Chương 13

Khi đó Shisui trở nên tức giận lao ra ngoài trời lạnh và bằng cách nào đó lại đến trước cửa nhà Sakura. Không còn lãng quên tài năng của Sakura, anh tự mình theo dõi cô gái và bảo vệ khỏi bất cứ ai cố gắng lợi dụng Sakura.

Ngoài ra, Mikoto có thể đang quan tâm đến điều gì đó.



Tay anh đút trong túi khi bước vào bếp. Itachi không ở cùng anh, anh tình nguyện đưa Sakura về nhà sau khi nhận được món tráng miệng là một xiên dango. Im lặng như một con chuột, Shisui bước về phía người phụ nữ đang đứng bên bồn rửa, tiếng nước chảy ào ạt vào tai anh.

"Obasan"

Nếu Mikoto có thể cảm nhận được sự im lặng bất thường trong giọng điệu của Shisui, cô ấy sẽ không đưa ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điều đó. Chuyển động của dì Mikoto thật nhẹ nhàng,uyển chuyển khi đặt một chiếc đĩa đã rửa sạch lên trên một chiếc đĩa khác, mái tóc đen được buộc thành một búi cẩu thả, một thói quen mà cô ấy thường làm khi di chuyển xung quanh. Anh có thể nhìn thấy dấu ấn linh hồn trên cổ cô lộ ra từ cổ áo sơ mi cao của cô.

"Shi-chan, cháu đã trở lại rồi," cô ấy chào "Đã ăn trưa chưa?"

Ánh mắt giận dữ trừng trừng trước lời nói của cô "Trụ sở ANBU không phải là nơi dành cho trẻ con, Obasan," Shisui lặng lẽ nói "Đặc biệt là Sakura. Itachi và cháu có thể chịu đựng được vài giờ mà không cần ăn, dì biết điều đó-"

Mikoto đặt một chiếc đĩa kim loại xuống tạo ra tiếng kêu lớn cắt ngang Shisui  "Vậy là Sakura-chan đã vượt qua vòng canh gác rồi"

Shisui bật ra một tiếng cười cay đắng "Với màu sắc đẹp. Mối đe dọa nhỏ bé đã sử dụng ảo thuật để đánh Nezumi bất tỉnh, rồi ngủ quên trong tủ chờ chúng cháu luyện tập xong"  Rút tay ra khỏi túi quần, Shisui khoanh tay và nheo mắt nhìn phu nhân tộc trưởng  "Dì đã nghĩ gì thế khi gửi Sakura đến một trong những nơi bẩn thỉu nhất mà ngôi làng này có thể có, Obasan?"

Có thể nói, Shisui tức giận không phải chuyện bình thường, nếu bị khiêu khích sẽ bùng nổ gấp đôi ANBU Shisui.

Mikoto chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo và tiếp tục rửa sạch các dụng cụ đã được chà xà phòng "Dì  làm vậy để xác nhận điều gì đó, Shi-chan. Và hãy tin dì khi dì nói đó không phải là điều tốt."

Tuyên bố của dì Mikoto không có bất kỳ cảm xúc nào.

Xác nhận?

Shisui cau mày. Sakura thì cần gì phải xác nhận?

Anh tựa người vào tủ lạnh "Dì đang nói về cái gì vậy?"

"Nói cho dì biết," Mikoto ngâm nga trầm ngâm, "cháu nghĩ gì về Sakura-chan?"

"Cô bé rất dễ thương và –"

Mikoto ném cho anh một cái nhìn không mấy ấn tượng "Không phải là về vẻ ngoài của Sakura"

Một cách trầm ngâm, Shisui nghiên cứu sàn gỗ trong khi cố gắng nghĩ ra điều gì đó. Sakura thì sao ư? Ngoài xu hướng trở nên bạo lực khi tức giận hoặc cáu kỉnh, cô gái tóc hồng là một cô gái hoàn hảo. Không có gì sai với cô ấy. Trên thực tế, Shisui nghĩ nỗi ám ảnh kỳ lạ của cô ấy với sách, lý thuyết và thí nghiệm khá đáng yêu. Nếp nhăn trên trán Sakura khi cô bé chìm đắm trong suy nghĩ thật đáng yêu và anh thấy mình bị thu hút một cách tự nhiên bởi sự hiện diện của Sakura.

Ngoài ra, sức mạnh và khả năng hạ gục anh chỉ bằng một đòn duy nhất của Sakura rất rất quyến rũ.

Hoặc có lẽ Shisui  là M.

Shisui chọn câu trả lời an toàn nhất "Sakura là một người rất dễ mến"

Có một tiếng thở dài đầy đau khổ "Dì biết điều đó," Mikoto kiên nhẫn nói nhưng trong giọng nói cô ấy lại bình thản đến lạ thường "Điều dì muốn biết là cháu nghĩ gì về khả năng của Sakura"

Ah.

"Sakura có thể cảm nhận chakra rất tốt và mạnh mẽ so với lứa tuổi của mình," Shisui nghiêm túc trả lời, đánh dấu vào những điều anh quan sát được ở Sakura cho đến nay "Sakura cũng rất giàu trí tưởng tượng và những sáng kiến dựa trên những lý thuyết đã đọc được thật tuyệt vời. Cô bé có thể lấy ra bất kỳ thông tin nào từ bất kỳ cuốn sách nào đã đọc và áp dụng chúng vào cuộc sống thực."

Mikoto gật đầu "Và điều đó khiến Sakura trở nên như thế nào?"

"Một thiên tài...?"

"Tệ hơn nữa, Shi-chan." Dì anh khéo léo xếp chồng bát sứ vào giỏ để ráo "Cô bé là một thần đồng"

Một thần đồng?

Shisui trề môi dưới ra vẻ suy nghĩ.

Những thần đồng mà anh biết cho đến nay hoặc là những người vụng về trong xã hội hoặc đơn giản là kỳ lạ. Lấy Kakashi làm ví dụ với việc anh ta vô liêm sỉ thế nào khi đọc sách khiêu dâm ở nơi công cộng. Hoặc Itachi, người em họ thân yêu của anh, người thậm chí không thể trò chuyện đàng hoàng với một người bình thường mà không trở nên cứng nhắc.

Điều kỳ lạ duy nhất ở Sakura là cái miệng nhanh nhảu và cách nói chuyện đôi khi trưởng thành của cô bé.

"Cháu không nghĩ vậy, Obasan," Shisui bác bỏ. "Sakura rất thông minh"

Mikoto cười khúc khích một cách hài hước "Cháu nói Sakura đã có thể sử dụng ảo thuật thành công."

"Đúng vậy và?"

"Ảo thuật không được dạy cho đến năm thứ ba ở Học viện và Sakura-chan vẫn mới bốn tuổi," Mikoto thẳng thừng nói "Hơn nữa, ngay cả khi đó, học sinh Học viện cũng chỉ học những điều cơ bản, những ảo thuật mà đặc vụ ANBU có thể dễ dàng phá vỡ. Vậy cháu nghĩ ảo thuật của Sakura-chan phức tạp đến mức nào khi khiến Nezumi bất tỉnh trong suốt thời gian Sakura-chan ở bên cháu?"

Shisui không có câu trả lời nào cho điều đó.

Chà, chết tiệt.

"Còn ai biết điều này nữa?" Anh hỏi, giọng điệu trở nên nghiêm túc. Ý nghĩa của việc Sakura trở thành một thần đồng đang dần hiện rõ trong anh và trong thâm tâm anh tuôn ra vô số lời nguyền rủa. Thề với các hiền nhân, ngay cả khi họ không còn tham chiến nữa, các thần đồng vẫn được săn đón nhiều và chắc chắn rằng Hokage sẽ muốn bắt đầu chuẩn bị cho Sakura những điều cơ bản khi cô bé vẫn còn nhỏ "Còn ai nữa?"

