Chap 4: The photo

Ga Eul ngước lên nhìn tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn So Am mà không khỏi bàng hoàng. Dù biết là chồng chưa cưới của cô rất rất giàu nhưng mà cô vẫn chưa tưởng tượng ra được tòa nhà cao khủng khiếp này lại là của So Yi Jeong.

Hơn thế nữa, Jan Di nói rằng cô từng là tổ trưởng tổ thiết kế của tập đoàn này. Hoá ra cô cũng không vô dụng như mình từng nghĩ.

Nắm chặt hộp cơm trong tay, Ga Eul quyết định bước vào trong. Hôm nay với sự ủng hộ nhiệt liệt của đám gia nhân trong nhà, cô đã tự tay làm cơm hộp mang đến cho anh. Dù gì anh cũng là chồng chưa cưới của cô, cô không muốn lúc nào cũng chỉ có anh chăm sóc cô, cô cũng muốn thể hiện tinh thần trách nhiệm của một người vợ.

Bước vào đại sảnh, Ga Eul ngỡ ngàng nhìn những thiết kế tinh xảo được trang trí trên các cột trụ, trần và cả trên tường, thậm chí sàn còn được ốp bằng gạch Granit bóng loáng đến mức có thể soi cả bóng mình ở trên sàn.

Quả thật khung cảnh này rất đỗi quen thuộc với Ga Eul, cô còn có thể bước đến chỗ thang máy ngay lập tức mà không cần phải nhìn ngó xung quanh, nó như thể là một thói quen vậy.

Đang đứng đợi thang máy xuống, cô chợt thấy một đám người đang đi cùng nhau, cười nói vui vẻ, hình như trong đó có một người đẫ nhận ra cô bèn thốt lên kinh ngạc

"Ga Eul ah!" Cô gái chạy đến ôm chầm lấy Ga Eul xoay xoay mấy vòng "Chị đã đi làm rồi sao, trời ơi em nhớ chị muốn chết luôn!"

"Hôm nghe nói em bị tai nạn mọi người ai cũng tưởng em không đi làm nổi!" Một chàng trai trạc ngoài 30 đứng cạnh vui mừng nói.

"Tổ trưởng xinh đẹp của chúng ta đã quay lại rồi! Yeah!"

Và còn rất nhiều, rất nhiều người nữa xúm lại quanh Ga Eul, ôm ấp hôn hít, cười cười nói nói với cô thân thiết. Thấy vậy Ga Eul ái ngại nói nhỏ

"Xin...xin lỗi mọi người, tôi bị mất trí nhớ nên không thể nhớ ra mọi người!"

"HẢ??????" Hơn chục ánh mắt trố ra nhìn vào Ga Eul như thể cô là sinh vật lạ. "Mất ... mất trí nhớ á?"

"Vậy Ga Eul, em làm sao hôm nay đến đây?" Một cô gái nhìn Ga Eul hoang mang.

"Em đến tìm tổng giám đốc!" Ga Eul nhẹ nhàng nói.

"HẢ??????" Tất cả mọi người một lần nữa đồng thanh kinh hoàng thốt lên, mọi người bây giờ mới bắt đầu để ý đến bọc vải mà Ga Eul đang cầm trên tay, ai cũng có thể đoán ra bên trong là gì.

"Eonni, không ... không phải chị và tổng giám đốc...hai người ......" Một cô gái lắp bắp nói.

"GA EUL!!!" Tiếng nói quen thuộc của ai đó vang lên sau lưng Ga Eul làm tất cả mọi người giật bắn mình, quay lại cúi chào.

"O....ppa!" Ga Eul lo sợ nhìn vẻ mặt tức giận của Yi Jeong, đôi mắt anh mở lớn long lên song sọc, quai hàm bạnh ra và hàm răng đã nghiến chặt, nếu để ý kĩ một chút thì có thể thấy được chút lo sợ trong mắt anh.

Cùng lúc đó, khi một tiếng 'oppa' của Ga Eul vang lên làm toàn bộ nhân viên tổ thiết kế ngẩng đầu lên nhìn cô bàng hoàng như thể không tin vào tai mình.

Nhận ra những ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ nhân viên, không nói không rằng, Yi Jeong kéo mạnh tay Ga Eul lôi xềnh xệch lên văn phòng mặc cho cô ra sức la hét vùng vẫy. Ném cô lên chiếc ghế sô pha trong phòng, Yi Jeong tức giận quát

"TẠI SAO EM LẠI ĐẾN CÔNG TY MÀ KHÔNG NÓI VỚI ANH?"

