (quán trọ chuyên giết người cướp của)?! Muốn giựt tiền cướp sắc sao?!

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi giật mình, chân tay cuống cuồng đưa về một phía, tuy nhiên với thị lực mù dở không nhìn được cái gì như hiện tại thì hành động đó lập tức làm mất thăng bằng. Người vừa mới thò ra một tí đã lộn nhào xuống mép giường, lập tức ngã lên một vật thể mềm mềm.

Mùi cỏ xanh nhàn nhạt ngập tràn khoang mũi----.

Ôi chao?!

Kim Kiền cảm thấy da đầu thiếu chút nữa bong ra, tóc gáy sau lưng lập tức dựng đứng.

Mồ hôi chảy từng giọt, ôi mẹ ơi, đúng lúc thế sao?!

Kim Kiền thu hết can đảm, tay run run, cố gắng chống đỡ cơ thể, từng tí từng tí một bò về phía trước.

Hai mắt đã dần thích ứng với bóng tối, khuôn mặt tuấn mĩ của Triển đại nhân lập tức hiện ra trước mắt.

Lông mi dài tinh tế, môi mỏng khẽ mở, hô hấp nhẹ nhàng, chóp mũi hơi động.

Ực!

Nước miếng không tự giác tiết ra một cách dồi dào, đầu óc căng ra như đang chống chọi, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân nặng nề giống như say rượu, suýt chút nữa thì bổ nhào xuống.

Bình tâm! Bình tâm! Cái gọi là sắc tức thị không không tức thị sắc, mặt Kim Kiền mang sắc thái như bị đao chẹn ngang họng. Bình tĩnh, bình tĩnh. Đây gọi là mặt hướng biển khơi, xuân về hoa nở...

Kim Kiền một bên trong lòng tự răn mình thanh tâm quả dục, tâm phải trong sáng, một bên thân hình chậm rãi cử động, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới nâng người lên chưa được hai tấc đã nghe tiếng nỉ non của người nằm dưới.

"Kim... Kiền?"

Một tiếng gọi khẽ như tiếng sấm rền vang làm Kim Kiền cứng đờ người.

Mắt nhỏ chậm rãi chuyển động, nhìn thẳng vào đôi lông mi dài gần trong gang tấc đang run rẩy mở ra, con ngươi mông lung, phản chiếu ở giữa chính là hình ảnh Kim Kiền đầu tóc rối bời.

"Kim... Kiền..." Tiếng nói trong trẻo ngày thường lúc này lại hơi khàn, Kim Kiền nghe được trong lòng liền thấy sợ hãi, toàn thân da gà nổi mãnh liệt.

"Triển, Triển Triển đại nhân, ta, ta ta là không cẩn thận, ngài, ngài đừng, đừng hiểu lầm..." Kim Kiền khẩn trương thanh minh, mỗi chữ nói ra đều run rẩy. "Ta, ta đi ngay,..."

"Không cho phép đi!" Giọng nói khàn khàn mụ mẫm đột nhiên tới gần sát.

Kim Kiền bất giác thấy hoa mắt, rồi trời đất quay cuồng, đợi đến lúc tỉnh táo lại đã thấy bản thân bị Triển Chiêu lật người đè xuống dưới thân

Cách chóp mũi Kim Kiền không đến nửa tấc phía trên, con ngươi Triển Chiêu đen thâm thúy lại ánh lên những tia sáng nóng rực như lửa, từng chút một thiêu đốt da thịt Kim Kiền.

Này, này, đây là.... Tình huống gì đây trời!!!

Mắt nhỏ dường như văng tung tóe, trong đầu Kim Kiền tiếng sấm giật liên hồi, cứ đùng đùng không dứt, nháy mắt đã đem số nơ ron không nhiều nhặn lắm chém ra bã.

"Triển mỗ không cho phép nàng đi..." Triển Chiêu giọng nói khàn nhỏ nhẹ thổi vào tai Kim Kiền. Mắt thấy chóp mũi Triển Chiêu càng lúc càng gần, Kim Kiền đã sớm hồn vía lên mây, lại càng gần hơn nữa--- hô hấp nhè nhẹ quét qua môi trên tái nhợt đang run run không ngừng của Kim Kiền.

"Triển, Triển đại nhân... Ngài, ngài ngài ngài tình lại đi!" Phút cuối cùng ý thức đã bay đi đột nhiên dịch chuyển tức thời trở lại, Kim Kiền dùng hết khí lực toàn thân mới thốt ra thành câu, dường như môi lại cọ sát với môi mỏng của Triển Chiêu thêm một chút.

Động tác của Triển Chiêu lập tức dừng lại, con ngươi đen run lên, lập tức khôi phục thần trí.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top