Chap 72


"Ha!" Ngu Tuấn vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Vương Hạc Đệ nói: "Quá không biết xấu hổ rồi, mới chia tay mấy ngày đã tìm tới đây rồi? Tôi nói cho anh biết, chị của tôi đã từ bỏ anh rồi, sẽ không quay lại đâu."

Vương Hạc Đệ vẻ mặt lạnh nhạt nghe xong, sau đó hỏi: "Chia tay lúc nào?"

Ngu Tuấn: "..." Loại vấn đề này vì sao đương sự lại đi hỏi hắn?

"Sao tôi biết được? Tóm lại là chị của tôi nói anh đã tìm được tình yêu đích thực, không cần chị ấy nữa. Chị tôi mới sẽ không quấn lấy anh, anh yên tâm." Ngu Tuấn giận dữ nói.

Vương Hạc Đệ vẫn như cũ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng hai mắt rõ ràng lộ ra mờ mịt: "Tôi không có cùng cô ấy chia tay."

Ngu Tuấn mở to mắt, hắn lớn lên vốn giống Ngu Thư Hân, biểu tình này lại càng giống hơn. Hắn lớn tiếng nói: "Anh còn dám muốn bắt cá hai tay? Hoá ra anh rể "hụt" của tôi lại là loại người này."

"Anh rể "hụt"?" Vương Hạc Đệ sửng sốt, sửa lại cho đúng nói: "Là anh rể tương lai!" Vương Hạc Đệ cảm thấy oan uổng cực kỳ, rõ ràng là không có chia tay mà! Vì sao chia tay mà hắn lại không biết chứ?

Ngu Tuấn: "..."

Hắn lại nhìn Vương Hạc Đệ, nói: "Tôi không biết, cái kia... Dù sao thì chị tôi nói anh bên ngoài có người khác. Tôi tin chị mình, nếu anh đã có bạn gái mới rồi thì không cần lại đến tìm chị tôi nữa."

Hắn thấy Vương Hạc Đệ như vậy, cũng có chút khó xử, sau đó nói: "Cái kia, điện thoại này tôi trả cho anh, về sau chúng ta không cần gặp lại... A! Anh rể "hụt", điện thoại này!" Ngu Tuấn ở phía sau đuổi theo nhưng Vương Hạc Đệ căn bản không để ý, trực tiếp rời đi.

Ngu Tuấn: "Điện thoại... Còn muốn hay không hả?" Ngu Tuấn kỳ quái mà nhìn bóng dáng hắn. Dáng vẻ thất hồn lạc phách của anh rể "hụt" này, nhìn cũng rất đáng thương, không biết hai người có phải có hiểu lầm gì hay không, nhưng chị đã nói như vậy rồi mà...

Ngu Tuấn nắm chặt tay, mày phải tin tưởng chị mày chứ!

Vương Hạc Đệ trở về công ty, phân phó thư ký Kiều đi điều tra hành trình của Ngu Thư Hân, sau đó bảo cô ấy gọi điện cho Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân quả nhiên đã kéo Vương Hạc Đệ vào blacklist, thư ký Kiều gọi tới cô không chỉ lập tức nhận mà còn cười ha ha nói: "Tôi biết ngay cô sẽ gọi tới mà, có phải gửi tiền gửi thành quen rồi không? Tháng này cô vẫn gửi tiền cho tôi này!"

Thư ký Kiều: "..." Tâm tình có chút phức tạp.

Vương Hạc Đệ: "..." Thư ký Kiều lúc gọi có mở loa ngoài, cô nói gì hắn cũng nghe thấy, có chút khó chịu, cô còn cười thành tiếng sao?

"Sáng nay tôi đã gửi trả lại cô rồi. Tôi chính là người có đạo đức nghề nghiệp, tháng trước đã tách ra rồi, tháng này tôi sẽ không nhận tiền! Chắc là tôi vừa mới gửi, ngân hàng chưa kịp báo cho cô, cô ráng chờ một chút ha! Chị, chờ em với! Tôi còn có việc, nói sau nhé!" Ngu Thư Hân nói xong liền lưu loát cúp máy.

Kiều bí thư: "..." Một câu cũng không kịp nói.

