Chap 98


Trương Tích Minh biểu tình như gỗ, hắn luôn là mang nét cười trên mặt, nhưng lúc này tươi cười đều biến mất. Hắn nhìn Ngu Thư Hân nói: "Cô có tin tôi đánh chết cô không?"

Ngu Thư Hân nhanh chóng ngồi xuống nhìn Trương Tích Minh một cái nói: "Anh đánh phụ nữ sao?"

Trương Tích Minh phát hiện Ngu Thư Hân là thật sự thiếu dánh, hắn thật sự rất muốn gọi điện cho Vương Hạc Đệ nói: A, huynh đệ, ngày thường anh ở cùng vợ như thế nào vậy? Dạy tôi một chút, bằng không tôi sẽ không nhịn được muốn đánh người.

Ngu Thư Hân ủy khuất cùng Trương Tích Minh mắt to trừng mắt nhỏ, không cam lòng nói: "Bốn người chơi mạt chược vừa vặn đủ mà!"

Trương Tích Minh mắng: "Bốn người đều chơi mạt chược thì ai lái xe?"

Ngu Thư Hân cười: "Thế chúng ta chơi đấu địa chủ đi!"

Trương Tích Minh sửng sốt. Ừm, có chút đạo lý. Không không không, hắn lắc đầu, kéo tóc Ngu Thư Hân doạ: "Im miệng, bằng không bẻ trước một chân."

Ngu Thư Hân bị doạ sợ che bụng: "Như vậy bảo bảo sẽ không giữ nổi, tôi cũng không muốn sống nữa. Anh chỉ có thi thể của tôi thì dụ Vương Hạc Đệ ra kiểu gì?"

Trương Tích Minh liền nói: "Vậy cô có thể biết sợ một chút không? Yên yên tĩnh tình làm làm con tin khó lắm sao?"

Ngu Thư Hân nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đã sợ thành như vậy còn muốn sợ như thế nào nữa? Tôi vốn dĩ chính là con tin mà!"

Nếu hỏi Trương Tích Minh hiện tại hắn hối hận nhất là gì thì hắn sẽ trả lời là đã nói cho Ngu Thư Hân biết độ an toàn khi cô ở chỗ hắn, khiến cho cô từ một con chim cút biến thành một con chim sẻ như hiện tại.

Hắn không nên nói cho cô biết trước khi trả thù được Vương Hạc Đệ hắn sẽ không động vào cô. Hắn không nên nói sẽ bảo đảm an toàn cho cô cho đến khi Vương Hạc Đệ chịu trừng phạt. Tóm lại là không nên nói với cô bất cứ cái gì.

Thật sự là Ngu Thư Hân quá khẩn trương. Hắn theo dõi Ngu Thư Hân rất lâu rồi, lúc ấy hắn ở cửa chờ Ngu Thư Hân bước ra. Có hai nguyên nhân khiến hắn làm vậy, một là hắn hoài nghi Ngu Thư Hân có phải cũng trọng sinh hay không, nên cho dù không có quan hệ với Vương Hạc Đệ, hắn cũng sẽ theo dõi Ngu Thư Hân.

Một cái khác, hắn muốn trả thù Vương Hạc Đệ, mà Ngu Thư Hân là một mồi câu tốt.

Trương Tích Minh vào WC, Ngu Thư Hân vừa vặn từ WC đi ra. Cô vừa thấy hắn hai chân liền mềm, lập tức quỳ xuống. Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng đều bắn lại đây một loại ánh mắt bát quái. Trương Tích Minh vốn muốn lén lút mang Ngu Thư Hân đi, kết quả vừa gặp mặt liền như ánh sáng bắn ra bốn phía.

Cho nên hắn trong nháy mắt xác định được Ngu Thư Hân cũng trọng sinh, việc cô biết hắn chính là chứng cứ tốt nhất.

Nhưng có một vấn đề, Ngu Thư Hân sợ hắn, rất sợ. Cả người run run bị mang đi, lên xe, rời khỏi.

Trương Tích Minh thấy Ngu Thư Hân sớm đã bị hắn hù cho sợ chết, hắn không nghĩ tới việc ép Vương Hạc Đệ mà nghĩ tới một cách có thể đả kích hắn điên cuồng hơn. Cho nên khi đó hắn "sáng suốt" nói với Ngu Thư Hân: Ha ha, cô bạn nhỏ, không cần sợ! Người tôi muốn đối phó là chồng cô, cô rất quan trọng đó! Ngoan ngoãn làm mồi câu, tôi sẽ đối xử tốt với cô. Cô và đứa con trong bụng cô đều phải an an toàn toàn chờ chồng cô tới ha! Nếu hai người xảy ra chuyện tôi sẽ rất phiền não!