"Có lẽ là toàn bộ ANBU rồi."

Khi nhận ra, có thứ gì đó xấu xí xuất hiện bên trong Shisui "Dì gửi cô bé đến đó vì biết rằng sẽ bộc lộ tài năng của Sakura?" Shisui rít lên "Dì mất trí rồi à?"

Dì anh không trả lời.

" Obasan!"

"Đó chỉ là một linh cảm mới chớm nở mà thôi!" Sự điềm tĩnh bình tĩnh của Mikoto cuối cùng cũng bị phá vỡ. Cô quay người lại đối mặt với anh với hàm răng nghiến chặt. Có sự tiếc nuối ánh lên trong đôi mắt u ám của cô, ngay cả khi nét mặt quý phái của cô nhăn nhó một cách buồn bã "Dì đã hy vọng—không, dì đang cầu nguyện rằng bản năng của dì đã sai! Dì sẽ không bao giờ... Dì chỉ cần xác nhận—"

"Sakura thực sự là một thần đồng, chết tiệt ?"

Có vẻ như không biết phải làm gì trước lời buộc tội của cháu mình, Mikoto giơ tay lên trời "Đúng! Dì đã không nghĩ đến hậu quả cho đến khi để Sakura đi!" Một tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng cô "Ồ, Shisui, dì đã làm gì thế này?"

Một cách lạnh lùng, anh nhìn dì mình đang khóc, quai hàm nghiến chặt và tư thế cứng đờ như một con rắn sẵn sàng tấn công. Shisui không trả lời dì mình. Cơn giận bùng lên trong huyết quản, Shisui để người phụ nữ đang khóc lóc một mình và chạy trốn khỏi nhà để giải tỏa tâm trí.

Cái lạnh mùa đông chào đón anh, băng giá gặm nhấm từng tấc da thịt lộ ra ngoài của anh. Có lẽ lẽ ra anh không nên bỏ lại khăn quàng cổ và găng tay khi vào gặp dì mình. Không khí ảm đạm, lạnh giá phả vào mặt và cổ anh, anh thổi vào tay mình và xoa chúng vào nhau để cố gắng lấy lại chút nhiệt.

Nhưng bị tê cóng là điều ít lo lắng nhất của anh.

Lẽ ra anh phải biết. Khoảnh khắc Sakura cuộn chakra của mình quanh anh trong văn phòng Hokage vào ngày cô bé và gia đình chuyển đến làng, Shisui đáng lẽ phải biết rằng Sakura đã bị nguyền rủa vì có năng khiếu.

Không có gì kết thúc tốt đẹp cho thần đồng. Em họ của anh là một ví dụ, từng trải qua bi kịch và nỗi kinh hoàng của chiến tranh khi mới 5 tuổi. Kakashi là một người khác, thường xuyên bị ám ảnh bởi nỗi đau khi chứng kiến ​​những người thân yêu của mình lần lượt chết.

Làm sao anh có thể để bất cứ điều gì xảy ra với Sakura ngọt ngào, vui vẻ?

Qua làn sương mù giận dữ trong tâm trí, Shisui đoán được rằng Itachi có thể đã nắm bắt được khả năng của Sakura từ rất lâu trước khi anh làm được, bản thân Itachi cũng là một thần đồng. Sasuke vẫn còn quá nhỏ để biết rằng năng lực của Sakura không thực sự bình thường đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của cô bé có thể thể hiện dù luôn gắn bó với cô và chú Fugaku quá bận rộn để chú ý đến cô gái. Dì Mikoto chắc hẳn đã bắt đầu nghi ngờ Sakura theo thời gian vì những câu chuyện của Shisui về Sakura không bao giờ thiếu chi tiết mặc dù anh hoàn toàn không biết rằng Sakura là một thần đồng. Việc gửi cô gái tóc hồng đến trụ sở ANBU chính là cọng rơm cuối cùng khẳng định sự nghi ngờ của dì ấy.

Điều đó chỉ khiến anh trở thành kẻ cố tình thiếu hiểu biết.

Shisui đã biết từ lâu rằng Sakura rất thông minh nếu số lượng sách dồi dào trong phòng của cô bé là điều có thể chấp nhận được. Anh chỉ mới bước vào phòng ngủ của Sakura một lầnnhưng cảnh tượng những cuốn sách xếp chồng lên nhau, những cuộn giấy cuộn và những bản thảo được buộc lại với nhau cũng đủ khiến anh đau đầu. Anh thực sự không thể hiểu làm thế nào Sakura có thể đọc được tất cả những thứ đó, dù là cùng lúc hay riêng biệt.

Thông minh, đúng vậy nhưng lại là một thần đồng chết tiệt ?

Tuyệt vời thật cục cưng nhà nó.

Một người lính trẻ em khác đang được tạo ra.

Shisui đã có công việc riêng cho mình. Sakura, với cái nhìn toàn màu hồng về thế giới, không bao giờ có thể sống sót trước nỗi kinh hoàng thực sự ẩn giấu bên dưới cuộc đời của một shinobi. Sức mạnh và trí thông minh của Sakura có thể giúp cô bé chịu đựng những thử thách về thể xác nhưng những thử thách về tình cảm và tâm lý?

Sakura sẽ suy sụp và Shisui có cảm giác sự tỉnh táo của mình cũng sẽ tan vỡ khi điều đó xảy ra.

Ý nghĩ đó đang chế nhạo Shisui khi anh mù quáng đi lang thang xung quanh. Không nhìn thấy gì, Shisui bước đi không mục đích, không có phương hướng trong đầu, sự trống rỗng bao trùm đầu anh. Có lúc anh thấy mình đang ngồi trên một mái nhà, trống rỗng nhìn dòng người hối hả bên dưới khi mặt trời bắt đầu lặn. Mọi thứ dường như im lặng và anh gần như không để ý đến đôi chân dẫn mình xuống con phố quen thuộc khi màn đêm buông xuống.

Ở đâu đó bên trái anh, một cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ ra một thân hình nhỏ bé.

"Shi-kun? Anh đang làm gì ở đây?"

Sakura

Nhận ra giọng nói quen thuộc nhưng cơ thể anh không đáp lại, cứng ngắc vì cái lạnh mùa đông. Miệng anh khô khốc, cổ họng ngứa ngáy, đôi chân nặng trĩu khi anh cố gắng quay người lại—

Mơ hồ, anh cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé ngập ngừng nắm lấy cánh tay anh và kéo anh xuống.

"Shi-kun, có chuyện gì vậy? Người anh lạnh quá!"

Giọng Shisui khàn khàn khi gọi tên cô bé

"Sakura"

Những ngón tay băn khoăn vuốt ve đôi má lạnh giá của anh "Anh đứng đây bao lâu rồi, Shi-kun? Em tưởng anh đã về nhà rồi. Em có nên gọi Ita-kun không? Có lẽ bây giờ anh ấy đang tìm kiếm anh khắp làng vì đã bảy giờ tối rồi."

"Sakura"

"Em đây, Shi-kun. Anh có muốn vào trong không? Nghĩ lại thì không. Anh sẽ vào trong, em và bà cần sưởi ấm cho anh. Obāchan có thể pha ca cao nóng cho chúng ta nếu em nhờ—"

"Sakura"

Có sự tuyệt vọng trong giọng nói của Shisui và Sakura ngừng nói. Đôi mắt ngọc lục bảo của cô sáng lên đầy lo lắng khi cô quan sát, đôi lông mày nhíu lại.

