Chap 8
Vào phòng, Vương Hạc Đệ ngay lập tức hô hấp cứng lại, lúc này, Ngu Thư Hân đang ôm gối đầu của bản thân thập phần bất nhã mà ngủ.
May mà bộ vị mấu chốt đều đắp chăn, nhưng cái này muốn lộ không lộ... nhìn thập phần mê người!
Vương Hạc Đệ thở ra một hơi, sau đó đi đến bên người Ngu Thư Hân, dùng chân đá đá giường, mở miệng: "Còn chưa chịu rời giường, trợ lý cô tìm cô."
Ngu Thư Hân ngủ đến mơ màng, cô dụi dụi mắt, mơ hồ nhìn Vương Hạc Đệ: "Tìm tôi làm cái gì?"
Vương Hạc Đệ dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn cô: "Cô hôm nay có đi đoàn phim không?"
Ngu Thư Hân trong đầu tự động nhớ lại thời gian biểu công việc hai ngày này, a... Hình như là, lại... Đến trễ?
Ngu Thư Hân nghĩ tới sắc mặt Giang đạo kia thật trầm, trên người đánh run một cái.
"Xong rồi, Giang đạo khẳng định sẽ tức giận."
Vương Hạc Đệ cười nhạo, nói: "Thời gian làm việc của mình cũng không nhớ rõ, khó trách hiện tại còn chưa nổi chút nào." Nguyên nhân chân chính Ngu Thư Hân nổi không được hắn tự nhiên cũng biết, nhưng Ngu Thư Hân không biết cố gắng cũng là sự thật.
"Tôi... Tôi không quên, nhưng tôi lại ngủ quên. Cái này cũng đều tại anh ngày hôm qua..." Ngu Thư Hân chết không thừa nhận mình quên mất, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mấy giờ rồi?"
Vương Hạc Đệ nghe Ngu Thư Hân nói, cảm thấy Ngu Thư Hân đang khen mình hùng phong một phen, cho nên tâm tình không tồi. Nghe Ngu Thư Hân hỏi thời gian, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó, hắn cũng cứng lại rồi.
8:43
Hắn... Cũng đến muộn!
Triệu Vũ Lâm ở bên ngoài chờ sốt ruột, nhưng có Vương tổng ở bên trong lại không dám thúc giục, bực này không đầy một lát, liền nghe được bên trong có âm thanh va chạm.
"Đây không phải lại làm tiếp chứ?" Triệu Vũ Lâm quả thực muốn mở cửa vọt vào.
Nhưng hiển nhiên, cô hiểu nhầm rồi, không đến vài phút, hai người quần áo không chỉnh tề mở cửa đi ra.
"Đi đi đi, hôm nay định mấy giờ đến?" Ngu Thư Hân chạy bước nhỏ đến cửa, một bên hỏi Triệu Vũ Lâm.
"9h30, hiện tại lái xe qua đó chắc sẽ kịp." Triệu Vũ Lâm tự nhiên là bóp tốt thời gian tới, bởi vì Ngu Thư Hân thường xuyên đến trễ, cho nên trước nay sốt ruột chỉ có một mình Triệu Vũ Lâm.
Ngu Thư Hân gật đầu, ở chỗ để giày trước cửa quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Hạc Đệ phía sau một chút, cô một bên mang giày một bên nói: "Vương tổng, anh là ông chủ anh gấp cái gì? Chờ lát nữa đi ra ngoài, đi sớm một chút mua bữa sáng đi! Tôi vốn dĩ muốn rời giường sớm làm cho anh, kết quả ngủ quên mất, lần sau anh tới tôi làm cho anh ăn. Nhưng mà, buổi sáng cũng đừng uống cái gì cà phê đen, ăn cơm sáng tốt cho thân thể, vô cùng tốt!"
Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân và Triệu Vũ Lâm vội vã rời đi, Vương Hạc Đệ nhanh chóng thay giày da của mình, một bên đóng cửa, một bên thắt cà vạt đi đến bãi đỗ xe.
Vương Hạc Đệ tính một chút, từ nơi này đến công ty, làm sao cũng không có khả năng đến đúng 9 giờ! Hắn xác thật không có cố định phải đúng 9 giờ đến công ty, nhưng từ trước tới nay hắn đều như thế.
Cho nên, lần đầu tiên đến trễ hắn khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng ngẫm lại dù sao cũng không đến kịp, Ngu Thư Hân nói cũng đúng, mình là ông chủ nên không cần thiết phải đến đúng giờ như vậy.
Lại nói, hôm nay hắn tinh thần rất tốt, một chút cũng không muốn uống cà phê đen, ngược lại có thể sớm đi ăn một chút rồi chạy qua đó.
Ừ! Vậy nhắn cho thư kí Kiều một tiếng.
Sau đó, Vương Hạc Đệ lại mười phần yên tâm thoải mái, đến trễ.
Thư kí Kiều: "..." Buổi sáng sẽ có một cuộc họp đó ông chủ, nhưng mà tính lại, dù sao cũng không phải đại hội, trì hoãn một chút là được. Sau đó vội vàng liên hệ với các bộ môn, dời cuộc họp đến buổi chiều.
Ngu Thư Hân là đến đúng 9h30, ngày thường Vương Hạc Đệ không ở đó, Ngu Thư Hân ở một mình nên không xuống bếp. Cho nên, trên xe có đồ ăn sáng Triệu Vũ Lâm đã mua sẵn, Ngu Thư Hân một bên ăn, một bên chỉnh quần áo, trang điểm sơ một chút.
Nữ phụ Ngu Thư Hân vốn dĩ cũng không khó coi, huống chi tới bên kia lại phải trang điểm lại, Ngu Thư Hân dứt khoát trang điểm nhạt một xíu.