Xoay xoay cổ tay trái đang đỏ ửng lên vì bị Yi Jeong nắm quá chặt, Ga Eul ngước lên nhìn anh đôi mắt lo sợ, bàng hoàng nhưng lại đầy oan ức. Cô quá bực mình vì ý tốt của cô muốn tạo cho anh sự bất ngờ bị vùi lấp không thương tiếc, cô đứng bật dậy ném cho anh đôi mắt sắc như dao

"Em hôm nay đích thân nấu cơm trưa cho anh, muốn anh ăn cùng nhưng anh đã không thích thì thôi, em về!" Nói rồi cô với tay lấy hộp cơm rồi quay bước ra ngoài.

"Khoan đã!" Yi Jeong vội vã kéo tay Ga Eul lại như sợ cô đi mất "Đã đến sao lại bỏ về!"

"Vì anh không thích em ở đây mà!" Ga Eul bực mình vặn vẹo cố thoát ra khỏi bàn tay rắn như đá của Yi Jeong.

"Anh xin lỗi!" Yi Jeong cười hối lỗi "Em đừng giận nha!"

"Ai dám giận anh, nhỡ chọc anh điên lên chắc bị ném luôn vào nồi mất!" Ga Eul hậm hực ngồi phịch xuống chiếc ghế.

"Em biết là anh đâu nỡ làm thế, em bị nấu rồi anh sống với ai!" Yi Jeong ngồi xuống cạnh Ga Eul bắt đầu giở chiêu nịnh nọt.

"Biết đâu được đấy!" Ga Eul giả bộ nhìn ra chỗ khác giận dỗi.

"Ga Eul!" Yi Jeong gọi tên cô trìu mến, ngay sau đó anh đặt tay lên cằm cô xoay mặt về hướng mình và đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi đang trề ra đầy vẻ oan ức của cô.

Tim của Ga Eul bắt đầu đập liên hồi, tay chân quờ quạng lung tung nhưng bị anh tóm lại ngay sau đó, ép cả người cô vào thành ghế tiếp tục duy trì nụ hôn mặc cho cô kêu la không thành tiếng vì môi đã bị khóa chặt.

2' trôi qua, Ga Eul bắt đầu cảm thấy khó thở, nhịp tim đập nhanh quá mức cần thiết, lồng ngực tưởng chừng muốn vỡ ra, mặt đỏ bừng lên thì thiếu oxi trầm trọng. Đến lúc này Yi Jeong mới chịu buông cô ra, ngay lập tức Ga Eul giật lùi ra phía sau, lấy một tay che miệng, một tay chống ra đằng sau nhìn anh căm phẫn

"Tên ...tên háo sắc này!"

Không mảy may để ý đến câu nói của người vợ chưa cưới, Yi Jeong ngoẻn miệng cười rồi tiến lại gần cô với vẻ mặt gian tà, anh gạt tay cô đang che miệng xuống và thì thầm vào tai cô

"Nếu em còn không cho anh ăn cơm trưa thì anh 'ăn' luôn cả em đấy!"

Ga Eul giật nảy người, vội vã với lấy hộp cơm và mở ra trước khi anh kịp 'manh động' thêm một lần nữa.

Bây giờ cô mới hiểu ra được anh chồng của cô yêu sách đến mức nào, có tay có chân đầy đủ nhưng không chịu hoạt động, một mực bắt cô đút từng miếng vào tận miệng, ăn xong rồi uống nước cũng phải là cô cầm cốc, lau miệng cũng đích thân cô lau. Đến đây, Ga Eul mới chợt hối hận 'biết thế ở nhà cho xong'. Đến lúc hỏi ra thì người ta tỉnh bơ là 'mấy việc lặt vặt là để vợ làm còn những chuyện trọng đại hơn chồng sẽ làm'. Nói đến đây, Ga Eul không thể ngăn cho đầu óc mình đen tối đi một phần, máu mũi như muốn trào ra ngoài trước những ý nghĩ không được trong sáng cho lắm. Ga Eul thật không hiểu tại sao trước đây cô lại chọn một tên háo sắc như thế này làm chồng cơ chứ?

Chia tay Yi Jeong khi đồng hồ điểm đúng 1h chiều, Ga Eul thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng của anh trong ánh mắt tò mò, soi mói của một số người mà cô cũng chẳng thể hiểu nổi lí do. Không lẽ việc cô đến thăm người yêu có gì đáng nhìn đến thế sao?

