Chương 63: Cửu Gia Muốn Vả Mặt
Chỉ cần nghe kiểu xưng hô kia, Phó Cửu liền biết đối phương không phải kêu mình.
Dù sao lão gia hỏa kia cũng hận không thể khiến cho người trên toàn thế giới đều biết tên bại gia tử là cô không còn bất cứ quan hệ gì với ông ta.
Nếu không phải kêu cô thì chính là một vị Phó thiếu khác?
Phó Cửu nhướng mày nhìn về phía người bên cạnh
Đó là một thiếu niên mặc đồ vest màu trắng, tuổi khoảng chừng giống cô, gương mặt rất xinh đẹp, chỉ là chiều cao của cậu ta hơi khiêm tốn một chút.
Giống như không yêu thích nói chuyện, trên mặt lộ ra vài tia không kiên nhẫn, vừa nhìn liền biết là loại thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Vị thiếu gia này không phải người lạ, đúng là đứa con riêng mà Phó Trung Nghĩa yêu thương nhất, Phó Hi Minh.
Đi cùng cậu ta tới mua linh kiện có hai người, trong đó Phó Cửu nhận thức được một vị.
Không thể xem như là nhận thức.
Hẳn là nên nói đã từng gặp mặt.
Khi đó cô vẫn chưa hiểu chuyện, thời điểm ăn mặc quần áo như lưu manh cãi nhau với Hạ Hồng Hoa chính là người này ở bên cạnh đứng nhìn, vẻ mặt muốn cười lại không cười.
Đến bây giờ Phó Cửu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hắn nhìn mặt cô, đó là xem thường và coi rẻ.
Có lẽ là do bị ánh mắt như vậy nhìn, cô mới có thể cãi nhau với Hạ Hồng Hoa chỉ vì một chút việc nhỏ.
Người đại diện lúc trước của công ty, Đỗ Trạch.
Tên cặn bã kia đã hại mẹ cô hết đường xoay xở!
Phó Cửu cắn phần kẹo một cái, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Đây là đến đông đủ?
Cô phải nhớ kỹ hai khuôn mặt này, nếu không thời điểm đánh bị trật tay thì làm sao bây giờ.
Đỗ Trạch cũng thấy được tên bại gia tử mà hắn khinh thường nhất. Trước kia bởi vì mặt mũi của Hạ Hồng Hoa, mỗi lần thấy tiểu tử này đều phải kêu cậu ta một tiếng Phó thiếu. Trên thực tế trong lòng hắn rất chán ghét hai mẹ con từ rất lâu rồi. Đến từ nông thôn, nhỏ nhen không có phẩm vị, theo chân ở bên cạnh bọn họ cũng kéo thấp giá trị của hắn.
Không giống với người hiện tại hắn đi theo, không chỉ có khí chất học thức xuất chúng, thiên phú chơi game cũng lợi hại hơn so với người bình thường.
Đồng dạng đều là con trai của nhà họ Phó, tiền đồ của vị này so với tên bại gia tử kia lớn hơn gấp mấy lần.
"Thiếu gia." Đỗ Trạch liếc mắt nhìn Phó Cửu một cái, quay đầu nói với Phó Hi Minh: "Nếu không chúng ta qua bên kia xem, nơi này nhiều ruồi bọ như vậy, làm hỏng tâm tình của cậu lại không tốt."
Phó Hi Minh cũng nhận ra Phó Cửu.
Nhưng mà vậy thì tính sao?
Trước nay cậu đều không thèm để ý tới người anh hai ngu xuẩn này.
Khi còn nhỏ mọi người đều mắng cậu là con riêng.
Chuyện gì cũng phải nhường Phó Cửu.
Hiện tại cậu mới là chính.
Phó Cửu tính là thứ gì? Rác rưởi như vậy còn không đáng để cho cậu nhìn một cái.
Phó Hi Minh nâng cằm lên, kéo khóa áo khoác một chút, xem cô như không khí nói: "Hắn không đi thì tôi cần gì phải đi. Tiếp tục lựa, không phải chú vừa mới nói đồ vật nơi này dùng rất tốt hay sao? Bàn phím của tôi đã cần thay đổi từ lâu, thoạt nhìn nơi này không tồi nên mua ở đây."
"Vâng!" Đỗ Trạch cười: "Thiếu gia nói rất đúng, hắn không đi thì chúng ta càng không cần đi."
Một người khác cũng cười: "Quả nhiên Phó thiếu là người hiểu máy tính. Lát nữa chúng ta đi tới Tần thị, tôi cũng có thể dùng chuyện này nói giúp cậu một chút."
"Vẫn là nhờ đến sự hỗ trợ của giám đốc Lý." Đỗ Trạch tiếp tục nói: "Nghe nói yêu cầu của người đại diện Phong rất cao. Ngoại trừ kỹ thuật đánh tốt còn phải có diện mạo xuất chúng, này..."
Giám đốc Lý kia mở miệng tiếp lời: "Hiện tại nhu cầu của thị trường là như thế này, gương mặt càng ưa nhìn thì lúc phát sóng trực tiếp cũng càng nhiều người xem. Cậu nhìn tổng giám đốc Tần của chúng ta cũng biết cậu ấy vừa lên trò chơi liền có bao nhiêu người chờ xem. Nhưng mà cậu yên tâm, với gương mặt của Phó thiếu như vậy hoàn toàn không thành vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top