11
Đây là lần đầu tiên sau lễ tốt nghiệp Điền Dã gặp lại Trương Dương, cũng là lần đầu tiên gặp mặt sau khi hai người chia tay. Trương Dương vẫn anh tuấn như lúc trước, cách ăn mặc thể hiện đẳng cấp, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại cầm theo túi công văn, hiển nhiên là một bộ dáng trí thức xã hội.
Sự kinh ngạc của Nhuế Xán lúc trước rất nhanh đã bị lửa giận che khuất, khẩu khí tức giận, "Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi". Xoay người kéo cậu rời đi.
Lúc này Trương Dương mới chú ý tới Điền Dã đang đứng bên cạnh, khuôn mặt đầu tiên là lộ ra kinh ngạc, sau là vui mừng như điên, tiến tới ôm lấy bả vai của cậu, kích động nói, " Tiểu Dã? Thật là em?".
Trương Dương dùng sức hơi mạnh, cậu khẽ nhíu mày đáp, "Đúng vậy, đã lâu không gặp". Một câu nói bình bình đạm đạm, không vui mừng giống như anh, cũng không có giọng điệu tức giận giống Nhuễ Xán, bình thản giống như ân cần hỏi thăm một người xa lạ.
" Tiểu Dã, anh tìm em đã lâu, anh nghe nói cha em đã. . . .". Dưới ánh nhìn trừng trừng của Nhuế Xán, hắn thức thời không nói nữa, vẻ mặt áy náy, "Anh xin lỗi. .".
Lúc biết được tin cha cậu qua đời đã là hai tháng sau, ngày đó anh vội vàng cử hành hôn lễ, vội vàng đi hưởng tuần trăng mật, khi trở về mới nghe các bạn học nói về chuyện của cậu, anh thật không ngờ cha cậu lại gặp tai nạn xe vào đúng hôm anh nói chia tay , lúc anh đến nhà để tìm thì nơi đó đã người không nhà trống, hỏi thăm các bạn học cũng không ai biết cậu đã đi đâu.
Điền Dã chỉ cười nhẹ, "Không cần xin lỗi, anh không nợ em gì cả".
"Đi thôi Điền Điền, nói chuyện với loại người như thế có gì tốt". Nhuế Xán bên cạnh chán ghét nhìn Trương Dương, kéo cậu xoay người đi.
Điền Dã cũng muốn rời đi , nhưng tay kia lại bị Trương Dương giữ chặt. Cậu nhíu mày quay đầu, hết nhìn anh rồi lại nhìn tay của hai người.
"Chúng ta nói chuyện được không? ". Trong ánh mắt Trương Dương mang theo khẩn cầu.
"Anh làm cái gì đấy, cậu ấy căn bản không muốn nói chuyện với anh, anh không nhận thấy à". Nhuế Xán tức giận hất tay Trương Dương ra, Trương Dương khiến cậu đã rất đau khổ, hơn nữa lại đúng lúc câu ấy tuyệt vọng nhất, cậu không biết miệng vết thương của Điền Dã đã hồi phục thế nào, nhưng cậu không muốn bạn mình lại tiếp tục chịu thương tổn.
"Anh. . . .". Trương Dương nghẹn lời, đương nhiên anh nhận ra Điền Dã vốn đã không muốn nói chuyện thêm với mình, nhưng nếu lần này để cậu đi, anh không biết đến bao giờ mới được gặp lại.
"Em thật sự không biết là giữa chúng ta còn có chuyện gì để nói, hẹn gặp lại". Điền Dã ngữ khí bình tĩnh, nói xong liền kéo Nhuế Xán xoay người rời đi.
Trương Dương định đuổi theo, di động lại đúng lúc này vang lên, là Mạc Khả Huyên gọi tới, không cần nghe anh cũng có thể đoán được, Mạc Khả Huyên gọi tới bảo anh về nhà .
Xuống xe buýt, Điền Dã thu lại nét cười nhàn nhạt trên mặt, dọc theo đường đi Nhuế Xán gần như muốn đem cả mười tám đời tổ tông của Trương Dương ra mắng nhiếc, cậu biết Nhuế Xán bất bình thay cậu, cậu ấy cảm thấy không đáng. Bởi vì không muốn Xán Xán phải lo lắng cho mình nên cậu chỉ có thể mỉm cười nói mọi chuyện đều đã qua, làm cho Nhuế Xán yên tâm. Kỳ thật gặp lại Trương Dương làm sao cậu có thể không có cảm giác, dù gì đó cũng là người mà cô đã từng yêu thương. Nhưng cảm giác đó lại không mãnh liệt như cậu tưởng, cậu còn nghĩ khi gặp lại anh cậu sẽ giống như Nhuế Xán trách móc anh thậm tệ, hoặc là vung tay tặng anh một cái tát, sau đó ung dung quay người đi, không nghĩ rằng thì ra mình có thể bình tâm cùng anh ân cần thăm hỏi, lại còn nói hẹn gặp lại. Vậy nên Điền Dã mới phát hiện, thì ra cậu cũng không hận Trương Dương lắm, vốn ở trong lòng cậu sớm đã sớm xem anh là người xa lạ.