"Có chuyện gì đã xảy ra à?" Cô lặng lẽ hỏi

Shisui chậm rãi gật đầu, những lọn tóc phía trước của anh rũ xuống trán theo chuyển động.

"Anh có muốn nói về nó không?"

Một lần nữa, anh lại gật đầu.

"Được rồi" Nhẹ nhàng, Sakura bắt đầu kéo anh đến cánh cửa đang mở, bàn tay cô mang hơi ấm rực rỡ áp vào cánh tay đỏ bừng và lạnh lẽo của Shisui "Chúng ta sẽ nói về chuyện đó trong lúc ăn bánh quy, ca cao và rất rất nhiều kẹo để làm anh vui lên."

Bà của Sakura, Watanabe Aiko, đang đan len trên ghế khi anh bước vào và bà nhìn lên từ chiếc khăn đang đan của mình với đôi mắt nheo sau cặp kính. Khuôn mặt bà ấy sáng lên khi nhận ra Shisui rồi bà đứng dậy khỏi chỗ ngồi để đi đến chỗ họ với nụ cười chào đón, thả sợi và kim đan của mình lên chiếc bàn gần đó. Những nếp nhăn trải dài trên khuôn mặt và lưng bị gù nhưng Shisui có thể nhận thấy một chút giống nhau giữa bà và Sakura qua cách đôi mắt và sự sắc bén trong chúng bất chấp tuổi tác.

"Uchiha-san, rất vui được gặp lại cháu" là lời thì thầm nhẹ nhàng của Aiko khi bà ấy đến gần. Sakura đang đỡ Shisui bằng cách giữ Shisui thẳng đứng bằng nắm tay chắc chắn của mình, còn Shisui chỉ có thể buồn bã gật đầu với bà của cô gái, đám mây sương mù trong đầu anh vẫn chưa tan đi. Lờ mờ, anh thấy Aiko đang quay sang Sakura với vẻ cau mày rõ rệt "Thằng bé ổn chứ, Sakura-chan?" anh nghe thấy câu hỏi đầy lo lắng.

Shisui không nghe thấy câu trả lời của Sakura là gì nhưng khi định thần lại, anh thấy mình đang được quấn trong chăn và ngồi trên chiếc giường êm ái với cốc sữa ấm trên tay. Anh chớp mắt. Những bức tường được sơn màu xanh lam và có một chiếc kệ đựng đầy thú nhồi bông ở trong góc, còn một chiếc bàn bừa bộn nằm ngay cạnh tủ đựng quần áo hơi mở. Bức tường đối diện với chiếc bàn có một dãy giá sách gắn liền với nó, xếp chồng lên nhau những cuốn sách nặng và những cuộn giấy dày. Một tấm thảm bông trang trí ở giữa phòng, phía trên đầy ngổn ngang những mảnh giấy và bản thảo, và anh ngây người đá vào tấm thảm nằm gần chân mình. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn bàn trên bàn.

Phòng ngủ của Sakura.

Mùi vani và cam thoang thoảng trong không khí, anh hít vào như một người khát nước mắc kẹt trong sa mạc.

"Bây giờ anh đã quay lại với em chưa, Shi-kun?"

Chỉ sau đó Shisui mới nhận ra cánh tay xinh xắn vòng qua cổ anh từ phía sau. Một chiếc cằm đặt trên vai anh và trong tầm nhìn của mình, Shisui nhìn thấy một lọn tóc màu hồng. Sakura. Run rẩy, anh nhẹ nhàng vặn thân trên của mình để quay về phía cô, gần như phóng thích đồ uống trong tay một cách vội vàng.

Đôi mắt xanh nhìn lại anh.

"Sakura"

Và Sakura thở dốc "Anh biết đấy, anh đã gọi tên em từ nãy giờ rồi. Em bắt đầu nghĩ rằng anh đã va đầu vào vật gì đó cứng trên đường về nhà. Đó sẽ là lời giải thích hợp lý cho việc tại sao anh ra ngoài trời lạnh mà không mặc áo khoác hay găng tay khi chúng ta rời trụ sở— ôi chúa ơi, Shi-kun, anh bị cướp à ?"

Loại shinobi nào lại cho phép mình bị cướp?

Nhưng Shisui không đưa ra câu trả lời cho Sakura. Thay vào đó, anh tiếp tục im lặng nhìn Sakura, thậm chí không quan tâm đến việc anh đang từ từ nghiêng chiếc cốc sang một bên, khiến chất lỏng màu trắng của nó đổ xuống tay anh.

Ngay lập tức, Sakura nhảy ra khỏi giường và cạy chiếc cốc trên tay anh ra, cẩn thận lau sạch vết sữa đang chảy ra trên người anh trước khi đặt chiếc cốc lên giá đỡ đầu giường. Anh ấy vẫn im lặng khi cô ấy làm việc. Hơi nóng trong phòng ngủ của Sakura thật dễ chịu, nhưng Shisui thích hơi ấm mà cô gái mang lại hơn là nhiệt độ nhân tạo mà máy điều nhiệt tỏa ra.

"Có chuyện gì với anh vậy?" Sakura lẩm bẩm trong khi chấm chiếc khăn tay lên da anh để thấm bớt chỗ sữa còn sót lại "Thường thì anh không như thế này đâu, Shi-kun và Mikoto-bachan có biết anh ở đây không? Hơn thế nữa, anh đã ăn tối chưa— eek !"

Shisui ngắt lời Sakura bằng cách vòng tay quanh thân và kéo cô bé vào lòng. Sakura giật mình kêu lên khi cô bị ôm chặt một cách thô bạo vào ngực và Shisui hôn lên đỉnh đầu cô để xin lỗi. Có một nhịp, rồi cánh tay của chính cô ấy lại ôm lấy một giây sau đó, ngập ngừng kiễng chân lên để rúc vào mặt dưới quai hàm của anh để bày tỏ tình cảm của mình.

Hơi thở nhẹ nhàng. Hơi thở sâu.

Im lặng.

Sau đó, đám sương mù trong tâm trí anh tan biến và anh có thể nói lại những câu hoàn chỉnh.

"Đừng thể hiện tài năng của mình một cách công khai như vậy, Sakura," cuối cùng anh cũng rít lên, vùi mặt vào tóc cô bé để đắm mình trong mùi hương vani ngọt ngào của Sakura "Anh sẽ có một ngày để che đậy cho em trong tương lai."

Một chút cau mày bối rối hiện rõ trên nét mặt đáng yêu của cô ấy khi cô ấy nhìn lên "Anh đang nói về cái gì vậy?" Và vào lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua khuôn mặt cô và cô nheo mắt nhìn anh. "Có phải là do lúc trước em đã dùng ảo thuật lên Nezumi-san không?"

Shisui cười gượng.

Sakura há hốc miệng đáp lại anh.

"Vậy là thế sao? Anh có ngốc không? Anh đứng ngoài trời không biết bao lâu chỉ vì em thực hiện được một ảo thuật vớ vẩn? Anh có thể bị chết cóng! Chết cóng ! Và anh đang nói với em rằng anh chịu đựng cái lạnh vì—"

"Anh cũng tức giận," Shisui ngắt lời Sakura.

Sakura đỏ mặt giận dữ và cô giơ nắm đấm lên đầy đe dọa " Em mới là người tức giận ở đây!"

