Chap 31


Thời Chấn lạnh lùng nhìn điện thoại trên mặt đất rồi ngẩng đầu nhìn Ngu Thư Hân hỏi: "Cô có ý gì?"

"Lấy tôi ra làm mánh lới? Trong hợp đồng hình như không có viết như vậy?"

Thời Chấn nhặt điện thoại lên, nói: "Đây chỉ là trailer, nếu không phải cô thì cũng sẽ là người khác, lúc phát sóng sẽ khác thôi mà."

Ngu Thư Hân khẽ cười hỏi: "Vậy sao ông không lấy người khác đi, theo tôi thấy có người nói ra so với tôi càng có khả năng gây chú ý hơn."

"Cô có thể so với người khác sao?" Thời Chấn hỏi.

"Được, tôi không thể so. Vậy xin hỏi, về sau lúc phát sóng thì sao? Tôi tự nhận mình không sai, ông thật sự có thể đem tiền căn hậu quả chiếu rõ ràng sao? Coi như đến lúc đó xoay ngược lại đi, bọn họ có thể đồng ý không?" Ngu Thư Hân hỏi.

Thời Chấn không nói lời nào, Ngu Thư Hân tiếp tục nói: "Ông cho là tôi ngốc à? Nếu thật sự sau này ông sẽ tẩy trắng cho tôi thì sao lại phát trailer lại không báo tôi trước? Tôi không kịp thời share lại trailer, có khác gì nói với mọi người tính tình tôi có bao nhiêu ngạo mạn."

Hướng Kiến Hoa ngẩn người, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Thời Chấn: "Ông phát trailer?" Hướng Kiến Hoa hoàn toàn không hay biết gì, hiển nhiên còn chưa xem qua trailer.

Thời Chấn liếc nhìn Hướng Kiến Hoa một cái rồi nói: "Phát trailer thì làm sao?"

Hướng Kiến Hoa giận dữ nói: "Ông điên rồi à, muốn phát trailer cũng phải cho mọi người xem trước, thương lượng qua thấy không có vấn đề mới có thể phát. Nếu muốn tạo mánh lới thì càng phải nói rõ ràng, thương lượng rõ ràng. Ông trực tiếp phát luôn? Còn không nói với người ta?"

Thời Chấn cười lạnh: "Một chương trình tốt chính là bị người như vậy làm hỏng. Tôi không tin không lấy lòng những người này, tôi làm không ra thứ tốt."

Hướng Kiến Hoa tức quá mà cười: "Ông muốn đấu với nhà đầu tư?"

Ngu Thư Hân cũng cười: "Thời đạo, tôi kêu ông một tiếng Thời đạo là vì ông đang là đạo diễn. Nếu ông đã thanh cao như vậy thì nhận chương trình này làm gì? Đứng ở nơi dơ bẩn như vậy làm việc thanh cao, lấy loại nhỏ bé này xả giận. Ông nói nhà đầu tư không tôn trọng ông, vậy ông có tôn trọng người khác không? Như nhau cả thôi!"

CMN, quả thực là bị kẻ ngu dốt chọc cho cười, loại tức này tôi chịu đủ rồi.

Triệu Vũ Lâm ở xe phía sau xe rốt cuộc cũn đến, chạy nhanh xuống xe kéo Ngu Thư Hân nói: "Được rồi được rồi, chị đừng tức giận."

Ngu Thư Hân ném tay Triệu Vũ Lâm ra, nói: "Chịu đựng như thế nào? Em xem chị nhịn một tuần nhưng kẻ ngu dốt này đã làm cái gì?"

Thời Chấn phẫn nộ quát: "Cô nói ai đấy?"

Ngu Thư Hân bị gân xanh trên đầu cùng đôi mắt đỏ sậm của Thời Chấn doạ sợ, sau đó mới phát hiện mình đúng là không phải đối thủ của Thời Chấn, tức giận trong lòng đều bị dọa biến.

"Có tiếp tục quay hay không?" Thời Chấn lớn tiếng giận dữ hỏi.

