One-shot


1 giờ 5 phút sáng, cả căn phòng VIP trong một nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố vẫn còn vang vang âm thanh ồn ào, náo nhiệt của đương kim vô địch Demacia Cup 2016. Những cậu trai trẻ mang trái tim nhiệt huyết và lòng kiêu hãnh vĩ đại của tuổi 20 họp lại một chỗ. Thanh âm từng ly rượu chạm vào nhau cũng mở ra từng câu chuyện chưa bao giờ nói ra.

Họ đã cười như mấy thằng ngốc, nhưng chẳng biết là tên nào bắt đầu nghẹn ngào đầu tiên khiến cho cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, cuối cùng chỉ còn những động tác đưa tay lau vài giọt nước đang chực chờ rơi xuống ở khóe mắt.

Không phải chiến thắng đầu tiên và duy nhất mà họ giành được, nhưng tất cả biết rằng đây chính là chiến thắng cuối cùng mà đội hình này đạt được cùng nhau.

"Why you cry? Babodeul... (Mấy tên ngốc...)". Hyukkyu nhìn cả đội, cười gượng gạo nói. "Don't cry, EDG don't cry!"

Anh tiếp tục đưa mắt nhìn về phía Meiko đang ngồi ở góc đối diện. Hôm nay em có vẻ trầm ngâm hơn thường ngày, dù đã rất cố gắng tỏ ra mình vẫn là con thỏ hiếu động và nhanh mồm nhanh miệng.

Meiko là người duy nhất không rưng rưng khóc. Khi này em chỉ ngồi đó, dùng đũa bới bới thức ăn còn trong bát một cách vô thức.

2 giờ 30 phút sáng, cả đội về ký túc xá, bữa tiệc ăn mừng (và cả chia tay) kết thúc trong một mớ cảm xúc ngổn ngang mà mấy cậu trai của tuổi 20 chưa thể biết cách để mà sắp xếp lại cho ổn thỏa.

Trong quá trình trưởng thành của sau này, đôi khi nhớ lại, có lẽ họ sẽ phì cười, rồi tự nói rằng bản thân thật quá lố, đàn ông chia cách nhau ra không đến nỗi phải buồn bã đến thế. 

Nhưng biết sao được, dù gì hiện tại của chỉ là những thằng nhóc chưa nếm đủ mùi vị cuộc đời, mỗi ngày đều sánh vai cùng những người gọi là "đồng đội" suốt 24 tiếng đồng hồ để điên cuồng theo đuổi lý tưởng mà bản thân xem là cao cả.

Dù sao họ cũng chỉ mới hai mươi mấy thôi mà.

Sau khi rửa mặt và tắm với nước nóng vì không chịu nổi mùi rượu trên người, Hyukkyu ngã lưng xuống nệm. Cả căn phòng lúc này như tách biệt khỏi thế giới ngoài kia, không ánh sáng, cũng chẳng có âm thanh.

Hyukkyu lại không thể ngủ, có lẽ vì uống quá nhiều, có lẽ cũng vì muốn tỉnh táo để hít thở bầu không khí trong căn phòng này nhiều thêm chút nữa trước khi nói lời tạm biệt.

Trong lúc Hyukkyu tự nằm ngơ người nhìn trần nhà, cánh cửa phòng của anh đột nhiên được mở hé ra. Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào tạo thành một đường sáng chiếu thẳng xuống sàn nhà.

Tiếp sau đó là bước chân rón rén của người nọ bước vào. "Cạch", cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối.

Không cần nhìn rõ, Hyukkyu cũng biết cái người vừa bước vào và đang trèo lên giường của mình là ai.

"Sao em chưa ngủ, Meiko?". Anh hỏi bằng cái giọng chậm rãi và nhẹ nhàng thường ngày.

Meiko không đáp, em chỉ ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh.