"Không, Sakura, đợi đã— hạ nắm đấm xuống và để anh giải thích một lát—"

"Ồ, tốt hơn hết là anh nên làm vậy, nữ hoàng phim truyền hình, nếu không tuần sau em sẽ đấm anh! Anh Uchiha và vở kịch của anh! Hoàn toàn dễ thương ngay từ đầu nhưng bây giờ? Nó đang trở thành một cơn đau ở mông!

Anh hét lên khi Sakura rời khỏi cái ôm và lao vào anh, khiến anh ngã ngửa, tấm đệm đỡ cho cú ngã của anh. Một sức nặng đè lên ngực anh và anh phải đối mặt với ánh mắt u ám của Sakura, mái tóc dài màu hồng của cô xõa xuống và đóng vai trò như một tấm màn khi cô đặt cả hai tay lên tấm nệm ở hai bên đầu anh. Shisui nuốt nước bọt, bướm cuộn tròn trong bụng.

Vâng.

Shisui thực sự có thể là một tên máu M.

Việc Sakura có thể bẻ gãy xương anh một cách dễ dàng nếu cô bé muốn cũng chẳng ích gì.

Hơi nóng tràn vào mặt anh và anh phát ra một âm thanh nghèn nghẹn trong cổ họng.

May mắn thay, Sakura không nhận ra trạng thái bối rối của anh, quá tức giận để có thể quan sát.

"Vậy nếu em sử dụng ảo thuật thì sao? Nó vô hại! Em chỉ ép Nezumi-san ngủ thôi. Điều gì khiến anh tức giận đến mức phải chịu đựng cái lạnh mà phải trả giá bằng sự tê cóng? Anh sợ em làm tổn thương anh ấy à? Đó là ý của anh khi che đậy cho em phải không? Nếu emi gặp rắc rối vì cho Nezumi-san ảo thuật, anh sẽ bảo vệ em phải không? anh nghĩ em không nghĩ xa đến vậy sao? Thôi, yên tâm đi, Nezumi-san sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra đâu. Chết tiệt, anh ấy thậm chí còn không nhớ đã gặp em! Vậy nên anhcó thể nghỉ ngơi đi—"

Shisui nhéo má cô để cố gắng giúp cô bình tĩnh lại  "Sakura," anh cố gắng nhưng cô gái không đồng ý.

"Đừng 'Sakura'với em," cô ngắt lời "Nếu anh giận em vì đã gián tiếp tấn công một trong những đồng đội ANBU của anh thì em xin lỗi. Nhưng đừng có dám làm điều gì ngu ngốc nữa nếu không em sẽ đánh anh một trận ngu ngốc, anh sẽ thấy sao khi em làm xong!

Quyến rũ quá.

Nhưng không được.

Nghe lời cô nói, anh im lặng "Chờ đã. Em nghĩ anh giận em à ?"

Mắt Sakura nhíu lại "Phải không?"

"Các hiền nhân, không, tất nhiên là không!" Quá tức giận, Shisui cố gắng ngồi dậy nhưng Sakura đã đè nặng lên anh. Anh ngồi phịch trở lại giường với tiếng rên rỉ "Anh tức giận với Obasan và chính mình!"

 Sakura nhíu mày bối rối "Sao anh lại giận Mikoto-bachan?"

"Bởi vì dì đã gửi em đến trụ sở ANBU mặc dù em vẫn còn là một đứa trẻ—"

Với thái độ thách thức công khai, Sakura ngả người ra sau và khoanh tay trước ngực với vẻ cau có "Nói cho anh biết, Shi-kun, anh và Ita-kun cũng vẫn còn là trẻ con và trụ sở ANBU về cơ bản bây giờ là ngôi nhà thứ hai của anh," cô nói không mấy ấn tượng.

"Điều đó khác và em biết điều đó mà, Sakura," Shisui nhanh chóng bác bỏ "Itachi và anh đã trải qua chiến tranh, bọn anh đã quen với việc chiến đấu và em biết mà " anh ngập ngừng, không muốn đi sâu vào chi tiết. Chết tiệt, làm sao người ta có thể giải thích điều này với một đứa trẻ?

May mắn thay, Sakura không ép anh "Được rồi. Tiếp đi. Và?"

"Vấn đề là, Obasan nghi ngờ em là một thần đồng nên dì đã bảo em đến trụ sở ANBU để kiểm tra xem em có thể lẻn vào được hay không và em đã làm được nhưng khi làm như vậy, dì đã vô tình buộc em phải thể hiện khả năng của mình và bây giờ sự nghi ngờ của dì đã được xác nhận nhưng sự an toàn của em sẽ bị ảnh hưởng vì toàn bộ ANBU cũng biết về tài năng của em"

"Một thần đồng ?" Có sự hoài nghi nhuốm màu câu hỏi của Sakura "Bây giờ điều đó chỉ là vô nghĩa thôi!"

Ồ.

Shisui chớp mắt.

Vậy là Sakura cũng không biết mình là thần đồng.

Shisui định vặn lại nhưng rồi mặt Sakura tái nhợt và nỗi kinh hoàng hiện rõ trên nét mặt cô bé  "Đợi đã— chết tiệt," cô nói và Shisui nhìn cô, bối rối nhưng có chút thích thú. Sakura chửi bới luôn là cách giải trí tốt "Tobi-kun sẽ rất tức giận khi phát hiện ra... fuuuuck , tại sao em lại phải phô trương như vậy chứ?"

Shisui không biết 'Tobi-kun' này là ai nhưng dựa trên lời nói của Sakura, Shisui chỉ có thể cho rằng họ cũng là người bảo vệ cô gái tóc hồng. Cười khúc khích một cách vui vẻ, anh quay lại và đổi vị trí cho họ, lợi dụng lúc Sakura đang bị phân tâm. Bây giờ cô gái là người nằm ngửa và Shisui là người dùng tay ôm Sakura vào lồng.

Sakura theo dõi cẩn thận từng cử động của anh với vẻ mặt cau có thất vọng, nghiêng đầu tò mò như trẻ con xem anh sẽ nói gì tiếp theo.

"Trở thành thần đồng thường không phải là điều tốt đâu, Sakura," anh kiên nhẫn nói với cô, tựa trán mình vào trán cô bé  "Những người xấu có thể theo đuổi em khi họ phát hiện ra em là thiên tài. em có thể bị tổn thương."

Sakura chế giễu một cách khinh thường, đôi mắt cô sáng lên trước lời thách thức ngụ ý "Vậy thì hãy để họ tấn công em. Emchắc chắn sẽ tiêu diệt chúng thành cát bụi." Cô nở một nụ cười nhếch mép đầy tinh quái "Anh thậm chí không cần phải nhấc một ngón tay lên, Shi-kun. Chỉ cần quan sát tôi."

Quyến rũ .

Những con bướm giờ đã nở rộ trước lời tuyên bố trơ trẽn của Sakura và Shisui nuốt khan.

Anh tin chắc rằng Sakura sẽ có thể nghiền nát bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai cản đường cô bé. Đó là cảnh tượng anh muốn thấy nhưng đồng thời, đó là tình huống Shisui không muốn Sakura gặp phải. Tuy nhiên, mong muốn được nhìn thấy Sakura hành động còn lớn hơn nỗi sợ hãi của anh về việc tay Sakura dính máu và cái chết. Cố gắng đè nén cơn đỏ mặt sắp bùng nổ lần nữa, Shisui để toàn bộ trọng lượng của mình rơi xuống cơ thể nhỏ bé hơn của cô, cánh tay anh nhường chỗ và mềm nhũn, và cười nhẹ khi một tiếng rít phẫn nộ phát ra từ Sakura. Sakurabắt đầu quằn quại bên dưới anh, sự phản kháng của cô bé bị cơ thể anh bóp nghẹt. Anh vùi mặt vào tấm nệm ngay cạnh tai cô và hít lấy mùi hương của cô.