Ngu Thư Hân: "..." Tức giận đều bị doạ mất sạch.

"Không phải, Thời đạo. Đúng là Ngu Thư Hân tính tình hơi nóng nhưng việc này ngài làm xác thật là không đúng, nói thế nào thì Ngu Thư Hân tuy địa vị không cao nhưng cũng không đến nỗi vô hình." Triệu Vũ Lâm đem Ngu Thư Hân kéo đến phía sau, trong lòng lại tức giận, Ngu Thư Hân, chị có thể có chút tiền đồ không?

"Tôi biết phải làm như thế nào, chương trình này nổi tiếng đối với ai cũng đều có chỗ lợi." Thời Chấn thề son sắt.

Triệu Vũ Lâm dở khóc dở cười đáp: "Ngu Thư Hân là hắc hồng, không phải hồng."

Hướng Kiến Hoa chỉ có thể kéo Thời Chấn lại nói: "Việc này là chúng tôi sai, chúng tôi sẽ nghĩ cách sửa chữa. Hôm nay trước cứ bắt đầu quay đã! Máy quay chuẩn bị đi!" Hướng Kiến Hoa vỗ vỗ tay để mọi người khởi động máy, sau đó nói với Ngu Thư Hân: "Thực xin lỗi, cô quay trước nhé? Chuyện kia chúng ta buổi tối trở về thương lượng tiếp về việc xử lý như thế nào được không?"

Ngu Thư Hân nhìn thoáng qua Thời Chấn đáp: "Cũng được... Mấy người muốn chịu trách nhiệm là được."

Ngu Thư Hân lôi kéo Triệu Vũ Lâm chạy, nói: "Mẹ nó, rõ ràng là hắn sai mà còn hung dữ như vậy. Chị thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn đánh chị đấy!"

Ngu Thư Hân đời trước lúc làm người phục vụ từng bị người ta đánh, rất sợ đàn ông động thủ, chỉ có thật sự động thủ mới biết được, phụ nữ cùng đàn ông thực lực cách nhau quá xa.

Mà đời này nguyên chủ cũng bị bạo hành gia đình, những ký ức đó vẫn còn ở trong đầu Ngu Thư Hân, cô rất sợ đàn ông động thủ, bởi vì... Đánh không lại!!!

Triệu Vũ Lâm bất đắc dĩ nói: "Chị cùng đạo diễn giằng co như vậy, nói như vậy, về sau đừng nghĩ được Thời đạo tạo cơ hội cho."

Ngu Thư Hân quay đầu lại nhìn đạo diễn cùng phó đạo diễn vẫn đang cãi nhau, muốn nhổ một ngụm nước bọt nhưng vẫn nhịn xuống.

Cô quay đầu nói với Triệu Vũ Lâm: "Chị bất hòa với ông ta thế này mà em còn cảm thấy ông ta sẽ cho chị cơ hội à? Chính trực như vậy, kỹ thuật diễn của chị nhất định sẽ làm hắn chướng mắt, sẽ không để chị lên hình đâu? Nếu đã không có cơ hội thì việc gì phải nhịn. Còn không phải nói..."

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Ý chị là không phải chị không nhịn được mà là ông ta quá mức khinh người. Loại người này thì nhịn như thế nào được?" Lại nói, về sau tôi không ở trong giới giải trí, hắn có thể làm gì tôi?

Triệu Vũ Lâm thở dài: "Nói thì nói thế nhưng giới giải trí chính là như vậy. Ai! Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, đây cũng là em thất trách." Thật ra có rất nhiều minh tinh ở Weibo đều có đoàn đội quan hệ xã hội chuyên môn nhìn chằm chằm. Đại bài phát một cái Weibo cũng có một đội sửa lại còn Weibo không nổi tiếng đều sẽ tự mình quản cùng người đại diện.

