Chương 8
Trong đó Shisui cho rằng Sakura quá năng động và muốn cướp đi một phần năng lượng tươi sáng của cho riêng mình.
Và Sakura, à, đã cho Shisui một lời nói dối trắng trợn.
Khi còn là một đứa trẻ, Shisui tin rằng mình là một trong những Người không có dấu ấn, không có dấu ấn linh hồn ngay cả khi năm tháng trôi qua và anh lớn lên. Điều đó làm anh thất vọng nhưng cứ đắm đuối mãi cũng chẳng ích gì khi Đại chiến nhẫn giả lần ba đang diễn ra. Nhưng khi Shisui lên tám và vài tháng sau đó, anh nhận được cảm giác nóng rát ở cổ tay bên trong bên trái, để lại cái tên 'Haruno Sakura'.
Không cần phải nói, Shisui đã rất phấn khởi.
"Hôm nay trông cậu có vẻ hạnh phúc" Itachi năm tuổi nói với anh vào một buổi chiều khi họ đang đi trinh sát khu vực. Đó là một trong những ngày hiếm hoi khi cuộc chiến không quá tàn khốc và họ ẩn mình trong tán cây, Shisui mài giũa kunai và Itachi đang băng bó cánh tay.
Shisui liếc nhìn "Thật à?"
"Ừ" Itachi gật đầu "Cậu liên tục huýt sáo."
"Chà, Itachi-chan" Shisui nói khi ném một chiếc kunai mới mài vào cậu bé "việc hạnh phúc khi có một người bạn tâm giao là điều bình thường, phải không?"
Đúng như dự đoán, Itachi dễ dàng bắt được vũ khí và nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc "Nhưng dù sao thì cậu cũng không có."
"Bây giờ tớ đã có tri kỉ!"
Itachi chớp mắt "Thật?"
Đối với shinobi, thông lệ là che dấu linh hồn của họ để tránh kẻ thù biết ai là người yêu của họ và sử dụng làm mồi nhử trong trận chiến. Bạn tâm giao có nghĩa là điểm yếu, bởi vì người ta có thể phát điên khi cố gắng bảo vệ người bạn tâm giao của mình và rơi vào trạng thái trầm cảm sau cái chết của họ. Nhưng kết quả đó chẳng là gì so với hậu quả mà tộc Uchiha phải đối mặt khi mất đi tri kỷ của mình. Đã có rất nhiều trường hợp một tộc nhân tộc Uchiha trở nên điên loạn và cuồng máu sau khi mất đi tri kỉ của mình, một số còn tồi tệ hơn nhiều so với cái chết.
Đó là lý do tại sao tộc Uchiha cố gắng hết sức để che giấu dấu ấn linh hồn của mình chỉ để bảo vệ số phận và chính họ.
Nhưng Shisui tin tưởng Itachi. Họ là đồng đội - thậm chí là anh em họ - và anh coi người thừa kế gia tộc giống như em trai mình. Những quy định như vậy không áp dụng với anh và thật vui mừng, Shisui đã tháo băng quấn quanh cổ tay trái vào sáng hôm đó.
Tò mò, Itachi nhảy từ trên cây xuống bên cạnh anh, cúi xuống đọc tên viết trên da anh.
"Và?" Shisui hỏi, nhìn vào dấu ấn tâm hồn của anh một cách trìu mến "Đó là một cái tên đẹp, phải không? Sakura. Giống như hoa anh đào vậy!"
Những ngón tay mảnh khảnh của Itachi chọc vào làn da được đánh dấu như thể không tin nổi và Shisui ngước nhìn chỉ để thấy sự hoài nghi khắc trên khuôn mặt của người trẻ hơn.
"Hãy tha thứ cho tớ nếu tớ sai nhưng... đó có phải là 'Haruno Sakura' không?"
Shisui háo hức gật đầu lên xuống. "Ừ, Itachi-chan. Là nó đó"
Trong một lúc, Itachi im lặng và bất động. Sau đó, anh đưa cánh tay phải của mình ra và bắt đầu tỉ mỉ gỡ bỏ lớp vải quấn quanh nó, gần như nhét nó vào dưới mũi Shisui ngay khi nó lộ ra.
Phải mất một lúc Shisui mới có thể nói được và khi anh làm vậy, những lời nói thoát ra khỏi miệng anh nghe như bị bóp nghẹt.
"Chúng ta có cùng một người bạn tâm giao?"
Itachi chỉ ngây người nhìn anh trả lời.
"Không, không, chờ đã, điều này có khả thi không?" Shisui nhấn mạnh, dang hai tay ra trước mặt, lòng bàn tay hướng lên trên để nhấn mạnh quan điểm của mình. Một ý niệm thoáng qua trong đầu anh và anh nuốt khan "Giống như, chúng ta gắn bó với cùng một cô gái và điều đó có nghĩa là chúng ta cũng gắn bó với nhau phải không? Không phải điều đó... không phải là nó lộn xộn sao-"
"Tớ không nghĩ như vậy, Shisui" Itachi ngắt lời, rõ ràng là sửng sốt khi nghĩ đến việc có một người họ hàng gần gũi như một trong những người bạn tâm giao của mình "Chúng ta không ghi tên nhau trên cơ thể, phải không?"
Trong một tích tắc, sự im lặng đầy kinh hoàng bao trùm, sau đó hai chàng trai bắt đầu điên cuồng tìm kiếm bản thân chỉ để xác nhận rằng tên của họ không được xăm trên cơ thể nhau. Áo sơ mi được cởi ra một cách không khách sáo, âm thanh cởi quần áo xộc xệch trong không khí và Shisui thấy mình đang sử dụng sharingan để quét một cách tuyệt vọng cẳng tay, thân, chân và từng inch da lộ ra ngoài. Anh thậm chí còn lén nhìn Itachi vài lần chỉ để đảm bảo rằng tên của anh không bị in sâu vào cơ thể Itachi.
