Chương 2: Phấn chấn trở lại

Cảm giác của cuộc sống hiện tại đè nặng lên vai An như một tấm áo choàng bằng chì. Khi bước qua từng con hẻm, cô nhìn thấy những bóng dáng lom khom của người vô gia cư đang cuộn mình trong những tấm chăn bẩn thỉu, cố gắng tìm chút hơi ấm giữa đêm khuya lạnh lẽo. An tự nhủ rằng mình vẫn còn may mắn hơn họ, nhưng cảm giác đó không đủ để làm dịu đi nỗi buồn trong lòng cô.

Những suy nghĩ về cuộc sống hiện tại và tương lai khiến lòng cô như chìm sâu vào hố thẳm. An nhớ về mẹ, người đã từng là chỗ dựa duy nhất của cô. Dù cuộc sống cùng mẹ nghèo khó và vất vả, nhưng ít nhất cô luôn cảm thấy được yêu thương. Giờ đây, sống cùng bố và bà Nguyệt, An chỉ cảm thấy sự lạnh lùng và khinh miệt. Từng lời mắng mỏ, từng cái nhìn cay nghiệt của bà Nguyệt khiến An cảm thấy mình như một kẻ xa lạ trong chính ngôi nhà của bố mình.

An bước qua một ngã tư, nơi ánh đèn đường chập chờn chiếu xuống mặt đường lấm lem bùn đất. Những chiếc xe máy phóng qua, để lại làn khói bụi mù mịt. An thấy những đứa trẻ bán vé số đứng ở góc đường, đôi mắt chúng sáng lên khi có khách qua đường. Những hình ảnh đó khiến lòng cô chùng xuống, nhận ra rằng nỗi đau của mình không phải là duy nhất.

Khi đến gần ngôi nhà cũ kỹ của bố, An dừng lại trước cổng, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô tự hỏi liệu cuộc sống có thể thay đổi không, liệu cô có thể tìm thấy hạnh phúc trong tương lai không. Nhưng rồi, hình ảnh của Minh – cậu bé vô gia cư nhưng luôn lạc quan và tràn đầy hy vọng – hiện lên trong đầu cô. Những lời nói của cậu bé vang vọng trong tâm trí cô: "Dù khó khăn đến đâu, em vẫn tin rằng mỗi người đều có cơ hội để thay đổi cuộc sống của mình."

Cảm giác tuyệt vọng dần tan biến, thay vào đó là một tia hy vọng mới. An biết rằng cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng cô quyết định sẽ không từ bỏ. Cô sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ tìm cách để vượt qua mọi khó khăn và đau khổ. Và biết đâu, một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự?

An lặng lẽ bước vào ngôi nhà cũ kỹ, nơi từng tiếng nói vọng lại từ bếp khiến cô rùng mình. Bà Nguyệt, vợ của bố, đang đứng nấu ăn, tiếng dao chạm vào thớt đều đặn như nhịp đập của trái tim cô. Ánh mắt bà nhìn An luôn chứa đựng sự khinh miệt không giấu giếm. Bà Nguyệt không bao giờ chấp nhận An, và điều đó thể hiện qua từng cử chỉ, từng lời nói.

"Về rồi à? Ăn cơm chưa?" Giọng bà Nguyệt vang lên, lạnh lùng và xa cách.

"Dạ, con chưa." An đáp lại, giọng nhỏ nhẹ.

"Ra rửa tay rồi vào ăn. Đừng để bẩn nhà bếp của tao." Bà Nguyệt quay đi, tiếp tục công việc của mình, bỏ lại An với cảm giác cô độc quen thuộc.

An lặng lẽ bước vào nhà tắm, dòng nước lạnh giá chảy qua đôi tay nhỏ bé. Cô nhìn vào gương, thấy hình ảnh một cô gái trẻ với đôi mắt u buồn và mệt mỏi. Những vết bầm tím còn sót lại từ lần bà Nguyệt đánh đập hiện rõ trên làn da trắng nõn.

Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng. Bố của An, ông Quang, ngồi ở đầu bàn, lặng lẽ ăn cơm mà không nói lời nào. Ông luôn như vậy, trầm lặng và xa cách, như thể sự hiện diện của An là một gánh nặng không mong muốn. Chỉ có Dũng, anh trai cùng cha khác mẹ của An, là người duy nhất nói chuyện với cô.

"An, hôm nay em đi học có gì vui không?" Dũng hỏi, giọng anh ấm áp và đầy quan tâm.

