Chap 109


Ngu Thư Hân đặt tay để vào tay Vương Hạc Đệ, trong đầu nghĩ: Cậu chờ đấy! Đêm nay tìm cậu nói chuyện.

404 sung sướng nói: "Được nha được nha! A? Ký chủ, cô mang thai?"

Ngu Thư Hân nghiến răng nghiến lợi đáp: Cậu mẹ nó ném tôi một mình hai năm còn dám hỏi tôi đang mang thai à hả?

404 nháy mắt im lặng, nhỏ giọng hỏi: "Hai năm rồi?"

Ngu Thư Hân: Đoán xem.

404 yên tĩnh như gà. Ngu Thư Hân sau khi 404 im lặng cuối cùng cũng có thể ăn xong bữa cơm này.

Chờ đến tối Ngu Thư Hân trở lại phòng tân hôn Vương Hạc Đệ bố trí mới phát hiện, cô quên mất chuyện nháo động phòng.

Bạn Vương Hạc Đệ tuy là thiếu gia nhà X nhà Y, nhưng nháo động phòng thật sự chẳng phân biệt cao sang thấp hèn.

Ngu Thư Hân kinh ngạc đến ngây người nhìn quả táo, Lữ Khải cười tủm tỉm: "Bắt đầu từ cái đơn giản nhất đi! Ăn quả đồng tâm, vui vui vẻ vẻ! Một người ít nhất ăn một miếng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân! Tới tới tới!"

Lữ Khải rất không có hình tượng lấy ra ghế dựa, đứng lên trên, bắt đầu ra hiệu cho Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ đối với việc này không có ý kiến, lôi kéo Ngu Thư Hân cùng nhau ăn. Quả thật khó khăn không lớn, Ngu Thư Hân không cắn được, Vương Hạc Đệ thực tự nhiên mà ngậm đến, để Ngu Thư Hân cắn.

Thử thách quả đồng tâm lập tức vượt qua, Khổng Diệc Nhân liền lấy ra cây nến, đốt lên rồi nói: "Trò chơi này tên thổi nến, đương nhiên, phải bịt mắt."

Vương Hạc Đệ nhướng mày, vẫn như cũ không có ý kiến, hắn giúp Ngu Thư Hân dùng mảnh vải che mắt, sau đó cũng tự che cho mình. Khi Khổng Diệc Nhân hô lên: "1, 2, 3, thổi", Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng thổi một chút, Ngu Thư Hân lại không khách khí!

Cô a một tiếng, thổi hết sức rồi kéo bịt mắt xuống, vừa vặn thấy Vương Hạc Đệ đầu bạc mặt trắng nhìn mình.

Ngu Thư Hân: "..."

Người chung quanh đều cười to, Khổng Diệc Nhân nói: "Thổi ngọn nến biến thành phấn trắng! Cái này gọi là bạch đầu giai lão, chúc mừng chúc mừng!"

Ngu Thư Hân cười cười với Vương Hạc Đệ tỏ vẻ lấy lòng. Vương Hạc Đệ đại khái đoán được không có khả năng thật sự là ngọn nến cho nên thổi rất nhẹ, Ngu Thư Hân bởi vậy chỉ có một ý phấn trắng trên mặt. Nhưng Vương Hạc Đệ...

Vương Hạc Đệ vẫy vẫy đầu, duỗi tay xoa đầu Ngu Thư Hân hai cái: "Ngốc."

Ngu Thư Hân phủi phủi đầu hai cái, không thèm để ý có rối tóc hay không, nói: "Thật ra anh có thể nói một tiếng với em mà!"

Vương Hạc Đệ cười, búng trán cô: "Mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm đấy, tự em không nghĩ sao?" Đây là nháo động phòng! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Hàn Văn Hiên là người tiếp theo bước ra: "Là thế này, tôi vốn dĩ chuẩn bị chính là hít đất, nhưng mà lão Lữ kêu đổi cái khác. Vậy bowling đi! Vương tổng không ý kiến gì chứ!"

Vương Hạc Đệ đương nhiên biết bowling của Hàn Văn Hiên là có ý tứ gì, hắn lạnh mặt nhìn Hàn Văn Hiên nói: "Cậu để chị dâu cậu tới?" Mẹ nó cậu có biết cô ấy không đáng tin thế nào không?

Hàn Văn Hiên lập tức trốn ra sau lưng Lữ Khải: "Không được tức giận! Hôm nay cậu là chú rể, là chú rể."

