Chương 102
Lúc Đường Việt Manh từ từ tỉnh lại, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, vô số lần kinh nghiệm xuyên qua nói cho nàng biết, mỗi lần xuyên qua không phải bị hắc hắc hưu hưu sắp chết thì chính là đang trên đường chuẩn bị tìm chết, đương nhiên là cái sau chiếm đa số, cũng may trên cơ bản là chết kiểu này luôn tương tự nhau, đơn giản chỉ có hai loại, treo cổ tự tử cùng nhảy lầu, vì thế lần này nàng rốt cục học ngoan , khi ý thức được mình sắp tỉnh lại, liền lập tức bắt lấy cái gì có thể bắt.
Mềm nóng nóng, trong bóng loáng dẫn theo cứng rắn gì đó, hình như là kén, Emma, đây là cái gì? Sau đó một thanh âm thiếu nữ nhu nhu tinh tế vang lên, ngữ khí tràn đầy quan tâm, "Tẩu tử, ngươi tỉnh rồi, Tam ca, mau tới, tẩu tử tỉnh rồi." Một trận tiếng bước chân vang lên, sau đó là một tiếng nam trầm thấp, "Tiểu muội, ngươi chiếu cố tẩu tử trước đi, ta lấy canh cá ở phòng bếp đến, thừa dịp nóng ăn cho nó ngon." "Hảo."
Đường Việt Manh chậm rãi mở mắt, nàng nằm trên một cái giường, đệm chăn trên giường tuy coi như dày, nhưng là làm bằng vải thô, bên giường có một ngọn đèn nửa mới nửa cũ, ánh đèn heo hắt, nương theo ngọn đèn mỏng manh, nàng đánh giá chung quanh một chút, đây là một gian phòng ở không lớn, thu thập coi như sạch sẽ, bố trí mộc mạc, đồ dùng coi như đầy đủ, nhìn ra được đây là một hộ miễn cưỡng có của ăn của để.
"Tẩu tử, tẩu có khỏe không." Thanh thúy thanh âm vang lên, là thiếu nữ lúc trước nói chuyện, Đường Việt Manh chuyển mắt, đây là một nữ hài tử thanh tú gầy yếu, xem tuổi nhiều nhất mới mười lăm mười sáu, một tay bưng cốc trà, tay kia thì bị nàng cầm chặt, mãn nhãn thân thiết, thấy Đường Việt Manh nhìn mình, vội vàng đưa cốc trong tay cho nàng.
"Tẩu tử, uống chút nước ấm đi, hôm nay Tam ca đến bờ sông bắt cá, nấu chút canh cá, tẩu tử, đợi lát nữa tẩu uống vào bổ bổ thân thể đi, tẩu vừa mới mất..." Thiếu nữ bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên kinh hoảng, tựa hồ nói lời không nên nói, vội chuyển đề tài, "Tẩu tử, tẩu đã tỉnh, để muội tìm đại ca đến."
"Đừng đi , " thanh âm trầm thấp vang lên, một thiếu niên dáng người cao ngất diện mạo tuấn tú từ ngoài cửa vào, ánh mắt lại nặng nề, "tính Đại ca ngươi không phải không biết, bảo hắn đến, trừ bỏ mắng đại tẩu không cẩn thận thì chỉ là giải thích nhị tẩu không cố ý , thân thể đại tẩu vừa mới đỡ một chút, đừng làm tẩu ấy động khí ."
Nói xong nhìn Đường Việt Manh, trong giọng nói có quan tâm, "Đại tẩu, thân thể tẩu vừa khởi sắc, uống chút canh cá bổ bổ thân thể, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày đi, dưỡng tốt thân thể mới là điều quan trọng." Nói xong, bưng một bát canh cá nóng nghi ngút cho Đường Việt Manh.
Đường Việt Manh tiếp canh cá, trong lòng có chút động dung, hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, nàng đắp hai tầng chăn thật dày còn cảm thấy hàn ý tẩm cốt, người này cư nhiên còn đến sông phá băng bắt cá, thật sự là rất quan tâm nàng, "Cám ơn tam đệ, " Đường Việt Manh cảm kích nói, trên mặt non nớt của thiếu niên hiện lên một chút ngượng ngùng, "Đại tẩu, thừa dịp nóng ăn đi."
