Chap 43
"Chị, báo được thù rồi nhé." Ngu Tuấn hưng phấn nói.
Ngu Thư Hân cười cười nói: "Ừ, dù sao làm minh tinh chính là như vậy, hắc thì cứ hắc đi! Chờ về sau chị kiếm đủ tiền sẽ rời khỏi đó, nhưng có thể tẩy trắng đương nhiên vẫn tốt hơn."
"Nhất định tẩy trắng rồi!" Ngu Tuấn nói: "Mỗi ngày bị người ta mắng cũng đâu thể thoải mái được, đúng rồi, cái video kia em có tải về, chị có muốn xem không?"
Ngu Thư Hân gật gật đầu, cô quả thật muốn nhìn xem tên gia hoả ra đường còn mang theo cà chua kia mặt mũi như thế nào.
Ngu Tuấn đưa điện thoại ra, là loại 333 tệ một cái, tuy vẫn dùng được nhưng công ty sản xuất ra nó lại không chuyên về sản xuất điện thoại mà là làm máy tính.
Bởi vì smart phone đột nhiên bùng nổ, công ty này cũng tham dự một chút, thanh thế đủ lớn, thanh danh cũng đủ vang. Đáng tiếc, mới làm nhóm đầu tiên đã nếm ngay mùi vị thảm bại, hoàn toàn không tranh được với các hãng khác, vì vậy liền bán điện thoại với giá thấp vừa đưa tặng để tăng tiêu thụ.
Cái điện thoại này là năm trước Ngu Tuấn dùng tiền lương làm thêm của mình mua, tuy có thể lên Weibo nhưng rất khó nhìn, càng miễn bàn đến việc xem video.
Thẻ nhớ chỉ có 2G, là Ngu Tuấn chính mình mua tạp, cho nên vẫn có thể tải được cái video kia.
Lúc đó Ngu Tuấn download video vì muốn nhớ kỹ người này, nghĩ đến nếu có lúc nào gặp phải nhất định sẽ đánh một trận. Không nghĩ tới, hắn còn chưa kịp báo thù, người này đã gặp báo ứng.
Nhất thời cả thể xác và tinh thần của Ngu Tuấn đều sảng khoái, Ngu Thư Hân nhìn điện thoại hắn rồi nói: "Chị có một cái điện thoại cũ mới sửa xong hôm qua, em lấy mà dùng. Dùng vẫn tốt lắm!"
Ngu Thư Hân nói xong liền muốn về phòng lấy, lại bị Vương Hạc Đệ đang đứng ở cửa dọa sợ, "a" lên một tiếng.
Tâm trạng Vương Hạc Đệ có chút cân bằng, đồ Ngu Thư Hân mua cho hắn tuy mà hàng giảm giá nhưng ít nhất vẫn hoàn toàn mới. Điện thoại Ngu Thư Hân cho Ngu Tuấn là hàng second hand nhé!
Nghĩ như vậy, hắn đối với Ngu Thư Hân cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Vương Hạc Đệ nhìn Ngu Tuấn, nói: "Đừng nghe chị gái cậu, ngày mai chúng ta tới cửa hàng mua cái mới, cái điện thoại kia của chị cậu sợ lúc xảy ra chuyện lại không dùng được."
"Em mang đi sửa rồi mà." Ngu Thư Hân nói: "Em cũng đã dùng thử, không khác gì cái mới luôn."
Vương Hạc Đệ nhìn Ngu Thư Hân cười đầy chế nhạo rồi quay sang nói với Ngu Tuấn: "Cũ chính là cũ, ngày mai tôi mua cho cậu cái mới."
Ngu Thư Hân còn muốn nói tiếp, đột nhiên sửng sốt hỏi: "Anh mua hả?"
Vương Hạc Đệ cũng sửng sốt, Ngu Thư Hân lập tức cười vỗ vỗ Ngu Tuấn: "Ngày mai cùng anh ấy đi mua đi."
Vương Hạc Đệ: "..." Ý gì đấy?
Ngu Thư Hân có tiền, thật ra cũng có thể đi mua, nhưng không phải điện thoại vẫn dùng tốt sao, cô cảm thấy không cần thiết phải mua mới.
Chủ yếu là, Ngu Thư Hân chỉ còn chưa tới trăm vạn, về sau mua phòng ở nhất định không đủ. Nghe Ngu Phượng Lan nói muốn xây nhà thì ít nhất cũng phải tốn hai mươi vạn, mẹ Ngu đã quyết xây nhà trước, còn trang trí thì để sau!
