=>2. Lucifer! Tôi đính chính được, rằng hắn là một "Kẻ Kiêu Ngạo"~~~

Say oh yeah~~~~~

-------------

Lũ chổng háng đó đã tỉnh dậy dần , như chưa có chuyện gì xảy ra. Cũng phải, vì ngoài tôi và hắn ta-tên đang nằm ngất -chuyển động nghịch lí trong cái thời gian đóng băng vì thứ khó lí giải nào đó. Thì bọn kia bất động dưới sàn và nằm chệch ở một không gian khác, không, nói thế chưa đúng, chính xác phải là cả thế giới ở chiều không gian khác với tôi ( tất nhiên là cả thằng đang nằm ) và ngược lại.

Nhỏ Thùy tiến lại gần, huơ huơ tay trước mắt tôi. Có lẽ vì sự việc này mà mặt tôi vẫn ngơ ngác và ngạc nhiên đến đứng hình. Mắt tôi vẫn nhìn thẳng vào con quỷ kia, một cách ngạc nhiên ...

Đốp!

Nhỏ cốc mạnh vào đầu tôi một cái rõ đau, tôi cau mày ôm đầu kèm theo tiếng chửi thề bậy bạ nhất mà tôi có thể nói ra trong vô thức được. Giờ đây, tôi mới nhận ra sự có mặt của nhỏ, ở một nơi có thể nói là quái dị. Trên đầu con quỷ trẻ trâu kia...

Tôi hỏi nhỏ:

-Này...mày không cảm thấy bất thường à.

Nhỏ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:

- Hả? Cái gì?

- Ngay dưới chân mày ấy...

 Nhỏ cúi đầu nhìn:

- Chân? Sao? Mày phê thuốc à?

- Éo, thứ mày đang dẫm lên cơ!

- Nền...nhà?

Ánh mắt nhỏ lộ rõ vẻ ngu ngơ , dạng như: "mày đang nói cái éo gì thế?". Nhưng rõ ràng, nhỏ đang đứng trên đầu thằng cha kia cơ mà?!?

Nhỏ với tay tới sờ trán tôi với cái vẻ mặt lo lắng nửa vời. Rồi bất giác đặt tay lên vai tôi:

-Mạnh mẽ lên, tao biết mày khó chịu. Nhưng đây là sự khẳng định mày đã lớn. "Vỡ đê" phải không?

Mặt tôi nóng bừng, dáo dác ngoay qua ngoay lại nhìn lũ nhân vật quần chúng. Đứa nào cũng ôm miệng cười thầm. Có thể đũng quần tôi ươn ướt , nhưng ít ra tôi cũng không đến nỗi để vỡ đê mà không chuẩn bị ...mồ hôi thôi ...mồ hôi thôi...

Ít ra thì tôi cũng còn ngoan hiền chán nên chỉ cốc đầu chứ chưa đấm nó (thực ra là có ý định). Chỉ cốc nhẹ cho nhỏ lăn ra bàn thôi ...

Cơ mà từ từ hãy nói về câu chuyện có lẽ là chả liên quan kia , vào vấn đề chính đã.

Tại sao nhỏ đứng trên đầu tên kia mà không có cảm giác gì?!?

Cũng có thể cái máu S trên người nó qúa nhiều và nhầm lẫn với một tên nào đó đang ngất trong lớp và tự nhiên coi nó là nền nhà thôi.

Bất giác, tôi nhìn xuống sàn nơi con quỷ đáng thương kia nằm...

Không có ai cả .

Một vết tích cũng không .

Trợn tròn mắt với sự ngạc nhiên, hành động vô thức đưa tay tôi nắm lấy cái sợi xích đang quấn trên tay .

Không có gì cả .

Tôi tưởng tượng ? Hay là vì quá sợ hãi?

Trên cái mặt đơ cứng của tôi lại hiện lên vẻ khiếp sợ và kinh ngạc đến không tưởng.