Vương Hạc Đệ: "..." Cảm giác tâm trạng cô rất tốt.

Thông qua lời Ngu Thư Hân nói, Vương Hạc Đệ ít nhiều đã hiểu rõ, nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn thư ký Kiều: "Tháng trước đã tách ra?"

Thư ký Kiều: "..." Cũng không trách người ta được, yêu đương mà, rõ ràng đây chính là ý muốn chia tay!

"Tôi không nghe thấy." Thư ký Kiều nói.

Vương Hạc Đệ đồng tình gật đầu: "Tôi cũng vậy!"

Thư ký Kiều: "..."

***

Ngày hôm sau, Vương Hạc Đệ liền nhận được điện thoại của mẹ Vương muốn hắn hôm nay về nhà một chuyến.

Vương Hạc Đệ liền cùng thư ký Kiều nói hôm nay không đi công ty, thư ký Kiều nhận lệnh liền lưu loát dời cuộc họp sau đó chuyển sang ngày khác.

Vương Hạc Đệ lẻ loi một mình về nhà, có chút ngoài ý khi thấy không chỉ mẹ Vương cùng cha Vương ở nhà mà ngay cả Vương Hình và Bạch Nhụy cũng ở đó.

Vương Hình quay đầu nhìn về phía Vương Hạc Đệ, tuy rằng mặt không biểu tình nhưng rốt cuộc vẫn là anh em song sinh, lại còn lớn lên cùng nhau, Vương Hạc Đệ vẫn hiểu được ánh mắt này của Vương Hình là ý tứ bị hắn liên lụy.

Vương Hạc Đệ: "..."

"Đã trở lại? Ngồi đi!" Mẹ Vương nhìn Vương Hạc Đệ nói.

Vương Hạc Đệ đi qua ngồi xuống, hắn vừa ngồi xuống, bả vai Bạch Nhụy liền bắt đầu run rẩy.

Vương Hạc Đệ: "..."

Nhà bọn họ rất ít cùng nhau ở một chỗ, lần đầu tiên cả nhà ở cùng nhau, Bạch Nhụy cũng là có cái phản ứng này. Lúc ấy hắn còn tò mò lén đi hỏi Vương Hình: Anh, sao ở trên bàn cơm chị dâu vẫn luôn nhịn cười thế?

Vương Hình lúc đó vô cùng oán niệm, sâu kín nói: Chị dâu chú nói cảm thấy ở trên bàn cơm có bốn người đều là anh.

Sau thành thói quen, Bạch Nhụy cũng không cười nữa. Nay đột nhiên lại tề tựu, Bạch Nhụy chắc là đã lâu không gặp, đột nhiên thấy liền bị điểm trúng huyệt cười!

Nhưng Vương Hạc Đệ lại đột nhiên nghĩ, chị dâu Bạch Nhụy còn xem như rụt rè, biết trong nhà không thích mình liền cố gắng yên tĩnh. Về sau nếu Ngu Thư Hân tới nhà hắn, nhìn thấy một nhà bốn người bọn họ sẽ có phản ứng gì?

Vương Hạc Đệ cũng có chút ủy khuất, nhà bọn họ bốn người từ nhỏ đều là mặt than không biểu cảm. Ba mẹ đối với hai anh em đều là một biểu tình ngàn năm không đổi, dần dà hắn cùng anh trai cũng biến thành như vậy. Bởi vì cái này mà ba mẹ hắn bị ông bà hai nhà gọi tới hung hăng giáo huấn một trận. Nhưng tính tình hai anh em cũng đã dưỡng thành, không cảm thấy trong nhà có cái gì không đúng.

"Sao không nói lời nào?" Sau khi dì giúp việc bưng đồ ăn lên, mẹ Vương nhìn Vương Hạc Đệ hỏi.

Vương Hạc Đệ hoàn hồn, nhìn mẹ Vương, mở miệng hỏi suy đoán của mình: "Mẹ đã gặp Ngu Thư Hân?"

Mẹ Vương gật đầu, Vương Hạc Đệ tiếp tục hỏi: "Mẹ bắt cô ấy rời đi?"