Đường Việt Manh từng ngụm từng ngụm uống canh cá, mặc dù có chút đạm lại dị thường ngon, bụng của nàng đã thầm thì kêu đói rồi, lúc này cảm thấy bát canh cá này thật sự là vô cùng mỹ vị, nàng xuyên qua nhiều nơi như vậy, ăn quen sơn trân hải vị nhiều, nay coi như đổi khẩu vị.
Nàng chậm rãi tiếp thu trí nhớ nguyên chủ, trong lòng nghĩ nguyên chủ rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, sao hai người kia đều biểu hiện căm giận bất bình như vậy, nguyên chủ này kêu Chân Nương, mười lăm tuổi gả làm vợ cho Lâm gia- Lâm Đại, trong lòng Đường Việt Manh thầm mắng, quả thực là tàn phá thanh thiếu niên a, nàng nhớ mười lăm tuổi nàng còn đang học cấp hai, đang ở cái giai đoạn ngây thơ không biết, vậy mà Chân Nương đáng thương này đã gả làm vợ người rồi .
Lâm gia coi như nhà giàu có, nhiều thế hệ đều mở cửa hàng nhỏ, tuy cuộc sống không tính đại phú đại quý, nhưng cũng là không lo ăn mặc, Lâm Đại cưới vợ năm hai mươi tuổi, trên có phụ mẫu lớn tuổi nhiều bệnh, dưới có một ấu đệ cùng nhược muội, Lâm Đại mở cửa hàng, cả ngày bận rộn không có thời gian chiếu cố người nhà, vì thế Chân Nương phải dùng đôi vai nhu nhược của mình gánh cái nhà này, nàng hiếu thuận với cha mẹ chồng, đối xử tử tế với đệ muội, săn sóc tướng công tỉ mỉ, là dâu hiền mười dặm bát hương đều khen ngợi.
Nhưng gian khổ bên trong chỉ có mình Chân Nương biết, mỗi ngày trời chưa sáng nàng đã phải rời giường bận việc nấu ăn, giặt quần áo thu thập trong nhà, nấu nước bón phân dưỡng gà uy trư, còn phải may vá quần áo, tiêu hơi nhiều ở đâu là sẽ ảnh hưởng đến kinh tế trong nhà, mỗi đêm bận đến canh ba mới có thể hơi nghỉ ngơi, nhiều năm như vậy, toàn bộ quần áo của Lâm phụ Lâm mẫu, Lâm Đại Lâm Nhị Lâm tam còn có lâm tiểu muội đều là một tay nàng may, đồng thời nàng còn tỉnh ăn kiệm dùng, tích góp từng chút bạc lo cho việc hôn nhân của Lâm Nhị cùng Lâm tam.
Đường Việt Manh có chút nghi hoặc, Chân Nương gả đến Lâm gia cũng được mười năm , nay gia cảnh giàu có, Lâm Nhị hai mươi, con dâu Triệu thị đã vào cửa một năm, Lâm tam sắp mãn mười tám, lâm tiểu muội cũng đã mười lăm, đệ muội đã trưởng thành, gần đây trong nhà còn thuê một lão ma ma chuyên giặt quần áo nấu cơm, cha mẹ chồng hỉ , đệ muội tri kỷ, vợ chồng tình thâm, nàng xuyên qua đây làm cái gì? Có phải hệ thống đại nhân lầm không a?
trong lòng Nàng nghi hoặc, trên mặt cũng không hiện, uống xong canh cá, nhợt nhạt cười, "Tam đệ, tiểu muội, cám ơn các ngươi, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Lâm tam cùng lâm tiểu muội liếc nhau, trong lòng kinh ngạc đại tẩu bình tĩnh như thế, lại thầm nghĩ có lẽ đại tẩu suy nghĩ cẩn thận rồi, không khỏi cao hứng trăm miệng một lời: "Đại tẩu, tẩu hảo hảo nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại đến thăm tẩu."
Đường Việt Manh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thấy nơi nào đó trên người loáng thoáng đau , nàng khẽ nhíu mày, nhưng vào lúc này một giọng nữ réo rắt thảm thiết nói: "Thực xin lỗi, hại ngươi vất vả ." Đường Việt Manh không chút sợ hãi, "Ngươi chính là Chân Nương đi, trong trí nhớ của ngươi, cha mẹ chồng hỉ , đệ muội tri kỷ, vợ chồng tình thâm, ngươi cần ta làm cái gì?"
thanh âm Chân Nương tràn ngập oán hận, "Chuyện ngươi nói là của một năm trước, hiện tại ta sống không bằng chết, nếu không phải vì đứa con đáng thương của ta, ta đã sớm không muốn sống, ta muốn quên đi chuyện một năm này, nhưng cuối cùng ta vẫn không quên được a, ta rất hận a, vợ chồng mười năm, đến cùng ta đã làm sai cái gì?"