-Không...không thể nào ...

Bọn nhân vật quần chúng nhìn tôi với một vẻ ngạc nhiên không kém. Thực sự thì...chả một đứa nào lo lắng đâu, có lẽ chúng chỉ thấy buồn cười thôi. Nhưng những thứ vừa rồi xảy ra...giờ ở đâu?

....................

5 tiết học buổi sáng trôi qua. Một ngày như mọi ngày. Ít ra thì sau năm tiết định hình và quyết định cho mọi thứ chỉ là trí tưởng tượng tôi đã có thể an tâm hơn, dù cái việc đó đã từng xảy ra ngay trước mắt tôi.

Nhẹ nhàng bước ra khỏi trường, tôi đi thong thả dưới mưa. Trời vẫn mưa nhẹ, áo tôi đã ướt từ bao đời nên giờ có ướt nữa cũng chẳng sao! Mưa thì đã bớt hơn với sáng nay . Sấm trời vẫn còn ùng ục nhẹ nhàng như bụng sôi, ít ra là tôi nghĩ vậy, hoặc là bụng tôi đang gào thét biểu tình. Lúc nào học xong cũng thế! Tôi đói lắm rồi~~~

Cũng may...

Đến nhà rồi...

Mở cửa nhà nhẹ nhàng. Tôi lao thẳng lên phòng, vứt cặp và nằm ật ra giường .

Dù đã định hình là câu chuyện kia là tưởng tượng . Nhưng bóng dáng con người... không...con quỷ đó vẫn rõ ràng trên tâm trí tôi.

Liệu đó có phải sự tưởng tượng?

Chắc là do việc bỏ ăn sáng dẫn đến hoa mắt cộng với tâm trạng căng thẳng thôi... Trên đời này làm  gì có ma quỷ...à thì thật ra...tôi gặp chúng nhiều rồi~~~

...mình nghĩ nhiều quá rồi.

Thôi kệ nó vậy, nghĩ mãi thì nó cũng chả có thật. Bây giờ mới là sự thật cơ mà .

Tôi nhẹ nhàng cởi lớp áo đồng phục cùng bộ váy nóng bức kia ra. Đúng là trời mưa thật, nhưng vẫn quá nóng . Ra mồ hôi trên khắp cơ thể là bình thường, nên viễn cảnh đắp đê vẫn chưa xảy ra ... may thật...phù!!!

Vươn tay lấy bộ quần áo với bộ dạng mà bạn có thể thấy trên những bộ phim không quá lành mạnh. Chỉ là một đứa đang thay quần áo thôi mà? Đứa nào nghĩ đen tối đấy?

Tôi cũng chỉ có một mình ở nhà, nên giờ có cởi truồng chạy lông nhông khắp nhà cũng đâu có ai biết, phải không? Nhỉ nhỉ?

-À...không hẳn là nhà có 1 mình cô đâu ...

Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên sau gáy tôi...rất quen ...

Tôi quay mặt lại với vẻ mặt biểu cảm nhất có thể ...

-Nhô, là ta nè!

Tôi lại đứng hình một lần nữa. Cầm nắm mọi thứ trong tầm tay có thể với tới , ném!!!

- Aaaa!!! Cút !!! Ahuihdoqidhuiowibkjagskdiwjshsiwjqisbdjajajjaiabqua!!!!!

- Ối ối từ từ đã!!

Tôi la hét một tràng ngôn ngữ mà tôi cũng không hiểu. Và cái người, không, cái quỷ đằng kia cũng đang la hét cái câu gì đó.

- Này ! Này!!! Bình tĩnh !! Ta đâu có cố ý đâu?!? Hiểu nhầm rồi!!!

Là cái thằng cha mọc sừng bị nhỏ kia dẫm đạp, hắn đang nhảy nhót cạnh cửa sổ né từng món đồ đạc tôi ném về phía hắn. Hầu hết đồ đạc đều bay ra ngoài cửa sổ và rơi liểng xiểng xuống sân sau

Vậy là tôi không tưởng tượng. Mà chuyện đó để sau, việc cần làm là làm hắn cút ra khỏi đây nhanh!!!

