Q7. C14: Đường thẩm oan cẩm thử nhập lao, liên hoàn kế giáo úy ra chiêu

Bóng liễu quạ kêu, thu tàn gió thổi.
Mái tràn sắc trắng, sương hóa mây đen.

Mới sáng sớm, bên ngoài công đường của huyện nha đã tụ tập hơn trăm bách tính. Không vì lí do gì khác mà bởi hửng sáng, huyện lão gia đã ban bố cáo sáng nay sẽ thẩm vấn tên dâm tặc bắt nạt nam nhân, chòng ghẹo nữ nhân. Đây vốn không phải điều gì mới lạ, nhưng đặc biệt ở chỗ "tên dâm tặc" kia lại chính là vị công tử tài mạo song toàn mấy ngày trước đã làm náo động cả trấn, họ hàng xa của Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn - Vân Quân Thiện, Vân công tử.

Vị công tử này mấy ngày trước vẫn còn là tâm điểm bị mọi người mang ra bàn tán say sưa, sao tự dưng hôm nay lại thành tù nhân? Thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Vì thế mới sớm ngày ra dân chúng trong trấn Quảng An đã nhốn nháo tụ tập, chen chúc nhau trước cửa huyện nha, muốn tìm tòi đến tận gốc rễ câu chuyện.

Giờ Thìn, huyện nha thăng đường. Tiếng đại trống vừa dừng, huyện lão gia ngồi ngay ngắn trên công đường, quát to đường uy, vung thẻ sai người đưa bị cáo vào.

Không bao lâu sau chợt nghe một hồi tiếng "leng keng" , chỉ thấy một vị nam nhân mặc tuyết y bị bốn gã sai dịch áp chế bước vào công đường.

Lại thấy người con trai này, thân như ngọc thạch, mặt đẹp như tranh vẽ, mặc dù chân tay bị những cái xích thô to trói buộc nhưng tuyết y lại không hề dính chút bụi trần, ánh mắt vẫn sắc bén, bước đi thong dong. So với phạm nhân bị xét xử thì người này lại càng giống khách quý được mời đến hơn.

Dân chúng vây xem dưới công đường không khỏi xôn xao.

"A ôi, vị kia đúng là Vân công tử!"

"Chậc chậc, nói xem một vị công tử xinh đẹp như vậy có thể phạm phải cái chuyện gì chứ?"

"Chát!" Huyện lệnh kịp thời đập kinh đường mộc, cao giọng quát: "Dưới công đường không được ồn ào!" Lại quay ra quát hỏi Vân Quân Thiện: "Dưới công đường kia là kẻ nào? Vì sao không quỳ xuống?"

Vân Quân Thiện hoa lệ đáp lại bằng cách nhìn huyện lệnh với nửa con mắt.

Khóe mắt huyện lệnh khẽ kéo, dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn gã bộ khoái tiến lên muốn cưỡng chế Vân Quân Thiện quỳ xuống. Nhưng còn chưa đến gần đã thấy mày kiếm Vân Công Tử nhướng lên, đôi mắt hoa đào bỗng bắn ra những tia hàn quang lạnh lẽo, khiến bốn gã sai dịch run rẩy, không dám bước thêm nửa bước.

"Hừ!" Vân Quân Thiện cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn lướt qua huyện lệnh trên công đường.

Nửa khuôn mặt của huyện lệnh bắt đầu vặn vẹo rất không bình thường.

Dân chúng dưới công đường lại bắt đầu khe khẽ thì thầm:

"Ta nói này, Vân công tử quả nhiên phẩm giá thật cao, căn bản không thèm để huyện lão gia vào mắt!"

"Há há, trông mặt của huyện lão gia kìa, tức giận đến nỗi mặt sắp thành màu đen rồi, chuyện này hay rồi đây."

Huyện lệnh giữ mặt đen một hồi, gặp phải Vân Quân Thiện cứng mềm đều không xong (nguyên văn: du diêm không tiến), đành nghiến răng nghiến lợi cầm kinh đường mộc nói: "Mang nguyên cáo vào!"

Tiếng nói vang lên không lâu đã thấy hai người một già một trẻ vội vàng bước lên, bịch một tiếng quỳ xuống, hướng huyện lệnh khóc lóc: "Thanh thiên đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thảo dânnnnnn!"

Đúng là hai người Mạnh Hoa Thư và Mạnh Thu Lan.

