Chap 96
Tuy rằng cô chậm hiểu nhưng không muốn trốn tránh là sự thật. Có con rồi thì mấy cái khác không còn là tất yếu nữa, nếu phải đối mặt cô cũng không sợ.
Ngu Thư Hân ở trong lòng nghĩ như vậy, nhưng, vừa trở về ngày đầu tiên đã bị cưỡng chế kéo vào cốt truyện, thì không thể chấp nhận được! Phải cho người ta có thời gian chuẩn bị chứ!!!
Ngu Thư Hân ngồi ở cạnh người đàn ông, nở nụ cười cứng đờ.
"Cô đang nghĩ cái gì?" Người đàn ông bên cạnh khẽ chạm vào chiếc vòng ngọc trên tay trái hỏi. Người này khá trẻ, mới khoảng hơn hai mươi, đeo kính mắt gọng bạc, diện mạo thanh tú giống như sinh viên chưa ra ngoài xã hội, mặc áo khoác ngắn màu đen.
Ngu Thư Hân quay đầu nhìn hắn nói: "Không, tôi hơi mệt. Hiện tại mang thai, thân thể yêu ớt dễ ngã, có thể... bảo đại ca phía trước lái chậm chút không?"
Người đàn ông cười khẽ: "Hiện giờ tôi còn ở trong phạm vi đuổi bắt của Vương gia, nếu trong mười hai tiếng không rời khỏi kinh đô thì..." Hắn vén sợi tóc thay Ngu Thư Hân sợi tóc, nhẹ giọng hỏi: "Còn có thể rời đi sao?"
Ngu Thư Hân thuận theo cười hai tiếng, thương lượng nói: "Nếu vậy thì... thả tôi đi?"
"Cô nói xem?" Khóe miệng người đàn ông vẫn như cũ mang theo ý cười, nhìn Ngu Thư Hân.
Ngu Thư Hân cười khan: "Nói đùa, nói đùa thôi."
"Nhưng thật ra không giống nhau." Người đàn ông nâng cằm Ngu Thư Hân, cẩn thận quan sát nói: "Việc có gãy chân hay không thì đương nhiên phải khác rồi!"
Ngu Thư Hân trong lòng run sợ, liên tục xua tay lắc đầu nói: "Giống nhau, giống nhau." Sau đó thấy tâm trạng người này đang tốt, chỉ nói đùa với mình, cô lại hỏi: "Thẩm Bối Bối bảo anh tới sao?"
"Cũng coi là như thế!" Người đàn ông dựa vào ghế sau, vắt chéo chân nói.
Ngu Thư Hân nhìn thoáng qua đằng trước, người kia liền kéo tấm chắn lên, nhìn Ngu Thư Hân hỏi: "Muốn nói cái gì?"
Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: "Thật ra anh cũng trọng sinh, hẳn phải biết Thẩm Bối Bối đâu có yêu anh!"
Người đàn ông cười to hai tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Lá gan cũng lớn hơn kiếp trước rồi. Không yêu? Cô cho rằng... tôi còn yêu cô ta?" Hắn dùng sức kéo tóc Ngu Thư Hân: "Cô hình như không biết rõ tình huống của bản thân bây giờ."
Ngu Thư Hân kêu lên một tiếng, nhanh chóng bảo vệ tóc, nói: "Tôi hiểu tôi hiểu, tôi nhất định hiểu mà. Có phải anh muốn đòi tiền không? Để tôi gọi cho bọn họ, hiện tại tôi khá đáng giá."
Người đàn ông nghẹn lời, nói: "Tôi không thiếu tiền."
"Tôi cũng nghĩ thế, nhìn anh không hề giống như đáng thiếu tiền. Cái kia, anh xem... Nếu không thì anh thả tôi ra, tôi lập tức cút đi rất xa, anh thấy thế nào?" Ngu Thư Hân tiếp tục thương lượng.
Người đàn ông này ra vẻ hết chỗ nói nổi: "Cái miệng này của cô sống lại một đời cũng tiến hóa không ít nhỉ? Nói cái gì đấy? Tôi đã bắt cô rồi sao có thể lại thả cô chứ?"