Cảm ơn các nhà hiền triết .
Anh không phải là người đồng tính.
Anh cũng không loạn luân.
Tuy nhiên, đó có thực sự là loạn luân khi cả hai đều là nam giới về mặt sinh học, nghĩa là họ không thể sinh sản?
Câu hỏi khiến anh rùng mình, anh nhanh chóng kéo áo qua đầu và mặc quần áo, Itachi cũng làm như vậy một lúc sau.
"Hãy coi như chuyện đó chưa từng xảy ra đi," Shisui đề nghị sau vài phút im lặng suy ngẫm. Người bạn đồng hành của anh nhanh chóng gật đầu đồng ý, sự bối rối hiện rõ trong tư thế phòng thủ của anh "Nghiêm túc đấy, Itachi-chan, tại sao cậu lại phải nói những điều như vậy ?"
Itachi chỉ nhìn anh một cách buồn bã "Cậu đã nói trước rồi. Và đó là một khả năng."
"Đó chỉ là một khả năng vì cậu đã đề cập đến nó!" Shisui rít lên, vẫy tay buộc tội cậu bé đang lúng túng né tránh anh "Và tớ nói nó như một trò đùa. Một trò đùa, cậu nghe thấy không? Tớ không mong đợi cậu nói, ugh , hãy nghiêm túc xem xét nó và gieo suy nghĩ đó vào đầu!"
Lại một khoảng im lặng nữa.
Sau đó-
"Suy nghĩ gì thế?" Itachi hỏi, lông mày nhíu lại bối rối "Tớ chỉ đơn giản là khám phá ý tưởng của cậu về việc chúng ta vô tình gắn kết với nhau thông qua tri kỉ của chúng ta-"
Loạn luân , tâm trí Itachi đã cung cấp một cách hữu ích.
Thật kịch tính, Shisui nhét ngón tay vào tai để bóp nghẹt lời nói của Itachi.
"Đừng nhắc tớ nghe về điều đó!" anh rên rỉ.
Giọng nói của anh phát ra to hơn anh mong đợi và nó vang vọng khắp khu rừng. Shisui nhăn mặt tiếc nuối. Điều đó hẳn đã cảnh báo kẻ thù ở gần đó. Thận trọng, anh nắm chặt thanh tanto trong vỏ của mình, sharingan được kích hoạt một lần nữa khi anh lùng sục trên mặt đất xem có bất kỳ chuyển động đột ngột nào không, Itachi đi theo sau anh.
Khi không phát hiện thấy chuyển động nào, Shisui thở dài nhẹ nhõm và ngừng cầm kiếm. Không nói một lời, Itachi đưa cho anh một cuộn băng mà Shisui dùng để che dấu ấn linh hồn của mình một lần nữa, người trước đó đã quấn băng ở cổ tay của chính mình rồi.
"Cô ấy chắc chắn trẻ hơn chúng ta," Itachi nhận xét "Liệu chúng ta có thể gặp được cô ấy không?"
Shisui cau mày "Tớ chắc chắn hy vọng như vậy. Tớ đã muốn có một người bạn tâm giao từ lâu rồi," anh dừng lại trầm ngâm, nỗi buồn thoáng qua trước khi chìm vào sự cam chịu "Nhưng chúng ta là shinobi, Itachi-chan. Tương lai của chúng ta không được đảm bảo, đặc biệt là khi cuộc chiến này đang diễn ra. Tớ có thể chết trước hoặc cậu trước. Hoặc chúng ta có thể bị giết cùng lúc- ai mà biết được?"
"Cậu đang nói rằng chúng ta có thể sẽ không gặp cô ấy," Itachi nói thẳng thừng.
Shisui nhún vai "Có lẽ."
"Tớ muốn gặp cô ấy." Itachi ngồi phịch xuống cành cây và vung chân qua lại trong khi nhìn chằm chằm vào lớp đất bên dưới một cách chán nản "Tớ muốn."
"Vậy thì tốt hơn là nên sống sót"
"Nhưng nếu tớ chết, Shisui" Itachi quay lại nhìn anh đầy ẩn ý, sự chân thành phản ánh trong đôi mắt đen của anh "cậu sẽ chăm sóc cô ấy, phải không?"
Trước câu hỏi của anh, Shisui không khỏi thủ thỉ với em họ đang nhìn anh đầy mong đợi, chờ đợi câu trả lời. Sao mà quý báu thế. Hiền nhân ơi, sự trang trọng như vậy không nên thấy ở một đứa trẻ nhỏ như Itachi- nó thật đáng sợ. Nhưng Shisui cho rằng Itachi sinh ra đã như vậy, phải gánh gánh nặng làm con trai cả của Fugaku.
Có chút khó chịu, Itachi cau có nhìn anh "Đừng làm bộ mặt đó nữa."
"Mặt nào?" Shisui vừa hát vừa lè lưỡi trêu chọc anh "Tớ không biết cậu đang nói về cái gì, Itachi-chan."
Có một tiếng thở dài đau khổ "Xin hãy nghiêm túc một lần trong đời, Shisui," Itachi lặng lẽ nói. "Cậu có bảo vệ cô ấy hay không?"
Shisui âu yếm xoa đầu cậu "Tất nhiên là tớ sẽ làm vậy" anh hứa "Và tớ mong cậu cũng bảo vệ cô ấy khi tớ không thể."
Hài lòng với câu trả lời của Shishui, Itachi gạt tay anh ra và Shisui hét lên đau đớn. Liệu một đứa trẻ năm tuổi có thể có được sức mạnh lớn như vậy không? Mu bàn tay anh đau nhức vì cú đánh của Itachi, và anh bĩu môi ôm nó vào ngực. Quái vật.
Không dễ thương.