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Tôi không tức giận, cậu cứ chờ đến lúc cậu kết đi!"

Ngu Thư Hân tò mò: "Bowling là cái gì?"

Hàn Văn Hiên lập tức kéo Vương Hạc Đệ ngồi xuống mặt đất nói: "Đem bình rượu đặt ở trước Vương ca, giống như vầy."

Sau đó Ngu Thư Hân trơ mắt nhìn Vương Hạc Đệ ngồi dưới đất, mà các chai đều đặt ở giữa hai chân hắn.

Hàn Văn Hiên tiếp tục nói: "Chị dâu! Chị dùng quả táo làm như bowling, một lần ít nhất phải ném trúng một bình rượu, không ném trúng thì số lượng nhiều thêm một cái."

Ngu Thư Hân nhìn Hàn Văn Hiên, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu..."

Vương Hạc Đệ thấy sắc mặt Ngu Thư Hân, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào. Hân Hân nhà hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.

Sau đó hắn nghe được Ngu Thư Hân nói: "Cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng dùng bowling thật!"

Lời này của Ngu Thư Hân vừa nói ra mấy người đàn ông ở đây đều không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân. Chị dâu, cái này... quá độc ác.

Vương Hạc Đệ sắc mặt tối sầm nói: "Sao có thể."

Ngu Thư Hân cười ha ha: "Không phải là nháo động phòng sao! Tôi còn tưởng bọn họ cái gì cũng đều dám làm!"

Hàn Văn Hiên: Không dám đâu, Vương tổng sẽ giết tôi mất.

"Cái kia, chị dâu hay chị đổi quả táo thành quả bưởi?"

Vương Hạc Đệ mắng: "Cậu nghe cô ấy làm cái gì?"

Ngu Thư Hân cầm quả táo nói: "Anh ấy là chồng tôi chứ không phải chồng cậu, cậu cũng tàn nhẫn quá cơ. Chồng ơi, xem em này!"

Vương Hạc Đệ: "..."

Vương Hạc Đệ cứ như vậy nhìn Ngu Thư Hân ném trượt từng chai một, trượt một lần, thêm một chai, trượt một lần, thêm một chai.

Cuối cùng Vương Hạc Đệ cũng không chịu nổi, đứng dậy nói: "Đổi cái khác đổi cái khác."

Ngu Thư Hân vô tội chớp chớp mắt nói: "Em có ném trúng anh đâu!" Rõ ràng đều tránh đi mà.

Vương Hạc Đệ bẹo má cô: "Vợ à, dù anh có mạnh mẽ thế nào thì bị dọa lâu như vậy cũng không chịu nổi đâu!" Một hai phút còn được, đây mẹ nó hơn mười phút, ai cũng bị dọa ngốc thôi!

Ngu Thư Hân thất vọng nói: "Em cảm thấy chỉ lát nữa thôi là em có thể ném trúng hết."

Vương Hạc Đệ liếc Hàn Văn Hiên: "Qua hai ngày nữa, anh bảo Hàn Văn Hiên làm bia cho em luyện tập." Hàn Văn Hiên kiên cường vừa cười vừa bỏ chạy.

Mấy trò chơi đơn giản hơn nhưng quy mô cũng vẫn lớn. Ngu Thư Hân nói với Vương Hạc Đệ nói: "Bạn bè anh cũng lắm trò quá."

Vương Hạc Đệ: "..."

Nháo động phòng sau yêu cầu hai người hôn môi ba phút, kết thúc.

Vương Hạc Đệ chịu không nổi lièn đuổi những người này đi, cùng Ngu Thư Hân hai người nhìn cả phòng hỗn loạn rồi nhìn nhau cười. Đây... là nhà của chúng ta.

Ngu Thư Hân tắm rửa xong là đến lượt Vương Hạc Đệ.

Ngu Thư Hân lúc này mới có thời gian dựa vào giường hỏi: "404, ra đây."

"Có!" 404 đáp.

Ngu Thư Hân: "..." Ai kêu cậu đáp có.

Cô cạn lời: "Nói đi! Sao lại thế này?"

404 lắp bắp: "Là thế này, vốn dĩ lúc cô tới đây sẽ có tôi đồng hành, dù sao thì thế giới tiểu thuyết rất nguy hiểm. Tình huống bên trong hoàn toàn phụ thuộc vào một câu của tác giả, cho nên mỗi ký chủ đều có một hệ thống phối hợp cùng."

