Lẽ nào...cô là em ấy?

16-2-2017

Nhà Diễm Thảo
8:00 p.m

- Happy birthday to you, happy birthday to you~- Giọng của những người bạn cô vang lên chúc mừng sinh nhật thứ 16 của cô.

- Cảm ơn mọi người nha- Mắt cô long lanh nhìn vào chiếc bánh ngọt với những ngọn nến đang cháy.
Khẽ chắp tay nguyện ước.
"Cầu cho những người bên cạnh con được hạnh phúc"

- Ê, 'ông hàng xóm' có đến không?- Khánh Trần kều kều cô hỏi.
- Không biết, mà ông ý có biết là hôm nay sinh nhật tao đâu
- Cái...cái gì? Đùa tao hả?- Cậu kêu lên
"Sao lại không biết nhỉ?"
- Nè, hát đi!- Mấy người bạn kéo cô vào hát karaoke.

"Nhớ đầu đông ấy. Nắm đôi bàn tay
Thì thầm bên tai mình yêu nhau nhé
Trao em nhỏ tình yêu bình dị
Hẹn ước dịu dàng cùng cúc hoạ mi..."

'- Tặng em nè- Một cậu nhóc chừng mười hai tuổi mỉm cười đưa bó cúc về phía cô bé chừng mười tuổi
- Hoa gì vậy? Đẹp thật- Cô bé nâng niu bó hoa trên tay
- Là cúc hoạ mi!'
- Ủa sao đang hát lại ngừng vậy?
Khánh vỗ vai cô khiến cô giật mình
- Không có gì đâu!
"Tất cả là sao kí ức đó là sao? Sao mỗi lần mình thấy hay nghe về cúc hoạ mi là hình ảnh đó lại ùa về? Lẽ nào có chuyện gì sao? Hình ảnh cô cậu bé đó lẽ nào là mình và một ai đó?"
Cô nghĩ mà có một cảm giác đau nhói lòng ngực. Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?

Nhà Khải Minh

- Chuyện gì mà ầm ầm vậy nhỉ?
Anh đang định đánh một giấv ngủ mà nhà bên chẳng để yên cho anh ngủ.
Bước xuống giường, anh sang nhà cô.
"Cộc cộc cộc"
Anh gõ cửa nhà cô
5 phút cứ thế trôi qua anh chẳng thấy một động tĩnh gì.
"Cộc cộc cộc"
Anh tiếp tục gõ cửa chờ một lúc lâu vẫn chẳng thấy ai, anh mạn phép mở cửa vào thì thấy nhà cửa bừa bộn, giấy, túi ni long, vết bánh kem lung tung.
- Lêu lêu - Cô đang nô đùa chạy né khỏi miếng bánh của những người bạn cô.
"Bụp"
Miếng bánh đã đáp vào mặt anh một cách thật... an toàn.
.....
Sự im lặng bao trùm khắp nơi khi tất cả nhận ra điều gì đã xảy ra.
- X...xin...l...- Bạn của cô định lên tiếng thì bị anh cắt lời.
- Chủ nhà đâu?- Anh nhìn mọi người bằng cặp mắt lạnh như băng và dùng chiếc khăn tay lau đi vết kem trên mặt.
- Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi, tôi không biết anh sẽ sang, xin lỗi- Cô luống cuống liên tục xin lỗi anh.
- Ê đó là Khải Minh?- Một cô gái nói nhỏ với người bên cạnh
- Đúng, tôi là Khải Minh, có chuyện gì liên quan tới tôi sao?.- Anh thực đang rất tức giận.
- K...kh...không có có gì!- Cô gái đó nhuốt nước bọt cố rặn một nụ cười đáp trả.
- Nè cô, làm ơn, mai tôi còn phải đi học, mấy người làm gì thì cũng nhỏ nhẹ thôi để tôi còn ngủ nữa.
Anh nhìn Thảo và nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể vì anh không muốn nổi cáu với cô.
- Xin lỗi, chỉ tại vui quá...nên...
Cô đang nói thì bị thằng bạn thân thiết nhất xen vào
- Hôm nay sinh nhật nó, anh có rảnh thì ở đây chung vui cùng tụi này luôn được không? Dù gì một năm cũng có một lần...
"Hôm nay sinh nhật cô? Ngày 16-2 sao? Lẽ nào cô... không đúng, chắc chắn không phải! Nhưng làm gì có sự trùng hợp đến như vậy chứ?"
- Anh sao vậy?- Cô lên tiếng- Anh sốt vẫn chưa khỏi sao?
- Ổn- Anh đáp trả lại, thu hết mọi suy nghĩ vào trong lòng- Tôi bận, mà mấy người yên lặng chút được chứ?
Anh đang bước ra phía cửa bỗng quay phắt lại, bàn tay nắm chặt, hít thật sâu rồi lên tiếng:
- Cô... có thích cúc hoạ mi không?
- Cúc...hoạ mi?
Cô ngạc nhiên, còn anh thì khẽ nhếc miệng tự giễu mình tại sao lại có suy nghĩ ấy trong đầu chứ, anh chào và quay bước đi. Ra đến cửa, cô chạy ra nói với anh
- Có, tôi rất thích cúc hoạ mi, mặc dù mọi kí ức của tôi dường như mất hết nhưng tôi có thể chắc chắn tôi thích cúc hoạ mi.
Anh sững người trước câu trả lời ấy
"Cô bị mất trí nhớ, cô thích cúc hoạ mi, nụ cười thiên thần ấy, cái tính cách hoà đồng ấy..."
- Lẽ nào... cô là em ấy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top