Anh chỉ có thể hy vọng rằng người bạn tâm giao của họ sẽ dễ thương hơn người em họ cáu kỉnh của anh.
Thật không may, vài năm sau Shisui đã được chứng minh là sai.
Nó giống như một sự bùng nổ của sắc độ. Khi cô gái tóc hồng đó bước vào văn phòng Hokage, thứ anh nhìn thấy là một vòng xoáy màu sắc, được vẽ sống động với những gam màu đậm và tươi sáng. Khí chất của cô tỏa sáng rực rỡ, giống như cả một lăng kính chiếu xuống cô, và hơi thở của Shisui nghẹn lại trong cổ họng anh.
Cô ấy trông giống như một nàng tiên vậy.
Làm thế nào một người có thể quyến rũ như vậy?
Và cũng đáng yêu nữa, Shisui cười khúc khích khi nhớ lại khung cảnh diễn ra trước mặt mình trước đó. Đứa trẻ tinh nghịch không thể nhầm lẫn và có vẻ như nó thích chọc tức người mẹ tội nghiệp của mình, nếu cách nó rên rỉ với người phụ nữ lớn tuổi là một dấu hiệu nào đó. Chakra của anh không thể không nhấp nháy thích thú trước màn hình. Cô ấy cũng nhạy cảm và thông minh, sử dụng chakra của mình để tìm hiểu đội ANBU của anh ấy ( liệu trẻ em thường dân có biết làm điều đó không?) và Shisui đã bị cám dỗ cuộn chakra của anh theo cô ấy để cố gắng đánh cắp một phần ánh sáng của cô ấy cho chính mình. Thay vào đó, anh khéo léo giơ nó lên để chào khi cô quay về phía anh và cười toe toét với anh một cách vui vẻ.
Lông mày anh nhíu lại trong sự suy ngẫm. Trẻ em dân sự ngày nay có tiến bộ đến thế không? Thông thường, kỹ năng cảm nhận luân xa có được là nhờ có đủ kinh nghiệm. Nhưng rồi việc cô chế nhạo Hokage hiện lên trong tâm trí anh, và Shisui nhớ lại mình đã giải phóng một phần charka chỉ để có thể giải phóng tiếng cười đang xây dựng bên trong mình.
Bây giờ đã cởi bỏ bộ trang phục ANBU của mình, Shisui bất cẩn nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác khi vội vã quay trở lại Khu nhà Sasuke để kể cho Itachi về những gì anh đã thấy ngày hôm nay. Anh ta tìm thấy người sau ở sân tập, ném kunai và shuriken vào các mục tiêu được ghim trên cây. Những vũ khí lao vút lên không trung và mỗi chiếc đều đánh trúng trung tâm một cách dễ dàng.
Anh ta phóng chakra của mình để thông báo sự hiện diện của mình mặc dù anh ta chắc chắn rằng Itachi đã cảm nhận được anh ta đang đến ngay khi anh ta bước qua cổng.
"Cạu về sớm đấy," Itachi nói khi anh bước đến một trong những mục tiêu và bắt đầu rút kunai mắc kẹt trên đó ra "Okāsan đang mong cậu không bỏ bữa tối lần nữa."
Nhún vai, Shisui đến giúp cậu bé chín tuổi tháo những vũ khí còn sót lại "Hokage-sama giải tán chúng tớ sớm hơn bình thường." Một nụ cười thích thú kéo dài trên môi anh, từ ngữ hình thành thành câu trong đầu anh"Nhưng cậu biết đấy, Ita-chan, hôm nay tớ gặp một cô bé rất thú vịvà chàng trai, cô ấy thật táo bạo! Đoán xem cô ấy đã làm gì!"
"Cô ấy đã đánh cắp trái tim của cậu à?" Itachi nhướng mày tò mò nhìn anh.
Shisui có thể coi câu hỏi này như một trò đùa nếu không phải vì sự nghiêm túc ẩn chứa trong đó.
"Ita-chan," Shisui há hốc miệng nhìn anh, đầy xúc phạm. Anh ta ném cho cậu bé hai chiếc shuriken và một thanh kunai mà anh ta lấy ra từ một tấm bảng mục tiêu bị lạm dụng "Cô ấy trạc tuổi Sasuke !"
Và Itachi, một cậu bé chậm phát triển về mặt xã hội, cau mày khi dễ dàng bắt được những lưỡi kiếm được ném ra. "Vậy thì cả hai chỉ cách nhau tám năm thôi. Đó không phải là khoảng cách tuổi tác lớn. Otōsan và Okāsan cách nhau 12 tuổi. Cậu chỉ cần đợi cho đến khi cả hai đều trưởng thành rồi mới có thể tán tỉnh cô ấy."
Cái gì?
Với vẻ bực tức giả tạo, Shisui đưa tay lên mặt " Ita-chan ," anh rên rỉ đầy kịch tính "Ai đã nhét điều vô nghĩa đó vào đầu cậu thế?"
"Izumi nói rằng việc một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ là điều bình thường dù khoảng cách tuổi tác của họ có lớn đến đâu, miễn là họ đã trưởng thành và họ làm điều đó vì tình yêu," Itachi giải thích, và Shisui chống lại việc ném anh ta xuống hồ lớn. nằm ở rìa của khu phức hợp, bởi vì thành thật mà nói, với tất cả những thiên tài của mình, Itachi thật cả tin đến nỗi thật đau lòng khi nhìn anh ta loay hoay với những chủ đề bình thường.
Dễ thương.
Và đồng thời, không dễ thương.
Anh ấy ghi nhớ trong đầu rằng sẽ đốt bất cứ cuốn sách nào Izumi đã đọc và chia sẻ với Itachi. Tiểu thuyết lãng mạn, không còn nghi ngờ gì nữa.
