Chương 5-Ánh sáng sau cơn bão

Ngày thứ ba mươi mốt, ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên khuôn mặt của Kei. Reyn vẫn ngồi bên cạnh, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Anh thiếp đi trên ghế, tay vẫn nắm lấy tay Kei.

Một tiếng động nhẹ vang lên. Reyn giật mình tỉnh dậy, và khi nhìn về phía giường, anh thấy đôi mắt của Kei chậm rãi mở ra.

"Kei!" Reyn kêu lên, vội vàng cúi xuống, đôi mắt sáng bừng như chưa từng có.

Kei nhìn anh, ánh mắt mơ hồ, giọng nói yếu ớt như làn gió: "Reyn... tôi... đây là đâu?"

"Em ở bệnh viện," Reyn trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không ngăn được sự run rẩy trong giọng nói. "Em ngất trên đường, tình trạng rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói... suýt nữa em không qua được."

Kei im lặng. Cậu quay mặt đi, ánh mắt đầy mệt mỏi và u uất. "Tại sao anh lại ở đây?"

Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm vào tim Reyn. Anh cắn chặt răng, gục đầu xuống, cố giữ bản thân không bật khóc. "Vì tôi không thể để em rời xa tôi... Không phải một lần nữa."

Kei không trả lời. Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top