Ngu Thư Hân nghĩ, còn không bằng gửi tiền để xây trước, trang hoàng thì để sau từ từ làm làm. Cô bên này lại chậm rãi kiếm tiền, như vậy một trăm vạn cũng thật sự không nhiều lắm. Tiền vẫn phải tiết kiệm nha, hắc hắc hắc... Đi mua cái mới, cái cũ kia có thể gửi về nhà, vừa hay Ngu Diễm cũng không có điện thoại dùng, đưa cho chị ấy là được.
Ngu Thư Hân càng nghĩ càng thấy có đạo lý, nói với Vương Hạc Đệ: "Cảm ơn cảm ơn, chúng ta ngày mai mấy giờ đi thế?" Sợ Vương Hạc Đệ hối hận, Ngu Thư Hân định đoạt thời gian.
Ngu Tuấn: "..." Hắn rất muốn túm chị gái mình nói nếu anh rể không muốn thì thôi, nhưng anh rể ở chỗ này, hắn lại không muốn chị gái mất mặt.
Vương Hạc Đệ: "Xem tâm trạng."
Xem tâm trạng? Nói thẳng là muốn được hầu hạ tốt chứ gì, Ngu Thư Hân lập tức đứng dậy nói: "Em đi nấu bữa khuya." May mắn hôm nay vừa mua điểm tâm ngọt mới bỏ vào tủ lạnh.
Ngu Thư Hân hôm nay đã làm một bữa tiệc lớn, trong tủ lạnh không còn nhiều thức ăn. Cô thu dọn bàn rồi Ngu Tuấn và Vương Hạc Đệ ngồi ở đó nhìn, chủ yếu là Ngu Tuấn vẫn chưa hiểu về trường mới, muốn hỏi nên Vương Hạc Đệ tự nhận là cái gì cũng biết đến giúp hắn phân tích một chút, sau đó hai người liền dứt khoát ngồi ở phòng bếp xem Ngu Thư Hân làm bữa khuya, đồng thời thảo luận xem vị trí trường học của Ngu Tuấn ở đâu? Đến đó như thế nào?
Ngu Thư Hân mở tủ lạnh mới phát hiện không có thức ăn gì, phần lớn đều đã nấu rồi, chỉ tìm được ít đậu hủ, trứng gà, một ít thịt heo, vài cọng rau hẹ, mấy tép tỏi non, cà rốt linh tinh. Đồ khô thì có nấm hương, mộc nhĩ và mực!
Mấy thứ này, hình như có thể làm mì nhỉ?
Ngu Thư Hân nhìn nhìn Vương Hạc Đệ, hỏi: "Anh ăn mì nhé?"
"Ừ!" Vương Hạc Đệ gật đầu.
"Ăn cay một chút, có thể chứ?"
Vương Hạc Đệ sửng sốt, nghi ngờ nhìn Ngu Thư Hân: "Cô xác định là chỉ cay một ít?"
Ngu Thư Hân thề thốt: "Nhất định, ngày mai anh đưa em trai em đi mua điện thoại, em nhất định chỉ làm cay một chút xíu thôi!"
Vương Hạc Đệ nhếch khoé miệng: "Vậy chính là nói sau khi tôi mua điện thoại cô sẽ làm món rất cay sao?"
Ngu Thư Hân: "..."
"Sao không trả lời?" Vương Hạc Đệ nhướng mày.
"Em muốn nói... Anh không cần nghĩ em gian trá như vậy."
Vương Hạc Đệ tỏ vẻ không có ý kiến, dù sao hắn vẫn nhớ rõ! Ngu Thư Hân mua cho hắn hai bộ đồ ngủ giảm giá, hắn lớn như vậy, chưa từng có ai mua dồ giảm giá cho hắn. Người hắn kết giao càng không cần phải nói, họ chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất chuyển đến... Chỉ có Ngu Thư Hân, khiến hắn phải lau mắt mà nhìn. Hắn cảm thấy Ngu Thư Hân hoàn toàn có thể làm ra việc hắn nói, khẳng định có thể!
Ngu Thư Hân không phải giỏi làm mỳ vì là người phía nam, rất ít khi làm mỳ thủ công, cơ bản đều lên phố mua, nhưng cô lại từng nói chuyện với đầu bếp ở phương bắc nên vẫn biết cách làm.