"Cậu chỉ đang cố gắng lôi kéo người bạn tâm giao của chúng ta về phía mình thôi phải không?" Shisui nói đùa.
Itachi vẫn im lặng nhưng có một tia sáng tà ác trong mắt anh và một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh.
" Nghiêm túc à ? Cậu thật không thể tin được," Shisui nhấn mạnh một cách không tin tưởng bằng một cái lắc đầu. Những lọn tóc đen của anh tung bay theo chuyển động, xõa xuống mắt và anh sốt ruột gạt chúng đi "Dù sao thì, về cô bé đó, tớ định nói rằng cô ấy đã chọc tức Hokage bằng cách chỉ trích ông ấy vì thái độ khinh thường phụ nữ của ông ấy và chakra của cô ấy, Ita-chan, lúc đầu nó rất yên bình và sau đó nó trở nên bạo lực, và là những đứa trẻ bình thường được đào tạo để làm điều đó? Ý tớ là, cô ấy có thể kiểm soát charka của mình khá tốt, cô ấy thậm chí còn sử dụng nó để dò tìm chúng tớ-cả một đội ANBU-và cô ấy cảm nhận được charka của tớ khi tớ thoáng lóe lên-"
Một cách không thương tiếc, Itachi còng vai anh, khiến anh hét lên vì ngạc nhiên "Thở đi," người thừa kế tộc Uchiha nói. "Cậu đang nghẹt thở đấy"
Shisui phẫn nộ kêu lên với anh, đưa tay xoa xoa chỗ đau mà Itachi vừa đánh "Tớ không có!"
"Đúng vậy. Và cậu sẽ hết hơi nếu tớ không ngăn cậu khóc lóc."
"Nhưng Ita-channn," anh hờn dỗi. "Cô ấy có mái tóc màu hồng!"
Sự hoài nghi khắc sâu trên nét mặt Itachi ngay cả khi anh bắt đầu nhét lưỡi kiếm của mình vào túi đựng vũ khí và cuộn giấy lưu trữ. "Và điều đó còn quan trọng hơn những gì bạn nói về việc Hokage-sama là một người ghét phụ nữ?"
"Tóc cô ấy màu hồng," Shisui lặp lại một cách khập khiễng.
"Shisui," Itachi thở dài và có chút thất vọng trong giọng nói, "anh vừa gọi Hokage của chúng tôi, lãnh đạo của làng chúng tôi, một người coi thường phụ nữ"
Rõ ràng, Shisui phớt lờ lời tuyên bố của Itachi "Cô ấy có đôi mắt màu xanh lá cây rất đẹp, Ita-chan! Rất đẹp. Và chakra của cô bé rất sặc sỡ, giống như cầu vồng và thái độ của cô ấy vô cùng quyến rũ-"
"Shisui" Itachi cố gắng ngắt lời nhưng cậu bé lớn hơn không chú ý đến.
" -cô ấy cũng dễ thương như Sasu-chan nếu không muốn nói là dễ thương hơn và Ita-chan, cạu có nghĩ Mikoto-obachan sẽ đồng ý để cô bé chơi với Sasu-chan không? Tớ nghĩ họ sẽ hòa hợp nhau khá tốt! Cô ấy thực sự rạng rỡ và như thể cô ấy khiến thế giới trở nên tươi sáng hơn rất nhiều! Sắc nét hơn và sống động hơn-"
Itachi gửi cho anh một cái cau mày hoài nghi "Cậu có chắc cô ấy không đánh cắp trái tim mình không?"
"Không" Shisui trả lời không ngần ngại với đôi mắt lấp lánh và nụ cười toe toét "Nhưng tớ muốn gặp lại cô bé ấy sớm."
Và Itachi buông ra một tiếng thở dài đau khổ khác khiến Shisui trẻ con phồng má.
Cô tiên tóc hồng nên cảm thấy vinh dự vì đã thu hút được sự quan tâm của anh, Shisui nghĩ khi vui vẻ nhảy về phía ngôi nhà chính với Itachi theo sau. Bất cẩn, anh làm rối tung những lọn tóc xoăn hoang dã của mình, một giai điệu trên đầu lưỡi.
Vài tuần sau khi họ ổn định cuộc sống ở ngôi nhà mới, bố mẹ Sakura đi công tác. Họ giao Sakura cho bà ngoại chăm sóc và Sakura vui vẻ hôn tạm biệt cha mẹ mình vì giờ đây cô cuối cùng cũng có được tự do, và ý nghĩ về điều đó khiến cô rung động phấn khích.
"Con sẽ không nhớ chúng ta chứ?" Kizashi hỏi với đôi mắt đẫm lệ khi Sakura nhiệt tình kéo túi của họ ra khỏi cổng làng. Kotetsu và Izumo là những người canh gác ngày hôm nay và họ mỉm cười rạng rỡ với cô, che giấu sự hoài nghi khi nhìn thấy một chiếc túi trông đặc biệt nặng nề đeo trên vai cô.
Mẹ vuốt tóc cô, thích thú nói "Con bé vui mừng thế nào khi tiễn chúng ta đi à? Em không nghĩ vậy."
Cô sẽ nhớ họ, Sakura biết nhưng tự do nằm ngay trong tầm tay cô và cùng với sự tự do đó là Obito, người có thể đến thăm cô bất cứ lúc nào anh muốn. Đã lâu không gặp anh, cô bắt đầu lo lắng.
" Có lẽ anh ấy chỉ đang bận âm mưu cho ngày tận thế thôi ," Sakura inner nhún vai.
Rất tiếc.
"Mua cho con sôcôla!" Sakura reo hò, giơ nắm đấm lên không trung "Rất nhiều socola!"
Kizashi ôm cô lần cuối trước khi lấy túi của cha từ tay cô "Thay vào đó là đồ chơi thì sao?"