Huyện lệnh vuốt râu, gật đầu nói: "Hai người các ngươi hãy mau kể tội của người này."

"Vâng!" Mạnh Hoa Thư quỳ đáp: "Nửa tháng trước, tiểu nữ của thảo dân trên đường trở về phủ thì ngựa tự dưng nổi điên kéo xe đi loạn xạ, chính vị Vân Quân Thiện này đã chế ngự ngựa điên, cứu tiểu nữ của thảo dân."

Hầu hết dân chúng phía dưới đều đã nhìn thấy hoặc nghe qua màn "Anh hùng cứu mĩ nhân" kia nên đều gật đầu xác nhận.

Mạnh Hoa Thư tiếp tục nói: "Tiểu nữ của thảo dân vì cảm kích ân nhân nên đã thỉnh vị Vân công tử này về phủ dùng bữa, chẳng ngờ được là vị Vân công tử này thấy thảo dân cũng có chút ít của cải, lại thấy tiểu nữ của thảo dân cũng xinh đẹp, liền nổi tâm tư ác độc."

Nói đến đây, vẻ mặt Mạnh lão gia tràn đầy căm phẫn, hung hăng trừng Vân Quân Thiện, nói: "Vậy đấy, Vân công tử cái gì chứ, hắn ỷ mình có chút võ nghệ nên ép thảo dân phải, phải gả tiểu nữ cho hắn! Tiểu nữ nhà ta mệnh thật là khổ!"

Nói xong, Mạnh lão gia bắt đầu tự đánh vào mặt mình, khóc thét.

Mạnh Thu Lan bên cạnh cũng gạt lệ nói: "Tiểu nữ đối với Vân công tử là sự cảm kích vô cùng, tuyệt đối không có tình ý nam nữ nên đã sớm khéo léo từ chối hắn, nhưng kẻ này, kẻ này bên ngoài ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong lại là tiểu nhân đê tiện, hắn dùng thủ đoạn xấu xa để ép hôn! Cha con tiểu nữ bị quấy nhiễu không chịu nổi mới đành phải trốn đi nhân lúc đêm khuya, không ngờ kẻ này lại gọi quan phủ đến truy bắt cha con tiểu nữ. Nếu không phải, nếu không phải thanh thiên lão gia anh minh thấu hiểu cho, sợ rằng cha con tiểu nữ đã bị tên ác nhân này bức chết!"

Dứt lời liền che mặt khóc không ngừng.

Dân chúng xung quanh nghe được thì không ngừng kinh ngạc:

"Không phải đâu, ta nhìn tướng mạo Vân công tử đường hoàng như thế này, không giống hạng người đi cưỡng bức dân nữ chút nào!"

"Ha, cái này gọi là biết mặt biết người mà không biết lòng!"

"Chát!" Huyện lệnh hung hăng đập kinh đường mộc, dựng mắt trừng "Vân công tử" quát: "Vân Quân Thiện, ngươi còn gì để nói?!"

Công tử áo trắng với cái tên giả Vân Quân Thiện tất nhiên chính là Bạch Ngọc Đường, đứng thẳng phía trên công đường, đối mặt với tố cáo của cha con họ Mạnh cũng chỉ cười lạnh một tiếng, mắt hoa đào như có điện bắn thẳng đến huyện lệnh: 

"Cẩu quan, ngươi che chở cho cha con lừa đảo này như thế, chẳng lẽ không sợ có báo ứng?!"

Lời vừa nói ra, trên dưới công đường nhất thời một mảng tĩnh mịch.

Dân chúng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt huyện lệnh biến thành màu đen.

"Ngươi, ngươi, ngươi lại dám gầm gừ trên công đường! Nhục mạ mệnh quan triều đình?!" (Ry: Ta KHINH!!) Huyện lệnh chỉ vào Bạch Ngọc Đường, tức giận đến nỗi mũi xiêu vẹo.

"Ta vừa chửi gì cơ?" Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: "Rõ ràng cha con lừa đảo này trước đây có ý đồ lừa tài sản của Vân mỗ, bây giờ chuyện xấu bị bại lộ, lẩn trốn suốt đêm, Vân mỗ đến báo quan nhưng tên cẩu quan nhà ngươi chẳng những không làm chủ cho Vân mỗ, ngược lại bao che, để mặc cho hai người kia vu cáo vô lí, nói lung tung. Hạng người tốt xấu cũng không phân biệt được như ngươi chẳng phải là cẩu quan ư, tại sao ta lại không được chửi?!"