Weibo của Ngu Thư Hân là cô cùng Triệu Vũ Lâm cùng nhau giám sát, nhưng lần này Ngu Thư Hân nhờ trailer Thời Gian Vui Vẻ mà lên hotsearch gây ra nhiều sóng gió, theo lý mà nói như vậy cơ hội có thể nổi tiếng rất lớn, cho nên công ty chắc sẽ giúp cô quản.

Công ty có cái loại nghệ sĩ danh khí không lớn cũng không nhỏ như này đều sẽ để một đội ngũ cùng một lúc quản vài cái Weibo. Weibo của Ngu Thư Hân vốn dĩ cũng muốn có đoàn đội chuyên nghiệp như vậy quản, cho dù là cùng người khác dùng đoàn đội công cộng đoàn đội thì ít nhất có thể ở lúc xảy ra chuyện biết trước để ứng phó nhưng công ty không sắp xếp, chỉ có mình Triệu Vũ Lâm nên mới xảy ra sơ xuất.

Ngu Thư Hân xua xua tay nói: "Không đâu, việc nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra, muốn ngăn cũng không ngăn được. Thời Chấn chỉ là nhìn chị không vừa mắt lại thấy tính tình chị tốt nên mới coi là quả hồng chọn mềm mà bóp thôi."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Triệu Vũ Lâm hỏi.

Ngu Thư Hân cười cười: "Việc này là bọn họ không đúng, bọn họ vi ước, chị quay xong đi tìm Vương Hạc Đệ là được, bắt hắn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Hừ!"

"Vương tổng không phải đêm nay sẽ bay sao? Chị quay xong liệu có kịp không?"

Ngu Thư Hân vừa lấy điện thoại vừa nói: "Chị gửi tin nhắn cho hắn." Sau đó liền nhíu mày: "Điện thoại... hình như bị đập hỏng rồi?"

"A? Hỏng rồi? Vậy mau cầm đi sửa." Triệu Vũ Lâm lấy điện thoại của cô nhìn nhìn, Ngu Thư Hân ở trên xe quăng một lần, sau đó trước mặt Thời Chấn lại ném thêm lần nữa.

Điện thoại quả thật không nhanh nhạy, đại bộ phận đều không dùng được. Triệu Vũ Lâm dùng sức vỗ hai cái, vậy mà điện thoại lại dùng được. Gọi thử thì lại không được, đây lúc được lúc không.

"Quay xong thì đi sửa vậy! Vừa lúc hôm nay ở thành phố Nam Đan, lúc trở về tìm cửa hàng di động cũng nhanh." Ngu Thư Hân lấy lại điện thoại cất vào túi, không hề buồn bã.

Triệu Vũ Lâm gật gật đầu, hai người rất nhanh trở lại chỗ các nghệ sĩ khác. Những người khác thấy Ngu Thư Hân lại đây chỉ cười cười không nói. Ngu Thư Hân giật giật khoé miệng, miễn cưỡng cười một chút, cũng không nói gì.

Không khí nhất thời liền có chút xấu hổ, Ngụy Khả Tình thấy Ngu Thư Hân ăn mệt tự nhiên liền vui vẻ, cười hỏi Ngu Thư Hân: "Ai nha, hùng hổ lắm mà, đi tìm đạo diễn đi. Chẳng phải cuối cùng cũng vẫn phải quay lại sao?"

Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn Ngụy Khả Tình: "Chuyện của cô à, quản cái gì?"

"Cô... Cô chưa ăn đủ đau khổ đúng không?" Ngụy Khả Tình tức giận, chuyện đã như vậy mà cô ta vẫn không thu liễm một chút.

Ngu Thư Hân trừng mắt nhìn lại, nếu không phải bởi vì cô ta thì Thời Chấn cũng sẽ không chán ghét mình như vậy. Thời Chấn không thể động vào cô ta dù nhìn ra Ngụy Khả Tình làm ầm ĩ nhưng trong lòng lại không cam lòng, cho nên lấy Ngu Thư Hân để xả giận.

Tiếp tục quay, Ổ Đinh vẫn đi theo Ngu Thư Hân, tiền đều ở chỗ Du Mạn. Tám người chia làm hai đội ngũ, Du Mạn đem tiền chia một nửa đưa cho Mạnh Giang, hai đội người liền phân công nhau hành động.