"Không," Sakura lắc đầu kiên quyết "Con không thích đồ chơi! Đó là sôcôla hoặc sách."
Cười khúc khích, Mebuki bế Sakura lên và hôn vào má cô một cách trìu mến "Chúng ta đảm bảo sẽ mang cho con một ít," cô hứa và Sakura cười khúc khích thích thú.
Nhón chân lên, Sakura sốt ruột nhìn cha mẹ cô biến mất trong rừng và khi cô không còn cảm nhận được dấu hiệu chakra của họ nữa, cô quay người bỏ đi.
"Không có đi lung tung nhé!" Kotetsu gọi một cách trêu chọc và cô trợn mắt nhìn anh một cách thân thiện trước khi vẫy tay chào tạm biệt.
Bất chấp lời nhắc nhở của Kotetsu, Sakura vẫn không về nhà ngay. Vui vẻ thay, cô ấy tìm đường đến trung tâm Konoha- khu chợ. Đó là một khung cảnh quen thuộc, dòng người hối hả chạy đi chạy lại như đuổi theo thời gian và những cơn gió nhẹ lướt qua những mái lều tạm bợ. Cô hoan nghênh tiếng hò hét của những người bán hàng đang cố gắng bán sản phẩm của họ, cảnh tượng khách hàng mặc cả để được giá thấp hơn và mùi sản phẩm tươi sống trong không khí. Đôi mắt sắc bén của cô quét qua những món hàng trưng bày gần mình, những ngón tay nhỏ bé của cô nhanh nhẹn nhặt một chiếc kunai trang trí lên và đo trọng lượng của nó.
Quá nặng.
Cô chọn một chiếc kunai khác và xem xét những bông hoa mẫu đơn được khắc trên chuôi kiếm khiến cô thấy hứng thú. Món vũ khí này rõ ràng không được chế tạo để chiến đấu, nhưng sự khéo léo của nó đã khiến cô say mê, và cô lướt nhẹ đầu ngón tay trên lưỡi kiếm, đủ để cảm thấy đau đớn nhưng cũng đủ nhẹ nhàng để không chảy máu.
Cô có nên mua nó không? Không phải cho cô, mà cho một người đàn ông nào đó đã không đến gặp cô kể từ khi cô chuyển đến Konoha.
Nghĩ lại thì có lẽ Sakura không nên làm vậy. Cô sẽ hờn dỗi và hờn dỗi khi Obito đến thăm và không có lời xin lỗi nào có thể làm Sakura tan chảy chỉ để chọc giận tộc Uchiha.
" Liệu anh ấy có tức giận không? " Sakura inner trầm ngâm, thực sự tò mò.
Sakura nói " Tại sao anh ấy lại không đến? Người đàn ông đó là người nhỏ mọn nhất mà tôi từng biết. Bắt đầu một cuộc chiến vì cái chết của đồng đội mình."
"Tôi có thể nhắc bạn rằng người đồng đội mà bạn đang nói đến là người mà anh ấy đã phải lòng không? "
Sakura nhăn mặt " Điều đó thật vô lý, vì tại sao ở thế giới này chúng ta lại gắn bó với nhau trong khi ở kiếp khác anh lại yêu một người khác?"
" Đừng suy nghĩ quá nhiều " Sakura inner càu nhàu "Bạn đang làm đầu tôi đau đấy, mặc dù tôi đang ở trong đầu bạn"
"Đẹp lắm phải không?" một giọng nói vui vẻ nói sau lưng cô.
Giật mình, Sakura kêu lên và đánh rơi kunai, một bàn tay nhanh nhẹn bắt lấy nó trước khi nó rơi xuống đất. Cảm ơn các nhà hiền triết. Kunai quá phức tạp để có thể bị bẩn bởi bụi bẩn. Rất may, người bán hàng phía sau quầy hàng không nhận thấy cô suýt làm hỏng lưỡi dao. Tim đập loạn xạ trong lồng ngực vì sợ hãi, Sakura nhận lấy thanh kunai từ tay người lạ và đặt nó trở lại vị trí ban đầu với những ngón tay run rẩy và lẩm bẩm 'cảm ơn'.
Một chàng trai tóc xoăn lọt vào tầm nhì của cô, đôi mắt hắc thạch lấp lánh và nụ cười thoải mái nhếch lên trên môi. Sakura chớp mắt. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen có cổ dài tới cằm và chiếc hachimaki tiêu chuẩn của Konoha được buộc quanh trán, những lọn tóc đen uốn quanh đó. Thật bồng bềnh làm sao. Những ngón tay cô co giật để ngăn cô kéo chúng. Một chiếc tanto nằm trên lưng, được đeo ngang ngực bằng dây da và những dải băng tô điểm cho cánh tay của anh ấy.
Uchiha, bản năng của cô rít lên.
Một khuôn mặt xa lạ.
Nhưng đồng thời, Sakura cũng cảm thấy có mối liên hệ nào đó với anh ấy.
Chàng trai nở một nụ cười ngượng ngùng với cô "Xin lỗi, anh không có ý làm em sợ"
Anh ấy cao hơn cô nhưng không cao bằng Obito. Có những đường nhăn nhỏ ở khóe mắt trong của anh ấy nhưng nụ cười của anh ấy rất thân thiện và... đó có phải là sự tò mò không?
Chà, anh ấy chắc chắn là thành viên tộc Uchiha hòa đồng nhất mà cô ấy hân hạnh được gặp.
Dấu ấn linh hồn ở phía trong cổ tay trái của cô bắt đầu đập và Sakura xoa xoa nó một cách khó chịu.
"Có phải chiếc kunai đó đã cắt xuyên qua tay áo của em và làm em bị thương không?" anh ấy hỏi, lông mày nhíu lại đầy lo lắng. Anh đưa ra một bàn tay chai sạn vì liên tục sử dụng vũ khí. "Đây, để anh xem thử"
Và vạch trần dấu ấn tâm hồn của cô ư?