"Không có, là chính cô ta nói mình phải rời khỏi." Mẹ Vương cảm thấy Ngu Thư Hân thật thức thời, ít ra bà không cần mở miệng Ngu Thư Hân đã tự đồng ý cùng Vương Hạc Đệ tách ra, nhanh đến nỗi tiền trong ví bà mang theo để "đàm phán" cũng không kịp lấy ra. Đương nhiên, tuy rằng muốn rời đi là bà yêu cầu, nhưng mẹ Vương cảm thấy đây vẫn có thể coi là một lời nói dối thiện ý.

Vương Hạc Đệ nhíu mày: "Mẹ, chuyện này mẹ nhúng tay làm gì?"

Ba Vương yên tĩnh ăn cơm của bản thân, mẹ Vương lại nhíu mày nói: "Làm sao? Tôi đi xem bạn gái của con trai mình cũng không được à?"

Vương Hạc Đệ nhìn bà một cái, nhàn nhạt nói: "Đó là vợ con."

"Khụ khụ..." Ba Vương tựa hồ bị sặc, ho hai tiếng, lấy ly nước ở cạnh bên bình tĩnh uống.

Mẹ Vương nhìn ông một cái, sau đó quay đầu nhìn Vương Hạc Đệ: "Con còn chuẩn bị cưới cô ta?"

Vương Hạc Đệ mê man một chút, nói: "Con không biết." Hắn chỉ vẫn chưa nghĩ tới sẽ tách ra, bọn họ cùng nhau trải qua một năm, còn nói năm sau sẽ tiếp tục như thế, ước định Lễ Tình Nhân lại đi xem pháo hoa, cùng cô mừng sinh nhật. Chính là...

Mẹ Vương hít sâu một hơi, sau đó nói: "Thế Bối Bối thì sao?"

"Bọn con đã chia tay rồi." Vương Hạc Đệ không muốn nói đến chuyện Thẩm Bối Bối, việc hắn hiện giờ quan tâm chính là rốt cuộc mẹ hắn đã nói gì với Ngu Thư Hân.

"Nó đã trở lại!" Mẹ Vương nói. Bà một chút cũng không muốn trong nhà lại có thêm một đứa con dâu như Bạch Nhụy! Nghĩ mà xem, một gia tộc lớn như nhà bọn họ mà dâu cả lại nhìn giống một người phụ nữ phong trần, cả người từ trên xuống dưới đều là dụ hoặc, cũng chỉ có con trai cả của bà là cảm thấy vợ hắn chỗ nào cũng đều đáng yêu.

Thật vất vả con trai út mới mang về một tiểu thư thuộc dòng dõi thư hương thế gia, bà cũng chồng còn bắt tay chúc mừng, ai ngờ đùng một cái, chúng nó lại chia tay.

Lúc ấy sau khi Vương Hạc Đệ trở về, thất hồn lạc phách ở lỳ trong phòng một tháng, sau đó liền thu dọn hành lý xuất ngoại. Ba Vương ngăn không ngăn được, cản không cản được, sau lại ngẫm lại, dù sao hắn sớm muộn gì cũng sẽ phải kế thừa công ty, đi rèn luyện chút cũng tốt.

Vương Hạc Đệ rời đi như vậy, Thẩm Bối Bối liền trở thành điều cấm kỵ, trong nhà không ai dám hỏi lý do.

Hiện giờ Thẩm Bối Bối đã trở lại, ba Vương cũng nhìn ra con mình nhiều năm như vậy vẫn luôn không quên người ta. Nhưng nó đối với cô gái tên Ngu Thư Hân đúng thật là quá mức phóng túng, mẹ Vương sợ hắn giống anh mình, không nói không rằng trực tiếp đem giấy hôn thú ném tới trước mặt bọn họ.

"Cô ấy trở về đâu có chuyện gì liên quan tới con? Cô ấy muốn đi thì đi, muốn về thì về, con còn phải chờ cô ấy sao?" Vương Hạc Đệ nhíu mày.

Lời này Vương Hạc Đệ nói có chút trái lương tâm, Thẩm Bối Bối trở về không phải hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn. Nếu không có ảnh hưởng, hắn sẽ không ở suốt một tuần trốn tránh, ai cũng không gặp.

Hắn không nghĩ tới Thẩm Bối Bối sẽ trở về, thậm chí còn dám ở sân bay gọi hắn tới đón.