Ngu Thư Hân đi theo đội nữ sinh. Cô cả ngày cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ yên lặng đi theo sau. Mấy người Ngụy Khả Tình mua đồ cũng không giao cho Ngu Thư Hân, đem Ngu Thư Hân cô lập hoàn toàn.

Chờ mọi vật đều chỉnh tề, Ngu Thư Hân nói với Du Mạn mình muốn đến cửa hành di động sửa điện thoại xong liền rời đi.

Ông chủ cửa hàng di động nói điện thoại bị Ngu Thư Hân ném nên có chút không nhạy, chỗ hắn cũng không có loại điện thoại như thế này. Ngu Thư Hân đi hai cửa hàng đều không sửa được, đành từ bỏ ý nghĩ, trở về tìm Triệu Vũ Lâm để cô ấy nghĩ cách gửi ra ngoài sửa.

Thành phố Nam Đan tuy không lớn nhưng vì là điểm du lịch nên dân cư cực kỳ phức tạp. Quán cơm tể khách đã trở thành một hiện tượng nghiêm trọng, thường xuyên phát sinh án không lớn không nhỏ.

Ngu Thư Hân không nghĩ tới sẽ để Triệu Vũ Lâm tới gặp mình vì cô ấy vội vã liên hệ làm việc với bộ phận quan hệ xã hội của công ty nên cô không gọi trước, tự mình tới. Hơn nữa, ở trung tâm thành phố tìm cửa hàng di động nhất định sẽ không cách đoàn phim quá xa. Không ngờ chỉ một chút như vậy đã có người theo dõi.

Ngu Thư Hân cảm giác phía sau có người đi theo mình, muốn nhanh chóng chạy về chỗ đoàn phim, người phía sau chắc cũng chỉ là thuận đường. Lúc cô đến chỗ đoàn phim liền nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khiến mắt cô tối sầm chính là, xe vốn phải chờ Ngu Thư Hân lại không có ai, không hề giống vẻ đoàn phim đã tới.

Ngu Thư Hân lập tức choáng váng, vội vã lấy điện thoại mới nhớ ra nó đã hỏng rồi, lục túi mới phát hiện bởi vì phải quay show nên không hề mang tiền. Ngu Thư Hân lập tức luống cuống, vừa chạy tới chỗ nhiều người vừa trộm nhìn người phía sau.

Ngu Thư Hân thông qua một cái kính xe đỗ ở ven đường thấy được ba người đàn ông thân cường thể tráng, trong lòng càng thêm hoảng loạn, không ngừng len lỏi xuyên qua đám người.

Kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ, Ngu Thư Hân nhanh chóng chạy đến ven đường muốn bắt taxi, chờ đến chỗ khác sẽ trả tiền giống nhau.

Có lẽ hành động bắt xe của Ngu Thư Hân kích thích đến ba người phía sau, ba người lập tức đi lên giữ chặt Ngu Thư Hân.

"Các anh muón làm gì? Buông tôi ra!" Ngu Thư Hân thét chói tai cố tránh khỏi bọn họ.

"Nói cái gì thế em gái? Không phải chỉ cãi nhau hai đâu thôi mà, sai đã đòi về nhà rồi sao?" Một người đàn ông trong đó cười nói.

Ngu Thư Hân mở to hai mắt, kịch bản này quen quá, giống như kịch bản của bọn buôn người.

"Cái gì mà em gái, tôi không quen mấy người." Ngu Thư Hân vừa nói vừa lùi về phía sau.

Hai người kia cười nói với đám người xung quanh: "Ngại quá, tình nhân cãi nhau, tình nhân cãi nhau thôi!"

Người xung quanh thiện ý cười vang, Ngu Thư Hân thấy bọn họ vốn không hoài nghi, trong lòng từng trận lạnh buốt, làm đổ một sạp bán đồ ăn khuya ven đường rồi mới đẩy đám người ra chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top