Tất nhiên là không.
Có lý do khiến Sakura phải chịu đựng việc mặc áo dài tay ngay cả trong những ngày nắng nóng.
"Em biết anh," Sakura buột miệng thay vào đó để chuyển hướng sự chú ý của anh. Chàng trai ngây người nhìn cô trong một phút, cánh tay anh buông xuống khi cô không nắm lấy và Sakura lúng túng bồn chồn dưới cái nhìn dò xét của anh.
" Lời nói dối tuyệt vời " Sakura inner giễu cợt "Bạn có thực sự biết anh ta?"
Trước khi cô kịp trả lời, miệng cậu bé nhếch lên một nụ cười hài lòng và Sakura choáng váng trước vẻ ngoài đẹp trai \của cậu (" Giống như Sasuke-kun khi cậu ấy ở độ tuổi đó" Sakura inner ngâm nga và Sakura co giật một phần vì khó chịu vì câu nói đó là đúng). Ờ. Đàn ông tộc Uchiha và gen của họ. Nở một nụ cười lịch sự, Sakura nghiêng đầu nhìn anh với vẻ bối rối khi toàn bộ cơ thể anh bắt đầu run rẩy rõ rệt.
Được rồi....?
Sau đó, anh lao về phía trước, bao lấy bàn tay cô bằng đôi bàn tay to hơn của anh và siết chặt chúng vào ngực anh, lúm đồng tiền của anh hóp lại trong niềm vui sướng. Bị mất cảnh giác, Sakura kêu lên, chakra cung cấp năng lượng cho nắm đấm của cô như một cơ chế phòng thủ và cô có thể đã đấm người lạ mặt này nếu không có anh ta nắm chặt tay cô. Đôi mắt anh cong lên thành hình lưỡi liềm và hơi thở của Sakura trở nên gấp gáp.
"Có... Có chuyện gì không?" Sakura lắp bắp một cách vô duyên.
Một cách bướng bỉnh, cô từ chối thừa nhận đôi má ửng hồng của mình.
Tại sao anh ấy lại đẹp trai thế? Sakura than thở trong lòng. Cô chắc chắn rằng anh ấy sẽ còn hấp dẫn hơn khi lớn lên, nếu Chúa đủ tốt bụng để anh ấy thoát khỏi cái chết.
Mặc dù cô không thể đấm anh ta khi tay cô bị giữ chặt nhưng chakra của cô vẫn bùng lên trong sự cảnh giác, cuồng nộ và cầu xin tiêu diệt. Sakura đè nén chakra mình xuống. Trong khi cậu bé trông như vừa bước vào tuổi thiếu niên, Sakura biết tốt hơn là không nên đánh giá thấp các shinobi vì tuổi tác của họ. Lấy Kakashi làm ví dụ, người tốt nghiệp Học viện khi chỉ mới 5 tuổi. Ai biết được, chàng trai đang ôm cô ấy có thể đã là một jounin và do đó, có thể cảm nhận được việc cô ấy sử dụng chakra, trong khi thực sự, Sakura không có khả năng đó khi là một thường dân.
Ôi chết tiệt.
Cô đã thổi bay vỏ bọc của mình rồi à?
Cứng như một tấm ván, Sakura quan sát anh khi anh hơi thả tay ra và kiểm tra tay cô với sự mê hoặc trong đôi mắt màu mã não của anh. Một giây. Hai. Ba và bốn. Sau đó, chakra của anh bọc qua nắm tay đang siết chặt của cô, cuộn tròn với năng lượng không ngừng nghỉ của chính cô, và anh cười, ngạc nhiên.
"Có ai từng nói với em rằng chakra của em rất nhiều màu sắc chưa?"
Cái gì, anh ấy vừa nói gì vậy?
Không thể ngăn cản, nhịp tim của cô tăng vọt.
Đầy màu sắc?
Sakura lắc đầu đáp lại, cổ họng cô khô khốc đến mức không thể thốt nên lời.
Không, nhất quyết không . Ai đó hãy giúp cô ấy thoát khỏi cảm giác râm ran mơ hồ này đang sưởi ấm bên trong cô ấy, bởi vì chết tiệt là Sakura sẽ quay lại giai đoạn fangirl của mình.
Hơn nữa, cô chỉ mới bốn tuổi! Còn quá trẻ để trải nghiệm tình yêu và tình yêu dành cho chó con!
" Đừng có tỏ ra ủy mị với tôi nữa ," Sakura inner phàn nàn " Nhưng thành thật mà nói, anh ấy không thấy quen quen sao?"
Quen ư? Sakura gạt đi cảm giác ngứa ran và cau mày. Quen ư? Cô không nhớ đã gặp anh ấy ở kiếp này và kiếp trước. Nhưng chết tiệt, những lọn tóc đó trông thật bồng bềnh. Cô có nên kéo nó không? Chỉ một chút? Chỉ để Sakura có thể xem liệu những lọn tóc xoăn của anh ấy có thực sự bồng bềnh như vẻ ngoài của chúng không?
Một ký ức chợt hiện lên.
Những lọn tóc xoăn đen.
Đôi mắt đen.
Thẻ 'Chạy trốn khi nhìn thấy' màu đỏ.
Mí mắt Sakura rung lên suy nghĩ khi cô cố gắng đào sâu vào ký ức đó. Sakura nghĩ rằng cô đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó, nhưng cô khó nhớ lại ở đâu và khi nào. Có phải ở kiếp trước của cô không? Hay cái hiện tại?
" Không phải vẻ ngoài của anh ấy " Sakura inner nói với cô khi cô cảm thấy trống rỗng " Chakra. Hãy cảm nhận chakra của anh ấy"
Và Sakura đã làm vậy. Với sự do dự, cô hòa quyện chakra của cô với anh ấy, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cô khi anh háo hức đáp lại. Dấu hiệu chakra của anh ấy rất quen thuộc, Sakura nhận ra. Giống như đặc vụ ANBU mà cô cảm nhận được trong văn phòng Hokage.