Ngày đó Vương Hạc Đệ lập tức luống cuống, gọi điện cho Ngu Thư Hân cũng không thể nào nói nên lời. Thẩm Bối Bối chẳng những đã trở lại mà còn tới tìm hắn, khiến hắn vắng vẻ cô một tuần. Cuối cùng, hai người liền trở về quan hệ bạn bè, Thẩm Bối Bối thường thường lại tới công ty tìm hắn.

Một tuần đầu tiên kia, Vương Hạc Đệ điều chỉnh tâm thái của bản thân, người mình nhớ mấy năm người đột nhiên trở về, vô số thanh âm trong mộng đều đột nhiên quanh quẩn bên tai.

Vương Hạc Đệ lúc đó mỗi ngày như mộng du đến công ty, sau đó lại mộng du trở về nhà. Hắn mất một tuần để thiết lập lại trạng thái của bản thân, phát hiện kỳ thật Thẩm Bối Bối đã chỉ còn là Thẩm Bối Bối trong trí nhớ của hắn.

Hắn gặp cô, nhìn cô, chỉ cảm thấy như bãi bể nương dâu. Hiện giờ cô đã không phải cô trong trí nhớ của hắn, hắn cũng không phải hắn trong trí nhớ của cô, bọn họ tách ra không phải một năm hai năm, mà là mười hai năm.

Cô đã không phải là một cô bé, hắn cũng đã không phải một cậu bé. Thanh xuân ngây ngô đã qua đi, hắn đã trải qua cảm giác đau đến chết lặng khi hai người tách ra, cô độc đi tha hương, tơ vương khắp chốn.

Hắn ngây ngốc đi tìm cô, cho dù chỉ là bóng dáng cô cũng cảm thấy thỏa mãn. Hắn ngây ngốc cho rằng, ngày cô trở về bản thân sẽ mừng rỡ như điên.

Nhưng khi ngày đó thực sự đến hắn mới phát hiện tất cả đã thay đổi, có tức giận, nhưng chỉ là trong phút chốc kích động nhất thời. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng là được.

Vương Hạc Đệ hỏi Thẩm Bối Bối vì sao đột nhiên rời đi. Thẩm Bối Bối không trả lời, Vương Hạc Đệ cũng không truy hỏi. Yêu đương là chuyện của hai người, cô lựa chọn rời đi, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Thẩm Bối Bối hỏi hai người còn có thể làm bạn không, Vương Hạc Đệ gật đầu.

Một tuần sau khi Thẩm Bối Bối trở về, bọn họ trở thành bạn bè. Sau đó Vương Hạc Đệ phát hiện hai tuần này, lúc hắn muốn tìm Ngu Thư Hân thì một là cô, hai là mẹ hắn, sẽ gọi điện tìm hắn.

Hắn sớm nên phát hiện ra vấn đề này.

Mẹ Vương nhíu mày nhìn Vương Hạc Đệ, trong lòng nhỏ máu, Vương gia đây là đã tạo cái nghiệt gì hả? Con dâu út lại là một nghệ sĩ. Lúc này bà thực sự không biết, rốt cuộc là con dâu cả có vấn đề lớn hơn hay là con dâu út có vấn đề lớn hơn nữa.

"Hai đứa khi nào mới chịu sinh con hả?" Mẹ Vương bị Vương Hạc Đệ làm cho tức nghẹn ở họng không nuốt xuống được liền quay sang trút vào Vương Hình.

Vương Hình u oán liếc Vương Hạc Đệ một cái nói: "Vẫn chưa có ạ!"

Mẹ Vương không vui vẻ nói: "Sao lại nhiều năm như vậy vẫn chưa có chứ? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

Vương Hình như cũ mặt không biểu cảm ngữ điệu bình tĩnh nói: "Muốn chọn ngày lành tháng tốt."

Mẹ Vương: "..." Dù sao thì con trai cả vẫn luôn đều như vậy, mẹ Vương tự an ủi mình một chút, nhìn sang thấy ba Vương đã ăn uống no đủ, còn đang nhàn nhã dùng trà.

Nhất thời, tâm trạng mẹ Vương càng thêm buồn bực, nói đến cùng, vì sao ba Vương có thể thờ ơ như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top