Lời vừa nói ra, dân chúng đang chờ xét xử ở dưới liền ồ lên.

"Nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!" Mạnh Thu Lan đang quỳ gối ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng Bạch Ngọc Đường lớn tiếng quát: "Hai cha con ta đều là lương dân thành thật chất phác, làm sao có thể cùng nhau lừa lấy ngân lượng của ngươi?!"

"Nói đúng lắm, Vân Quân Thiện, ngươi nói cha con họ lừa tiền tài của ngươi, có bằng chứng không?" Huyện lệnh nghiêm mặt, trừng mắt hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngươi một câu, ta lại một câu, rõ ràng rất có âm hưởng của kẻ xướng người họa.

Mắt hoa đào nheo lại, lạnh lùng đánh giá huyện lệnh cùng cha con họ Mạnh, đuôi lông mày khẽ động, hơi nghiêng đầu nhìn phía gốc cây đại thụ bên ngoài công đường.

Bên ngoài vòng tròn dân chúng đang vây xem là một gốc cây bách thụ (trăm tuổi) vững chắc cao vút lên trời, cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, đột nhiên nhìn qua cũng không thấy có gì kì lạ nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng không khó phát hiện trên chạc cây toàn lá có bóng dáng của năm người: một vị thanh niên áo lam đỡ một vị thiếu niên gầy yếu ngồi ở mé phía đông, một vị thiếu hiệp mắt to cùng một vị thiếu niên mặt lạnh đỡ một vị thư sinh áo trắng đục ngồi ở mé phía tây, không ai khác chính là năm người Triển Chiêu, Kim Kiền, Ngải Hổ, Vũ Mặc với Nhan Tra Tán.

Lúc này, Kim Kiền đang hướng về phía hai vị khâm sai và hộ vệ, tỏ vẻ hoài nghi với tính đúng đắn của quyết định ngày hôm qua.

"Nhan đại nhân, Triển đại nhân, thuộc hạ cảm thấy quyết định để Bạch Ngũ gia khoanh tay chịu trói dường như.... Cái ấy..." Kim Kiền trừng đôi mắt nhỏ nhìn hai người: "Đối đáp có vẻ không đúng..."

Triển Chiêu nhìn thoáng qua Kim Kiền rồi đem ánh mắt dời về phía Nhan Tran Tán, thấp giọng nói: "Đại nhân, xem ra huyện lệnh này quả nhiên có vấn đề."

Sắc mặt Nhan Tra Tán hơi trầm xuống, gật gật đầu: "Tối hôm qua tại hạ đã để ý lời nói và hành động khác thường của huyện lệnh, liền ra hiệu cho Bạch huynh tạm thời đừng phản kháng, đợi hôm nay lên công đường rồi tìm hiểu thực hư, xem ra bây giờ, e là huyện lệnh với cha con họ Mạnh kia đã sớm thông đồng với nhau rồi."

"Vậy chẳng phải tình hình của Bạch Ngũ gia đang không ổn rồi?" Kim Kiền cả kinh nói.

"Có gì không ổn chứ?" Ngải Hổ ở một bên chen mồm vào: "Xét thân thủ của Bạch huynh thì cho dù tất cả nha dịch trên công đường cùng lúc xông lên cũng không bằng một ngón tay Bạch huynh, cùng lắm đến lúc đó thì đánh chúng rồi thoát ra, lúc ấy tên huyện lệnh kia có thể làm gì?"

"Việc này không đơn giản vậy đâu." Nhan Tra Tán lắc đầu nói. "Cha con họ Mạnh này đã đi lừa đảo khắp các châu, huyện nhưng đều bình yên lui thân, Nhan mỗ đã sớm nghi ngờ rằng trong quan phủ có nội gián tiếp ứng, chẳng hạn như bây giờ, cha con họ Mạnh đến trấn Quảng An này không quá nửa tháng nhưng lại có thể thông đồng với huyện lệnh để đối đáp rất hợp lí, chắc chắn có điểm kì quái."

"Ý của Nhan đại nhân là..." Triển Chiêu nhíu mày: "Bối cảnh của cha con họ Mạnh này quả nhiên như Bao đại nhân đã phỏng đoán từ trước---- không hề tầm thường?"