Sau đó, Ngu Thư Hân... biến thành như bây giờ. Hắn hung dữ cô liền sợ, hắn yên lặng cô liền lắm chuyện. Trương Tích Minh cũng không có cách nào khác, cô thích làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng tôi nhắm mắt dưỡng thần.

Ngu Thư Hân nhìn Trương-nhắm-mắt-dưỡng-thần-Tích Minh, nhỏ giọng hỏi: "Nếu không anh cho tôi mượn điện thoại chơi đi?"

Trương Tích Minh duỗi tay vào túi tiền định lấy điện thoại đột nhiên tỉnh lại, vỗ vào đầu Ngu Thư Hân mắng: "Cô nghĩ cái gì đấy?"

Ngu Thư Hân ôm đầu kêu đau, cũng không quên đáp lại: "Chơi trò chơi thôi mà, anh keo kiệt vừa thôi."

"Nhỡ cô lấy điện thoại của tôi gọi điện cầu cứu thì sao?" Trương Tích Minh hỏi.

Ngu Thư Hân sửng sốt: "A, còn có thể như vậy hả? Sao anh có thể nghĩ tôi như vậy chứ? Tín nhiệm cơ bản nhất giữ người với người đâu rồi?"

Trương Tích Minh a một tiếng, giơ tay nói: "Không có, sắp tới đường cao tốc, cô biết phải làm như thế nào chưa?"

"Yên tâm." Ngu Thư Hân xua xua tay nói: "Tôi tuyệt đối phối hợp, không kêu không gọi không giãy giụa không lớn nháo, tố chất ba tốt bộc lộ hết luôn. Anh có thể đừng để chày cán bột hay gì đó đại loại vậy trên eo tôi không? Quá dọa người."

Rất nhanh liền đến lượt bọn họ, Trình Hải Phong duỗi tay lấy tiền, không móc ra được. Lúc này hắn mới nhớ ra vừa rồi đánh bài thua Tùng Khang đã hết sạch rồi. Tùng Khang cười cười đưa tiền cho hắn, lúc này mới thuận lợi đi qua.

Nhìn đuôi xe đã đi xa, nhân viên thu phí lập tức gọi điện cho cấp trên.

Chiều, xe Vương Hạc Đệ đến biệt thự của Thẩm Bối Bối, tuy chủ là Thẩm Bối Bối nhưng biệt thự này Thẩm Bối Bối mới mua năm nay, ở khu Ngũ Hoàn ngoại thành kinh đô.

Cửa là quản gia của Thẩm gia mở. Người này đã ở Thẩm gia làm gần ba mươi năm, có thể nói là nhìn Thẩm Bối Bối lớn lên, nhìn Thẩm Bối Bối cùng Vương Hạc Đệ từ lúc bắt đầu ở cùng nhau đến lúc tách ra, trong lòng đương nhiên xem Thẩm Bối Bối như con gái mình. Khi Thẩm Bối Bối cùng Vương Hạc Đệ chia tay, quản gia so với cha mẹ Thẩm còn gấp hơn, hiện giờ thấy Vương Hạc Đệ bà không hề thấy vui vẻ, chỉ có chột dạ.

Có thể thấy được việc Ngu Thư Hân mất tích, người này cũng biết.

"Thẩm Bối Bối đâu?"

"Nhị thiếu, tiểu thư ở trên lầu. Tôi đi gọi tiểu thư, mời ngài ngồi."

Vương Hạc Đệ đẩy bà ra, trực tiếp lên lầu. Thẩm Bối Bối đã nghe được âm thanh, chờ ở trong phòng, lúc Vương Hạc Đệ tiến vào còn cười cười nói: "Sao lại tới đây thế?"

Vương Hạc Đệ nhắm mắt hỏi: "Ngu Thư Hân mất tích có phải có liên quan tới cô không?"

Thẩm Bối Bối làm ra bộ dáng kinh ngạc hỏi: "Sao lại thế? Ngu Thư Hân mất tích sao? Sao lại mất tích?"