Nhìn thấy Ngu Thư Hân đến sát 9h30, Giang Hoa tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng cô khó có được một lần không muộn đến, Giang Hoa cảm thấy thế nhưng cũng không tức giận lắm.
Giang Hoa: "...." Ngược nhiều, điểm mấu chốt cũng giảm xuống.
"Giang đạo, thực xin lỗi." Ngu Thư Hân đầu tiên là tranh thủ thời gian đến xin lỗi.
Giang Hoa cứng đờ cười cười: "Cô lại không đến trễ, xin lỗi cái gì. Đi vào hóa trang, tranh thủ thời gian."
Giang đạo làm đạo diễn bộ phim này, là một bộ phim cổ trang, hoặc là nói phim thần tượng cổ trang. Mấy năm nay, phim thần tượng cổ trang rất lưu hành, trước kia biên kịch rất khó thích ứng với khẩu vị của người trẻ tuổi hiện tại.
Cho nên, mấy năm nay phim thần tượng rất lưu hành. Bộ này của Giang đạo cũng là một tác phẩm tiêu biểu của một tác giả trên mạng.
Cốt truyện thật ra không giống với những bộ được biên kịch lợi hại, loại hình có tình tiết rắc rối phức tạp. Bổn tiểu thuyết này, là một bộ ngọt văn được lưu hành hiện tại, đến người xấu cũng có chút đáng yêu.
Tiểu sư muội chỉ là mối tình đầu của nam chủ, ở thời điểm nam chủ quyết định thổ lộ với tiểu sư muội, tiểu sư muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Nói chung thì trong câu chuyện xưa này, tiểu sư muội cũng là bạch nguyệt quang của nam chủ, nữ chủ chính là chậm rãi thay thế bạch nguyệt quang, trở thành chân ái của nam chủ.
Suất diễn tiểu sư muội của Ngu Thư Hân vốn dĩ không nhiều lắm, lúc trước đã quay được không ít, đại khái lại đến thêm hai ba lần cô liền có thể đóng máy.
Suất diễn của Ngu Thư Hân lại vừa nhẹ vừa đơn giản, nếu không phải bởi vì mỗi lần bối cảnh khác nhau, chỉ mấy ngày là cô có thể đóng máy.
Nhưng bởi vì thay đổi bối cảnh, suất diễn của cô cũng biến hóa theo, bởi vậy kéo đến thời gian dài như vậy.
Buổi chiều 3 giờ, suất diễn Ngu Thư Hân đã xong rồi, cô không vội đi, ngồi ở một bên nhìn những người khác đóng phim, quan sát kỹ thuật diễn của người khác.
Ngu Thư Hân không muốn làm diễn viên, mộng tưởng của cô là làm bao thuê bà, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn sẽ làm một diễn viên, cho nên cô cảm thấy học thêm một chút vẫn là tất yếu.
Kết quả cứ như vậy bị tai bay vạ gió, nữ chủ và nữ phụ trong phim ồn ào một trận. Ra tới bên ngoài cũng vẫn nhao nhao, rất nhanh liền liên lụy tới Ngu Thư Hân ở một bên xem diễn bị rớt xuống nước.
Ngu Thư Hân không biết bơi, rơi xuống nước giãy giụa lợi hại, sức lực cũng lớn. Nhưng mà trong đoàn phim không có mấy người biết bơi, cuối cùng vẫn là nam chủ Viên Khai trong phim nhảy xuống nước cứu Ngu Thư Hân lên.
Việc này, thiếu chút nữa hù chết Triệu Vũ Lâm, cô lập tức gọi điện cho Trần Trừng.
"Làm sao lại rơi xuống nước?"
Triệu Vũ Lâm đơn giản đem chuyện này giải thích một chút, Trần Trừng cả giận: "Không có việc gì ngốc ở đoàn phim làm cái gì? Bình thường không phải lập tức trở về sao? Cho dù ngốc ở bên kia, người ta cãi nhau đấy! Cô ta xem náo nhiệt cái gì? Cho dù xem náo nhiệt thì làm sao lại bị người ta đá vào trong nước?"
Triệu Vũ Lâm: "......" nói với tôi cũng vô dụng mà! Thật ra, Triệu Vũ Lâm cũng cảm thấy Trần Trừng quá không tận chức, Ngu Thư Hân gặp chuyện không may, nói những lời này có ích lợi gì? Ngược lại phải cho cái chỉ thị chứ! Hơn nữa, người còn là Viên Khai cứu, nói không chừng một hồi sẽ có mưa rền gió dữ.
Trần Trừng thở dài nói: "Tôi hiện tại không rãnh, nghe nói Thời Gian Nhàn Nhã bên này còn một slot, tôi mang theo Giai Thần ở bên này tranh thủ. Cô xem tình huống mà xử lý một chút!"
"Không phải, chị Trần, Viên Khai kia......" Triệu Vũ Lâm còn chưa nói xong, Trần Trừng đã cúp điện thoại, Triệu Vũ Lâm yên lặng mà đem lời còn lại nói cho xong.
"Có cần phải làm một cái quan hệ xã hội hay không?"
Thời điểm Vương Hạc Đệ thu được tin tức thì việc này đã nháo tới trên mạng rồi, là thư kí Kiều thu được tin tức đến nói với hắn.
Vương Hạc Đệ mặc dù là tiêu tiền mua tình nhân, nhưng vốn dĩ chính là quan hệ lợi ích, không muốn thì có thể tùy thời nói với hắn, quan hệ có thể lập tức giải trừ.
Nhưng hai người trong lúc còn quan hệ, là không thích những loại tin tức như thế này.
Nói cho cùng, đàn ông đều không thích — màu xanh lục!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top