"Không chỉ là không tầm thường, phía sau hai người này, chỉ e đúng là..." Nói đến đây, Nhan Tra Tán có ý trông mong liếc mắt nhìn Triển Chiêu với Kim Kiền: "Chỉ sợ huyện lệnh của trấn Quảng An cũng có liên quan tới người nọ."

Kim Kiền liền thông suốt, "người nọ" ở đây chắc chắn ám chỉ Tương Dương vương.

Đợi đã, nếu như ngẫm kĩ thì, đầu tiên, dựa theo tổng hợp các tuyến đường mà cha con họ Mạnh kia đã đi lừa mà phỏng đoán thì nanh vuốt của Tương Dương vương đã rải khắp Đại Tống, cực kì rắc rối! Tiếp theo, một tên huyện lệnh nho nhỏ của trấn Quảng An cũng có thể bị Tương Dương vương khống chế thì chẳng phải trên triều đình cũng thế sao, từ địa phương đến trung ương đều có những tên quan tay chân của Tương Dương vương? Ôi chao mẹ nội ta ơi! Tình thế này cực kì không ổn nha!

"Các người rốt cuộc đang nói gì vậy?" Ngải Hổ gãi đầu, vẻ mặt không hiểu: "Cái gì mà không tầm thường, rồi thì bối cảnh, tại hạ không tin, lão già họ Mạnh đó đã viết giấy vay nợ còn in cả dấu tay, giấy trắng mực đen rõ ràng lão còn có thể bao biện được ư?"

Ba người liếc mắt nhìn Ngải Hổ một cái.

Triển Chiêu gật đầu: "Bạch huynh chắc chắn sẽ lấy giấy nợ làm chứng."

Nhan Tra Tán cũng nói: "Hãy đợi xem sau đó cha con họ Mạnh còn giở chiêu gì, nói tốt thế nào."

Nói xong, phất nhẹ tay.

Ở trung tâm công đường phía xa xa, Bạch Ngọc Đường thoáng nhìn thấy ám hiệu của Nhan Tra Tán, lúc này mới lấy từ trong ngực ra giấy vay nợ Mạnh lão gia viết lúc trước, cao giọng nói: "Đây là giấy vay nợ chính tay Mạnh Hoa Thư viết, ở trên còn có dấu tay của Mạnh lão gia, tên quan thối nhà ngươi hãy mở to mắt chó ra mà nhìn!"

Huyện lệnh trừng mắt, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ra hiệu cho nha dịch bên cạnh mang tờ giấy đó đến, tỉ mỉ xem xét một lúc lâu sau, lại nói với Mạnh lão gia: "Mạnh Hoa Thư, ngươi giải thích thế nào về giấy vay nợ này?"

Mạnh Hoa Thư hai mắt đẫm lệ, mặt đầy oan ức nói: "Oan uổng quá thanh thiên đại lão gia ơi, lão già này chưa bao giờ viết cái gọi là giấy nợ đó, rõ ràng là Vân Quân Thiện cho người khác làm giả để vu hại lão!"

"Ngươi nói hắn vu hại ngươi, có chứng cớ không?" Huyện lệnh nói.

"Lão già này nguyện viết lại, cũng sẽ ấn dấu tay, mong thanh thiên đại lão gia so sánh để chứng thực!" Mạnh lão gia mãnh liệt lớn giọng.

"Người đâu, mang giấy mực ra." Huyện lệnh ra lệnh.

Chỉ thấy một nha dịch đem đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên đưa cùng với bùn đỏ giấy trắng đưa cho Mạnh lão gia. Mạnh Hoa Thư quỳ rạp trên mặt đất, nghiêm túc chép lại giấy nợ kia, lại lấy từng ngón tay một, ấn dấu rõ ràng trên giấy nợ vừa chép, cung kính đưa cho nha dịch.

Nha dịch đem hai tờ giấy đưa tới cho huyện lệnh, huyện lệnh gọi sư gia (trợ lí) ra cùng nhau cẩn thận so sánh, một lúc sau, bỗng đập kinh đường mộc chát một tiếng, lớn tiếng quát: "Vân Quân Thiện, hai tờ giấy nợ này chữ viết với dấu tay hoàn toàn khác nhau, rõ ràng là ngươi đã làm giả!"