"Ừ, sau đó thì sao? Cậu đi đâu?"

404 giải thích: "Là thế này, tôi là hệ thống mới. Tuy tôi là một cái hệ thống tốt, tận chức tận trách, coi việc chỉ đạo ký chủ đi tới con đường hạnh phúc làm nhiệm vụ của mình..."

"Nói trọng điểm."

404: "... Chính là, sau khi tôi đưa cô tới đây thì  hết năng lượng. Cho nên... tôi liền trở về tổng bộ nạp phí một chút, liền, liền từng cái, thật sự..."

"Một lần nạp là nạp hai năm, quả thật không dễ dàng a!" Ngu Thư Hân nhớ lại thời gian đầu mình mới tới vùa mừng vừa sợ, liền cười lạnh.

404 áy náy nói: "Thực xin lỗi!!! Ký chủ, tôi không phải một hệ thống tốt, vứt bỏ ký chủ một mình."

Ngu Thư Hân bị nó lải nhải tới đau đầu, hỏi: "Vì sao lâu như vậy mới khởi động lại thành công?"

404 đỏ mặt: "Tôi lần đầu tiên làm nhiệm vụ, có chút không quen... Cô yên tâm, tôi là một hệ thống siêu tốt siêu cường, tuy rằng không thuộc, nhưng hôm nay tôi vẫn thành công kết nối với ký chủ đó thôi."

Ngu Thư Hân: "..."

404 thấy Ngu Thư Hân im lằn liền cẩn thận hỏi: "Ký chủ, tôi rất hữu dụng, cô không cần khiếu nại tôi đâu ha?"

Ngu Thư Hân hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: "Còn có thể khiếu nại?"

404: "..."

Thấy 404 bị dọa tới suýt khóc, Ngu Thư Hân mới xua xua tay nói: "Được rồi được rồi, nói một chút xem cậu chỉ đạo tôi như thế nào?"

404 lập tức lấy lại tinh thần: "Là vậy, cô là ký chủ tôi chọn lựa từ hiện thực. Ký chủ mà hệ thống chúng tôi lựa chọn sẽ có một cơ hội trọng sinh, chính là tiến vào thế giới này, đầu thai vào một nhân vật trong thế giới, giúp người đó hoàn thành tâm nguyện. Chỉ như vậy ký chủ ấy mới có thể chân chính sống ở thế giới đó, nếu không thì sẽ bị nguyên chủ bài xích ra ngoài."

"Nhưng ký chủ, cô không cần lo lắng. Tôi đã tới, tôi sẽ cùng cô hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, sau đó giúp cô có được cuộc sống hạnh phúc. Đúng, tôi chính là hệ thống tốt như vậy đấy, đúng đúng đúng, tôi còn có bàn tay vàng, có thể thực hiện một nguyện vọng của cô. Tôi rất hữu dụng, cho nên cô không cần khiếu nại tôi đâu..." 404 gần như vừa khóc nức nở vừa nói.

Ngu Thư Hân lúc này mới nhớ tới, lúc cô vừa đến nguyên chủ quả thật đã nói qua "Một... muốn... hắn...". Cô liền hỏi hệ thống: "Nguyên chủ lúc ấy nói gì?"

404 chớp chớp hai mắt vốn không tồn tại nói: "A... Cái đó... Lúc tôi đón cô, năng lượng tiêu hao quá nhiều, lại đột ngột, cho nên... tôi chưa nói chuyện với nguyên chủ... Bây giờ tôi liền liên hệ, cô từ từ."

Ngu Thư Hân: "..." Nói tóm lại là cậu cái gì cũng không biết phải không? Nguyên chủ rốt cuộc xui xẻo thế nào mới gặp phải cậu chứ?

Không bao lâu sau Ngu Thư Hân liền nghe được một giọng nữ dễ nghe vang lên trong đầu: "Xin chào."

Ngu Thư Hân sửng sốt, sau đó chậm rãi ngồi thẳng người: "Chào cô."

Giọng của nguyên chủ rất êm tai, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Cảm ơn cô đã tới giúp tôi."

"Nếu cô đã gặp 404, vì sao lại không chọn tự mình sống lại?" Đây là điều Ngu Thư Hân vẫn luôn tò mò.

Nguyên chủ liền nói: "Bởi vì tôi cũng bị lựa chọn tới thế giới khác giúp người khác hoàn thành tâm nguyện. Đối với tôi mà nói, thân thể này đã chết rồi. Tôi không thể trở lại, giống như cô không thể quay về thế giới của cô, chỉ là 404 cho tôi một đặc quyền, để tôi trước khi rời đi có thể liên hệ với người nhà một lần cuối."