Yi Jeong nhìn xuống bóng dáng Ga Eul đi dưới sảnh qua ô cửa kính lớn, khi cô lên chiếc xe ô tô của tài xế riêng và phóng đi thì cũng là lúc nụ cười của anh vụt tắt. Với tay ấn nút số 0 trên chiếc điện thoại, anh lạnh lùng ra lệnh với cô thư kí

"Gọi tất cả nhân viên tổ thiết kế lên đây cho tôi!"

"Oppa" đặt cốc coffee đen xuống mặt bàn, Jan Di khẽ thở dài "Em không biết phải làm sao nữa?"

"Lại chuyện Yi Jeong và Ga Eul hả?" JI Hoo rời khỏi bàn máy tính quay sang nhìn Jan di thấu hiểu.

"Nhìn Ga Eul ở bên cạnh Yi Jeong oppa, khờ khờ dại dại tin rằng anh ấy là chồng chưa cưới của cậu ấy thật mà em đau lòng lắm!"

"Thằng Yi Jeong bản tính quá cố chấp, không bao giờ chấp nhận thất bại lại nóng nảy ngang ngược, lần này nó vì yêu Ga Eul quá nên đâm ra mù quáng rồi!" Ji Hoo lắc đầu chán nản.

"Em muốn nói cho Ga Eul biết rõ mọi chuyện, em không muốn tiếp tục lừa dối cậu ấy nữa. Em sợ nếu Ga Eul biết sự thật thì có thể đến em cậu ấy cũng thèm nhìn mặt nữa!"

"Jan Di à!" Ji Hoo nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Jan Di khẽ nói "Nếu em nói hết sự thật cho Ga Eul biết liệu em ấy có hạnh phúc hơn không? Hay chỉ khiến Ga Eul càng thêm đau khổ, thà cứ như bây giờ để Ga Eul tin Yi Jeong là chồng chưa cưới của mình, anh tin em ấy nhất định sẽ rung động trước tình cảm của Yi Jeong, biết đâu lại là hạnh phúc cho cả hai người."

"Anh không biết đâu oppa!" Jan Di lắc đầu cười buồn "Trước đây Yi Jeong oppa đã làm một việc có lỗi vô cùng với Ga Eul nếu để cậu ấy yêu anh ấy rồi lại nhớ ra những điều trong quá khứ chắc chắn cậu ấy sẽ tự dằn vặt mình đến chết mất!"

"Yi Jeong đã làm gì Ga Eul?" Ji Hoo đứng bật dậy, tóm chặt lấy hai vai Jan Di vẻ kích động, đôi mắt anh mở to trông đợi câu trả lời từ người đối diện.

"Em không nói được!" Đôi mắt Jan Di cụp xuống, nhìn đăm đăm vào cốc coffee trên bàn "Em đã thề với Ga Eul là sẽ không nói cho ai hết, cho đến khi nào em chết, lời thề đó mới hết hiệu lực."

"Cả em và Ga Eul đều bướng bỉnh!" Ji Hoo mệt mỏi buông mình xuống chiếc ghế xoay "Những cô gái mạnh mẽ quá sẽ khổ lắm đấy!"

"Chẳng cách nào thay đổi được, bọn em sinh ra đã là như thế!"

"Em cũng đừng nói gì cho Ga Eul biết vội, với tính cách của cô bé ấy, anh không chắc Ga Eul sẽ làm ra những điều gì nếu biết sự thật đâu!"

"Em nghe anh vậy!" Khẽ thở dài mệt mỏi, Jan Di ngửa cổ uống cạn cốc coffee đắng ngắt.

Thật trớ trêu! Anh trai cô đã kéo cô vào một lời nói dối khủng khiếp mà lại ngay với người bạn quan trọng nhất của cô, người mà cô luôn yêu quí.

"Oppa!" Ga Eul mon men ngồi gần Yi Jeong đang nằm vật trên giường, giọng nhỏ nhẹ.

"Em định xin cái gì à?" Yi Jeong nhìn Ga Eul đang ngoan ngoãn ngồi cạnh mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Sao anh biết em định xin gì?" Ga Eul bị bắt thóp, cúi đầu xuống e ngại.

"Anh còn không biết em. Bình thường tránh anh như tránh tà, ôm một cái cũng giãy đành đạch, tự dưng hôm nay lại ngoan ngoãn thế? Nếu không định xin cái gì thì em định tấn công anh chắc?" Nói đến đây Yi Jeong bất ngờ lật người lại, nằm đè lên Ga Eul.