Dù không có ánh sáng, nhưng Hyukkyu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Meiko đang nhìn mình, nó khiến một nửa bên mặt trái của anh bắt đầu nóng lên. 

Mùi rượu trên người em thoang thoảng trong không khí quyện cùng mùi sữa tắm nhàn nhạt và dễ chịu trên cơ thể anh.

Có lẽ khi ở trong bóng tối, tất cả giác quan của con người đều trở nên nhạy cảm hơn hẳn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, căn phòng chỉ còn tiếng thở đều đều của hai cậu bạn chẳng hề nhỏ nhắn gì đang nằm chen chúc với nhau trên cái giường bé tí.

Cho đến khi Meiko đột nhiên nhích gần hơn về phía Hyukkyu, em ôm lấy cánh tay anh, rồi vùi mặt lên vai anh như một con mèo nhỏ.

Hyukkyu thoáng giật mình vì nhiệt độ từ Meiko, khi này anh mới nhận ra bàn tay của em đang lạnh cóng. Hyukkyu dùng tay còn lại của mình đặt lên tay em, dịu dàng xoa xoa để truyền cho em tí nhiệt độ từ tay mình.

"Anh có thể đừng quay về Hàn Quốc được không?". Meiko dùng vốn tiếng Anh bập bẹ của mình kết hợp với vốn tiếng Hàn nghèo nàn để nói trọn vẹn một câu.

Hyukkyu lặng đi vài giây, rồi nói: "Nhưng không phải em đã nói sẽ không giữ anh lại, để anh trở về quê hương..."

"Em hối hận rồi". Meiko cắt ngang lời Hyukkyu. "Nếu em nói anh đừng đi, anh sẽ ở lại đây chứ?"

Hyukkyu không đáp, cho đến khi anh cảm nhận được cả người Meiko đang run nhẹ lên.

Em khóc.

Em đã cố gắng không rơi một giọt nước mắt nào khi ở nhà hàng, cố gắng tỏ ra mình chẳng sao cả trước mặt anh trong suốt những ngày qua, vì em muốn bản thân ở trong những đoạn ký ức này của anh vẫn là một Điền Dã, một Meiko, một support mạnh mẽ và trưởng thành nhất.

Nhưng làm sao có thể chịu nổi chứ? Lòng em cứ đau âm ỉ kể từ ngày anh nói rằng anh sẽ rời đi. Có lúc em cảm thấy như mình không thể thở nổi, thấy mình như rơi vào một hố sâu không thấy đáy, đen kịt và đặc quánh.

Em sợ rằng dù em có cố gọi Kim Hyukkyu bao nhiêu lần đi nữa, thì đổi lại vẫn chỉ là cái quay lưng từ anh, thay vì một cánh tay chìa xuống và kéo em lên như em mong cầu. Vậy nên em chọn im lặng, như thể dù anh quyết định như thế nào, dù anh làm gì, dù anh ở đâu thì em cũng chẳng bận tâm.

Nhưng rồi cuối cùng, Meiko vẫn phải đầu hàng.

"Mỗi ngày em đều cầu nguyện rằng anh sẽ ở lại, có thể không phải vì em, nhưng chỉ cần anh không rời đi".

"Em ghét những người ích kỷ."

"Nhưng anh ơi, em đang trở thành một tên ích kỷ đáng ghét và mơ mộng điều viễn vông ".

Meiko vừa sụt sùi vừa nói không ngừng, dường như em muốn bộc bạch hết những điều em chôn sâu dưới tận đáy lòng bấy lâu nay, đem phơi bày cho anh thấy sự ích kỷ của em, và cả sự yếu đuối khó thấy của em nữa.

Hyukkyu xoay người, ôm trọn Meiko vào lòng, dịu dàng dỗ dành sự vỡ oà của em.

Tóc của em cọ lên mũi anh. Hyukkyu hít một hơi thật sâu, thơm quá, vẫn là mùi dầu gội mang cái cảm giác như đứng trước thảo nguyên rộng lớn.