Vương Hạc Đệ nhìn chằm chằm Thẩm Bối Bối trong chốc lát, bước tới bóp chặt tay cô ta, lạnh lùng nói: "Thẩm Bối Bối, hình như cô không hiểu rõ Vương gia tôi làm gì. Đúng, tôi là một thương nhân, nhưng cô chớ quên tôi không chỉ là một thương nhân. Có một số việc cô làm không thể gạt bỏ được. Nếu không nắm chắc mười phần chứng cứ thì sao tôi có thể đến đây tìm cô?"

Thẩm Bối Bối mấp máy môi, cuối cùng thoát khỏi tay Vương Hạc Đệ nói: "Chứng cứ? Nhà anh đều là người có quyền có thế, muốn ấn định tội danh cho một người còn không phải dễ hơn trở bàn tay sao?"

Vương Hạc Đệ cười lạnh: "Cô không vì nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho cha mẹ cô. Nhà cô hiện giờ đã xuống dốc, tôi chỉ cầm động động ngón tay cũng có thể giải quyết được."

"Anh dám." Thẩm Bối Bối lớn tiếng nói.

"Vì sao lại không dám? Cô cảm thấy tên bạn nước ngoài kia có thể giúp cô sao? Cô cứ thử xem."

Thẩm Bối Bối hung hăng trừng mắt nhìn Vương Hạc Đệ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Trương Tích Minh muốn đi đâu?" Vương Hạc Đệ hỏi, hiện giờ chỉ có đuổi theo Trương Tích Minh mới có thể bảo đảm Ngu Thư Hân an toàn.

Thẩm Bối Bối cúi đầu, toàn bộ biểu tình trên mặt đều không nhìn thấy rõ.

"Tôi không biết." Giọng Thẩm Bối Bối trầm thấp, túm chặt tay Vương Hạc Đệ hỏi: "Anh thật sự sẽ ra tay với Thẩm gia sao? Anh quên hết thời gian chúng ta đã từng cùng nhau sao? Ba năm cao trung, chúng ta ngày ngày ở cùng nhau, anh đối xử với em tốt như thế nào... Tất cả, đều không tính sao?"

Vương Hạc Đệ chậm rãi gạt tay Thẩm Bối Bối, bình tĩnh nhìn cô ta một lát, mới mở miệng: "Ngu Thư Hân là vợ tôi. Chỉ điểm này đã có thể xoá bỏ toàn bộ nhưng điều khác."

Vương Hạc Đệ xoay người rời đi, không lấy được tin tức của Trương Tích Minh, hắn cũng không sốt ruột. Hắn rút điện thoại, ba Vương quả nhiên đã gửi tư liệu qua, Hoành Hải sao? Trương Tích Minh rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Vương tổng." Thư ký Kiều chờ ở cửa, mở cửa xe nhìn Vương Hạc Đệ hỏi: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Vương Hạc Đệ nhìn điện thoại, nhàn nhạt mở miệng: "Hoành Hải."

Mà trên Vương cao tốc tới Hoành Hải, trong xe Trương Tích Minh vang lên từng đợt từng đợt tiếng hát.

"La la la, la la la, tôi là một người chuyên bán báo, không cần đợi tới bình minh đã đi phát báo, vừa đi vừa rao. Hôm nay có tin tức nóng hổi, bảy đồng tiền đồng mua hai tờ báo, la la la..." Ngu Thư Hân rung đùi đắc ý hát, hoàn toàn làm lơ gân xanh giật giật đang nổi đầy đầu Trương Tích Minh.

Lúc ấy Trương Tích Minh trong lòng tự thuyết phục bản thân: nhịn, phải nhịn, nhịn xuống liền qua. Sau đó... hắn nghe được Ngu Thư Hân tiếp tục hát: "La la la, la la la, tôi là con tin bị người ta bắt cóc, không đợi ăn no liền xuất phát, vừa đi vừa đói. Hiện tại bụng thầm thì kêu, bọn bắt cóc một chút cơm cũng không cho mua. La la la, la la la..."

"Chúng ta không phải mới vừa ăn qua sao?" Trương Tích Minh mắng.

Ngu Thư Hân tiếp tục hát: "La la la, la la la, người ta là thai phụ nha! Dù cho vừa mới ăn qua, lâu như vậy, cũng đói rồi, hiện tại bụng thầm thì kêu..."

"Câm miệng!" Trương Tích Minh lạnh giọng quát.

Ngu Thư Hân đột nhiên im miệng, Trương Tích Minh cố nhịn, hỏi: "Ngày thường cô ở cùng Vương Hạc Đệ cũng là như vậy sao?"

"A!" Ngu Thư Hân đáp.