"Em ... em ...." Ga Eul vốn là định đẩy anh ra như mọi lần nhưng hôm nay để thành được đại sự có lẽ phải chịu đựng một chút, cô cố nói năng thật lưu loát "Em muốn được đi làm lại."

"Không!" Yi Jeong không cần nghĩ đến nửa giây đã lập tức đưa ra quyết định, tình huống này không phải là anh chưa từng nghĩ tới thế nên lần này quyết tâm của anh đã 'vững như kiềng ba chân' không thể nào lay động.

"Tại sao?" Ga Eul chu môi lên hỏi.

"Cái tổ thiết kế của em quá nhiều đàn ông, anh không thích!" Yi Jeong nói tỉnh bơ.

"Hả?" Ga Eul như không tin được vào cái lí do vớ vẩn mà Yi Jeong vừa đưa ra, kể ra thì tổ thiết kế cũng nhiều đàn ông thật, nhưng nghề của cô vốn là kiến trúc sư cái nghề mà hầu như các cô gái đều ái ngại thì làm ở đâu chẳng nhiều đàn ông. Nếu các cô gái làm nghề này mà có người yêu hay chồng cũng ghen tuông vớ vẩn như cái anh chàng này thì còn ai dám làm nữa. "Bộ anh không làm việc chung với nhiều phụ nữ sao? Đâu có nghĩa là anh sẽ thích họ?"

"Em không hiểu." Yi Jeong dí sát mặt lại gần Ga Eul khiến cô giật mình "Anh là đàn ông nên có thể dứt khoát hơn còn con gái bọn em lại rất hay cả nể."

"Bộ anh tưởng em là mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành hay sao mà đi đến đâu cũng sợ có người theo đuổi?" Ga Eul phụng phịu.

"Em chính là thế đấy!" Nhớ lại những cảnh trước đây cả lũ đàn ông con trai cứ bám riết lấy Ga Eul là Yi Jeong không thể nào bình tĩnh được, chỉ muốn ném hết tất cả lũ đó xuống hồ cho cá rỉa mà không được "Nói chung KHÔNG LÀ KHÔNG!"

"So Yi Jeong là tên bá đạo đáng ghét, em cứ nhốt em ở nhà cho em buồn chết đi!" Ga Eul bực tức ngọ nguậy hòng lách ra khỏi tấm thân to lớn của Yi Jeong đang đè lên người mình.

"Anh thà nhốt em ở nhà còn hơn!" Yi Jeong nắm lấy eo Ga Eul kéo cô lại trở về đúng vị trí ban đầu rồi định cúi xuống hôn cô nhưng ai ngờ cô đã lấy tay che miệng lại nhất định không cho anh đụng vào.

"Anh mà không đồng ý thì đừng có đụng vào người em nữa!"

"Em tưởng em không muốn mà được à?" Yi Jeong kéo bàn tay đang đưa lên che miệng của Ga Eul ra và thô bạo đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt.

Ga Eul sợ hãi, cô ra sức dùng tay để đẩy anh ra, đập vào người anh nhưng chỉ khiến anh càng lúc càng cuồng nhiệt hơn.

"A!" Yi Jeong kêu lên một tiếng rồi giật lùi người lại lấy anh lau đi vết máu trên môi, anh nhìn chằm chằm vào Ga Eul đang co rúm ở một góc "Em cắn anh?"

"Anh là tên đáng ghét!" Ga Eul ném cái gối vào người anh "Anh lúc nào cũng làm theo ý muốn của mình, không thèm hỏi xem người ta có muốn hay không? Em ghét anh!" Ga Eul úp mặt xuống gối không thèm nhìn anh nữa.

"Ga Eul à!" Yi Jeong dịu giọng, tiến sát lại gần cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô "Anh xin lỗi, anh chỉ là rất sợ mất em. Em có hiểu không?"

"Em không hiểu." Ga Eul ngồi phắt dậy, nhìn Yi Jeong ai oán "Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, em làm sao mất đâu được, không phải anh chính là gia đình của em sao?"

"Có thật em sẽ luôn ở bên cạnh anh?" Yi Jeong nhìn Ga Eul ánh mắt hi vọng, anh thực sự cảm thấy bị xiêu lòng khi nghe đến hai chữ 'gia đình'.

"Vâng!" Ga Eul ngây thơ nói.

"Vậy được!" Yi Jeong vòng tay ôm chặt lấy Ga Eul, đặt đầu cô dựa vào ngực mình, anh mỉm cười hạnh phúc "Chỉ cần em hứa sẽ luôn bên cạnh anh, anh có thể làm tất cả những điều em muốn!"

