Chap 33
"Vì sao lại cô lập cô?" Vương Hạc Đệ hỏi.
Ngu Thư Hân ủy khuất đáp: "Bọn họ muốn bắt nạt em, em không cho bọn họ bắt nạt, bọn họ liền không vui vẻ."
Vương Hạc Đệ: "..." Rất ngắn gọn.
Nói đến đây thì xe vừa hay tới cửa khách sạn, vẫn là khách sạn năm sao mà Ngu Thư Hân cùng Vương Hạc Đệ ở.
Buổi sáng Vương Hạc Đệ vừa giúp Ngu Thư Hân trả phòng, buổi tối lại mang theo Ngu Thư Hân tới thuê phòng.
Quầy bar thấy hai người đầy mùi hôi tiến vào, nếu không phải buổi sáng vừa gặp qua, vẫn ở phòng thượng đẳng thì người phục vụ quả thực muốn đuổi hai người đi. Ngay cả bảo vệ ở cửa cũng là vì thấy cách ăn mặc cùng khí chất của Vương Hạc Đệ không dám ngăn cản, bằng không hai người đầy mùi hôi đã trực tiếp bị ném văng ra.
Hai người thuê phòng, tắm rửa sạch sẽ. Lúc Vương Hạc Đệ gọi tiếp tân dưới tầng nhờ họ đi mua hai bộ quần áo, Ngu Thư Hân còn bất mãn: "Để bọn họ đem quần áo đi giặt là được rồi."
Vương Hạc Đệ trừng mắt nhìn cô: "Cô có thể mặc được nhưng tôi thì không."
Ngu Thư Hân thức thời ngậm miệng, bởi vì quá muộn, không còn cửa hàng nào mở, Vương Hạc Đệ cũng chẳng làm khó, chỉ bảo bọn họ sáng hôm sau mang quần áo lên.
"Được rồi, nói một chút đi! Sao lại thế này?" Vương Hạc Đệ đưa quần áo bẩn cho nhân viên vệ sinh rồi khoanh tay ngồi trên giường nhìn Ngu Thư Hân hỏi.
Ngu Thư Hân sấy khô tóc, cũng dựa vào giường nói: "Chính là... Buổi sáng có cãi nhau với Thời đạo..."
Sau đó Ngu Thư Hân liền đem toàn bộ đầu đuôi sự việc kể cho Vương Hạc Đệ, Vương Hạc Đệ nghe xong im lặng trong chốc lát rồi nói: "Cô cứ ngủ đi! Ngày mai không cần phải đến đoàn phim, đợi tôi tới đó rồi tính."
Ngu Thư Hân chớp chớp mắt nói: "Anh tới?"
Vương Hạc Đệ khẽ cười, gật đầu.
Hắn biết hôm nay Ngu Thư Hân bị dọa sợ, buổi tối chỉ ôm cô ngủ. Hai người cái gì cũng không có làm, cứ ôm nhau ngủ như vậy.
Vương Hạc Đệ bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn vừa xoa tóc rối loạn sau khi ngủ vừa mở cửa, là thư ký Kiều mang theo quần áo đứng bên ngoài.
"Vương tổng, buổi sáng tốt lành!" Thư ký Kiều lên tiếng chào hỏi.
Vương Hạc Đệ nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi lại nhìn túi quần áo trong tay cô.
Thư ký Kiều hiểu ý đáp: "Tôi ở dưới lầu gặp người phục vụ đưa quần áo, tôi đã trả tiền rồi, nhưng để cô ấy mang quần áo về. Đồ cô ấy mua khá bình dân, tôi đã mua đồ khác cho anh và Ngu tiểu thư."
Vương Hạc Đệ gật đầu, nhận quần áo nói: "Cô xuống dưới đợi trước, lát nữa cùng tôi cùng đi Kiều Nham Hương."
"Được, Vương tổng." Thư ký Kiều gật đầu rời đi.
Vương Hạc Đệ mang theo quần áo trở lại phòng liền thấy Ngu Thư Hân đã ngồi dậy, nhưng vẫn trong trạng thái mơ màng. Ánh mắt còn mang theo hơi nước mờ mịt, tóc dài tán loạn, áo tắm trên người theo bả vai bóng loáng trượt xuống một chút.
