13 + 14
★ Chương 13 – Cậu là giai hả? ★
Chiến Bắc Thiên vội vàng đi tới lay người Mộ Nhất Phàm: “Mộc tiên sinh? Mộc tiên sinh? Mộc Mộc! Mộc Mộc!”
Người nằm dưới đất không phản ứng chút nào, hắn vội vàng đỡ lấy người, cầm lấy chìa khóa ở bàn trong phòng khách, chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đi tới bệnh viện.
Lúc Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, anh đang bị đẩy vào phòng cấp cứu, trông thấy Chiến Bắc Thiên bên cạnh, khàn giọng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”
Anh nhớ lúc ở trong phòng vệ sinh mình nôn rất dữ, chỉ thiếu điều nôn cả dạ dày ra, cảm giác vô cùng khó chịu, sau đó liền ngất xỉu, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Chiến Bắc Thiên lạnh nhạt nói: “Cậu bị ngất xỉu trong phòng vệ sinh, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Bác sĩ tiến lên kiểm tra, đoạn hỏi: “Cậu đây, trong người cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Mộ Nhất Phàm vô lực trả lời: “Buồn nôn, muốn ói.”
Nói xong, cảm giác buồn nôn lại ập tới, anh vội vã chống nửa thân trên, nôn khan vài tiếng.
Những gì có thể nôn ra thì sáng nay anh đã nôn hết rồi, giờ trong dạ dày không còn gì có thể nôn ra nữa.
Đến khi anh ngớt nôn rồi, bác sĩ mới bắt mạch cho anh: “Ngoại trừ buồn nôn, trong người còn có chỗ nào không thoải mái không? Ví dụ như có cảm thấy cả người nóng bừng, nhiều đờm, yết hầu sưng đau hoặc là thiếu máu, bệnh thấp khớp các loại hay không?”
“Không.”
Mộ Nhất Phàm không muốn nói ra chuyện bị ung thư xương và bị đạn bắn, tránh cho lúc bác sĩ kiểm tra, Chiến Bắc Thiên nhìn ra sự bất thường.
Khóe môi Chiến Bắc Thiên run run, thể như muốn nói điều gì đó với bác sĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn im lặng, không muốn chú ý tới quá nhiều chuyện.
Bác sĩ đang chuyên tâm nghe mạch, đột nhiên chân mày chau lại, giương mắt nhìn gương mặt bị băng bó của Mộ Nhất Phàm hồi lâu, thể như muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh.
Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt bác sĩ nghiêm lại, vội vã hỏi: “Bác sĩ, tôi có ổn không?”
Không phải nhìn ra trong người anh có bệnh chứ?
Nếu biết trước như vậy thì đã chẳng cho bác sĩ bắt mạch rồi.
Mộ Nhất Phàm đặt tay kia lên ngực, xác định trái tim vẫn còn đang đập mới thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự lo lắng bây giờ mình bị biến thành tang thi.
Giọng của bác sĩ có phần không chắc chắn: “Cậu là nam phải không?”
Mộ Nhất Phàm ngẩn người: “Ông thấy tôi giống con gái ở chỗ nào?”
Dù mặt có bị băng kín đi chăng nữa, nhưng từ giọng nói, yết hầu, vóc người.. đều có thể nhìn ra anh là đàn ông, ông bác sĩ đần này sao lại hỏi anh một câu hỏi ngu như thế?
“Thật kì lạ.” Bác sĩ buông tay Mộ Nhất Phàm ra.
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Sức khỏe cậu ấy thế nào?”
“À ừm, mấy người ở đây đợi, tôi kêu một bác sĩ khác tới xem một chút.” Bác sĩ nói xong, để Mộ Nhất Phàm đang toát mồ hôi và Chiến Bắc Thiên ở lại, vội vã rời khỏi phòng cấp cứu.
Chiến Bắc Thiên nói: “Tôi đi đăng ký cho cậu.”
Sau khi hắn rời đi, Mộ Nhất Phàm lại buồn nôn mà nôn khan thêm vài lần nữa.
Sau đó bác sĩ dẫn một vị bác sĩ lớn tuổi tới bắt mạch cho anh, hỏi thăm một vài vấn đề về thân thể anh.
Ông bác sĩ lớn tuổi kia vừa kinh hãi lại vừa nghi hoặc nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu là nam thật chứ?”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Có cần ông đây cởi quần ra cho mấy người kiểm tra không hả?”
“Không cần không cần.” Bác sĩ lớn tuổi ngượng ngùng kéo bác sĩ kia đi tới góc phòng nhỏ giọng thảo luận.
Mộ Nhất Phàm loáng thoáng nghe thấy ông bác sĩ lớn tuổi kia nói nào là “Lần đầu tiên tôi thấy” rồi lại“Trên đời này lại có chuyện như thế thật” các loại…
“Bác sĩ, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”
★ Chương 14 – Báo cáo kiểm tra ★
Hai bác sĩ quay trở lại trước mặt Mộ Nhất Phàm: “Cậu này, chúng tôi kiến nghị cậu nên đi siêu âm B[1] một chút.”
“Siêu âm B?” Mộ Nhất Phàm giật mình.
Anh còn một tháng nữa mới chính thức biến thành tang thi, hơn nữa, tim vẫn còn đang nhảy nhót trong lồng ngực, siêu âm B cũng không thành vấn đề, vậy nên liền đồng ý đi siêu âm B.
