Chap 30
"Cô còn muốn tiền lương của đoàn phim không?" Vương Hạc Đệ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ngu Thư Hân mở to hai mắt: "Cái gì? Anh còn có thể không cho sao? Đã ký hợp đồng rồi!"
"Tôi có thể vi ước." Vương Hạc Đệ nhàn nhạt nói.
Ngu Thư Hân sửng sốt: "Vi ước? Anh không sợ phải bồi thường à?"
Vương Hạc Đệ nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái khoảng 3000 vạn hả?" Hắn cũng không xác định rõ, tiền lương của Ngu Thư Hân là 300 vạn, nếu vi ước thì chắc là phải bồi thường gấp 10 lần nhỉ?
Ngu Thư Hân choáng váng, rất muốn sờ trán Vương Hạc Đệ hỏi: Anh có phải ấm đầu hay không?
Nhưng cô vẫn nhịn xuống, ôn nhu cười nói: "Như vậy thì anh được cái gì chứ?"
"Tôi vui." Vương Hạc Đệ mặt lãnh đạm.
Ngu Thư Hân: "..." Vấn đề là sau khi vi ước, dù được bồi thường thì công ty cũng có một chân, Ngu Thư Hân nhận được không đến 300 vạn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau 10 giây, Ngu Thư Hân đột nhiên quay đầu cười vui vẻ hỏi người phục vụ: "A, bộ áo ngủ đắt nhất cửa hàng là bộ nào? Lấy tới cho tôi xem, tôi khá thích áo ngủ của cửa hàng, càng đắt càng tốt, như vậy mới hợp với người đàn ông của tôi!" Cô vừa nói vừa vỗ vỗ ngực Vương Hạc Đệ.
Vương Hạc Đệ nâng khoé miệng, đắc ý nghĩ: Đấu được với tôi chắc.
Nhưng hắn hoàn toàn không chú ý tới bản thân làm tất cả rốt cuộc là vì cái gì?
Người phục vụ vui mừng chỉ vào một bộ rồi nói: "Chị nói cái này ạ? Áo ngủ tơ tằm giá 3800 tệ, cửa hàng chúng tôi đang có hoạt động, mua hai bộ chỉ cần 7000 tệ, hơn nữa chị cũng sẽ nhận được phiếu mua sắm giá 1000 tệ."
"Phiếu mua sắm? Chính là nếu cầm cái phiếu đó đi mua đồ vật thì không cần trả tiền?" Ngu Thư Hân kinh hỉ hỏi.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Mua ba bộ thì càng tiện nghi, được tặng phiếu mua sắm giá 2000 tệ! Hoạt động chỉ đến 15 tháng 8, qua ngày đó sẽ kết thúc!"
Ngu Thư Hân có chút xao động, cô há mồm còn chưa nói lời gì, Vương Hạc Đệ đã ngắt lời: "Chỉ cần một bộ!"
Lại muốn mua cho tôi đồ giảm giá? Vương Hạc Đệ khó chịu nghĩ.
"Anh ngốc à? Mua hai bộ còn có phiếu giảm giá 1000 tệ đấy!" Ngu Thư Hân trừng mắt nhìn Vương Hạc Đệ.
Vương Hạc Đệ giật giật khóe miệng: "Mua một bộ."
Hắn nhìn Ngu Thư Hân không vui chu miệng, im lặng một chút rồi nói: "Phiếu mua sắm 1000 tệ tôi đổi thành tiền mặt cho cô không phải là được rồi sao?"
Ngu Thư Hân sửng sốt, cười nói: "Vậy sao anh không trực tiếp trả tiền mua đồ luôn?"
Vương Hạc Đệ quay đầu: "Không cần."
Ngu Thư Hân cười: "Được rồi... Em mua áo ngủ cho anh, anh mua vòng cổ cho em đi!"
Khoé miệng Vương Hạc Đệ khẽ cong lên, nói: "Có thể!"
Nhân viên phục vụ bị mạnh mẽ ép ăn một miệng cẩu lương, run rẩy khóe miệng nói: "Tôi lấy cho một bộ mới, anh chị thanh toán bằng thẻ hay bằng tiền mặt ạ?"