"Dạ, cũng bình thường thôi anh." An đáp lại, cố gắng nở một nụ cười nhẹ.

Dũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của An. Anh luôn bảo vệ và chăm sóc cô như một người anh thực sự. Mỗi khi An bị bà Nguyệt mắng mỏ hay đánh đập, Dũng luôn là người đứng ra bảo vệ cô. Sự hiện diện của anh khiến An cảm thấy bớt cô độc và sợ hãi.

Sau bữa tối, An trở về phòng, ngồi xuống chiếc bàn học nhỏ bé. Ánh đèn bàn chiếu sáng một góc phòng, tạo ra một không gian ấm áp giữa căn nhà lạnh lẽo. An mở sách vở, cố gắng tập trung vào bài học, nhưng tâm trí cô cứ mãi nghĩ về những ngày tháng đã qua và tương lai mù mịt phía trước.

Đêm đó, An không thể ngủ được. Cô nằm trên giường, nghe tiếng gió rít qua khe cửa sổ, lòng đầy lo âu và bất an. Những suy nghĩ về mẹ, về cuộc sống hiện tại và tương lai khiến cô trằn trọc. Cô nhớ lại những ngày sống cùng mẹ, dù nghèo khó nhưng luôn đầy ắp tình thương.

Sáng hôm sau, An dậy sớm hơn thường lệ. Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua khe cửa sổ, chiếu những tia nắng đầu tiên lên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, cẩn thận để không đánh thức những người khác trong nhà. Không khí buổi sáng trong lành, mang theo một làn gió nhẹ làm lay động những chiếc lá ngoài vườn.

An bước ra ngoài, đôi chân trần cảm nhận cái lạnh của nền đất sớm mai. Cô hít thở sâu, cảm nhận không khí trong lành tràn vào phổi, cố gắng tìm lại sự bình yên trong lòng. Vườn nhà cô nhỏ, nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái. Những bông hoa dại mọc quanh sân tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, gợi nhớ đến những kỷ niệm êm đềm bên mẹ.

Dũng cũng đã dậy, đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, tay cầm cuốn sách mà anh thường đọc mỗi sáng. Ánh mắt anh lơ đãng dõi theo những trang sách, nhưng có vẻ tâm trí anh lại đặt ở nơi khác. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên và mỉm cười khi thấy An.

"Chào buổi sáng, An." Anh nói, giọng nhẹ nhàng và ấm áp.

"Chào buổi sáng, anh Dũng. Anh dậy sớm thế." An trả lời, cảm nhận sự quan tâm từ ánh mắt của anh.

"Em không ngủ được." An thú nhận, ngồi xuống bên cạnh anh trên chiếc ghế đá cũ kỹ. Những chiếc lá rơi rụng xung quanh tạo nên một không gian yên bình, tĩnh lặng.

"An, anh biết cuộc sống này rất khó khăn với em, nhưng anh luôn ở đây. Em không phải một mình." Dũng nắm lấy tay An, giọng anh trầm ấm và chân thành. Cảm giác ấm áp từ tay anh truyền qua tay cô, như chiếc đuốc rọi sáng con tim mục nát.

Cô nhìn vào mắt Dũng, thấy được sự chân thành và tình thương yêu mà anh dành cho mình. Dũng luôn là chỗ dựa vững chắc cho An, là người duy nhất trong gia đình này mà cô có thể tin tưởng.

"Anh Dũng, đôi khi em cảm thấy rất mệt mỏi và cô đơn." An nói, giọng cô run run.

"Anh biết." Dũng đáp lại, siết chặt tay cô hơn. "Cuộc sống không bao giờ dễ dàng, nhưng chúng ta phải mạnh mẽ để vượt qua. Em có thể dựa vào anh bất cứ lúc nào, An."

"Em cảm ơn anh, Dũng. Em sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn." An nói, giọng đầy quyết tâm.

Dũng mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy sự tin tưởng. "Anh tin em, An. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả."

An im lặng, chỉ khẽ gật đầu

"Hôm nay em có đến trường không?" Dũng lên tiếng, đập tan đi sự im lặng.

"Em có ạ!" An đáp lại.

"Ừm, vậy em tranh thủ vào ăn sáng rồi hẳn đi, hôm nay anh đi làm sớm, không đưa em đến trường được, xin lỗi nhiều nhé!" Dũng đưa tay xoa đầu An.

"Vâng ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top