Bác sĩ lập tức đưa Mộ Nhất Phàm đi đóng phí.
Bệnh viện quy mô nhỏ không nhiều người đến khám như các bệnh viện lớn, đóng phí xong, xếp hàng đợi khoảng mười phút, chẳng mấy chốc đã tới lượt Mộ Nhất Phàm.
Kiểm tra cho Mộ Nhất Phàm là một nữ bác sĩ, cô bôi gel siêu âm lên trên người Mộ Nhất Phàm, sau đó dùng đầu dò bắt đầu kiểm tra tình huống.
Ngay sau đó, đôi mắt cô hiện lên tia sửng sốt và cổ quái, không khỏi đưa mắt nhìn bộ ngực rắn chắc và yết hầu Mộ Nhất Phàm một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Không phải là người chuyển giới đấy chứ?”
Thính lực Mộ Nhất Phàm rất tốt, nghi hoặc nhìn cô ta: “Chuyển giới cái gì cơ?”
Nữ bác sĩ không trả lời hắn, đáy mắt ních đầy sửng sốt và ngưng trọng, sau đó cô thu đầu dò, đoạn nói: “Nửa giờ sau tới lấy báo cáo kiểm tra.”
Trong lúc đợi kết quả, Chiến Bác Thiên đi tới một quán ăn gần bệnh viện ăn sáng, Mộ Nhất Phàm lo mình thấy đồ ăn lại nôn khan, ảnh hưởng tới sự ngon miệng Chiến Bắc Thiên, nên cũng không đi theo cùng, hơn nữa nói không chừng anh còn phải kiểm tra tiếp, càng không thể đi ăn sáng.
Đợi đến khi Chiến Bắc Thiên quay về, vừa vặn đã có báo cáo kết quả siêu âm B.
Mộ Nhất Phàm đọc báo cáo không hiểu gì, bèn đưa cho bác sĩ phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn báo cáo, sững sờ một hồi: “Cái.. cái này..”
Mộ Nhất Phàm bị bác sĩ làm cho căng thẳng, anh không sợ mình có bệnh, chỉ sợ bác sĩ nhìn ra dị trạng của mình, hại anh mất mạng luôn.
Cuối cùng, anh thật sự không chịu nổi bác sĩ cứ đờ người ra nhìn báo cáo, tức giận nói: “Bác sĩ, ông có thể nói thẳng cho tôi biết mình bị bệnh gì không, ông cứ muốn nói lại thôi như vậy làm tôi rất căng thẳng, không bị bệnh cũng bị ông hại cho có bệnh.”
Bác sĩ lấy lại tinh thần, vội nói: “Xin lỗi cậu.”
Ông ta hạ thấp giọng, lại nói: “Cậu Mộc, theo như ban nãy chúng tôi bắt mạch, mạch cậu là mạch hoạt[2], mạch hoạt thường là do thiếu máu, bị thấp khớp, bị nhiễm sốt cấp tính giai đoạn cuối, bị viêm ruột mãn tính, bị xơ gan cổ trướng, ngoài ra, trong trường hợp phụ nữ không bị bệnh mà nghe được mạch hoạt thì được chẩn đoán là có thai, cậu…”
Mộ Nhất Phàm sốt ruột cắt ngang lời ông ta: “Bác sĩ, mấy cái ông nói kia, tôi không hiểu gì hết trơn á, ông chỉ cần nói cho tôi biết tôi bị bệnh gì là được rồi.”
Bác sĩ vội nói: “Cậu đã mang thai.”
Nhất thời phòng cấp cứu lặng như tờ.
Mộ Nhất Phàm như nghe được “Thiên Phương dạ đàm”[3], trợn to mắt nhìn bác sĩ.
Ngay cả Chiến Bắc Thiên đã từng kinh qua tận thế, gặp đủ loại chuyện khoa học khó có thể giải thích cũng giật mình cả kinh nhìn bác sĩ.
Bác sĩ bị hai anh chàng cao lớn nhìn chằm chằm, vô cùng áp lực, nhưng vẫn nhắm mắt bất chấp mà nói: “Đúng là chuyện này không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng, kết quả siêu âm B sẽ không sai, trên hiển thị cho thấy, tuy cậu Mộc không có tử cung, nhưng.. nhưng đã mang thai ba tháng…”
[1] Siêu âm B: Siêu âm kiểu B, hay còn gọi là siêu âm 2 chiều. Sự di chuyển của đầu dò trên da bệnh nhân cho phép ghi lại cấu trúc âm của các mô trong cơ thể nằm trên mặt phẳng quét của chùm tia, đây là phương pháp siêu âm cắt lớp (Echotomography). Hình thu được từ các âm vang này sẽ được lưu trữ trong bộ nhớ và chuyển thành tín hiệu trên màn truyền bằng các chấm trắng đen, xám.
[2] Mạch hoạt: Hoạt là trơn tru, sức mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu lăn dưới ngón tay.
Người thường mạch Hoạt mà xung hòa là dấu hiệu vinh vệ đầy đủ. Phụ nữ không bệnh mà thấy mạch Hoạt thì nên xét xem có thai hay không
[3] Thiên Phương dạ đàm: chỉ truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm, ý nói khó có thể tin tưởng. (Thiên Phương dùng để chỉ các nước Ả Rập thời xưa.)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top