Vương Hạc Đệ hít sâu một hơi, nhìn Ngu Thư Hân nói: "Còn muốn ngủ thêm một lát không?"
Ngu Thư Hân ngơ ngác nhìn Vương Hạc Đệ, trong chốc lát lại lắc đầu, Vương Hạc Đệ ném túi quần áo cho cô: "Vậy thay quần áo đi! Hôm nay cô trước tiên không cần ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại khách sạn. Tầng hai bên kia có tiệc đứng, nếu cô đói thì đến đó mà ăn miễn phí. Sau khách sạn có bể bơi, tầng một có quán cà phê, tóm lại, cô làm gì cũng được, nhưng hôm nay tạm thời không cần ra khỏi khách sạn."
Những người đó hẳn là còn ở gần đây, mục tiêu còn ở, bọn họ nếu lại thấy Ngu Thư Hân vẫn có khả năng mang cô đi, Vương Hạc Đệ không yên tâm để cô ra ngoài.
Ngu Thư Hân gật gật đầu, nhìn nhìn túi quần áo, thật đẹp.
Vương Hạc Đệ tiếp tục nói: "Tôi đi đoàn phim nhìn xem, cô tự chăm sóc mình cho tốt. Trong túi còn có điện thoại mới, cô lấy mà dùng. Điện thoại cũ đã hỏng, tôi ném rồi, lúc xảy ra chuyện mà tìm người lại tìm không thấy thì phải làm sao? Nếu hôm qua cô ở cửa hàng di động trực tiếp đổi cái mới thì đã không phiền phức như vậy!"
Ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Ngu Thư Hân, Vương Hạc Đệ lập tức ngây người, hắn đã ở trên máy bay, may mà còn chưa cất cánh, trực tiếp từ đầu chờ khoang thượng vọt xuống.
Sau đó gọi điện thoại cho thư ký Kiều bí thư để người ở công ty định vị vị trí của Ngu Thư Hân. Ai mà ngờ lại nhận được tin không định vị được điện thoại của Ngu Thư Hân, Vương Hạc Đệ không có cách nào khác, chỉ có thể gọi cho thị trưởng thành phố Nam Đan nhờ cục cảnh sát toàn lực phối hợp, thông qua cameras mới tìm được nơi cuối cùng Ngu Thư Hân biến mất.
Nếu không phải trước đó hắn vừa cùng thị trưởng thành phố Nam Đan ăn cơm thì Vương Hạc Đệ không nhất định có thể tìm được Ngu Thư Hân nhanh như vậy.
Vương Hạc Đệ giáo huấn, Ngu Thư Hân biết điều nhận sai, thái độ vô cùng đẹp, cô chỉ là cảm thấy điện thoại kia sửa lại một chút là dùng được, không cần phải đổi cái mới thôi mà.
Vương Hạc Đệ nói xong, bữa sáng thư ký Kiều gọi giúp hắn đã được đưa lên. Ngu Thư Hân rửa mặt thay quần áo xong liền cùng Vương Hạc Đệ ăn sáng.
Lúc đó Ngu Thư Hân mới có tinh thần hỏi: "Hôm nay anh tới đoàn phim sao?" Mắt to vô tội chớp chớp thể hiện mình vô cùng thuần lương dụng tâm.
Vương Hạc Đệ giương mắt nhìn cô: "Làm sao?"
"Đi làm gì thế?" Ngu Thư Hân tiếp tục chớp chớp mắt, lông mi cong dài chọc cho lòng Vương Hạc Đệ ngứa ngáy.
"Cô muốn tôi đi còn gì?" Vương Hạc Đệ buông đũa hỏi.
Ngu Thư Hân lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em có muốn đâu?"
Thấy Ngu Thư Hân rất có tinh thần, Vương Hạc Đệ quả thật là hết chỗ nói, công năng tự chữa trị của Ngu Thư Hân mạnh hơn hắn tưởng. Hắn sợ người phụ nữ ngốc này tấm lòng lớn, sẹo vừa lành đã quên đau, lại dặn dò thêm một lần: "Trước khi tôi trở về đừng rời khỏi khách sạn, biết không?"