"Thật sao?" Ga Eul ngước lên nhìn anh cảm kích, cô vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, vùi mặt vào bờ ngực ấm áp của anh, khẽ nói "Cảm ơn anh!"

Cảm nhận được vòng tay của Ga Eul đang ôm chặt lấy mình, Yi Jeong hạnh phúc tưởng chừng như đang đã có cả thế giới này vậy, anh không thể ngăn được nụ cười ngây ngốc cứ mãi nở trên môi. Anh biết chắc rằng chỉ cần Ga Eul không nhớ lại thì nhất định cô sẽ yêu anh.

Hôm nay bầu trời trong xanh, thời tiết mát mẻ, dễ chịu, lòng người dường như cũng như thời tiết, cảm thấy vô cùng sảng khoái, thanh thản. Thế nhưng ở đâu đó trong căn phòng rộng lớn của một tập đoàn nhất nhì Hàn Quốc, cuồng phong bão tố dường như lại đang nổi lên.

"Mới ngày đầu đi làm đã tụ tập nhậu nhẹt, anh không đồng ý!" Yi Jeong gạt phắt đi ý tưởng của Ga Eul khi cô vừa mới nói khỏi miệng.

"Nhưng mà mọi người đều rất nhiệt tình, mọi người đều bảo là rất nhớ em nên muốn tổ chức bữa tiệc nhỏ." Ga Eul cố nài nỉ.

"Anh nói là không!" Yi Jeong lạnh lùng nói, mắt vẫn tập trung vào những bản báo cáo đặt trên bàn.

"Oppa à!" Ga Eul chạy đến ôm lấy Yi Jeong từ đằng sau, nhìn anh với đôi mắt cún con "Đi mà! Em cầu xin anh không được sao?"

Tim Yi Jeong chệch đi một nhịp khi thấy gương mặt dễ thương của Ga Eul, vòng tay của cô ôm lấy anh từ đằng sau dường như khiến bao nhiêu quyết tâm của anh nhũn ra như bún. Không cưỡng được sự quyến rũ của cô vợ sắp cưới, anh xém chút nữa thì đã gật đầu cái rụp, cũng may chút lí trí sót lại vẫn giúp anh giữ vững lập trường, anh cố tình quay đầu ra chỗ khác để không nhìn Ga Eul.

Bĩu môi nhìn anh, Ga Eul biết thế này vẫn chưa đủ xi nhê với kẻ lạnh lùng được gọi là chồng chưa cưới kia, cô quyết tâm đẩy công cuộc cách mạng lên mức cao hơn dù phải chấp nhận chút thương đau. Cô quay chiếc ghế xoay của Yi Jeong về phía mình và ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình, tiếp tục nài nỉ

"Đi mà~~~~"

"Thôi được rồi!" Anh thở dài, vẻ mặt đó của Ga Eul dù là bê tông cốt thép cũng phải mềm chứ đừng nói là anh, dù là trước kia hay bây giờ Ga Eul vẫn luôn có những cách khác nhau để làm lung lay những quyết định đã chắc như đinh đóng cột của anh. Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy! Anh nhìn cô nghiêm khắc "Với điều kiện."

"Điều kiện gì?" Ga Eul tươi tỉnh hẳn khi Yi Jeong đồng ý cho cô đi chơi với cả tổ thiết kế. Bây giờ thì Ga Eul cũng đã nghiệm ra được cách trị anh chồng chưa cưới vô lí này rồi. Đúng là đời ngang trái chỉ vì em xinh gái!

"Không uống nhiều!"

"Vâng!"

"Về nhà trước 10h"

"Vâng!"

"Không ngồi cạnh hay nói chuyện với đàn ông!"

"Hả?" Ga Eul trợn mắt nhìn anh ngạc nhiên trước cái điều kiện vô lí đùng đùng của anh "Làm sao được? Tổ thiết kế có 27 người thì nguyên 20 người đã là đàn ông rồi!"

"Thì vẫn có 6 người là con gái đấy thôi!" Yi Jeong lạnh lùng nói.

"Trời!" Ga Eul xịu mặt, cô lẩm bẩm "Ghen thấy ớn!"

"EM biết vì sao mà?" Yi Jeong nâng cằm Ga Eul lên, nói một cách nghiêm túc.

"Chịu anh rồi! Ý anh là ý trời, được chưa?" Ga Eul định đứng dậy thì bị anh giữ lại.