Ngu Thư Hân a một tiếng, liền nghe nguyên chủ tiếp tục nói: "Đại khái là bởi vì vi phạm quy định quan hệ, cho nên năng lượng mới hao hết, làm ngươi một người ngượng ngùng."

Ngu Thư Hân lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nguyện vọng của cô là gì? Nếu là trả thù Vương Hạc Đệ thì thật xin lỗi, tôi không làm, cũng không làm được."

Nguyên chủ cười nói: "Không, cô đã hoàn thành nguyện vọng của tôi rồi, vất vả cho cô quá."

404: "..."

Ngu Thư Hân: "..."

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, run rẩy môi hỏi: "Nguyện vọng của cô chẳng lẽ là..."

"A, lúc ấy tôi nói chính "nhất định phải gả cho hắn"."

Ngu Thư Hân: "Cô... Cô nghĩ thế nào vậy a a a a!!! Nếu là tôi tôi liền bóp chết hắn, còn gả cho hắn làm gì?"

Nguyên chủ cười: "Vận mệnh của tôi là không cách nào thay đổi, chỉ có gả cho hắn mới có thể sửa mệnh, mới có thể bảo vệ người nhà. Chẳng sợ hắn không yêu tôi, chỉ cần tôi là vợ hắn, cho dù là vợ cũ thì cũng có thể được Vương gia che chở." Nguyên chủ nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngu Thư Hân, một người hèn mọn nhất là khi đến cả cuộc sống của chính mình cũng không thể làm chủ, vậy nên chỉ có thể tìm một người cường đại để dực dẫm. Tôi chính là như vậy, ngoại trừ Vương Hạc Đệ, không ai có thể bảo vệ tôi."

Cho nên, chỉ cần được Vương gia che chở, bọn họ liền không dám đụng đến tôi. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không khiến người nhà của mình phải lưu lạc khắp nơi.

"Ngu Thư Hân, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là cục diện như bây giờ, cuộc sống của gia đình tôi có bảo đảm, vật chất có thể tự thỏa mãn, quãng đời còn lại vui vui vẻ vẻ. Tôi không làm được, nhưng cô đã, cho nên cô đã hoàn thành nguyện vọng của tôi. Tôi nguyện ý đem thân thể này tặng cho cô, người nhà của tôi phải làm phiền cô rồi!"

Giọng nói của nguyên chủ nhỏ dần nhỏ dần, giống như là biến mất ở trong đêm tối.

Ngu Thư Hân: "Vừa rồi cậu nói, cậu tới làm gì?"

404: "Ký chủ, cô nghe tôi nói..."

"Đúng rồi, cậu còn có bàn tay vàng đúng không?" Ngu Thư Hân hỏi.

Giọng 404 càng lúc càng thấp: "Bàn tay vàng... Bàn tay vàng chỉ có thể dùng trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Cô..."

"Vậy tôi còn cần cậu để làm gì???" Ngu Thư Hân giận dữ.

404: "..."

"Em cảm thấy vậy sao?" Vương Hạc Đệ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô.

Ngu Thư Hân: "Em... có thể giải thích."

Vương Hạc Đệ ngồi xuống mép giường: "Em nói, tôi nghe."

Ngu Thư Hân xoa tay rồi xoa eo nhỏ, ngồi cạnh Vương Hạc Đệ nói: "Đệ Đệ, em phát hiện em càng yêu anh."

Bộ dáng nghiêm túc của Vương Hạc Đệ sụp đổ, mỉm cười kéo Ngu Thư Hân, hôn cô một cái nói: "Anh cũng vậy."

Không biết khi nào bắt đầu để ý, bắt đầu thích, cũng không rõ nó như thế nào khắc sâu như thế... Cho dù dùng hết toàn lực yêu, toàn lực bảo vệ, Vương Hạc Đệ vẫn không biết tình cảm của hắn đối với Ngu Thư Hân đến tột cùng là bao sâu...

Nhưng biết thì sao mà không biết thì sao? Vương Hạc Đệ chỉ biết cuộc đời này hai người sẽ bên nhau đến bạch đầu giai lão, vậy là đủ.

Ngu Thư Hân cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng non.

Cuộc đời có nhiều cái ngoài ý muốn như vậy, cô may mắn gặp phải cái tốt nhất.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top