Ngu Thư Hân xua xua tay nói: "Không rời không rời, em không dám đâu." Sau đó lại nhỏ giọng nói tiếp: "Ai mà biết những người đó có còn tránh ở bên ngoài hay không!"
Vương Hạc Đệ lười nhìn cô, những người đó sao mà biết được cô ở chỗ đây, nhưng cũng lười giải thích, có thể dọa cô sợ cũng hảo. Cho nên Vương Hạc Đệ chỉ nói: "Đúng vậy! Phương tiện giải trí ở khách sạn rất nhiều, chúng ta ở là phòng cao cấp nhất, mấy chỗ đó đều miễn phí, cô có thể đi nhìn xem."
Mắt Ngu Thư Hân lấp lánh tỏa sáng, miễn phí a? Cô vô cùng thích miễn phí, vì thế dùng sức gật đầu, còn bảo đảm nói: "Em nhất định ở khách sạn chờ anh."
"Ừ, buổi tối mời cảnh sát Mông cùng đồng đội ăn cơm, chính là những cảnh sát đã cứu cô đó. Chiều tôi sẽ về, lúc ấy cô nhớ phòng chờ tôi."
Ngu Thư Hân lại dùng sức gật đầu, không hề phản bác. Đối với một Ngu Thư Hân ngoan ngoãn như vậy, Vương Hạc Đệ rất vừa lòng, vì thế tiếp tục ăn cơm.
***
Ở một đầu khác, sau khi Du Mạn biết Ngu Thư Hân đi sửa điện thoại vẫn luôn đứng cạnh xe chờ cô.
Mọi người sửa sang toàn bộ xong liền bắt đầu gọi Du Mạn lên xe.
"Mạn tỷ nhanh lên, phải xuất phát rồi."
Du Mạn có chút do dự: "Ngu Thư Hân còn chưa về."
Bởi vì Du Mạn không đi nên những người khác đều dừng lại, hôm nay Thời Chấn cùng Ngu Thư Hân nảy sinh xung đột, hiện giờ bởi vì Ngu Thư Hân làm cả đoàn chậm lại càng thêm không vui.
Tiêu Vĩnh Thanh nhíu mày nói: "Chúng ta đi trước đi! Lát nữa cô ta sẽ tự e trở về, hiện giờ giao thông thuận tiện như vậy, không thể chỉ bởi vì một người mà bắt mọi người đều chờ!"
Du Mạn nhìn nhìn trong xe, không có người phản đối, muốn gọi báo cho Ngu Thư Hân một tiếng mới phát hiện mình không biết số điện thoại của Ngu Thư Hân. Cô muốn đi hỏi lại nghe Ngụy Khả Tình nói: "Mạn tỷ, có khi cô ta đã về trước rồi cũng nên."
Du Mạn nhìn, Ngụy Khả Tình tiếp tục nói: "Cửa hàng di động gần đây nhất cách 200m, chưa tới 15 phút đi bộ. Nếu sửa điện thoại tốn thời gian thì cô ta nhất định sẽ qua nói với chúng ta một tiếng, giờ có lẽ đã tự gọi xe đi trước rồi?"
Mễ Tuyết Phỉ cũng tiếp lời: "Có khả năng như vậy đấy! Hôm nay xảy ra chuyện, cả ngày cô ta đều không cùng chúng ta nói chuyện."
Du Mạn nghĩ, nếu Ngu Thư Hân chưa về thì cũng có thể gọi xe để trở về, bèn trực tiếp lên xe cùng mọi người rời đi.
Lúc tới Kiều Nham Hương, đương nhiên không thấy Ngu Thư Hân. Triệu Vũ Lâm đi theo xe khác trở về, có thấy đoàn xe rời đi nhưng không hề nghĩ tới bọn họ sẽ bỏ Ngu Thư Hân lại.
Cho tới khi đến nơi mới biết Ngu Thư Hân không lên xe, cô lập tức choáng váng.
Nhanh chóng gọi điện thoại cho Ngu Thư Hân, có chuông nhưng không ai nghe. Triệu Vũ Lâm đoán điện thoại của cô chắc vẫn chưa sửa xong, yên tâm hơn chút ít.