Thanh âm giây lát thấp đi, tràn ngập cô đơn bi thương, "Nay con của ta mất rồi, ta cũng không muốn sống nữa, nhưng ta không cam lòng, ta muốn hai người đó trả giá đại giới cho con của ta, đây là bọn họ nợ ta."
Đường Việt Manh ừ một tiếng, nghe Chân Nương chậm rãi kể chuyện xưa của nàng, nguyên lai một năm trước đệ tức(yuna: em dâu) Triệu thị vào cửa sau, hết thảy trong nhà liền biến đổi, Triệu thị nói ngọt thận trọng, đối với yêu thích của cha mẹ chồng biết nhất thanh nhị sở, rất nhanh liền được bọn họ thích, tai lão nhân gia lại nhuyễn, dưới sự xúi giục như có như không của Triệu thị, dần dần bất mãn với tức phụ luôn im lặng làm việc cho một nhà bốn khẩu nhưng đã lâu không có con này, không lâu sau Triệu thị lại muốn ở riêng, vì thế cha mẹ chồng liền xuất ra mọi tích tụ mua một căn nhà ở phố đối diện, Lâm Nhị cùng Triệu thị liền chuyển vào đó sống.
Hai người chuyển vào không lâu, Lâm Nhị liền vào học trong huyện, hàng năm không ở nhà, Chân Nương thiện lương tuy biết rõ Triệu thị bất mãn với mình, nhưng cũng không làm khó, thường mang theo lâm tiểu muội đưa vài thứ qua, lúc nào cũng chiếu cố Triệu thị, Triệu thị cũng chuyển biến thái độ, bắt đầu thân thiết với Chân Nương.
Một ngày Chân Nương phát hiện mình mang thai , nàng gả vào Lâm gia đã mười năm vẫn không có con, cha mẹ chồng Lâm gia cũng có câu oán, vì thế tin tức nàng có thai làm cho cao thấp Lâm gia đều vui vẻ không thôi, Chân Nương mang thai sau có phản ứng thật lớn, cả ngày mệt mỏi vô thần, ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày chỉ có thể nằm trên giường.
nàng không yên lòng chỗ Triệu thị, Lâm Nhị đi xa, chỉ có Lâm thị lẻ loi một mình ở nhà, vì thế liền năn nỉ Lâm Đại thường xuyên qua chiếu cố một chút, đưa ít đồ dùng, Lâm Đại cũng đáp ứng, từ đó liền thường xuyên đưa ít đồ dùng qua, làm giúp Triệu thị chút việc nặng.
Đường Việt Manh cười lạnh, "Cô nam quả nữ chung một phòng, ngươi lại mang thai, không thể làm chuyện phòng the, ngươi đây là e củi khô bốc lửa không điểm thêm dầu đấy hả, không, ngươi là châm lửa đi, ta là nên chúc mừng ngươi tin tưởng nhân phẩm tiết tháo của chồng ngươi, hay là nên chúc mừng ngươi mang thai sau chỉ số thông minh giảm xuống hả?"
Chân Nương nhất thời trầm mặc, thật lâu sau chậm rãi nói: "Ngươi nói rất đúng, là ta gieo gió gặt bảo, nhưng là ta sai, vì sao lại trừng phạt con ta? Vì sao? Ta đến cùng làm sai cái gì?" Đường Việt Manh thở dài, "Sau đó?"
Lúc Chân Nương mang thai sáu tháng, thân thể dần dần tốt lên, cũng có thể đi lại nơi nơi, một ngày nàng cầm một giỏ trứng gà xem Triệu thị, lại phát hiện cửa phòng khép hờ , nàng có chút kỳ quái, đẩy vào, phát hiện tướng công mình cùng Triệu thị gắt gao ôm nhau, Chân Nương không thể tin được hai mắt mình, nàng lăng lăng đứng ở nơi đó, Triệu thị phát hiện sau, lập tức giữ chặt Chân Nương, muốn nàng nghe Triệu thị giải thích, nàng đang muốn hất tay Triệu thị, lại không kịp phòng bị Triệu thị đẩy ngã, té trên đất, đương trường đau ngất xỉu.