Ngu Thư Hân liền vui vẻ nhảy nhót đi theo nhân viên trả tiền, Vương Hạc Đệ ở phía sau nhìn cô, tâm trạng sung sướng.
Vì thế, hai người đều vô cùng thỏa mãn, Vương Hạc Đệ cầm áo ngủ tơ tằm 3800 tệ, Ngu Thư Hân mang vòng cổ 13 vạn, hai người vui vui vẻ vẻ tay khoác tay trở về khách sạn.
***
Qua một đêm ngọt ngào, tâm trạng của Ngu Thư Hân đã trở lại, ngày hôm sau lúc bắt đầu làm việc tâm trạng vô cùng sung sướng.
"Thời đạo, xin chào!" Ngu Thư Hân dưới sự thúc giục của Triệu Vũ Lâm, vẫn là người đến sớm nhất.
"Anh dẫn đường, xin chào!"
Ngu Thư Hân thấy một người liền chào hỏi một người, vô cùng nhiệt tình.
Sau khi chào hỏi mọi người một vòng liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Ngu Thư Hân sờ sờ vòng cổ, ha ha ha... 13 vạn đó! Hắc hắc...
Du Mạn là người thứ hai đến, cô nhìn Ngu Thư Hân nằm trên giường cười, cũng cười hỏi: "Gặp được chuyện tốt gì sao?"
Ngu Thư Hân gật đầu nói: "Dạ." 3800 tệ đổi lấy 13 vạn tệ, đây đương nhiên là chuyện tốt!
Một lát sau Ngụy Khả Tình đến, nhìn thấy Ngu Thư Hân vuốt vòng cổ, cười nhạo nói: "Cái vòng này của cô chắc là hàng rẻ tiền mười mấy vạn hả?"
Nha! Nha đầu này nhãn lực không tồi! Ngu Thư Hân trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại không để ý tới cô ta.
Ngụy Khả Tình bĩu môi, cũng không để ý tới cô, quỷ nghèo.
Sau đó là Mễ Tuyết Phỉ, phát hiện Ngu Thư Hân mang vòng cổ mới cũng cảm thấy buồn cười, chỉ vòng cổ mười mấy vạn thôi mà.
Sau đó là Tiêu Vĩnh Thanh, Tiêu Vĩnh Thanh lúc đến người có chút tiều tụy, ngày hôm qua cô nhận được tin tức Vương Hạc Đệ tới thành phố Nam Đan. Nhưng cô gửi tin nhắn cho Vương Hạc Đệ hắn lại không đáp lại, Tiêu Vĩnh Thanh liền đẩy nhanh công việc, đêm qua bay đến thành phố Nam Đan.
Người chưa thấy được, nghe nói đêm nay hắn muốn đi, Tiêu Vĩnh Thanh day day trán, ánh mắt nhìn Ngu Thư Hân càng thêm ý tứ.
Chờ mọi người tới đủ, đạo diễn lại bắt đầu nói qua về nội dung: "Cuối tuần trước, hai vợ chồng khách sạn Phạm Gia nhớ tới lúc bọn họ đi, không có để lại chi phí cho mọi người kinh doanh khách sạn cho nên đã nhờ người mang về một chút kinh phí."
Đạo diễn vừa nói xong liền có người đem một phong thư đưa cho Du Mạn. Du Mạn mở ra nhìn thử, có không ít tiền.
Những người khác hoan hô, mọi người đều vô cùng cao hứng, Thời Chấn cũng nói qua về nhiệm vụ mới. Có tiền, ông bà chủ hy vọng có thể kiếm được nhiều hơn bởi vậy đã yêu cầu bọn họ đến thành phố Nam Đan thu thập thông tin về những món ăn ngon nhưng giá rẻ.
Nếu mỗi một tập đều là kinh doanh khách sạn thì nhất định sẽ rất mệt mỏi, cho nên, tuần thứ hai đã có sự thay đổi.
Mọi người đều cảm thấy ra ngoài mua sắm so ở nông thôn hầu hạ gà vịt thoải mái hơn nhiều, đều vui vẻ mà kêu to.
Du Mạn hỏi: "Nếu chúng tôi đi ra ngoài thì khách sạn phải làm sao bây giờ?"
