chương 7: phá hư chuyện tốt
Cảnh báo: tác giả lại lên cơn, mong các bạn đọc vui vẻ ^^
Bỏ qua một bên, quay lại với Nobika bên này đã bước trên hành lang tới lớp học, phải nói thật may là hôm nay cậu đi sớm trường dĩ nhiên ít người cho nên cái màng lố lăng kia không bị quá nhiều người nhìn thấy nhưng chắc chắn việc này sẽ thành ngọn lửa bát quái mới cho hội dưa lê đây... haizz... nghĩ vậy cậu ảo não lại không phát hiện bóng người phía sau lưng, một lực đạo bất ngời kéo cậu vào lòng, tức khắc tay kia ôm eo cậu vội vã đưa vào một căn phòng trống gần đó khóa của lại, đẩy cậu vào gốc tường khóa cậu lại không cho thoát.
Rầm!
"đau quá!" tấm lưng nhỏ gầy mềm mại va mạnh vào tường khiến xương cốt toàn thân cậu chấn động, cơ thể chịu phải đau đớn từ cột truyền ra toàn thân và não bộ khiến cậu một trận tê dại, choáng cả đâu óc, môi đào bé nhỏ nhịn không được rên rỉ kháng nghị. Mắt hạnh tức giận trừng người trước mắt, dù cho cậu tức giận nhưng kết hợp với bộ dáng của cậu lúc này chẳng khác gì vật nhỏ bị người khi dễ kháng nghị xù lông, mà vật nhỏ cụ thể mà đương sự hình dung là mèo, ân, là một chú mèo nhỏ bị anh chọc xù lông sắp sữa cào người!
" sao em lại trốn anh, hửm?" nhìn tới biểu tình của cậu ren không nhịn được nhẹ giọng trêu chọc nói ra bất mảng của mình.
"hừ! tôi trốn anh khi nào? Tôi chính là ghét ai thì ghét tuốt! em trai anh bắt nạt em trai tôi, tôi không thích nói chuyện với anh!" thấy người trước mắt bộ dáng trêu ghẹo cùng tình cảnh mình lúc này chẳng khác tiểu nữ nhi bị Đăng Đồ Tử bắt nạt, hơn nữa khi nãy hắn không chút lưu tình đẩy cậu vào tường đau đến nhe rang trợn mắt mà hắn còn cười được, cậu chính là càng không muốn nhìn hắn! trong lòng thiếu niên ủy khuất mím môi đột nhiên nhìn đến ánh mắt mang tiếu ý của anh, bỗng ai đó cảm thấy suy nghĩ mình có chút không ổn... phi! Ông mới không phải nữ nhi gặp Đăng Đồ Tử, càng không thừa nhận mình có nữ nhi tâm! Càng nghĩ cậu càng bất mãng cố sức đẩy anh ra, giọng quát lớn hơn giọng cũng lạc đi.
"anh thả tôi ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút đ...um...!" đang muốn nói thêm thì đột nhiên một cảm giác mềm mại áp lên môi cậu, thành công nuốt hết mọi ngôn ngữ đi trái tâm tư mình của thiếu niên nhỏ bé đang dỗi hờn người khác. nụ hôn của anh bá đạo , đồi hỏi, xâm chiếm, cuống quýt, hàm răng trắng nõn của anh theo môi mỏng cắn nuốt cái lưỡi hồng đào thơm ngào ngạt, lại mềm mại ngọt ngào như kẹo bông nhỏ khiến người mê ly muốn mút lấy hút lấy tất cả thứ tươi đẹp ấy và cả không khí của cậu...
"...um...ư.ưm....an...ưm ưm...ha....dừ...ya..." thấy không khí hít thở không còn bao nhiêu, Nobika liều mạng đẩy người ra thế nhưng khí lực bé nhỏ của thiếu niên đang bị hút hết sinh lực làm sao sánh nỗi với tên ác bá to cao không ngừng hút sạch sinh khí cậu kia? Nobika chỉ có thể từ bỏ chống cự hai tay nắm lấy cổ áo anh, hai mắt ngấng sương nhìn anh như cầu xin tha thứ thế nhưng nó lại càng khiến dục vọng ai kia càng bị câu dẫn, một đường lấn tới càng bá đạo đoạt đi dưỡng khí của cậu. Nobika chỉ có thể không cốt khí thất thủ đầu hàng, nhận mệnh, ánh mắt càng là mê mang không biết là do thiếu dưỡng khí hay là bị hôn đến váng đầu rồi nữa...nói tóm lại quanh phòng tình sắc đại bạo!