Chờ lúc Chân Nương tỉnh lại, đứa nhỏ đã không còn, nàng còn chưa kịp nói một câu, đỉnh đầu đã bị gán mũ ghen tị, thì ra lúc nàng hôn mê, Lâm Đại giải thích với mọi người Lâm gia là, hắn đi giúp Triệu thị làm chút việc nặng, Triệu thị không cẩn thận té ngã, lúc hắn giúp nâng Triệu thị, bị Chân Nương nhìn thấy, nàng ta như điên lên không nghe hắn cùng Triệu thị giải thích, lúc chạy ra ngoài không cẩn thận bị té ngã, đứa nhỏ liền mất, vì thế trừ bỏ Lâm tam cùng lâm tiểu muội, Chân Nương thành kẻ nghìn người sở chỉ, chặt đứt hương khói Lâm gia.
Đường Việt Manh hừ một tiếng, thật sự là cái tra, con mình không còn, chẳng những không thương tâm còn đi hại thê tử của mình, quả nhiên là sắc dục huân tâm, tinh trùng lên não, nghĩ nghĩ, "Ngươi chưa nói ra chân tướng hả?"
Chân Nương bi thương lắc đầu, "Không có bằng chứng, ai sẽ tin ta? Huống hồ loại chuyện loạn luân này một khi truyền ra, Lâm gia làm sao mà sống yên được nữa? tuổi tác Công công bà bà đã cao như vậy, còn có tam đệ cùng tiểu muội nữa, bọn họ đối ta như thân tỷ, ta không muốn để bọn họ biết đại ca họ vẫn tôn trọng cư nhiên là kẻ không chịu nổi như thế."
Đường Việt Manh lắc đầu, thở dài, "Ta hiểu được, ngươi yên tâm, ta sẽ hoàn thành chấp niệm của ngươi." Nàng nghĩ nghĩ cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, liền tinh tế suy tư, ni mã, đây không phải một quyển ngôn tình trọng sinh tình tiết cẩu huyết a? Hình như tên là "trọng sinh chi nữ xứng nghịch tập", đây chính là tình tiết trong sách a.
Cái Triệu thị kia trước trọng sinh cũng là đản không hay ho, dưới ánh sáng của nữ chủ Chân Nương, cha mẹ chồng không thích, đệ muội ghét , tướng công không mặn không nhạt, nàng ta sống nửa đời người, trước khi Lâm Nhị lâm chung, mới rốt cục biết được thì ra trượng phu của mình chưa từng yêu mình, người hắn yêu chính là tẩu tử Chân Nương của hắn, vì thế Triệu thị hoàn toàn hỏng mất , rồi sau đó nàng ta phát hiện mình trọng sinh , trọng sinh đến ngày đầu tiên gả vào Lâm gia.
mẹ nó, nguyên lai là nữ xứng trọng sinh nghịch tập nữ chủ, kết quả chính là nữ xứng thượng vị làm nữ chủ, nữ chủ lưu lạc thành nhân vật phản diện không hay ho hi sinh, Đường Việt Manh khó hiểu, nàng cảm thấy, tác giả này cùng Triệu thị đều là người tam quan bất chính(yuna: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan méo mó), là Lâm Nhị phụ bạc nàng ta, có bản lĩnh ngon thì đi mà dạy nam nhân của mình đi, Lâm Nhị cô phụ Triệu thị, muốn sửa thế nào thì sửa thế ấy, thật sự không được thì giết cũng liền thôi, dùng cái âm mưu quỷ kế này hại một nữ nhân vô tội thiện lương làm cái gì? Câu dẫn tướng công của nàng, còn hại chết con của nàng.
Triệu thị trọng sinh sau biết rõ toàn bộ kịch tình, bởi vậy nàng biết rõ yêu thích của cha mẹ chồng Lâm gia, cố ý lấy lòng đương nhiên rất hiệu quả, nàng ta hiểu tính cách nam chủ, câu dẫn lên cũng là ngựa quen đường cũ, ai nha, có điểm thú vị, nàng là xuyên qua giả gặp trọng sinh giả, không biết cuối cùng lộc tử thùy thủ(yuna: hươu chết về tay ai), hoa lạc nhà ai đây, haha..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top