Ồ.
"Ninjap ở văn phòng của Jīchan!" Sakura kêu lên. Còn trẻ mà đã vào ANBU rồi? Thật đáng ngưỡng mộ. Một cách phấn khích, Sakura đá trên đôi chân của mình và hướng về phía anh ấy sao cho mắt cô ngang với ngực anh ấy nhưng vẫn nhìn lên anh ấy. Bàn tay của họ gần như chạm vào mũi cô khi họ đến gần và chàng trai loạng choạng lùi lại trước sự xâm phạm đột ngột của cô vào không gian cá nhân của anh. Đôi vai anh căng thẳng.
Hừm. Trả thù anh ta ngay vì đã làm cô ấy giật mình trước.
Cô nhe răng cười thân thiện "Anh tên gì thế?"
Trước câu hỏi của cô, môi cậu bé lại nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ và Sakura một lần nữa bị ấn tượng bởi sự vô tư của cậu ngay cả khi những nét đặc trưng của cậu mang trong mình gen tộc Uchiha. Một lúm đồng tiền được khắc trên má trái của anh ấy, hõm sâu hơn khi nụ cười của anh ấy mở rộng thành nụ cười quyến rũ.
Đẹp trai.
Những con bướm lại bùng nổ, má cô ửng hồng và chóp tai cô, và bàn tay cô trong tay anh đang đổ mồ hôi đầm đìa vì tại sao các chàng trai tộc Uchiha lại phải quá hấp dẫn và quyến rũ với mái tóc đen, đôi mắt đen và chiếc mũi quý phái-
"Uchiha Shisui sẵn sàng phục vụ em" anh nói, và mọi thớ thịt của Sakura đều tĩnh lặng.
Sau đó, cô nhớ lại cuốn sách Bingo Book mà cô đã thấy ở kiếp trước.
Shunshin no Shisui.
Một vòng xoáy kinh hoàng cuộn xoáy trong cô, hút mọi thứ vào-ý thức chung, suy nghĩ của cô, những con bướm - và Sakura trống rỗng như thể linh hồn đã rời bỏ cô và tất cả những gì còn lại là một cơ thể sống.
Uchiha Shisui .
Người bạn tâm giao thứ hai của cô.
"Bạn bị điên rồi phải không? "Sakura inner cười khúc khích "Chắc chắn rồi, bạn không cho anh ấy biết tên nhưng bạn vẫn mất cảnh giác và giờ anh ấy biết rằng bạn có thể kiểm soát chakra của mình mặc dù bạn chỉ là thường dân."
Đúng.
Chết tiệt .
Đáng lẽ Sakura phải học từ cuộc gặp gỡ với Obito để luôn cảnh giác với người lạ vì không phải tất cả họ đều giống như vẻ ngoài của họ nhưng tất nhiên là không, vì Sakura vốn dĩ quá bất cẩn và dễ tin tưởng hoặc có thể đó là thói quen cô thừa hưởng từ Naruto? Hm. Cô thà có dự trữ charka điên cuồng của Naruto còn hơn. Cậu ấy không có xu hướng vấp phải những điều bất ngờ khó chịu.
" Vậy bây giờ banb đang gọi anh ấy là một sự ngạc nhiên khó chịu à? Tôi nhớ lúc trước bạn đã nịnh nọt anh ấy," Sakura inner châm biếm " Bạn không nên vui mừng khi chàng trai dễ thương này thực sự là một trong những người bạn tâm giao của bạn sao?"
Nếu Sakura inner có cơ thể vật lý, Sakura chắc chắn rằng cô đã đánh thực thể đó xuống địa ngục vì sự mỉa mai và thẳng thừng của mình.
"Và em?" một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô chuyển sự chú ý sang Shisui, người đang nhìn cô một cách tò mò và vẫn nắm tay cô. Nhẹ nhàng, cô giật chúng ra như một yêu cầu thầm lặng để thả cô ra và anh dễ dàng hài lòng. Sakura nở một nụ cười thoải mái, không để lộ chút lo lắng nào.
"Sakura," cô tự giới thiệu.
Đôi mắt anh mở to và Sakura biết rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh hỏi họ của cô, để xác nhận xem đó có thực sự là cô, tri kỷ của anh và dấu ấn làn da của anh, và-
"Họ?"
Như mong đợi.
Những quả cầu màu xanh ngọc lục bảo lấp lánh.
"Watanabe," cô trả lời trôi chảy, tính cách không bao giờ thay đổi "Watanabe Sakura."
Cô giả vờ như không nhận thấy cái cau mày thất vọng đang nhếch lên môi anh và tắt tiếng cười chế giễu mà Sakura inner buông ra, nụ cười của cô không hề dao động và kiên quyết.
Nếu cô muốn cứu những người bạn tâm giao của mình trong khi tránh ánh mắt của Danzo-
"Shi-kun có muốn làm bạn không?" cô hỏi với tất cả sự ngây thơ của một đứa trẻ muốn có tình bạn.
Và Shisui cười rạng rỡ với cô, sự thất vọng dần chuyển thành nụ cười quyến rũ "Có chứ"
- vậy thì danh tính giả của cô ấy bắt đầu ngay bây giờ.
Cô chỉ mất vài phút để biết rằng Shisui mười hai tuổi.
Mười hai và đã ở ANBU.