Ngu Thư Hân khóc không thành tiếng: "Bắt tôi làm cái gì? Đời trước cái gì tôi cũng không làm đã phải chịu kết cục như vậy. Đời này tôi cũng không làm gì mà! Chẳng lẽ là tôi bám lấy Vương Hạc Đệ sao? Không phải! Là hắn muốn ở cùng tôi, như vậy cũng trách tôi sao?"
"Câm miệng!"
Ngu Thư Hân nấc một tiếng, lập tức im lặng. Thật sự là bởi vì, người đàn ông này hoàn toàn không giống với Phùng Nhất Khê trong tiểu thuyết.
"Tôi chỉ cần biết hiện tại cô là nhược điểm của Vương Hạc Đệ, như vậy là đủ rồi."
"Trương Tích Minh." Ngu Thư Hân gọi hắn. Người đàn ông tên Trương Tích Minh quay đầu nhìn cô. Ngu Thư Hân nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể... nói hai câu không?"
"Nói đi!" Trương Tích Minh rõ ràng rất có kiên nhẫn.
Ngu Thư Hân liền nói: "Việc đời trước đều đã qua rồi, anh tội gì phải áp nó lên đời này chứ?"
Ngu Thư Hân không biết những lời này đã đắc tội hắn ở chỗ nào, chỉ thấy Trương Tích Minh lại nắm tóc Ngu Thư Hân lạnh lùng hỏi: "Cô cảm thấy tôi không thắng được hắn?"
"Không đúng không đúng, chính là, anh thắng thì thế nào?" Ngu Thư Hân đáp lại.
Trương Tích Minh cười lạnh: "Không có thế nào cả, tôi vui."
Ha ha, anh vui là được. Ngu Thư Hân không giãy giụa nữa, yên tĩnh như con gà ngốc ngồi ở một bên.
Ngu Thư Hân vừa yên lặng thì đổi lại thành Trương Tích Minh bắt đầu nói chuyện: "Tôi cũng khá tò mò, cô làm cách nào lừa Vương Hạc Đệ từ trong tay Lâm Phỉ vậy? Cô có loại năng lực này thì đời trước sao phải lưu lạc đến mức đó?"
Ngu Thư Hân thực sự muốn đánh người, nhưng cân nhắc thực lực hai bên, mấy giây sau liền từ bỏ: "Tôi không lừa anh, tôi cũng chờ hắn cùng Lâm Phỉ song túc song phi đây! Không tin anh đi tra thử xem, đời này tôi gì cũng không làm! Hơn nữa, hơn nữa, anh thấy như vậy mà tính là câu dẫn sao?" Ngu Thư Hân vặn vẹo quay người nói: "Anh xem tôi, muốn cái gì cũng không đạt được, Vừa thấy liền biết rất không giá trị, có phải hay không?"
Trương Tích Minh hừ một tiếng cười nói: "Quả thật không có đầu óc. Nếu ở sân bay cô lớn tiếng kêu thì tôi không nhất định có cơ hội mang cô đi."
Ngu Thư Hân an tĩnh cúi đầu, trong lòng lại phun tào: Kêu to cái đầu anh, anh con mẹ nó cầm súng đặt ở eo tôi nha đại ca, lúc đó tôi thách anh không lấy súng lấy ra đấy? Tuy rằng sau đó biết, cái đó chỉ đơn giản con mẹ nó là một cái chày cán bột.
Trương Tích Minh vứt chày cán bột trong tay xuống dưới. Tựa hồ biết trong lòng Ngu Thư Hân nghĩ cái gì, hắn cười nói: "Ở trong WC lúc thấy tôi thì sợ tới mức quỳ xuống. Hiện tại lại rất có tinh thần, trong lòng đang mắng tôi phải không?"
"Không thể nào!" Ngu Thư Hân xua tay: "Tôi không phải loại người như vậy, tôi thực chính trực, từ nhỏ chính là đội viên đội thiếu niên tiền phong, đến hết cao trung vẫn là học sinh ba tốt, còn từng một lần làm cán bộ ưu tú. Thầy cô nói, chúng tôi phải trong ngoài như một!"