Thời Chấn cười nói: "Vẫn còn các nhân viên khác mà, mọi người cứ yên tâm mua sắm."
Vì thế nhiệm vụ cứ như vậy được định ra. Xe của đoàn phim thuê đã tới, mọi người cùng lên xe, Ngu Thư Hân lười biếng đi đến hàng ghế cuối rồi ngồi vào.
Những người khác đều ngồi phía trước, Ngu Thư Hân một mình ở phía sau liền có vẻ có chút cô độc.
Xe khởi hành chưa nửa giờ, Wechat của Ngu Thư Hân đã vang lên thông báo, lôi ra nhìn, là Triệu Vũ Lâm!
"Ngu Thư Hân, chị mau xem Weibo, đã xảy ra chuyện rồi!"
Còn có thể xảy ra chuyện gì? Ngu Thư Hân tỏ vẻ hết chỗ nói.
Nhưng cô vẫn là mở Weibo, phát hiện bản thân cô... lên hotsearch rồi.
"Đỉnh cấp làm yêu thao tác"
"Kiêu ngạo và thành kiến - Ngu Thư Hân"
"Ngu Thư Hân là ai?"
...
Tiêu đề một cái so với một cái càng làm người nghe kinh sợ hơn, nhưng đều có liên quan tới cô.
Ngu Thư Hân không hiểu ra sao, mình trước kia không nổi tiếng, sau đó đều ở đoàn phim Thời Gian Vui Vẻ, giống tiểu thư khuê các ngày xưa ngay cả cửa cũng chưa ra, sao lại có thể lên hotsearch?
Ngu Thư Hân nhấn đọc hotsearch ở trên cùng đang nổi nhất, sau đó cô kinh ngạc mở to mắt, là... Trailer của Thời Gian Vui Vẻ?
Sao lại thế này? Trước đó đã nói lúc ra trailer đều đã báo trước để nghệ sĩ có thể vào share lại, vậy mà cô lại không biết gì cả?
Nhưng rất rõ ràng, trailer Thời Gian Vui Vẻ đã đăng lên rồi.
Qua chế tác hậu kỳ, hơn nữa còn có logo, vừa nhìn là biết không có khả năng là bên ngoài cắt nối biên tập, đây là đúng là trailer đoàn phim tung ra.
Ngu Thư Hân đeo tai nghe, click mở video chậm rãi xem, không dài, đúng hai phút!
Ha ha...
Một việc tốt lại có thể cắt thành hư. Tuy hai ngày trước Ngu Thư Hân nói không ít lời không dễ nghe nhưng nếu có tiền căn hậu quả thì mọi người dều có thể lý giải.
Ngay cả phim truyền hình nếu cắt ra thì sẽ không công bằng rõ ràng huống cho là trailer báo trước? Chẳng những không có công bằng gì mà trong hai phút ngắn ngủn này còm có không ít đoạn Ngu Thư Hân nhe răng trợn mắt châm chọc người.
Trong trailer mỗi người đều có hình ảnh cho heo ăn, chỉ có Ngu Thư Hân không có, kết hợp với lời trước đó Ngu Thư Hân nói muốn mọi người công bằng cho heo ăn liền có vẻ rất châm chọc.
Trailer này... Hoàn toàn là đem cô đẩy lên đầu ngọn sóng, là tin hắc trá hình.
"M* nó!" Ngu Thư Hân ném di động khiến những người phía trước vốn đang mơ màng sắp ngủ giật nảy mình, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Ngu Thư Hân sắc mặt hoá đen.
Ngụy Khả Tình chế nhạo cười một tiếng, Mễ Tuyết Phỉ cũng cười, xem ra bây giờ cô ta mới nhìn thấy.
Ngu Thư Hân liếc nhìn mọi người rồi cười lạnh một tiếng, nhặt điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Vũ Lâm: "Chúng ta trước đó có nhận được thông báo ra trailer không?"
Triệu Vũ Lâm trả lời trong giây lát: "Không có, tuyệt đối không. Trailer này đêm qua đã đăng lên rồi. Xin lỗi chị, tối hôm qua em sửa sang lại tư liệu nên không chú ý tới, sáng hôm nay mới thấy. Em đã liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội của công ty rồi."