Ngạc nhiên, Sakura đã dừng lại khi ném kunai vào mục tiêu tự chế được dán trên tường phía bên kia căn phòng của cô. Sakura đã vẽ nó sớm hơn sau khi Shisui dẫn cô về nhà và mặc dù mục tiêu không được chế tạo tốt với màu sắc thô sơ và những vòng tròn nhưng nó đủ để thay thế cho đến khi cô có thể có được một mục tiêu thực sự. Thanh kunai, cái mà Sakura nhận được từ Shisui, người đã lấy cả một túi từ chợ khi họ đang duyệt và nói chuyện, nhét nó vào tay cô sau khi trả tiền và bảo cô hãy coi nó như một món quà tình bạn.
" Bạn bè tặng quà cho nhau phải không?" Đó là những gì Shisui nói khi anh dỗ dành tay cô cầm lấy gói lưỡi dao.
Sakura không buồn nói với anh rằng không một người tỉnh táo nào lại đi tặng vũ khí cho một đứa trẻ bốn tuổi. Thay vào đó, cô trao cho anh tia sáng rạng rỡ nhất mà cô có thể tập hợp được, vui mừng vì giờ cô đã có kunai để thêm vào con dao găm của mình. Hiện tại kho vũ khí của cô vẫn còn rất ít nhưng Sakura không vội kiếm thêm-hơn nữa, kiếm thuật không phải thứ cô thích.
Bà của Sakura không hỏi cô đã đi đâu, thay vào đó khuyến khích cô ra ngoài thường xuyên hơn để kết bạn. Tự do . Sự tự do cô sẽ không có được nếu không có chuyến đi của bố mẹ cô.
Và tất nhiên Sakur sẽ sử dụng sự tự do đó một cách khôn ngoan.
"Sa-chan! Bữa trưa đã sẵn sàng!" cô nghe thấy tiếng bà cô ấy gọi. Nhanh chóng, Sakura cởi thanh kunai dán trên tấm bia giấy, nhặt chiếc kunai nằm trên giường và cho tất cả vào túi trước khi nhét vào ngăn kéo quần áo. Con dao găm của cô đã được giấu trong túi.
"Đang tới đây ạ!" Sakura hét lại, đóng cửa phòng ngủ lại và lao xuống cầu thang.
Thành thật mà nói, Sakura không biết con dao của mình đến từ đâu. Tất cả những gì cô biết là nó đột nhiên xuất hiện trên giường của cô khi cô vẫn còn sống ở Trà Quốc và sự hiện diện kỳ lạ mà cô cảm thấy khi phát hiện ra nó.
Nhưng vũ khí là vũ khí và Sakura vui vẻ nhận nó vào tay mình sau khi chắc chắn rằng không, con dao găm không có dấu ấn nguy hiểm nào kèm theo, và vâng, nó rất sắc và có thể giết người hiệu quả.
Nói đến việc giết chóc... liệu cô ấy có nhất thiết phải giết Danzo để ngăn chặn vụ thảm sát nhà tộc Uchiha không?
" Hãy giải quyết vấn đề từ gốc rễ, ey? "Sakura inner cười khúc khích " Chà, bạn không phải là một tia nắng sao. Cậu không thuần khiết như Obito nghĩ đâu."
Tập hợp tất cả sự phẫn nộ của mình, Sakura phồng má lên. Tất nhiên là không. Cơ thể hiện tại của cô có thể chưa trải qua trận chiến nào, nhưng tâm trí Sakura đã chai cứng trước nỗi kinh hoàng và máu mà cô đã nhìn thấy. Cái chết của Ino, cái chết của Tsunade, cái chết của Kakashi...
Cái chết của Obito.
"Mì Ý!" Sakura kêu lên vui sướng khi thấy đồ ăn được bày ra trên bàn. Cô hào hứng kéo một chiếc ghế ra và trèo lên, bà cô cười khúc khích khi làm vậy "Thịt viên!"
Watanabe Aiko, một người phụ nữ đã ngoài sáu mươi, mỉm cười trìu mến với cô "Còn có dango trong tủ lạnh nếu cháu muốn ăn."
Sakura reo hò, giơ nắm đấm lên trời để nhấn mạnh sự phấn khích của mình. Thực sự, tại sao mẹ lại nghiêm khắc với chế độ ăn nhiều đường trong khi bà ngoại của Sakura lại rất thoải mái? Sự thiếu kiên nhẫn khiến cô nổi giận, cô nhét mì ống vào đĩa một cách lộn xộn, khiến nước sốt dính vào mặt cô trong quá trình này. Tất cả vì dango. Sakura yêu dango. Thực ra thì bất kỳ loại đồ ngọt nào cũng được, nhưng đó là dango .
Một chiếc khăn ăn chạm vào má cô. Chớp mắt, cô ngước lên và thấy khóe mắt bà cô nheo lại trong tiếng cười thầm khi bà lau sạch nước sốt trên mặt. Sakura cười khúc khích và hôn gió, bà già tinh nghịch đáp lại.
Bà cô đã bảy mươi bảy tuổi khi bà qua đời.
"Cháu thật đáng yêu," Aiko thủ thỉ, và Sakura ngắm nhìn những nếp nhăn cổ xưa gợn sóng trên khuôn mặt cô, đầy mê hoặc "Bà không biết tại sao Mebuki-chan lại khăng khăng rằng cháu thực sự là một kẻ gây rối."
"Mẹ không thích cháu ăn đồ ngọt" Sakura bĩu môi.
"Chà," đôi mắt bà cô lấp lánh tinh nghịch "vậy bà cho rằng chúng ta sẽ phải giữ lọ kẹo. Bag có một bí mật"
Sakura cười toe toét với bà cô.
Cô đã quên mất ngày xưa bà ngoại đã yêu thương cô đến nhường nào. Đẩy lùi nỗi buồn dâng trào trong cô khi nghĩ đến cái chết không thể tránh khỏi của người phụ nữ, Sakura nở nụ cười rạng rỡ và tự hào khi một đĩa dango được đặt trước mặt cô.
"Itadakimasu!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top