Vanilla nhanh chóng trở thành mùi yêu thích của Shisui.

"Anh có thể ngủ ở đây được không?" Anh hỏi, có chút do dự.

Anh cảm thấy Sakura đang luồn ngón tay mình qua những lọn tóc xoăn của anh "Chắc chắn. Bất cứ lúc nào, Shi-kun." Có một khoảng dừng, và cô ấy nói thêm "Tất nhiên là trừ khi không có bố ở đây" như một suy nghĩ sau đó.

Thở dài nhẹ nhõm, Shisui dụi mũi vào vành tai cô.

Sakura đá anh ta thật mạnh "Bây giờ hãy buông em ra, đồ to xác này. Anh quá nặng và làm em ngộp thở mất"

Với một tiếng rên rỉ, Shisui lăn ra khỏi người Sakura và ngồi xuống bên cạnh cô bé, vòng tay qua eo và kéo về phía anh, lưng Sakura tựa vào ngực Shisui. Tuy nhiên, có vẻ như Sakura đã có kế hoạch khác, vì cô bé thoát khỏi vòng tay của anh và nhìn chằm chằm vào anh.

Sự từ chối và tổn thương dâng trào trong anh "Gì chứ, không ôm anh à?"

Và Sakura bực tức thở dài  "Em thích được ôm Shi-kun nhưng em muốn được nằm trên gối. Cổ em sẽ đau vào buổi sáng nếu chúng ta ôm nhau ngủ mà không đặt vật gì mềm mại dưới đầu," cô giải thích. Sau đó cô vỗ nhẹ vào má anh trấn an "Anh biết là em sẽ làm bất cứ điều gì để có được những cái ôm miễn phí mà."

Ah.

Shisui cúi đầu xấu hổ vì đôi khi anh ấy cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt là với Sakura. Có lẽ anh nên tiếp tục chôn mình sâu sáu feet dưới lòng đất vì hành động đeo bám và thiếu thốn khi ở bên Sakura. Anh chỉ cần một cái xẻng và anh tsẽ tìm ra những việc còn lại trong quá trình này.

Nghĩ lại thì có lẽ anh không nên làm vậy.

Anh sẽ không bao giờ được trải nghiệm cái ôm đầy âu yếm của Sakura nữa nếu anh chết.

"Shi-kun."

Khi nghe cuộc gọi, Shisui thoát ra khỏi mâu thuẫn nội tâm và liếc nhìn cô gái hiện đang đứng ở chân giường "Sao thế?"

"Đứng lên đi"

Lông mày anh nhướng lên bối rối "Tại sao...?"

Câu hỏi đó được giải đáp khi Sakura nhanh chóng kéo tấm ga trải giường ra và thấy anh vẫn đang nằm dài trên giường. Shisui chỉ có thời gian chớp mắt trước khi thấy mình đang ở trên không, lao thẳng vào tường với tốc độ đáng sợ và nếu không nhờ thành thạo shunshin thì anh ta đã bị va chạm khá đau đớn.

Làm thế nào một cô bé có thể mạnh mẽ như vậy?

Anh xuất hiện bên cạnh Sakura không một giây sau với một cái bĩu môi và phàn nàn "Anh có thể đã bị thương đấy!" 

Mặc kệ Shishui đang phàn nàn, Sakura chỉ nhún vai rồi trải chăn và ga trải giường xuống sàn, che đi những mảnh giấy nhỏ vương vãi xung quanh. Shisui thấy buồn cười khi biết Sakura không sạch sẽ như vẻ ngoài của mình. Một giai điệu ngân nga trong miệng khi Sakura đang dọn dẹp, cô bé bốn tuổi khéo léo đặt những chiếc gối sao cho chiếc giường tạm bợ trông thật ấm cúng và ra hiệu cho Shisui lấy những con thú bông được trưng bày trên kệ, cậu bé nhanh chóng làm theo.

"Ở đằng kia chúng ta có một chiếc giường cực kỳ tốt," anh ấy chỉ ra khi đưa những con thú nhồi bông cho Sakura "Sáng mai sẽ hỗn loạn lắm đây."

"Nhưng nó thoải mái lắm," Sakura trả lời. Sakura ném những con thú nhồi bông vào cùng với những chiếc gối để tạo hiệu ứng mềm mại hơn "Sasuke sẽ rất thích điều này. Em nên tổ chức một buổi ngủ qua đêm với Sasuke và Naruto sớm thôi."

Như để nhấn mạnh quan điểm của mình, Sakura tinh nghịch nhảy vào đống chăn và gối rồi nằm thoải mái giữa những tấm ga trải giường nhăn nheo, ôm lấy một con chim cánh cụt nhồi bông và ôm nó vào ngực. Cô nhìn anh đầy mong đợi.

"Anh không nằm chung ư?"

"Sáng mai sẽ thực sự là một mớ hỗn độn," anh lặp lại khi trượt vào cạnh cô bé. Sakura không lãng phí thời gian rúc vào anh, vùi mũi vào gáy anh và vòng tay quanh thân anh với con chim cánh cụt ở giữa hai người họ. Hai chiếc gối đệm đầu và cổ, anh lôi con chim cánh cụt ra và ném nó vào góc, trước sự phản đối của Sakura.

"Em không thể ngủ nếu không có Mango-chan!"

Mango-chan?

Shisui thở dài, không thể tin nổi.

Anh giỏi hơn Mango-chan và là một người tuyệt vời! Ai cần con chim cánh cụt chết tiệt đó khi Sakura đã có anh?

"Tối nay anh sẽ là Mango-chan của em," anh nói với cô với vẻ cau có phẫn nộ "Anh có thể ôm em bao nhiêu tùy thích và em sẽ không phàn nàn nhưng con chim cánh cụt đó sẽ không quay lại giường với chúng ta đâu."

Có lẽ anh hơi trẻ con nhưng không nhượng bộ. Anh ghét những ranh giới khi nói đến Sakura và với chú chim cánh cụt chen vào giữa chúng, Shisui chắc chắn rằng anh sẽ không thể ôm cô bé gần như thường lệ.

Vì vậy không.

Không với chim cánh cụt nhồi bông.

Và những thú nhồi bông khác nữa.

"Anh trẻ con quá ," Sakura nói với vẻ khó chịu giả tạo. Nhưng vòng tay cô càng siết chặt, trái ngược với câu nói của cô và Shisui để lộ một nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt anh.

Hãy tin rằng Sakura rất đáng yêu.

Hơi thở nhẹ nhàng và thỉnh thoảng ngáp của Sakura là âm thanh duy nhất trong phòng và Shisui chăm chú lắng nghe, một bàn tay dịu dàng xoa vòng quanh eo. Dần dần, hơi thở của cô bé bắt đầu đều đặn và đôi mắt anh bắt đầu nhắm lại khi giấc ngủ đến với anh. Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Sakura.

"Ne, Shi-kun... sao anh lại tức giận với chính mình thế?"

Mí mắt anh chớp chớp mệt mỏi khi anh cố gắng tập trung chút sức lực cuối cùng để trả lời câu hỏi của Sakura. Đầu óc anh mơ hồ nhưng lời nói tuôn ra từ miệng anh một cách tự nhiên, như thể anh đã biết rõ lý do tại sao trước đó anh lại tức giận với chính mình.