Tôi giơ chân đạp mạnh một cái hết sức có thể, chỉ nghe một tiếng "a hụa!" từ bên đằng kia và cảnh hắn lộn từ cửa sổ rơi thẳng xuống bụi cây tầng dưới . Trong tư thế chổng ngược và chân co giật.

Vội vàng mặc bộ quần áo ở nhà vào, tôi lao nhanh xuống tầng-chỗ hắn đang nằm.

................

Với vẻ mặt tức giận, tôi nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm. Lúc này hắn đang khoanh tay và ngồi xuống tỏ vẻ hối lỗi, cùng cái mặt bầm tím một bên mắt và xước xác .

Tôi hỏi:

-Từ sau có thế nữa không?

Hắn đáp lại một tiếng hối lỗi yếu ớt , giống một đứa trẻ bị bố dọa đánh đòn:   

-Dạ không ạ...

Tôi tiếp tục hỏi với giọng răn đe:

-Ngươi đã nhìn thấy cái gì? Thấy được bao nhiêu?

Hắn lắp bắp:

-Dạ...dạ...em thấy hết rồi ạ...

-HẢ???

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Thôi rồi! Cuộc đời thiếu nữ của tôi coi như đi tong bắt đầu từ đây! Tôi bị một thằng con trai nhìn thấy lúc không một mảnh vải che thân...ahuhuhu...sao số tui khổ thế này? Tôi đã thề...thân thể tôi chỉ có chồng tôi mới thấy được...giờ sao đây??? Không lẽ tôi phải...và hắn...không không không!!! Mình đang nghĩ cái gì thế này?

-Cô...và ta...phải làm gì?

-IM NGAY...không phải chuyện của ngươi.

-Không lẽ ý cô là ta và cô phải cướ...

-NÍN...

-Dạ~~~

...........

Tôi nghiêm chỉnh lại, hỏi hắn:

-Bây giờ ta hỏi lại. Ngươi còn dám tái phạm không?

-Dạ...không!

-Thật chứ?

-Dạ vâng ạ ...

- Tốt , cho ngươi lui

- Dạ , em xin rút ...

Hắn đứng dậy nhẹ nhàng, trong dáng vẻ khép nép, hắn đẩy cửa phòng với ý định rút lui.

Tôi hỏi:

-Này! nhưng ngươi định đi đâu?

- Ta cũng không biết ...

-Đậu mẹ...về với nhà của ngươi đi.

-Về thế éo nào được?

Hắn quay mặt lại nhìn, và hắn đang rớt nước mắt, cùng vẻ mặt thể hiện sự trách móc tôi. Cảm thấy có chút không phải, tôi hỏi gượng:

- Sao lại không về được?

- Tại cô chứ ai!

Hắn xịt mũi và nấc một tiếng. Đến lúc này , tôi cảm thấy có lỗi thực sự...

-Sao lại tại ta?!?

Hắn giơ cánh tay trái lên, một chiếc còng nối với một sợi xích dài. Và đầu bên kia nối với tay tôi. Hắn lại nấc một tiếng.

- Ể?!? Cái gì đây?

Tôi lại hỏi với cái vẻ mặt ngạc nhiên mà tôi đã phải biểu cảm từ đầu câu chuyện đến giờ, có thể bạn thấy nó quá nhiều, nhưng ngạc nhiên thì vẫn là ngạc nhiên.

Trong vẻ ngạc nhiên ấy là tiếng xùi xụt của hắn ta:

- Còng tay ...xịt...loại ma thuật dùng để sai khiến quỷ ...xịt... Tại sao một con người không ma lực như ngươi lại có chứ ?!? Nhà ngươi có ai làm pháp sư à?!?