Bạch Ngọc Đường đuôi lông mày khẽ động, lộ vẻ sửng sốt.

Dân chúng vây xem lại một trận xôn xao.

Kim Kiền ngồi trên cây thì kinh ngạc không thôi: "Sao lại thế? Nếu chữ viết không giống thì thôi, trên đời thiếu gì người có thể viết nhiều kiểu chữ, nhưng vân tay---- dấu tay mỗi người đều khác nhau mà? Tại sao lại không giống? Chẳng lẽ dấu tay trên giấy nợ không phải của Mạnh Hoa Thư?"

"Không thể nào!" Ngải Hổ lắc đầu nói: "Tại hạ tận mắt chứng kiến Mạnh Hoa Thự tự tay viết giấy nợ, ấn dấu tay, không thể nào là giả mạo."

"Vậy là tên huyện lệnh kia cố ý bao che?" Triển Chiêu nhíu mày nói.

"Nói đúng lắm, dấu tay có giống nhau hay không là do huyện lệnh quyết định, nhất định là hắn trợn mắt nói dối!"

Mấy người bên ngoài không ngừng suy nghĩ mà Bạch Ngọc Đường bên trong lại không hề để ý.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhướng mày kiếm, nói với huyện lệnh: "Đem hai tờ giấy đó cho ta xem."

Khẩu khí như thể khắp chân trời góc bể này chỉ có duy nhất mình ta là đại gia.

Huyện lệnh tự giật mất hai sợi râu, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc lâu sau mới không tình nguyện đưa tờ giấy ra: "Được, cho ngươi xem rõ ràng!"

Bạch Ngọc Đường nhận giấy nợ nha dịch đưa tới, tỉ mỉ so cái này với cái kia, hai hàng lông mày không khỏi nẩy lên cao, lại quay đầu liếc nhìn năm người trên cây.

"Này, chẳng lẽ không giống thật? Đúng là quái lạ!" Kim Kiền kinh ngạc.

"Chẳng lẽ lại là..." Triển Chiêu trầm ngâm một lát: "Có kẻ ở bên ngoài giúp..."

"Có kẻ bên ngoài giúp?" Nhan Tra Tán ngẩn ra: "Ý Triển hộ vệ là Mạnh Hoa Thư bây giờ với Mạnh Hoa Thư lần trước không phải một người mà là còn có kẻ khác giả trang thành?"

"Không thể nào!" Ngải Hổ liên tục lắc đầu: "Gương mặt thì có thể giả mạo nhưng Mạnh Hoa Thư trên công đường so với Mạnh Hoa Thư những ngày trước thì từ thân hình cho đến giọng nói, cách đối đáp, thậm chí ngay cả hô hấp cũng giống nhau như đúc, rõ ràng là cùng một người!"

"Triển mỗ cũng thấy là cùng một người, nhưng tại sao..."

"Cái này..." Kim Kiền đưa ý tưởng vào thăm dò: "Thuộc hạ tùy tiện hỏi thôi, nếu như có người ngoài trên giang hồ giúp đỡ, liệu có thể làm ra một cái bao tay da người không?"

Lời vừa nói ra, mọi người liền giật mình.

"Kim huynh thật lợi hại!" Ngải Hổ vỗ vỗ bả vai Kim Kiền: "Tại hạ không hề nghĩ đến chuyện này! Nếu đúng là Mạnh lão gia dùng cái bao tay da người đó, tất nhiên dấu tay sẽ không giống!"

"Nói như vậy nghĩa là cha con họ Mạnh còn có cao nhân giang hồ chống đỡ phía sau?" Nhan Tra Tán liếc nhìn Triển Chiêu.

Hai hàng lông mày của Triển Chiêu nhíu chặt, sắc mặt nghiêm nghị.

"Có phần khó giải quyết rồi!" Ngải Hổ gãi gãi đầu.

Kim Kiền thầm than một tiếng, nghĩ ngợi:

Cha con lừa đảo này không chỉ cấu kết với quan phủ mà còn có mối liên hệ chặt chẽ với người giang hồ, nếu bọn họ thật sự là tay sai của Tương Dương vương thì chẳng phải tầm ảnh hưởng của thế lực Tương Dương vương đã mở rộng đến trên giang hồ rồi, hai phía hắc bạch còn liên kết với nhau, này này, có cần phải khoa trương đến vậy không?!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top