Trương Tích Minh nhắm hai mắt, nhịn rồi lại nhịn, mới hỏi tiếp: "Vương Hạc Đệ là bị người ta xuyên vào sao?" Con mẹ nó như thế này mà mà cũng nhịn được?

Ngu Thư Hân yếu ớt đáp: "Không. Chúng ta hiện tại là đến Hoành Hải sao?" Ngu Thư Hân nhìn bảng hưởng dẫn trên Vương cao tốc hỏi.

Trương Tích Minh gật đầu, lại nghe Ngu Thư Hân bắt đầu la la la. Hắn cười lạnh nói: "Còn hát bài hát bán báo, tôi cắt lưỡi cô."

Ngu Thư Hân không thể tưởng tượng nhìn hắn: "Anh còn biết bài này là bài rao hàng bán báo sao?"

Trương Tích Minh cười đắc ý, sau đó nghe được tiếng ca của Ngu Thư Hân biến thành: "Tôi là một cây rong biển rong biển rong biển, cây rong biển theo sóng phiêu diêu..."

Trương Tích Minh quay đầu nhìn Ngu Thư Hân, ánh mắt thập phần không tốt, nhưng tức giận cũng bị câu tiếp theo của Ngu Thư Hân đập nát.

Ngu Thư Hân hỏi: "Bài này anh biết gọi là gì không?"

Trương Tích Minh: "..."

Sau khi xe ra khỏi Vương cao tốc liền một Vương chạy đến bến cảng Hoành Hải. Kế hoạch của hắn rất đơn giản, hắn muốn Vương Hạc Đệ tự mình đến Hoành Hải, sau đó hắn sẽ có biện pháp khiến tên kia chôn thân nơi biển rộng.

Hắn cảm thấy kế hoạch của mình gần như hoàn mỹ, hơn nữa đã đi được 99 bước, hiện tại chỉ cần gọi điện cho Vương Hạc Đệ.

Sau đó, hắn thấy Ngu Thư Hân giật mình chỉ vào phía trước nói: "Mau xem mau xem, đó là cái gì?"

Trương Tích Minh nhìn theo hướng tay cô, chỉ thấy con đường đi đến Hoành Hải hiện giờ đã bị ngăn lại, bên trên viết bởi vì nguyên nhân thời tiết nên con đường tiến vào Hoành Hải sẽ bị đóng cửa khiến người địa phương cùng du khách đều rời đi.

Biểu tình lúc đó của Trương Tích Minh chính là: "Chơi tôi à?"

Ngu Thư Hân a a a kêu to: "Chúng ta đổi nơi khác! Hẳn là còn có Lam Hải Biển Đen gì đó đi?"

Trương Tích Minh trừng mắt liếc cô một cái xuống xe đóng cửa thật mạnh, đi tới chỗ giao cảnh đối diện.

Ngu Thư Hân vui vẻ nói: "Bị tôi kích thích rồi." Sau đó tự mình cười to.

Tùng Khang ngồi đằng trước cũng cười: "Làm không tồi, giảm đi không ít chuyện!"

Trình Hải Phong: "???"

Ngu Thư Hân: "???"

Sau đó, Ngu Thư Hân liền thấy Tùng Khang duỗi tay, đơn giản hai chiêu liền chế ngự được Trình Hải Phong.

Trình Hải Phong giống như không thể tưởng tượng được mắng to: "Tên phản đồ này!"

Tùng Khang hơi hơi mỉm cười: "Quá khen." Sau đó hắn quay đầu lại nhìn Ngu Thư Hân, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô nói: "Chị dâu, tính cách của chị thật sự làm tôi kinh hồn táng đảm!"

"A?" Ngu Thư Hân ngơ ngác đáp. Vậy nên tôi một đường này không chỉ ở cùng bọn bắt cóc mà còn ở cùng cả... nằm vùng?

"Chị dâu sao không nói lời nào thế?" Tùng Khang cười nói.

Ngu Thư Hân ngây ngốc hỏi: "Cái kia... Trương Tích Minh?"

Tùng Khang cười nói: "Không có việc gì, có những người khác mà!"

Ngu Thư Hân nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy đối diện là xe cảnh sát. Ba Vương từ trên xe bước xuống, đóng sầm cửa xe, vuốt vuốt cổ tay áo rồi nhìn sang phía này, ánh mắt thâm thúy mà lãnh đạm.

Ngu Thư Hân: Sao cứ có cảm giác, ba, người đây là đang đoạt kính sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top