"Bởi vì anh quá ngu ngốc để nhận ra rằng em là một thần đồng"

Bởi vì anh không thể bảo vệ Sakura khỏi âm mưu của Mikoto và con mắt cảnh giác của ANBU, quá thiếu hiểu biết về tài năng của cô để làm điều đó.

Bằng lòng với câu trả lời, Sakura uể oải gật đầu và ngả lưng vào hơi ấm của anh.

"Em... thích nó..." cô thì thầm, cánh tay cô thả lỏng nhưng vẫn ôm anh "...vì điều đó...anh đã không thực sự đối xử với em như...một đứa trẻ khi chúng ta tập luyện..."

Một giây sau, Sakura đã ngủ say và Shishui chìm vào giấc ngủ.

Shisui không để ý đến cái bóng đổ xuống cửa sổ duy nhất trong phòng, chặn ánh trăng chiếu vào. Một Sharingan duy nhất màu đỏ sẫm khi nhìn thấy nó nhưng bóng đen đó biến mất sau một phút, không để lại dấu vết phía sau ngoại trừ dấu chân vẫn còn inrõ ràng trên tuyết trên bậu cửa sổ.



"Tớ tưởng cậu đã biết rồi," Itachi nói sau khi Shisui kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cố tình bỏ qua cuộc cãi vã nhỏ giữa anh và Mikoto "Khi Sakura bắt đầu nói về phong ấn bảo quản thực phẩm và lý thuyết của cô bé về cách chuyển nó thành fuinjutsu y tế, cậu là người ngắt lời Sakura. Tớ cho rằng anh không muốn Sakura bộc lộ quá nhiều trí thông minh của mình vì nó có thể ảnh hưởng đến sự an toàn  như cậu đã nói."

Họ đang ngồi ngoài hiên và cậu em họ chín tuổi của Shisui hiện đang mài lưỡi dao, kunai và shuriken được đặt ngay ngắn bên cạnh. Shisui nhặt một thanh kunai và dùng ngón tay vuốt ve nó, để lại một vết cắt nhỏ và chảy máu. Anh vừa mới từ nhà Sakura về, những lọn tóc xoăn của anh vẫn rối tung vì buồn ngủ, quần áo nhăn nheo vì trằn trọc suốt đêm, gấu áo sơ mi nhàu nát dưới bàn tay của Sakura khi cô bé rúc vào anh. Trên cổ anh có một chiếc khăn quàng đỏ và một đôi găng tay nhỏ che tay nhờ sự giúp đỡ của Sakura, người đã cho Shisui mượn trước khi Sakura hôn lên má anh tạm biệt.

"Đó là bởi vì tớ không hiểu được từ nào mà Sakura đang nói, Ita-chan," Shisui càu nhàu "Tớ thực sự không biết rằng Sakuralà một thần đồng."

"À." Itachi nhìn anh trầm tư "Vậy bây giờ cậu định làm gì? Chắc chắn là cậu sẽ không chỉ ngồi yên một chỗ đâu."

Cậu bé mười hai tuổi chế giễu "'Tất nhiên là không. Tôi sẽ phải để mắt tới Sakura. Ai biết được, Sakura có thể thu hút sự chú ý của Hokage nếu cô bé không để ý"

Anh đặt kunai xuống và nhìn lên bầu trời xanh. Bây giờ đã là mười giờ mười lăm và tuyết phủ khắp mọi nơi. Một khung cảnh tuyệt vời mà lẽ ra anh sẽ đánh giá cao nếu không có nỗi lo lắng đang dâng trào trong anh. Ngay bên cạnh anh, Itachi ậm ừ thừa nhận lời nói của anh và với tay lấy một con dao khác để mài sắc.

"Tớ cũng sẽ giúp."

"Huh?" Bây giờ đó là điều anh không mong đợi. Shisui quay lại nhìn cậu bé với đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên "Chắc chứ?"

Có một đường hằn rõ ràng trên khóe môi Itachi khi anh gật đầu "Tớ không muốn Sakura bị tổn hại dưới bất kỳ hình thức nào. Sakura là..." anh cau mày suy nghĩ như thể đang cố gắng tìm từ thích hợp, "...Sakura thật quý giá . Giống như Sasuke. Tuy nhiên, Sakura dễ gặp nguy hiểm hơn vì cô bé chỉ là một thường dân."

Quý giá như Sasuke?

Ừm.

Shisui cười toe toét với lông mày đung đưa đầy trêu chọc"Quý giá phải không?"

"Rất nhiều," Itachi trả lời chân thành. Câu trả lời không do dự của Itachi khiến Shisui há hốc mồm vì hoài nghi. Hở? Ơ ? Đúng là Shisui không mù quáng khi thấy rằng cậu bé đang cố gắng thu hút sự chú ý của Sakura một cách tinh vi nhưng vẫn vậy. Làm thế nào mà sự gắn bó của Itachi với cô gái tóc hồng lại phát triển nhanh đến vậy? Theo như Shisui biết thì cả hai mới gặp nhau được vài tuần.

Không thể kiềm chế, sự ghen tị trỗi dậy và Shisui không thể kìm lại vẻ cau có đang nhếch mép.

Sasuke đầu tiên. Bây giờ Itachi.

Ôi, cho anh nghỉ ngơi đi.

Không phải anh ích kỷ, mà anh cũng cần khoảng thời gian vui vẻ bên Sakura. Việc ngủ qua đêm qua không được tính.

Tuy nhiên, tranh thủ sự giúp đỡ của Itachi chắc chắn sẽ khiến công việc của anh trở nên dễ dàng hơn.

Phải làm gì?

Chà, sự an toàn của Sakura được đặt lên hàng đầu trước sự thoải mái của anh, Shisui nghĩ với vẻ không hài lòng. Vì vậy, với trái tim đầy giông bão, anh cố gắng mỉm cười và gật đầu.

"Được rồi. Tớ sẽ trông cậy vào cậu, Ita-chan."

Nếu sự khinh thường trong giọng nói của anh ta hiện rõ, Itachi không hề tỏ ra có chút nghe thấy điều đó. Thay vào đó, cậu bé đáp lại nụ cười của mình bằng một tiếng ngâm nga thờ ơ và tập trung vào thanh kunai mà cậu đang mài giũa.

Shisui thở dài và nhìn lại bầu trời.

Tạm biệt những ngày tháng tươi đẹp nơi anh có thể có Sakura cho riêng mình.



Sasuke không mấy khi bị ốm. Nhưng khi cậu bé ốm, nó thường kéo dài trong một thời gian dài, khiến Sasuke yếu ớt và nằm liệt giường.

Sasuke ghét bị bệnh.

Bây giờ, khi cậu bé đang nằm trên chiếc ghế dài trong phòng khách với chiếc chăn che kín mũi, những cơn ho bắt đầu hành hạ cơ thể nhỏ bé. Có một thùng rác ngay bên cạnh, chứa đầy khăn giấy nhàu nát. Trên trán đắp khăn ướt để hạ sốt, mồ hôi dính vào người như lớp da thứ hai. Kinh tởm. Sasuke nhăn mũi khi lau đi vết ướt trên cổ.

Mẹ anh, như thường lệ, đang ở trong bếp nấu nước luộc gà cho anh. Sasuke hy vọng rằng mẹ cũng sẽ cho anh một ít cà chua sống để nhai. Không giống như anh trai mình, Sasuke không thích đồ ngọt vì chúng khiến cổ họng ngứa ngáy và đau đớn.