Mà bên kia Vương Hạc Đệ cầm thư thông báo trúng tuyển mới phát hiện hắn đánh giá mình quá cao, trường học của Ngu Tuấn hắn chưa từng nghe qua. Đại học kinh đô và đại học Kinh Đô, chỉ kém một chữ nhưng lại khác nhau ngàn dặm.
Vương Hạc Đệ dùng điện thoại tìm kiếm trường học này mới phát hiện nó nằm ở một địa phương hẻo lánh, đi xe từ chỗ Ngu Thư Hân tới đó mất gần hai giờ đồng hồ.
Vương Hạc Đệ: "..." Một chút cũng không tiện!
Vương Hạc Đệ liếc nhìn Ngu Tuấn một cái hỏi: "Sao lại báo danh ở cái trường học như thế này?"
Ngu Tuấn ngẩn người đáp lại: "Điểm của em đỗ trường này ạ!"
Ngu Thư Hân thực sự thấy có chút ghê gớm: "Hệ thống dạy học chỗ bọn em không thể so với bên này, có thể đỗ đại học đã là rất lợi hại rồi."
Những lời này của Ngu Thư Hân không hề khoa trương. Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ học hết cao trung vẫn tham gia thi đại học nhưng chỉ đạt gần 400 điểm, trượt.
Trong ấn tượng của Ngu Thư Hân, thôn của nguyên chủ ngay cả sân thể dục cũng không có, sơ trung là khu nhà duy nhất ở trấn trên, lời nói của thầy cô khi đó Ngu Thư Hân nhớ rất rõ.
Thầy cô nói, thi lên cao trung vô cùng dễ dàng, nhưng nỗ lực hơn thi vào trường cao trung ở trên huyện tương đương với việc bước một chân vào đại học.
Sau khi Ngu Thư Hân lên cao trung mới hiểu được ý của những lời này, liều mạng học, thi tổng kết thuộc top 20, đó là lần duy nhất Ngu Thư Hân lọt vào top 50, hình như đạt khoảng 400 điểm.
Bạn học sơ trung của Ngu Thư Hân thi cao trung ở huyện ba, cao hơn cô gần 200 điểm, đại khái là 570 gì đó, kết quả chỉ thuộc top 200.
Lúc Ngu Thư Hân nghe được tin, lập tức ý thức được hệ thống dạy học có thể ảnh hưởng trực tiếp tới học sinh.
Cho nên, Ngu Thư Hân từ rất sớm đã khuyên Ngu Tuấn nhất định phải báo danh ở trường cao trung trong huyện, Ngu Tuấn miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Nhưng hắn lại không theo kịp cường độ của trường học, Ngu Thư Hân cũng không biết như vậy có đúng hay không, dù sao thì lúc thi đại học Ngu Tuấn được gần 500 điểm, miễn cưỡng được lên thành phố học đại học.
Đại học phân số nhằm vào huyện bọn họ, trúng tuyển sẽ đề cao, vậy nên điểm Ngu Tuấn có thể báo vào đại học Kinh Đô cùng vài trường khác thôi.
Mấy chuyện này Vương Hạc Đệ không rõ, nghe Ngu Thư Hân nói Ngu Tuấn chỉ có thể báo danh trường đại học này cũng chẳng hỏi tường tận nữa.
Ngu Thư Hân bên này cũng không giải thích quá nhiều, chỉ chuyên tâm làm bữa khuya.
"Thịt tái nè." Ngu Thư Hân bưng lên, cười nói: "Mau thử xem."
Sau đó lại bưng một bát cho Ngu Tuấn, buổi tối hắn không ăn nhiều, Ngu Thư Hân làm thêm một phần cho hắn.
Hai người đàn ông ngồi ở bàn ăn đến vui vẻ, Vương Hạc Đệ vẫn vừa lòng vì mỳ quả thật không có cay lắm, vẫn ở phạm vi hắn có thể tiếp thu phạm vi, khẩu vị cũng tốt.
Ăn xong, Ngu Thư Hân lại bê cho mỗi người một phần pudding Nhật Bản, nói: "Hai người ăn thử đi. Hai ngày nay em mới phát hiện pudding kiểu Nhật này ăn ngon lắm, mềm hơn, mùi hương cũng đậm hơn."