"Em giỏi nhỉ? Đúng ý nguyện rồi thì không cần anh nữa hả?"

"Hở?" Ga Eul nhíu mày nhìn anh khó hiểu.

Yi Jeong dùng ngón tay trở chỉ chỉ vào môi nơi nụ cười gian xảo của anh đã đặt sẵn. Ga Eul hiểu ý, cô ngần ngại đạt nhẹ lên môi anh một nụ hôn rồi nhanh chân chạy biến mất, gương mặt giờ đã đỏ bừng lên.

Yi Jeong ngồi trong phòng nhìn vào cánh cửa nơi cô vừa bước ra, tay sờ lên môi mình, anh mỉm cười. Thì ra cảm giác 'được hôn' lại hạnh phúc như thế này.

"Nào nâng ly chúc mừng tổ trưởng của chúng ta trở về!" Sae Hee luôn là cô gái ham vui nhất, đã 26 tuổi rồi mà lúc nào cũng ham hố tụ tập nhậu nhẹt, cô đưa cao cốc bia lên hào hứng nói.

"Cheer" Tất cả cùng nâng cốc lên chạm vào nhau, vui mừng.

"Cảm ơn mọi người" Ga Eul đưa cốc bia lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, nếu uống quá nhiều thế nào Yi Jeong cũng nổi xung lên rồi không cho cô đi nữa cho mà xem.

"Ga Eul này! Chị đã mang tập ảnh kỉ niệm của cả tổ đi đấy." Hye Jin kéo từ trong túi xách ra một album ảnh to đùng đặt trên bàn "Em xem không?"

"Có ạ!" Ga Eul vui mừng nhận lấy quyển album từ tay Hye Jin, cô vui mừng khi nghĩ đến việc xem lại những tấm ảnh đó có thể giúp cô nhớ lại được gì chăng.

Một tấm ảnh rơi ra từ trong album, Ga Eul cúi xuống nhặt tấm ảnh lên, cô nhìn chăm chăm vào tấm ảnh cô chụp chung với một người rất điển trai, mái tóc nhuộm nâu rẽ lệch sang một bên, một nụ cười ấm áp quen thuộc mà Ga Eul không thể nhớ ra. Một điều gì đó vùa lướt qua trong đầu khiến cô rùng mình. Bàn tay đang cầm bức ảnh của cô trở nên run rẩy không thể giải thích. Cô ngước lên nhìn Hye Jin hỏi

"Chị Hye Jin! Người này là ai? HÌnh như không có ở đây!"

Gương mặt của Hye Jin biến sắc khi thấy bức ảnh Ga Eul đang cầm trên tay, không khí xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ, mọi người nhìn thấy tấm ảnh ấy ai nấy đều trở nên tái mép, không mở miệng nói một câu nào.

"Mọi người sao vậy?" Ga Eul đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một cách khó hiểu.

"À không" Hye Jin lúng túng nói "Đây là một đồng nghiệp của chúng ta nhưng cậu ra đã chuyển đi hơn một năm rồi nên có rất ít ảnh."

"Anh ấy tên gì ạ?" Ga Eul đưa mắt nhìn người con trai trên bức ảnh một cách trìu mến, cô không biết cái cảm giác thân thương này xuất phát từ đâu nữa, chỉ biết là người con trai này vừa khiến cô cảm thấy yêu mến lại vừa khiến cô có cảm giác đau đớn không thể lí giải.

"Son......" Hye Jin trả lời như một phản xạ nhưng ngay lập tức đã bị một đồng nghiệp khác tên Min Ji nhanh tay bịt miệng lại nói thay vào "Là Son Tae Il"

"Họ Son à? Nghe kì vậy?" Ga Eul nhíu mày suy nghĩ. Mọi người gần như nín thở nhìn Ga Eul.

"Thôi nào. Em mau xem ảnh đi!" Hye Jin nhanh tay mở tập ảnh ra để trước mặt Ga Eul rồi lật hết trang này đến trang khác giới thiệu tất cả mọi người, rồi những tòa nhà họ đã thiết kế, những nơi họ đã từng đến. Ga Eul nhìn chăm chăm vào cuốn album nhưng không thể nào tập trung vào những điều Hye Jin đang nói. Bây giờ trong đầu cô chỉ quanh quẩn một hình ảnh quen thuộc mà cô không thể nhớ ra. SonTaeIl– cái tên lạ hoắc nhưng tại sao gương mặt lại thân thuộc đến thế? Tại sao mọi người lại không vui khi nhắc đến người ấy?

Và đó là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top