Hiện tại, Sasuke đổ lỗi cho cái lạnh của mình là do thời tiết lạnh giá. Anh và Naruto đã trượt băng trên hồ hai ngày trước và kể từ đó anh cảm thấy không khỏe. Anh đã gạt nó đi, hy vọng nó sẽ tự biến mất nhưng điều khiến anh khó chịu là sáng nay, cơn cảm lạnh của anh lại nổi lên, kéo theo đó là một cơn sốt dữ dội. Điều khiến anh khó chịu hơn là việc anh đã hứa với Sakura hôm nay sẽ đưa cô đến thư viện.

Tệ quá.

Tại sao thế giới lại chống lại anh khi nói đến Sakura?

Giống như hầu hết các bệnh nhân, Sasuke liên tục trằn trọc trong giấc ngủ trái với ý muốn của mình. Một giây trước anh ấy đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi giây thứ hai anh chìm đắm trong những giấc mơ vô nghĩa, bên ngoài co giật không ngừng nghỉ. Anh mơ hồ nhận ra mẹ mình đang bước vào để cho anh ăn, quá bàng hoàng để nhận ra từng ngụm súp Mikoto dỗ anh uống, cánh tay của mẹ đặt trên lưng anh để đỡ anh khi anh nửa ngồi dậy. Vị đắng của viên thuốc cô đưa cho anh bám chặt vào đầu lưỡi. Bóng tối lại nhấn chìm anh một lần nữa và Sasuke dễ dàng chào đón nó trong sự mệt mỏi. Nhiều phút trôi qua, hoặc có thể hàng giờ. Thời gian chẳng có ý nghĩa gì khi một người bị bệnh. Anh lờ mờ cảm thấy thứ gì đó bạc hà xâm nhập vào cơ thể mình, làm dịu đờm trong phổi và xoa dịu cơn đau đầu, đồng thời nghe thấy một tiếng vo ve quen thuộc.

Lần tiếp theo khi anh thức dậy, chào đón Sasuke là màu hồng và xanh quen thuộc. Sakura tựa đầu vào bụng anh, hai tay ôm lấy khi chìm vào giacs ngủ yên bình. Sasuke chớp đôi mắt buồn bã. Bên ngoài trời đã gần tối, những tia nắng cuối cùng dịu nhẹ trên bầu trời mùa đông. Có lẽ đó là do cơn mê sảng của anh nhưng Sasuke đã đưa tay về phía cô gái đang ngủ để nhẹ nhàng cuộn những ngón tay quanh mái tóc dày của Sakura.

"Sa...kura," anh yếu ớt rên rỉ, cổ họng khô khốc "Sakura"

Theo tiếng gọi của anh, Sakura từ từ ngẩng đầu lên với đôi mắt khép hờ và bắt gặp ánh mắt lờ mờ của anh. Khi nhìn thấy Sasuke tỉnh dậy, môi cô nở một nụ cười dịu dàng, cô gỡ bàn tay anh ra khỏi tóc mình rồi ôm nó vào tay mình, đưa lên má. Cử chỉ đó khơi dậy điều gì đó trong anh, một cảm xúc mà anh không thể giải thích chính xác, và anh bật khóc.

"Xin lỗi," anh nói với một tiếng nức nở nghẹn ngào "Vì đã thất hứa."

"Không sao đâu, Sasuke," Sakura thì thầm, buông Sasuke ra và áp mu bàn tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ. Sau đó, cô đứng dậy và đi đến chiếc bàn nhỏ ở góc nơi đặt một chiếc bình và một chiếc ly. Cẩn thận, cô rót nước từ bình vào ly và khéo léo đưa cho anh đồ uống, khum bàn tay mình lên người anh khi cánh tay anh bắt đầu run rẩy trước nỗ lực nhẹ nhàng.

Sasuke nhấp một ngụm và ngay lập tức bị nghẹn.

Sakura nhẹ nhàng vỗ lưng anh, một tay vẫn đỡ chiếc ly "Từ từ thôi Sasuke. Không có gì phải vội cả."

Một lần nữa, Sasuke cố gắng uống nước nhưng lần này kiểm soát tốt hơn. Sasukethở phào nhẹ nhõm khi chất lỏng chảy xuống cổ họng khô rát và khó chịu của anh, rồi lại nằm xuống. Cơn chóng mặt đã biến mất, chỉ còn lại cơn đau nhức nhưng Sasuke sẽ không mạo hiểm. Lảo đảo, anh đưa tay về phía Sakura, người đang nhìn anh đầy thắc mắc.

"Tớ muốn ngủ trên đùi cậu" Sasuke nói ngọng mà không hề xấu hổ. Một ngày khác và một hoàn cảnh khác, anh sẽ thấy xấu hổ vì đã nói những lời như vậy nhưng hiện tại anh đã quá mệt mỏi để quan tâm "Shisui lúc nào cũng khoe khoang về chuyện đó... tớ cũng muốn làm điều đó..."

Đáp lại yêu cầu của Sasuke, đôi bàn tay ân cần dỗ dành anh ngồi xuống, với một tiếng rên rỉ và Sakura nhanh chóng ngồi vào. Từ từ, Sakura hạ đầu Sasuke vào lòng mình và để cậu ấy tìm tư thế thoải mái nhất cho mình.

"Xoa tóc tớ đi" Sasuke yêu cầu khi đã ổn định chỗ ngồi "Chơi nó đi."

Anh nghe thấy một tiếng cười vui vẻ "Hôm nay có người hơi hách dịch đấy," giọng Sakura xuyên qua làn sương mù của anh. Anh cảm thấy những ngón tay cô luồn qua những lọn tóc sẫm màu của anh, tỉ mỉ gỡ những nút thắt mà chúng gặp phải. Hạnh phúc ngọt ngào và ngọt ngào. Đôi mắt Sasuke ô tình nhắm lại, anh lại thở dài và rúc sát vào cô hơn.

Chẳng trách Shisui thích khi Sakura nghịch những lọn tóc xoăn của anh.

"'Tớ thực sự xin lỗi," anh lặp lại.

Sakura lau đi những vệt nước mắt trên khuôn mặt Sasuke "Chúng ta có thể đến đó vào lúc khác, Sasuke. Hiện tại, chỉ cần tập trung vào việc trở nên khỏe hơn."

"Mmmm... được rồi"

Sasukekhông biết mình sẽ cứ như vậy bao lâu, đắm chìm trong sự chú ý và vuốt ve trìu mến của Sakura nhưng thành thật mà nói, Sasuke không quan tâm chút nào. Mọi thứ dường như tĩnh lặng và trống rỗng, như thể tai anh ngâm trong nước, nghe được nhưng đồng thời không hiểu. Anh lờ mờ nghe thấy bài hát ru nhẹ nhàng mà Sakura đang ngân nga trong im lặng.

Ảm đạm, Sasuke mở một mắt để nhìn Sakura.

Đẹp không phải là từ để miêu tả Sakura. Đẹp đẽ dành cho những người như mẹ và anh trai anh - những nét vương giả của họ được đặt ở mức hoàn hảo, chuyển động của họ luôn đi kèm với vẻ duyên dáng, khí chất của họ hoàn toàn đòi hỏi sự chú ý và tôn trọng. Giống như những bức tượng, họ liên tục thu hút được sự ngưỡng mộ và kính sợ ở mọi nơi họ đến chỉ vì sức quyến rũ của họ.

Không, Sakura không đẹp.

Nhưng cậu ấy thật đáng yêu.