Ngu Tuấn cũng thích đồ ngọt, bởi vì nghèo cho nên thích. Trong nhà rất ít khi có đồ ngọt, từ nhỏ đều chỉ nhìn người khác ăn, bởi vậy mới có khát vọng với đồ ngọt.
Cho dù hiện tại, trong nhà đã có đường trắng, ra ngoài có thể mua đường, nhưng Ngu Tuấn vẫn như cũ thích đồ ngọt.
Vương Hạc Đệ nhìn Ngu Tuấn ăn đến vui vẻ, không khách khí mà đút vào miệng.
"Ngon quá!" Ngu Tuấn cảm thấy tại nơi này của chị quả thật là thiên đường, trong phòng có điều hòa, đi WC không cần phải ra khỏi phòng, trong tủ lạnh còn có kem.
Dù có bắt hắn ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách hắn vẫn thấy tốt! Ngu Tuấn híp híp mắt hưởng thụ.
Ngày hôm sau, Vương Hạc Đệ quả nhiên thực hiện lời hứa mang hai người đi mua điện thoại, cửa hàng điện thoại ở đây rất nhiều, nhiều hơn hẳn trong huyện, Ngu Tuấn nhìn đến càng hoa cả mắt.
Cửa hàng sáng ngời, điện thoại vừa nhiều vừa đẹp, ngay cả nhân viên bán hàng cũng rất tốt.
"Ngài xem, đây là loại mới nhất, 5.8 tấc Anh, độ phân giải màn hình 2436x1125, dung lượng nội tồn 3GN, còn có 256GB, camera sau có 1200 vạn giống tố, phía trước có 700 vạn giống tố, dung lượng pin cũng rất lớn. CPU là 6 hạch, giá cả cũng hợp lý." Nhân viên vừa mở miệng đã trực tiếp giới thiệu điện thoại có giá hơi cao.
Ngu Thư Hân và Ngu Tuấn lại nhìn chằm chằm những điện thoại có giá thấp mà nhân viên không giới thiệu.
Đại khái do mình mua nhưng vẫn là tiền của người khác, hai người đều cảm thấy điện thoại đủ dùng là được, vậy nên vừa vào đã tiến đến xem điện thoại dùng tốt mà giá rẻ.
Nhân viên quả thật có con mắt tinh tường, vừa thấy Vương Hạc Đệ liền biết là người có tiền nên trực tiếp giới thiệu cho hắn loại cao cấp.
Ngu Thư Hân Ngu Tuấn hai người cùng nhau quay đầu nhìn chằm chằm điện thoại nhân viên giới thiệu, Vương Hạc Đệ vốn dĩ không có mục tiêu, nhân viên giới thiệu cái nào thì hắn nhìn cái đấy, kết quả bị ánh mắt của hai chị em nhà kia chọc cười.
Quả là chị em, không chỉ lớn lên giống nhau mà từng động tác từng ánh mắt đều như đúc, khiến người ta mềm lòng đưa hai người tất cả những thứ hai người muốn.
Vương Hạc Đệ cô để bản thân không cười thành tiếng, nói: "Lấy ra nhìn thử xem."
Nhân viên lập tức vui vẻ xoay người đi lấy điện thoại. Bày ở quầy đều là hàng mẫu, nhân viên đi lấy hàng dùng thử.
Vương Hạc Đệ đưa cho Ngu Tuấn rồi nói: "Thử dùng xem."
Lòng bàn tay Ngu Tuấn đổ mồ hôi, vừa lau lau xoa xoa lên quần áo vừa nói: "Có đắt quá hay không ạ?"
Ngu Thư Hân lập tức nói tiếp: "Tiểu tử thối, Vương tổng thích đồ đắt tiền đấy, em mà không mua chính là khinh thường hắn!" Hắn chỉ mua một bộ áo ngủ mà tốn 3800 tệ đấy.
Nếu biết Ngu Thư Hân nghĩ cái gì, Vương Hạc Đệ nhất định ngẩn người. Thì ra người nhớ kỹ không chỉ có hắn mà còn có Ngu Thư Hân!
Ngu Tuấn tự nhiên sẽ không thật sự, Vương Hạc Đệ cũng trừu khóe miệng nói: "Đừng nghe chị cậu, dùng điện thoại vẫn nên chọn cái tốt mà dùng, thuận tay là được."
Ngu Tuấn nhìn Ngu Thư Hân, thấy Ngu Thư Hân gật đầu mới cầm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top