Tôi ngơ ngác:

- Ế?!? Bố ta là nhân viên văn phòng, mẹ ta chỉ làm nội trợ...nhưng họ chết rồi! Lấy đâu ra pháp mới chả sư?

- Không thể nào, lực ma thuật này quá mạnh, đến mức có thể trói được ta. Rõ ràng là không bình thường.

- Hay là tại ngươi quá yếu đuối? Mạnh mẽ lên, ta hiểu mà.

Tôi nhìn hắn vói ánh mắt cảm thông. Thực sự là mỉa mai thì đúng hơn...

Hắn phẩy tóc tỏ vẻ tự hào, đáp lại:  

- Đừng khinh thường. Trông thế thôi chứ ta là một trong 7 vị vua cai quản Địa Ngục đấy .

- Phét!

- Cô không thể ngừng châm biếm và im lặng nghe ta nói một chút à?!? Chả nhẽ con người ai cũng vô duyên vậy sao?!?

- Một tên nhìn chả ra gì như ngươi lại là một vị vua ư? Hư cấu! Quá hư cấu!! Giỏi thì kể ra bằng chứng đi!

- Rồi

Hắn ho hắng giọng một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, trái ngược với hắn vừa nãy.

- Cơ bản thất vương của chúng ta trấn dữ từng vùng của Địa Ngục, hoặc còn gọi âm giới .

Thất vương được đặt tên theo bảy tội lỗi lớn nhất của loài người. Gồm:

Lucifer: tội kiêu ngạo

Mammon: tội tham lam

Asmodeus: tội dâm dục

Satan: tội thù hằn ,hờn giận

Beelzebub: tội tham ăn tục uống

Leviathan: tội đố kị, ghanh ghét

Belphegor: tội lười biếng thờ phụng thiên chúa .

- Ồ ! Vậy chắc ngươi là Asmodeus nhỉ?

- Ngươi có thể trật tự và nghe ta nói không? Loài người thật là vô duyên mà . Ta thấy ngay từ khi ngươi hỏi size quần bà Thiên rồi , chậc, bản chất loài người tha hóa thật, cứ thế này...

  Tôi gườm hắn  

- Rồi rồi, nói tiếp đi...ngươi cũng lắm lời lắm .

- Hứ, nghe tiếp này:

Bọn ta thay nhau cai quản từng vùng của âm giới. Và lấy nguồn sống từ những linh hồn và tội lỗi của con người.

Và ta là Lucifer , ác quỷ đại diện cho sự kiêu ngạo. Hãy cúi đầu chào đón một trong thất đại quỷ vương đi! Muahahaha!!!

Hắn cười lớn, đúng như cái tên của hắn, hắn kiêu ngạo. Tôi thì lại thấy hắn thật giống bọn trẻ trâu ta có thể thấy đầy trên mạng xã hội...

Nhưng khoan đã ...linh hồn nghĩa là sao...

- Các ngươi sống nhờ ăn...linh hồn kẻ tội lỗi?

Tôi hỏi trong bộ mặt sợ hãi pha chút tức giận. Đáp trả câu hỏi ấy, Hắn quay qua nhìn tôi với vẻ mặt trái ngược với vừa nãy . Ánh mắt hắn thay đổi ,một nụ cười nhếch mép nở trên miệng hắn.

Cái nhìn của một con quỷ-sự tàn bạo:

-Rồi cô sẽ biết cách và mục đích bọn ta tồn tại, sẽ sớm thôi.

Tôi tự dưng thấy lạnh ở gáy .

Tôi đang sợ?

Đúng là tôi đang sợ ... đang thật sự đang hãi hùng trước thực thể độc ác này...

Trước sự bất động của tôi, hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt đó và tiến xát lại gần. Mắt chạm mắt , hắn nhẹ nhàng ghé vào tai tôi:

- Hay là cô muốn thử cảm giác?