Hyukkyu đột nhiên nghĩ: "Không biết ngày mai tỉnh dậy, thì lần tiếp theo được ngửi thấy mùi hương này sẽ được tính bằng bao nhiêu năm đây? Hay là cả một đời nhỉ?"

Ngay khi dòng suy nghĩ đó hiện lên trong tâm trí, những cơn đau cũng len lỏi trong lòng Hyukkyu, chúng giống như bám rễ vào nơi sâu nhất từ lâu, chờ đợi thời cơ để đâm chồi vươn lên.

"Meiko có biết trên thế giới này có những loài động vật có chuyến di cư hồi hương không?". Hyukkyu nói một cách chậm rãi, tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên lưng em như đang kể chuyện trước khi ngủ cho một bạn nhỏ.

"Khi chúng trưởng thành, chúng sẽ đi ngàn dặm xa xôi, bơi cả nửa vòng thế giới để đi đến những nơi mới. Thế rồi vào giai đoạn nhất định của cuộc đời, chúng sẽ quay ngược dòng, trở về nơi chúng được sinh ra. Đó lại là quãng đường của ngàn dặm xa xôi".

"Con người đôi lúc cũng vậy, Meiko à."

Người của Meiko vẫn còn run run, nhưng có vẻ em đã bình tĩnh hơn nhiều.

Cái ôm của Hyukkyu dần siết chặt hơn nữa, như thể muốn cùng em hoà làm một, muốn quấn quýt lấy em như cách mấy nhân vật trong game hay làm, muốn ở bên em.

Nhưng ở trên đời này, không phải bất cứ chuyện gì chỉ cần bản thân muốn là có thể có được.

Ít nhất anh cũng đã có được thứ tình yêu đẹp đẽ và ấm áp từ em như anh luôn mong mỏi, và em cũng thế.

Cho dù tình yêu này rồi cũng sẽ là một phần cũ kỹ của tuổi trẻ năm 18, 20 tuổi.

Hyukkyu hôn lên tóc của Meiko. Đáng lẽ phải cảm thấy ngọt ngào biết bao, vậy mà giờ đây cả hai chỉ thấy lòng nặng nề như chất chứa hàng trăm tảng đá lớn.

"Về nhà là tốt nhất. Về nhà sẽ có đồ ăn ngon, có người thân, có bạn bè, có rất nhiều thứ mà ở đây không có. Em hiểu mà, anh Hyukkyu". Meiko nhỏ giọng nói như không muốn anh nghe thấy. "Em từng mong mình cũng sẽ trở thành nhà của anh. Nhưng khó quá...".

Khi ấy Meiko đã không biết rằng nước mắt cũng không ngừng lăn dài xuống đôi má của người con trai đang ôm em vào lòng.

"Em đã xây một toà thành trong lòng anh rồi, Meiko".

-

Meiko chậm rãi mở mắt, hôm nay em thức giấc trước khi đồng hồ báo thức kêu ing ỏi. Em nằm yên trên giường, ngước nhìn trần nhà. Mặc kệ trên mặt em chỉ toàn là nước mắt vì giấc mơ lúc nãy.

Em đã quen rồi, giấc mơ về đêm hôm ấy cứ lặp đi lặp lại vô số lần suốt 8 năm qua. Có khi nó biến mất thật lâu, nhưng rồi cũng sẽ đột ngột quay lại mà không gì có thể ngăn cản được.

Năm ấy Kim Hyukkyu cũng xây lên một toà thành kiên cố trong tim của Điền Dã 18 tuổi. Dù nắng mưa, gió bão ngần ấy năm, vậy mà toà thành ấy vẫn đứng sừng sững ở đó, trở thành khu vực bí mật mà em bảo vệ cả đời.

Meiko cầm điện thoại, những tin nhắn lập tức hiện lên sau khi em mở khoá màn hình.

"Good night, good morning, good evening, Meiko".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top