"Không báo cho chúng ta, vậy Weibo khác có share lại không?" Ngu Thư Hân ý chỉ những người còn lại.
"Share, tất cả bọn họ đều share ngoại trừ chúng ta!!!" Khi Triệu Vũ Lâm nhận được tin tức này cũng rất tức giận, đây rõ ràng là ức hiếp người quá đáng!
"Đã biết!" Ngu Thư Hân đáp lại một câu.
Triệu Vũ Lâm nhanh chóng nhắn lại: "Ngu Thư Hân, chị muốn làm gì? Chị đừng làm bậy đấy!"
"Chị xằng bậy? Vũ Lâm, chị nhẫn nhịn như lời em nói, sau đó đâu? Chị cảm thấy chị trước kia so với bây giờ còn tốt hơn!"
Triệu Vũ Lâm: "..." Cô có dự cảm xấu.
Xe rất nhanh dừng lại, Ngu Thư Hân mặt không biểu cảm khoác balo bước xuống.
Lúc đi ngang qua Mạnh Giang, Mạnh Giang giữ cô lại nói: "Ngu Thư Hân!"
Ngu Thư Hân ném tay hắn ra, Mạnh Giang nói: "Không cần đi gây sự." Hắn biết Ngu Thư Hân giận cái gì, cũng biết hậu quả nếu cô nháo lên.
"Vậy tôi phải im lặng sao?" Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn Mạnh Giang một cái nói.
Du Mạn cũng nhắc nhở: "Việc này đối với em không có chỗ tốt."
"Cho nên?" Ngu Thư Hân hỏi lại: "Xấu nhất là cái gì?"
Du Mạn sửng sốt: "Xấu nhất là em sẽ phải rời khỏi đoàn."
Ngu Thư Hân cười cười: "Vậy thì có sao đâu!"
Không có gì? Tất cả mọi người đều sửng sốt, như vậy mà còn nói là không có gì, không sao cả?
"Tôi không nghĩ được nhiều như các người, tôi biết tôi không đến được vị trí của các người, chỉ nghĩ muốn làm tốt bổn phận của mình. Trêu ai chọc ai? Đương nhiên tôi biết biết xã hội này không có công bằng, nhưng rõ ràng tôi có thể tự cho mình công bằng, sao lại phải im lặng chịu đựng?" Ngu Thư Hân kéo ra cửa xe xuống xe.
"CMN, Thời Gian Vui Vẻ sao có thể mời loại người này?"
"Người phụ nữ này thật lắm chuyện."
"Cút ra khỏi giới giải trí đi, loại người này cũng có thể quay show sao?"
"Rõ ràng là đi cửa sau, ngay cả nhận thức còn không quen biết, tính tình cũng không nhỏ."
"Ha ha ha ha... Đổi giường thôi mà, xem cô ta kìa."
"Cô ta là cái thá gì chứ, nhìn khẩu khí nói chuyện cùng Tuyết Tuyết, người không biết còn tưởng rằng cô ta mới đại bài đấy!"
"Lầu trên là Tuyết fan phải không? Mễ Tuyết Phỉ mà tính là đại bài à?"
"Đúng vậy! Một cái giải thưởng cũng chưa có, chỉ là lưu lượng lớn thôi."
"Người này là Ngu Thư Hân hả? CMN là ai thế?"
"Xem cô ta nói dễ nghe như vậy, kết quả lúc làm việc thời điểm lại không thấy đâu."
"Vừa rồi chỉ bảo cô ta cho heo ăn thôi mà đã nháo ầm lên, những người khác cũng đã làm rồi mà."
"Không ai phát hiện tất cả mọi người đều tránh xa cô ta sao?"
"Người không quen biết lớn lên rất đẹp kia là ai vậy?"
Những lời này miễn cưỡng còn có thể xem như là văn minh, nhưng Ngu Thư Hân vẫn cảm thấy oan, những lời mắng chửi này, Ngu Thư Hân càng xem càng không chịu được.
Ngu Thư Hân nhìn những lời ác độc đó, ném điện thoại di động xuống trước mặt Thời Chấn hỏi: "Đạo diễn đây là có ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top