Một giọng khè khà mỉa mai đến kinh sợ. Tôi cảm nhận được sự thèm khát muốn ăn tươi nuốt sống ... quả thật ...đó là một con quỷ.

Tôi bất giác lùi lại phía sau , định hình lại tâm mình và gắng sức thốt lên:

- Đừng...đừng có đùa! Lũ quỷ độc ác!

Tiếng cười ngạo mạn ấy thốt lên, như để đắp thêm sự sợ hãi trong tôi.

- Haha, cô có thể nói vậy cũng được. Nhưng sự khác biệt của loài người và Quỷ chúng ta không có quá xa đâu. Mà thôi, chuyện đó để sau hãy nói. Giờ là vấn đề chính, hãy cẩn thận cái sợi xích , nó phong ấn của ta với cô. Một dạng ma thuật giao ước. Cứ yên tâm , khi còn nó ta sẽ không để cho cô chết hay làm tổn thương cô đâu. Ít nhất là ta sẽ cố gắng bảo vệ vật chủ~~~

- Hả, là ...là sao?

-Nhìn thử tay cô đi.

Sợi xích đã biến mất .

Chuyện gì đang xảy ra đây?!?...

Hắn nói tiếp: 

-Bình thường thì nó sẽ không hiện hữu. Chỉ khi nào tâm trạng cô bất ổn hay giao động , nó mới trở lên rõ nét . Và một số lần ngẫu nhiên, chúng có thể thấy ý nghĩ của bên kia. Như ta đã thấy suy nghĩ của cô khi cô nghĩ cô đang ở nhà một mình vậy. Với sợi xích này, cô có thể sai ta làm bất cứ chuyện gì. Trừ việc giải tỏa giao ước.

Miệng tôi mấp máy theo mọi lời hắn nói:

- Bất cứ chuyện gì...ư...

- Phải, giết người, cướp, lấy linh hồn, hay thậm chí TỰ SÁT .

Tôi đứng chết lặng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nuốt ực cơn nghẹn ở cổ. Giờ, tôi có nên làm hắn biến mất?

Hắn nói tiếp:

- Và đừng nghĩ đến chuyện giết ta nếu cô chưa muốn chết. Nên nhớ...đây là giao ước, không phải là ta sẽ thành tay sai không công. Ta sẽ được cung cấp nguồn sống từ cô , tức cốt lõi xấu xa từ thân thể và linh hồn cô sẽ được đẩy lên mức cực hạn. Ta sẽ lấy nó làm nguồn sống. Và hãy nhớ điều này nữa, khi một trong hai chết mà còn giao ước, bên phía người kia cũng sẽ tạch theo đấy .

Hắn lại cười mỉm , cái nụ cười khốn nạn .

Tôi hỏi lại:

-Vậy làm thế nào để hủy giao ước?

- Tìm người tạo ra nó , chỉ có cách đấy thôi . Cái của khỉ này mạnh đến nỗi sai khiến được cả ta, chứng tỏ người tạo ra nó cũng không đơn giản.

- Đùa sao...

- Ai đùa nào? Ta cũng không muốn dính dáng tới con người tí nào cả. Hà cớ gì phải đùa cợt? Mà thôi, ở với ta là cô hơi phiền đấy.

Hắn trở lại với khuôn mặt bình thường , không còn hung tợn như trước . Thay vào đó là một cái mặt mệt mỏi .

Tôi đáp:

-Nhưng ... Hơi phiền là sao?

- À , ta là quỷ mà, kiểu gì chả có đứa săn đuổi và tìm cách giết. Đại loại như thứ các người gọi là...thiên thần~~~

-Thiên...thần...

Thiên thần...à? 

Tôi không tin mấy thứ như thế. Nói đến ác quỷ, tôi tin rõ mồn một! Hắn nói, rằng  thiên thần sẽ tìm cách giết, thế sao hắn không nghĩ cho tôi? Tôi dù gì cũng là một kẻ phản Chúa...có lẽ phải về phe hắn thôi~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: