Chap 32


Người đàn ông muốn đuổi theo lại bị người bán hàng kia ngăn lại: "A người anh em, bạn gái cậu làm đổ sạp hàng của tôi rồi, cậu định làm thế nào đây?"

Người kia tuy bị giữ lấy nhưng vẫn đưa mắt ra hiệu với hai người còn lại. Hai người gật đầu, đẩy đám người ra rồi đuổi theo, còn người bị giữ lấy lại cười tiếp tục nói chuyện với chủ quán: "Ngại quá, ngại quá, tính tình em ấy không tốt! Chủ quán nhìn xem nhiều hay ít, tôi bồi thường, tôi bồi thường."

Ngu Thư Hân cảm thấy may mắn vì hôm nay đi giày thể thao. Cô không dám quay đầu, liều mạng chạy. Bất kể là đời trước hay đời này cô đều biết, người mà bọn buôn người nhìn trúng phần lớn đều không thoát được.

Rất nhiều người không nghĩ tới bọn buôn người ở ngay bên cạnh mình, cũng nhiều người vì biết bọn buôn người là một đoàn thể mà không dám ra tay giúp đỡ.

Ngu Thư Hân không dám ở đó chậm trễ, cô rất sợ mình cho dù là ở nơi nhiều người như vậy cũng sẽ bị lôi đi. Tuy cô không có học thức nhưng cũng biết một khi bị bọn buôn người bắt đi thì đều không thể trở lại.

Ngu Thư Hân không phải người hay vận động nhưng ở giờ phút này, cô liều mạng chạy, vừa chạy vừa tìm đồn cảnh sát. Cô thậm chí còn không dám dừng lại hỏi đường vì sợ mình vừa dừng lại đã bị kéo lên xe.

Hơn nữa đây là điểm du lịch, rất nhiều người trên đường đều là người nước ngoài, nhất định cũng giống Ngu Thư Hân không biết đồn cảnh sát ở chỗ nào, Ngu Thư Hân không dám đánh cược. Cô chỉ nghĩ phải chạy nhanh, cành nhanh càng tốt, tìm được đồn cảnh sát, bọn họ sẽ không dám đi vào bắt nàng.

Lúc này cô đã không thể nghĩ được gì khác, đầu óc trống rỗng chỉ biết chạy. Cô dường như cảm thấy được hai người phía sau cách mình không xa, duỗi tay là có thể bắt được cô.

Càng nghĩ Ngu Thư Hân càng sợ, nước mắt chảy ra, vừa khóc vừa chạy, nhưng thế nào cũng không tìm được đồn cảnh sát. Lúc chạy qua một hẻm nhỏ, Ngu Thư Hân trực tiếp trốn rồi đi vào, cô không chạy được nữa.

Ngu Thư Hân thở phì phò nhìn nhìn khắp nơi mới phát hiện hai người kia không đuổi kịp, nhưng cô vẫn không dám đi ra ngoài. Cô nhìn thấy một cái thùng rác, loại thùng rác to màu xanh lục ở ven đường.

Hai mắt Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm vào thùng rác, trong lòng rối loạn, nếu bị bắt thì chỉ có đường chết, đây chính là cơ hội. Ngu Thư Hân nhặt một cái ga trải giường rách ở cạnh thùng rác khoác lên người sau đó trốn vào thùng rác, đem rác quanh thân bao phủ mình.

Cô không biết những người đó có tìm được mình hay không, không xác định được những tiếng động bên ngoài có phải bọn họ không.

Có mấy người tới tới lui lui nhưng Ngu Thư Hân vẫn không dám ra, có lúc chỉ là người thường, Ngu Thư Hân thậm chí có thể nghe thấy tiếng bọn họ ném rác. Nhưng cô vẫn không dám ra, cô sợ rằng mình vừa bước ra liền thấy ba người kia đứng trước mặt mình.

Trốn đến tám giờ, cô mới run rẩy mà lấy điện thoại. Hai giờ qua cô đã thử ba lần nhưng đều không thể kết nối, Ngu Thư Hân không tìm được người cứu mình, không dám đi ra ngoài.

Đây là lần thứ tư Ngu Thư Hân thử gọi điện thoại, trong đầu chỉ nghĩ tới Vương Hạc Đệ, chỉ có hắn mới có thể cứu cô, hắn lợi hại như thế, lại còn là nam chính.

Đều nói vai chính có vầng sáng của vai chính, nếu Vương Hạc Đệ tới thì cô nhất định sẽ không sao.

Điện thoại ở ánh mắt hi vọng của Ngu Thư Hân mà kết nối được, truyền đến tiến đô, đô, đô.

Chỉ là những âm thanh bình thường như vậy mà nước mắt Ngu Thư Hân lại không tự giác mà chảy ra, cô đem điện thoại đặt ở bên tai.

Điện thoại kết nối thành công, giọng nói dễ nghe của Vương Hạc Đệ vang lên, hắn nói: "Ngu Thư Hân?"

Ngu Thư Hân ô một tiếng muốn khóc nhưng kịp thời che miệng mình lại. Cô không dám đáp lời, chỉ thở hổn hển từng tiếng.

"Ngu Thư Hân?" Giọng Vương Hạc Đệ có chút nóng nảy, "Sao lại không nói lời nào?"

Ngu Thư Hân gắt gao che miệng, cô biết, một khi buông ra mình nhất định sẽ gào khóc. Nàng trộm mở nắp thùng rác, tám giờ, trời tối, xung quanh không có người.

Ngu Thư Hân mới nhỏ giọng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Cứu... cứu em."

Vương Hạc Đệ giật mình hỏi: "Làm sao vậy? Cô đang ở đâu?"

"Em không biết, em... không rõ. Có người muốn, muốn bắt em, em trốn đi." Ngu Thư Hân nức nở khóc, ủy khuất không chịu được, quá đáng sợ.

"Biết mình đang ở chỗ nào không?"

"Thành phố Nam Đan." Ngu Thư Hân nói.

Vương Hạc Đệ nghẹn một chút, Ngu Thư Hân nghe được hắn ở đầu đối diện khẽ thở ra một hơi: "Ngu Thư Hân, đem định vị WeChat gửi cho tôi."

"WeChat?" Ngu Thư Hân ngây ngốc hỏi lại, cô suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: "Hỏng rồi, điện thoại hỏng rồi. Chỉ có thể gọi điện thoại, ô ô ô... Liệu lát nữa nó có phải sẽ hỏng luôn, không thể gọi?"

Có lẽ Ngu Thư Hân trời sinh tự mang thể chất xui xẻo. Cô vừa dứt lời, điện thoại liền vang một tiếng rồi tự động ngắt kết nối. Ngu Thư Hân lập tức bị dọa cho choáng váng, ngơ ngác nhìn điện thoại, che miệng liếc xung quanh một vòng, sau đó chậm rãi trốn lại vào trong thùng rác.

Ngu Thư Hân không dám đi ra ngoài, cô cảm thấy những người đó vẫn đang ở gần đó hoặc là còn tránh ở nơi nào đó bên ngoài chờ cô đi ra tự chui đầu vô lưới. Cô còn lo lắng đến nỗi tắt chuông điện thoại, sợ điện thoại hỏng đột nhiên vang lên giữa đêm khuya, nếu như bị bọn họ nghe thấy liền xong rồi.

Ngu Thư Hân trộm dựa vào thùng, trên đầu là túi rác rưởi màu đen, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nhưng cô gắt gao ôm chặt chính mình, giống như làm vậy là có thể có thêm một chút dũng khí.

Cô phải đợi, đợi đến buổi sáng ngày mai người thu rác tới, sẽ ngồi trong xe bọn họ rời đi, sau đó tìm đồn cảnh sát. Ngu Thư Hân nghĩ, như vậy là an toàn nhất!

Cứ mơ hồ như vậy, Ngu Thư Hân ngủ quên.

Ngu Thư Hân bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện doạ tỉnh, kịp thời phản ứng lại, có người mở nắp thùng rác, cô nhanh chóng bịt miệng, mắt nhắm chặt lại! Quanh người cô khoác khăn trải giường, trên đầu đều là túi rác rưởi túi, bọn họ hẳn không biết mình ở sâu trong thùng.

Ngu Thư Hân tự an ủi mình như vậy, cô nghe được bên ngoài có tiếng người chạy.

"Vương tổng, không tìm được." Bên ngoài thùng truyền tới một giọng nam xa lạ.

Vương tổng?

Ngu Thư Hân sửng sốt, kích động muốn đứng dậy lại chỉ có thể giãy giụa từ trong thùng ngã ra.

Vương Hạc Đệ quả thật đang tìm Ngu Thư Hân, hắn đang muốn dẫn người rời đi liền thấy thùng rác vốn yên tĩnh ở ven tường đột nhiên động đậy. Sau đó một bóng đen bang một tiếng té ngã trên đất, Ngu Thư Hân xuất hiện như bị vứt ra, mái tóc tán loạn, trên người lại khoác bao gì đó mà hắn không biết.

Vương Hạc Đệ sửng sốt, thở ra một hơi, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, hắn đi đến trước mặt Ngu Thư Hân ngồi xổm xuống hỏi: "Sao lại trốn ở chỗ này?"

Ngu Thư Hân nhìn Vương Hạc Đệ ba giây, sau khi xác định hắn thật sự là Vương Hạc Đệ mới mếu máo, gào một tiếng khóc lên.

Lúc cô nhào vào lòng Vương Hạc Đệ, hắn không nghĩ tới cô sẽ hôi như vậy, thiếu chút nữa đẩy người ra nôn.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ cùng may mắn, thở dài kéo bao trên người cô xuống: "Đứng lên, hôi quá."

Ngu Thư Hân khóc đến thảm, nghe Vương Hạc Đệ nói như vậy càng khóc thương tâm hơn.

"Được rồi, không khóc nữa." Vương Hạc Đệ nói.

Ngu Thư Hân lúc này mới buông Vương Hạc Đệ ra, vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Sao bây giờ anh mới đến?"

Giọng Vương Hạc Đệ pha chút tức giận: "Hiện tại mới 11 giờ, lúc cô gọi điện cho tôi là 8 giờ. Tôi có thể trong ba giờ đồng hồ mà tìm được cô thì không tính là chậm."

Ngu Thư Hân gật gật đầu: "Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi. Bọn họ thật là đáng sợ, muốn bắt em đi. Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu bị bọn họ bắt được liền cắn lưỡi tự sát."

Trong lòng Vương Hạc Đệ không thoải mái, tiếp tục hung dữ: "Nói linh tinh cái gì thế, cho dù bị bắt đi thì chỉ cần tồn tại, tôi nhất định sẽ tìm được cô."

Ngu Thư Hân lắc đầu: "Sẽ không tìm thấy đâu, bị bọn buôn người bán vào thâm sơn cùng cốc, không tìm được."

Vương Hạc Đệ sờ sờ đầu cô: "Có thể tìm được." Có lẽ không muốn tiếp tục nói về đề tài này với Ngu Thư Hân, hắn lôi kéo cô: "Đứng lên đi!"

Chân Ngu Thư Hân đã mềm nhũn, Vương Hạc Đệ không có cách nào, chỉ có thể bế cô lên, nói: "Cô cũng thật là thối!"

Tinh thần Ngu Thư Hân dường như đã khôi phục, nghe Vương Hạc Đệ nói như vậy liền nghẹn lại.

Vương Hạc Đệ thấy Ngu Thư Hân ăn mệt, cười nói: "Nhưng xét thấy cô đã thảm như vậy, không tính toán với cô."

Khi đi ngang qua mấy người đàn ông đang chờ ở bên ngoài, Ngu Thư Hân trộm nhìn thoáng qua, Vương Hạc Đệ nói với mấy người kia: "Cảm ơn mọi người, cảnh sát Mông, ngày mai tôi mời mọi người ăn cơm."

Người được gọi là cảnh sát Mông kia xua xua tay nói: "Không cần, không cần, đây vốn là phận sự của chúng tôi. Tìm được người là tốt rồi, anh mau dẫn người trở về đi!"

Vương Hạc Đệ tiếp tục nói: "Hôm nay mọi người đã vất vả, ngày mai cứ định như vậy!" Hắn lại đẩy đẩy Ngu Thư Hân: "Nói cảm ơn với cảnh sát Mông đi."

Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, cảnh sát Mông."

Cảnh sát Mông gật gật đầu, nói: "Về sau không được đi loạn một mình ở bên ngoài, đặc biệt là buổi tối."

Ngu Thư Hân tuy gật đầu nhưng vẫn cảm thấy oan uổng, rõ ràng là cô đi vào ban ngày, không phải buổi tối.

Vương Hạc Đệ bế Ngu Thư Hân vào trong xe, tài xế nhanh chóng mở cửa sổ thông khí, Vương Hạc Đệ cảm thấy mình cũng đã dính mùi hôi đành ngồi cùng Ngu Thư Hân ở ghế sau.

"Tới khách sạn gần nhất đi!" Vương Hạc Đệ nói với tài xế.

Tài xế vâng vâng dạ dạ, Ngu Thư Hân bổ sung thêm một câu: "Tới khách sạn nào tốt tốt chút nhé."

Vương Hạc Đệ bật cười: "Việc này hình như không thể doạ cô sợ nhỉ?" Lúc này còn biết hố hắn.

Ngu Thư Hân cúi đầu nói: "Em là sợ anh không quen ở khách sạn bình thường, em ở nhà trọ bình dân cũng được."

Thấy Ngu Thư Hân đã bị dọa sợ, Vương Hạc Đệ cũng không tiếp tục nói, để tài xế lái xe rồi hỏi Ngu Thư Hân: "Sao chỉ có một mình cô? Không phải là đi theo đoàn phim sao?"

Nhắc đến cái này, Ngu Thư Hân càng ủy khuất, cô nói: "Em cũng không biết, lúc em chạy đến chỗ đó thì đã không có ai rồi."

Vương Hạc Đệ nhíu mày: "Cái gì gọi là không có ai? Bọn họ không chờ cô à?"

Ngu Thư Hân vẫn ủy khuất: "Chờ đâu mà chờ, em rời đi sửa điện thoại không đến 30 phút, bọn họ sửa sang lại thiết bị cũng phải 30 phút mới xong, nhất định là sửa xong liền rời đi."

Ngu Thư Hân vô cùng tức giận, không khách khí mà cáo trạng cùng Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ mặt không biểu cảm nhìn cô: "Cô đắc tội ai rồi?"

Ngu Thư Hân tỏ vẻ không thể tin tưởng mở to mắt nhìn Vương Hạc Đệ: "Em... Em tuy rằng đắc tội với người ta, nhưng mà là, là bọn họ không đúng. Tên đạo diễn anh mời kia, một chút cũng không có phong thái của đạo diễn, khó chịu em ở cùng anh."

"Cô nói việc trailer kia?"

Ngu Thư Hân càng thêm khó tin, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Hạc Đệ: "Anh biết? Anh có phải cũng nghĩ giống ông ta không?"

Vương Hạc Đệ xoa trán, nói: "Tôi cũng mới biết không lâu, thư ký Kiều đâu phải mỗi ngày đều lên mạng. Lúc chiều cô ấy mới biết, tôi cũng là lúc chiều mới nhận được tin tức."

"Việc này có thể trách em sao?" Ngu Thư Hân lớn tiếng, "Tên đạo diễn thì có bệnh, lúc quay mọi người đều cô lập em..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top