Bịch! Cơ thể bị thiếu không khí trầm trọng, chân cậu nhũng ra khiến cậu ngã ngồi trên mặt đất, mông tiếp xúc thân mật với nền đất lạnh bang khiên cậu nhất thời "um!" một cái nước mắt lại ứ ra, càng đáng thương thế nhưng càng câu nhân, có biết không! Tên kia vẫn không buôn tha cậu đè cậu xuống đất mà hôn, đến khi tên ác bá này rốt cuộc cảm nhận bé yêu nhà hắn sắp tắt thở mới tiếc nuối thả ra, lưu luyến mà liếm sạch khoáng dịch trong suốt trên khóe môi đáng thương bị giày xéo, thỏa mãng nhìn khuôn mặt mèo con không còn xù lông mà ngược lại đỏ bừng, mắt hạnh ngấn sương mơ màng như lạc vào cõi mộng, cánh môi vốn hồng hào nay đã đỏ đến thiếu điều phúng ra máu, mi dài khẽ rung rung ngấn nước, má đào nho nhỏ hòa cùng da mặt đỏ như gất, thân thể vô lực trên đất thở hổn hển không còn sức chống cự, một bộ nhu thuận "tùy người khi dễ" khiến Ren kiềm lòng không đậu lại đè cậu ra, bất chấp vật nhỏ đáng thương yếu ớt ra sức ức hiếp một lần nữa...
"anh...ưm...đừng mà...ưm!" lấy lại chút thanh tỉnh Nobika đáng thương một lần nữa bị sói tấn công trong lòng ủy khuất vô cùng, thế nhưng trước bạo lực, mọi thế đều là hổ giấy thôi...
"ưm! Hỗn đản, háo sắc, anh làm gì...ư...ưm...không...Á...hức hức..." lần này Nobika thật sự chịu không nổi rồi tên kia cư nhiên...cư nhiên...sờ vào phía trong của cậu! hắn, hắn vậy mà dám...dám sờ hồng anh và...cánh đào của cậu! huhuhu tên hỗn đản, lại đi ức hiếp cậu...
"hức ưm, ư không...ưm" nghe thấy cậu nức nỡ kẻ kia hôn cậu một chút, rồi thả ra an ủi.
"bảo bối, ngoan, nghe lời, nha!" anh nói với giọng dụ dỗ, rồi yêu thương hôn hết khóe mắt, lông mày cậu, hai tay cũng không rãnh rỗi, dương đông kích tay, giải khai áo sơ mi của cậu làm hiện ra một mãnh trắng mịn tiêu hồn hơi hồng hào vì rơi vào tình sắc,người dưới thân dã mê mang...
Ren thấy thời cơ dã tới, lập tức hướng tới phía dưới phá giải phòng tuyến, tuy anh không biết tại sao Nobika lại giận anh thành như vậy nhưng thôi, cô bạn kia dã bảo " đầu giường cải nhau cuối giường hòa" mà, nhất định xong xui mọi thứ sẽ rõ ràng thôi a~(nhóc: chàng trai, bảo trọng nha)
.
.
.
.
.
.
Nói thật các bạn đừng trong chờ thì hơn a
.
.
.
.
Mị cực kỳ chong xáng á
.
.
.
.
.
.
"Deki-san, đợi mình với!!" một giọng nói cao vút vang lên bên ngoài cửa lập tức đập nát không khí lãng mạng trong phòng, khiến cả hai tỉnh táo khỏi mê tình...
" cậu sao lại đi nhanh như vậy? quay lại đã không thấy cậu đâu, mồ, thiệt là!" cô gái bất mãng dừng lại trách móc. không biết khéo làm sao hai người đứng trước của phòng kia, thành công đem "chuyện tốt" sắp thành của Ren phá nát thành cám, mà anh...haha sẽ có "quà an ủi từ vợ " a~
"Shizuka – san bây giờ tới có chút việc, gặp lại sau nha" Dekisugi giọng vẫn nhẹ nhàn nhưng lại mang chút bối rối và xa cách đối với Shizuka nói.
TMN, như thế nào lại là thằng em trai thối và con bánh bèo này nữa! Ren bây giờ cực lực cảm thấy từ sau khi Shizuka xuất hiện cùng em trai thì chuyện tốt của anh đều bị hai đứa này phá đám!