Lúc trở về nhà, dì quản gia đã chuẩn bị xong cơm tối, thấy cậu trở về liền gọi vào ăn cơm, " Mau mau vô ăn cơm cho nóng đi con, dì dọn ra rồi đấy".
Điền Dã buông túi xách, lắc đầu nói, "Không ạ, cháu buồn ngủ lắm, đi ngủ một chút đã". Nói xong ngáp một cái đi về phía phòng ngủ.
Dì quản gia nghĩ là thân thể cậu không khỏe, đi theo vào, quan tâm hỏi, "Thân thể vẫn không thoải mái như vậy?".
Cậu quần áo cũng chưa thay, lập tức ngã nhào lên giường lớn, nhắm mắt lại nỉ non, "Tối hôm qua cháu ngủ không đủ".
"Vậy khi nào tỉnh dậy nhớ gọi dì nhé, để dì hâm nóng lại thức ăn cho". Thấy cậu bảo chỉ mệt mỏi đơn thuần, dì quản gia cũng yên tâm, trước khi ra ngoài còn không quên dặn dò.
"Dạ con cảm ơn dì .". Điền Dã mơ mơ màng màng đáp lại bà, không bao lâu liền ngủ khì.
Khi Hách Khuê trở về đã hơn chín giờ tối, nghe thấy tiếng mở cửa, dì quản gia từ trong nhà đi ra, đón lấy cặp tài liệu trong tay anh, "Tiên sinh đã về, cậu ăn chưa? Có muốn tôi chuẩn bị chút đồ ăn khuya không?".
"Không cần, Tiểu Dã đâu?". Trước đây lúc anh về toàn là cậu ra đón, hôm nay bỗng thay đổi, cảm thấy có chút không quen. Chẳng lẽ bởi vì chuyện cãi vã hôm qua nên cậu mới không ra đón anh, anh chau mày nghĩ.
" Cậu ấy đang ngủ". Dì quản gia nói.
"Ngủ ư, không thoải mái sao?". Anh nhíu mày hỏi.
"Vừa trở về liền đi ngủ, cơm tối cũng chưa ăn. Nói là tối qua ngủ không ngon".
Hách Khuê gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ. Điền Dã hơi nhíu mi, nhìn qua ngủ cũng không an ổn. Anh cúi người nhẹ nhàng gọi cậu, " Điền Dã à, tỉnh dậy, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp".
Điền Dã mơ hồ biết có người gọi mình, nhưng vẫn không thể mở nổi mắt, thì thầm, "Không đâu. . . Buồn ngủ lắm. . .".
Bộ dáng mơ màng đáng yêu của cậu khiến Hách Khuê rung động, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng đụng chạm, đợi cậu hé miệng liền đem lưỡi thâm nhập, ban đầu chỉ định hôn lướt qua, trong nháy mắt lại thay đổi ý định, hai tay không an phận do thám tiến vào trong chăn, sờ soạng. Từ lúc mới bắt đầu anh đã biết cậu có lực hấp dẫn với anh mãnh liệt đến cỡ nào, nhưng anh không muốn dùng cách này để đánh thức cậu, vì như vậy không nghi ngờ gì là sẽ khiến cậu càng thêm mệt mỏi.
Điền Dã bị nụ hôn và động tác của anh đánh thức, mơ mơ màng màng nhìn chồng mình trước mắt. Cảm giác được cậu đã tỉnh lại, nhớ tới mục đích vào đây, anh ra lệnh cho bản thân phải dừng lại, tựa đầu chôn ở gáy cậu, thầm giọng nói, "Đã tỉnh rồi à, trước hết ra ăn một chút rồi ngủ tiếp".
Điền Dã vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, nhắm mắt lắc đầu nói, "Em buồn ngủ lắm".
Hách Khuê mỉm cười điều chỉnh một vị trí thoải mái, giúp cậu ở trong lòng anh ngủ yên.
Trước khi ngủ, cậu mơ hồ nói, "Chỉ có được anh ôm mới khiến em an tâm ngủ. . .". Nói xong cọ cọ đầu vào ngực anh, lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Giọng của cậu rất nhẹ, nói cũng không rõ ràng, nhưng Hách Khuê lại nghe rất rõ, khóe miệng mỉm cười thỏa mãn, cúi người hôn lên trán cậu, thấp giọng nói, "Ngủ đi".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top