Đến chín giờ, Ngu Thư Hân vẫn chưa trở về, Triệu Vũ Lâm sốt ruột chạy đi tìm Thời Chấn, Thời Chấn không kiên nhẫn nói: "Người đã lớn như vậy, không ở đó quá lâu đâu."
Triệu Vũ Lâm biết không thể nhờ Thời Chấn giúp bèn chạy đi tìm Hướng Kiến Hoa, lúc này Hướng Kiến Hoa mới biết được Ngu Thư Hân chưa trở về. Hắn nhanh chóng cùng Triệu Vũ Lâm chạy tới ký túc xá của nhóm nữ hỏi thăm, kết quả không những không hỏi ra cái gì, ngược lại còn làm mấy người không vui, cảm thấy Triệu Vũ Lâm làm quá lên.
Hướng Kiến Hoa làm người cẩn thận, hắn sắp xếp xe cho Triệu Vũ Lâm đi thành phố Nam Đan, còn mình thì gọi điện cho Cổ La Xuân nói rõ tình huống hai ngày này.
Một đêm qua đi, Triệu Vũ Lâm không trở lại, Ngu Thư Hân cũng không về.
Thời Chấn không kiên nhẫn, kêu người phụ trách đi liên hệ Ngu Thư Hân, nhưng điện thoại vẫn như cũ không có người nhận.
Trong lòng Thời Chấn không khỏi cảm thấy kỳ quái, hắn có dự cảm không ổn. Hướng Kiến Hoa một đêm không thấy Ngu Thư Hân trở về, cũng không thấy Triệu Vũ Lâm trở lại, trong lòng càng thêm không yên tâm, gọi cho Cổ La Xuân tới đây một chuyến.
Vương Hạc Đệ đến Kiều Nham Hương vừa hay chín giờ, nhận được tin nhắn của Triệu Vũ Lâm. Câu chữ Triệu Vũ Lâm vô cùng cẩn thận, rất sợ chọc Vương Hạc Đệ không vui nhưng vẫn sơ lược lại việc Ngu Thư Hân mất tích, hi vọng hắn có thể hỗ trợ tìm thử.
Chờ cô thông báo tìm kiếm thì thi thể cô ta cũng lạnh rồi. Vương Hạc Đệ nhíu mày nghĩ, nhưng vẫn gửi địa chỉ cho Triệu Vũ Lâm, sau đó thoát khỏi giao diện.
Xe dừng ở cửa sân, thư ký Kiều xuống trước mở cửa cho hắn, Vương Hạc Đệ khí thế hầm hố bước xuống.
Hắn nhìn nhìn sân rồi đi vào bên trong, thư ký Kiều theo sau.
Mọi người trong viện đã rời giường, lúc này đều ở trong sân, đang hương lượng việc quaychụp. Bởi vì Ngu Thư Hân không trở về nhưng vẫn phải tiếp tục quay gì đó, cãi cọ đến ồn ào.
Vương Hạc Đệ không chút để ý nơi này có đại minh tinh hay siêu sao nào, bản thân hắn đứng ở nơi đó thì khả năng tồn tại không thua kém những người này.
Rốt cuộc, những người này cũng đã lăn lộn trong giới giải trí, từ vị trí thấp bò lên, miễn cưỡng được tính vào tầng lớp thượng lưu.
Nhưng Vương Hạc Đệ không phải, cha mẹ hắn vốn là liên hôn thương chính, cả hai bên đều là gia tộc lớn, bên nội có lịch sử trăm năm, bên ngoại cũng là thương nhân từ dân quốc. Hai nhà đều thâm sau, Vương Hạc Đệ là quý tộc hàng thật giá thật.
"Ai là đạo diễn?" Ánh mắt Vương Hạc Đệ quét một vòng, hỏi.
Thời Chấn nhíu mày, từ phía sau máy quay đứng lên: "Anh là ai?"
Vương Hạc Đệ nhàn nhạt nhìn hắn, quay đầu liếc nhìn thư ký Kiều một cái, thư ký Kiều tươi cười tiến lên: "Đây là tổng giám đốc tập đoàn Vương thị, anh cứ gọi anh ấy Vương tổng là được. Chúng ta vào phòng trước, Vương tổng có một số việc muốn thương lượng cùng mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top