Trương Tích Minh hừ một tiếng, kéo tấm chắn nới với người đằng trước: "Đến chỗ Thẩm Bối Bối."
Ngu Thư Hân khóc nức nở giữ chặt Trương Tích Minh nói: "Đại ca anh tin tôi đi mà."
Trương Tích Minh giật tay áo ra nói: "Yên tâm, sẽ không để cô ta làm gì cô đâu! Dù sao thì... chúng ta cũng cùng đến từ một nơi mà, phải không?" Trương Tích Minh trên mặt mang ý cười, lời nói ra lại không chút lưu tình.
Mà lúc này, Vương Hạc Đệ ngồi trên xe đã bình tĩnh hơn không ít, ba Vương bắt đầu nói tới tình huống của Trương Tích Minh.
"Cha hắn vào những năm bảy mươi là lão đại một tỉnh ở Trung Quốc, sau khi bị truy nã thì bỏ trốn ra nước ngoài. Rồi hắn dần dần phát triển tại đó, hiện giờ tất cả trong nhà đều là do con hắn kế thừa. Con hắn gần đây liên tiếp tiếp xúc với người trong nước, chúng ta đang theo dõi bọn chúng, cho nên có biết." Ba Vương giải thích vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức Vương Hạc Đệ nghe xong còn không biết người này tên là gì.
"Cho nên, hắn rất lợi hại?" Vương Hạc Đệ hỏi.
Ba Vương ngẩng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: "Không biết."
Vương Hạc Đệ nhịn một chút, hỏi: "Vậy ba biết cái gì?"
"Tên Trương Tích Minh, dựa theo tin tức chúng ta nhận được, hắn vốn dĩ không nên xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy." Ba Vương nhíu mày đáp, ông không nói cho Vương Hạc Đệ biết, trên tay tên này đã dính máu. Cho nên ba Vương cảm thấy tình huống không lạc quan, là bởi vì Trương Tích Minh không để đạo đức vào mắt.
"Điều ta không rõ chính là, vì sao hắn lại muốn bắt Ngu Thư Hân?" Ba Vương nói, đây quả thật là vấn đề ông nghi hoặc. Bắt Trương Tích Minh hay phán án tử đều không ở trong tay ông mà là một đại đội trinh sát khác thực hiện, ông chỉ phê duyệt. Nhưng cho dù là như thế thì án này trên dưới qua tay bao nhiêu người, sao có thể hướng về phía ông chứ? Huống chi Trương Tích Minh cũng không ngốc, hắn hẳn phải biết đắc tội với Vương gia ngay thời điểm bây giờ không phải một lựa chọn tốt.
Suy nghĩ của Vương Hạc Đệ tương đối mơ hồ, Ngu Thư Hân chưa từng đắc tội ai, dù cho thực sự có cũng tuyệt đối không đến mức để người ta thuê người bắt cóc cô.
Nhưng, nếu là đời trước, hoặc là nói trong mộng. Như vậy chỉ có một người Ngu Thư Hân từng đắc tội qua, Lâm Phỉ.
"Ba, việc của Hân Hân phải nhờ ba rồi." Vương Hạc Đệ rời đi trước, vô cùng nghiêm túc nói với ba Vương.
Ba Vương động tác gì cũng không có, chỉ híp híp mắt nói: "Nó bây giờ chính là người Vương gia ta, đương nhiên sẽ được Vương gia che chở." Sau đó liền ngồi xe rời đi.
Vương Hạc Đệ nhìn theo bóng xe rời đi, yên lặng nói: "Ngu Thư Hân, đừng tuỳ tiện!"
Bây giờ Ngu Thư Hân tuỳ tiện sao?
Cô tham sống sợ chết như thế, đương nhiên là không dám làm gì. Tuy nhiên sau khi Trương Tích Minh đã bảo đảm không giết cô, còn đối xử tử tế với cô thì mấy cái này đều không cần thiết.