"nha? Cậu bận gì vậy? mình đi cùng nha!" Shizuka phấn khởi nói
" không cần, mình..." anh ngượng ngùng từ chối, vì anh chưa từ chối ai bao giờ
"a! sao tay cậu chảy nhiều máu vậy! mình đưa cậu xuống phòng y tế nha!" không đợi anh trả lời, cô ả liền ôm cánh tay anh
"không...không, mình..." anh không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu khi cô ôm lấy tay anh, cảm giác này anh chưa từng trải qua, lại đột nhiên nghĩ đến người luôn xuất hiện trong đầu anh thời gian qua, nếu cậu ôm lấy tay mình như vậy... đột nhiên ánh mắt anh dịu dàng đi rất nhiều, nhìn như ánh sánh mặt trời khiến Shizuka mê mẫn, lớn gan kéo anh đi
" vậy chúng ta đi, em sẽ bang bó cho anh ~" giọng dịu ngọt đến chán ghét, huênh hoang tự đắt, xưng hô thân mật làm kẻ vừa tỉnh mộng – Dekisugi và hai kẻ bị cắt ngang phía bên kia cánh của không hẹn mà cùng nghĩ : cô nàng này thiếu não à?(nhóc:là sai não!_3 ng:*gật đầu*).
Hai kẻ phá hoại đi rồi, nhưng không khí trong phòng lại vô cùng quỷ dị, rốt cuộc qua một hồi lâu, Ren mỉm cười nói
"chúng ta tiếp tục nhá, bảo bối ~" xong tay lại không thành thật mò xuống...
" mơ tưởng!" lúc này , người thiếu dưỡng khí rơi vào tình sắc, vô lực tùy người khi dễ - Nobika đã khôi phục thể lực, thoát khỏi cám dỗ, có sức , có lực một chân đá anh ra, đen mặt cười quỷ dị bẽ tay "răng rắc" đến gần anh
.
.
.
.
.
.
E hèm, bạo lực gia đình trẻ ngoan đừng học theo, vì lý do quá sức tàn bạo (tác giả lười rồi) tôi lược bỏ màng này ^ U ^
...
Một lúc lâu sau, người ta nhìn thấy Nobika quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, sau lưng là một học trưởng đáng thương mới bị "bạo lực gia đình" nằm đó không ai quan tâm
"haizz, thảm a~" một học sinh đi ngang nhìn thấy, thở dài, hình như đã nhìn quen, chỉ là cậu vẫn quăn ánh mắt thương hại với cái đầu heo của ai kia, rồi bỏ đi...
"đầu giường giận cuối giường hòa" gì chứ! CMN, ông nhất định cho nhỏ Shizika một trận! Ren bị phá hoại chuyện tốt hậm hực nghĩ, còn tại sao không nói Deki? Anh em a~ chung quy vẫn là đồng cảnh ngộ, anh không chấp!
Còn sau đó, có lẽ do trời(tác giả chột dạ) cảm thấy tội nghiệp Ren đáng thương bị bạo hành(âm mưu của con tác giả) đã cho Nobika gặp "quả báo" nguyên một xô nước ụp thẳng lên đầu, thế là nằm ba ngày ở nhà không dậy nỗi, thế nhưng vẫn không gửi đơn xin phép lên nhà trường lại cũng không bị phạt nha~
======hậu trường====
"Êu! Con kia, sao phá hoại chuyện tốt của ông!" Ren lăm le cây chổi chỉa vào Shizuka, mắt sắt lẽm nhìn cô.
"không phải a, là tác giả viết nha, tìm nhóc ấy mà hỏi á!" Shizuka vô tội chỉ qua tác giả
Nhóc "ai da, mị không biết cái gì cũng không lỗi của ta a, ta lương thiện không hố ai hết a ~" chớp vô tội, ta vô can nha~
Ren " ngươi lười thì có, ta vì ngươi bị vk đánh nè!"
Nhóc "Nobika! Cứu a!"
Nobika "muốn sao?hửm?" cười lạnh
Ren "dạ, không ạ, tác giả đại nhân, thỉnh đừng giận..." co ro nịnh nọt vk
Nobita "mama khi nào con mới gặp được Deki vậy? huhuhu nhớ quá!" khóc lóc nhìn nhóc
Nhóc "nha, cái này... chap sau thì sao? nha chap sau há" nhìn thấy Deki cười hài lòng rời đi.
Nhóc: ai tới an ủi tui đi đám này ức hiếp tui huhuhu!
p/s: coi như xì-poi chap sau đó nha~^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top