Với mái tóc gợn sóng màu hồng nhạt dài qua vai và kết thúc ngay dưới giữa lưng, cùng đôi mắt màu xanh hình nai cái lấp lánh sức sống và sự vui tươi, Sakura là hình ảnh thu nhỏ của sự đáng yêu. Sasuke không thể đếm được số lần nụ cười rạng rỡ và vui vẻ của cô đã khiến trái tim anh đập thình thịch rồi tăng tốc thất thường. Phải thừa nhận rằng nụ cười của Naruto cũng rất cởi mở và sống động, nhưng không sống động bằng Sakura.

Ôi, anh ước gì Sakura là tri kỷ của anh chứ không phải một người vô danh nào đó có cùng tên với Sakura, thể hiện rõ qua dấu ấn tâm hồn của anh. Sasukethực sự chắc chắn rằng mình sẽ không yêu mến ai khác nhiều như yêu mến cô gái tóc hồng này.

Dòng suy nghĩ của Sasuke là điều khiến Sasuke đưa tay lên trên và ôm lấy khuôn mặt của cô gái bằng một tay.

Giật mình, giai điệu của Sakura đứt quãng và nhìn xuống

"Cậu có cần gì không, Sasuke?"

Thật đáng yêu.

Đầu Sasuke nặng nề nhưng vẫn đủ lý trí để lắc đầu.

Bối rối, Sasuke nhìn bàn tay cô phát sáng màu xanh lá cây "Cậu có vẻ ổn" Sakura nói, ấn vào quả cầu lấp lánh trên tay anh để quét xem có điều gì bất thường không.Sasuke không xa lạ với cách hoạt động của Sakura, đã từng được Sakura chữa lành vết thương nhiều lần và anh thích cảm giác charka Sakura mang lại. Cơn buồn ngủ len lỏi vào Sasuke khi cảm giác bạc hà tràn ngập cơ thể mệt mỏi của anh, và anh thả cánh tay đang duỗi ra của mình xuống.

"Cậu thực sự rất xinh đẹp," là những lời thốt ra từ đôi môi nứt nẻ củaSasuke trước khi cơn buồn ngủ lại nhấn chìm cậu bé một lần nữa.

Còn về phần Sakura, Mikoto đưa cho cô bé một hộp bánh quy khi cô be schuẩn bị về nhà như lời cảm ơn vì đã chăm sóc Sasuke. Tuy nhiên, Sakura đã từ chối, kiên quyết không nhận bất kỳ hình thức thanh toán nào để chăm sóc một người bạn. Đó là một luật bất thành văn rằng bạn bè phải quan tâm lẫn nhau và Sakura quan tâm đến Sasuke vì không muốn nhận lại điều gì đó. Nhưng người phụ nữ vẫn nhất quyết, thậm chí còn nhét những món quà đã đóng gói vào tay mình.

Được rồi.

Dù sao thì Sakura là ai mà lại từ chối bánh quy miễn phí?

"Cháu về đây, Mikoto-bachan!" Sakura vui vẻ nói. Nhưng ngay khi Sakura chuẩn bị đi, Mikoto đã nắm lấy khuỷu tay cô ấy và xoay cô ấy lại.

Ánh mắt đầy tính toán của phu nhân tộc trưởng khiến rào chắn tinh thần của Sakura ngày càng tăng lên, và Sakura đảm bảo giữ nụ cười ngây thơ, thắc mắc trên khuôn mặt để che giấu sự rối loạn nội tâm của mình. Cái nhìn đó là gì vậy? Cái gì? Cô đã làm gì sai à? Sakura lướt qua mọi thứ cô đã làm cho đến nay. Không co gi xâu cả.

Ngoại trừ phần cô vượt qua được hàng phòng ngự của ANBU dù chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng chắc chắn đó không phải là điều mà người phụ nữ không quan tâm. Dù sao thì Mikoto cũng là người đã gửi cô tới đó mà.

"Có chuyện gì thế, Mikoto-bachan?"

Bây giờ Sakura không còn quên sự giám sát mà phu nhân tộc trưởng tộc Uchiha thỉnh thoảng gửi cho mình, Sakurachỉ đơn giản là phớt lờ nó. Nhưng làm sao cô có thể bỏ qua khi Mikoto đang nhìn thẳng vào cô, với đôi mắt đen sắc sảo?

"Sakura-chan" và giọng của Mikoto rất nhỏ, Sakura phải căng tai ra mới nghe được "sao cháu không nói với họ?"

Và bằng cách nào đó, ngay cả với những từ ngữ khó hiểu, Sakura vẫn biết chính xác mình đang nói về điều gì.

Mọi tế bào trong cơ thể cô đóng băng và trái tim bắt đầu đập điên cuồng nhưng Sakura vẫn tiếp tục mỉm cười và cố gắng giữ cho cơ thể không căng thẳng ngay cả khi tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô. Thư giãn, thư giãn nào. Mikoto sẽ có thể nhận ra ngay cả sự thay đổi nhỏ nhất trong ngôn ngữ cơ thể của Sakura. Đôi mắt xanh của Sakura lấp lánh khi cô cố gắng giải mã khuôn mặt trống rỗng của nữ nhân tộc Uchiha. Một trò lừa gạt? Không thể nào, xét theo tư thế đĩnh đạc kiên quyết của dì ấy.

Nhưng ngay cả với sự tự tin vượt trội của Mikoto, Sakura vẫn có thể nhìn thấy sự căng thẳng trên đôi vai của cô, nhường chỗ cho sự bất an tiềm ẩn trong cô.

Ah. Thế là nghi ngờ rồi.

Và một điều chưa được xác nhận.

Cô có thể giải quyết chuyện đó.

"Nói vơi họ?" Sakura hỏi theo cách thiếu hiểu biết mà trẻ con thường làm khi bị bắt gặp làm điều gì đó mà chúng không biết là xấu "Dì đang nói cái gì thế, Mikoto-bachan?"

Đôi mắt phu nhân tộc trưởng hơi nheo lại trước câu trả lời của Sakuravà sự do dự bắt đầu xuất hiện trong hình thức của cô ấy. Sakura nghiêng đầu nhìn cô một cách ngây thơ. Trước cử chỉ đó, sự do dự lộ rõ ​​ra và Mikoto mím môi.

"Shisui và Sasuke sẽ rất vui khi có cháu là tri kỉ của họ, Sakura-chan. Tại sao lại nói dối?"

Đây là một kỹ thuật mà Sakura miễn nhiễm với. Trước đây, mỗi khi mẹ nghi ngờ cô ăn quá nhiều đồ ngọt, Mebuki sẽ giả vờ như biết còn Sakura sẽ bỏ cuộc, tưởng rằng mình bị bắt, trong khi thực tế, người phụ nữ đó chỉ đang cố ép cô bé thừa nhận.

Tội cho dì Mikoto quá.

"Cháu không biết dì đang nói về cái gì," Sakura vui vẻ cười rạng rỡ.

Cô sẽ phủ nhận, phủ nhận và phủ nhận số phận của mình khi bị trói buộc bởi bốn người đàn ông và che giấu danh tính của mình đến cùng nếu điều đó có nghĩa là cứu họ mà không gây nguy hiểm cho sự an toàn của cô và của họ.

Bối rối và không hài lòng, Mikoto lắc đầu và thở dài khi buông tay "Nếu cháu đã nói vậy Sakura-chan. Nếu cháu nói vậy."

Và Sakura vẫn tiếp tục mỉm cười rạng rỡ ngay cả khi cô ra khỏi cổng khu phức hợp và trở về nhà. Chỉ khi đến con đường dẫn vào nhà, nụ cười của cô mới tắt và tư thế của cô trở nên đề phòng.

Không ổn chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top