"Nè, bang phái mấy người ngày thường làm gì thế?" Thừa dịp Trương Tích Minh đi tìm Thẩm Bối Bối, Ngu Thư Hân cùng đại ca đằng trước nói chuyện phiếm.
Anh giai tài xế: "Không làm gì!"
"Thế nhàm chán lắm nhỉ? Mấy người nhiều người, có chơi đấu địa chủ không?" Ngu Thư Hân làm động tác xoa tiền, tiếp tục nói: "Đánh bạc thì sao? Oa! Các người đánh thua có phải sẽ đánh nhau hay không?"
"Cô tin tôi đánh cô trước không?" Người nọ nhịn không được nói.
Ngu Thư Hân đắc ý: "Đại ca anh đừng nói bừa! Không thể đụng đến tôi nha, ha ha ha... Anh cũng không thể đánh tôi! Nếu anh dám đánh tôi, tôi liền nói cho đại ca anh."
Người nọ lườm Ngu Thư Hân một cái rồi quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước.
Ngu Thư Hân lại nhào lên nói: "Anh cứ nhìn phía trước làm cái gì? Có cái gì đẹp sao? Đại ca anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi thế? Tôi nhìn như mới hai mươi!"
Người nọ cười lạnh: "Tốt nhất cô đừng ở trước mặt đại ca nói hắn hai mươi, hắn sẽ làm thịt cô."
"A, tức là tuổi là nhược điểm của hắn sao? Chẳng lẽ đã lớn tuổi rồi? Làm lão đại không già nổi cũng rất phiền." Ngu Thư Hân tấm tắc nói.
Người nọ không hề muốn cùng Ngu Thư Hân nói chuyện. Lúc bị bắt trên người còn run như cái sàng làm hắn còn tưởng cô là loại người kêu một tiếng là có thể ngã xuống đất đọc thuộc lòng phun bọt mép gì đấy.
Trên thực tế quả thật là như vậy, tùy tiện uy hiếp hai câu liền đi theo bọn họ rồi, cái gì cũng chưa dùng tới, à, có dùng cái chày cán bột. Tuy đại ca nói qua không động vào cô ta, nhưng trong hoàn cảnh này, cô ta nghĩ cái gì đấy?
Có thể tỏ ra sợ hãi một chút được không? Bọn họ rất hung ác được không? Không phải là nói chơi được không? Có tin tôi một phát súng bắn chết cô không?
"Nè, anh chơi đấu địa chủ có giỏi không?" Giọng nói trong trẻo của Ngu Thư Hân vang lên bên tai hắn.
Người kia chỉ có thể thở dài, nói: "Không tính là tốt."
"Chúng ta chơi đấu địa chủ đi! Trương Tích Minh hẳn sẽ không trở lại sớm như vậy, đại ca ở toà cách vách cũng tới rồi! Chúng ta ba người vừa vặn đủ."
Lúc Trương Tích Minh từ chỗ Thẩm Bối Bối đi ra, tâm trạng rất sung sướng. Hắn không phải người tốt, nhưng đời trước hắn đối Thẩm Bối Bối là thật, nhưng bản lĩnh xoay lưng liền đâm một dao của Thẩm Bối Bối thật quá đáng. Hắn vì Thẩm Bối Bối mà đối nghịch với Vương gia, Thẩm Bối Bối vừa trở tay liền đem hắn đi bán, hại hắn ôm hận mà chết.
Đời này, Trương Tích Minh đương nhiên sẽ không lưu luyến Thẩm Bối Bối, nhưng là không ảnh hưởng tới việc hắn có được cô ta.
Khoé miệng Trương Tích Minh mang theo ý cười tà tứ, mở cửa xe liền thấy Ngu Thư Hân ném bài xuống mắng: "Các người có phải lừa người hay không? Hai người sáu phó tạc, bị ngốc à?"
"Lừa người ngốc thôi!" Trương Tích Minh thấy thủ hạ mặt không biểu cảm đáp lại.
Sau đó, Trương Tích Minh lại thấy một người khác nói: "Lấy kỹ thuật đánh bài này của cô, từ đứa bé đến người lớn đều có thể nghiền áp cô."
Trương Tích Minh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top