Chap 106


Bà ngoại Dịch là một bà lão hơn tám mươi tuổi, tóc hoa râm khoác chiếc khăn màu lam mới làm. Người Dịch gia rất ít, chỉ có sáu, bảy người, ngoại trừ ông bà ngoại thì chỉ có một nhà bác Ngu Thư Hân.

"Bà ngoại!" Ngu Thư Hân ở cửa hô.

Bà ngoại Dịch quay đầu nhìn lại, rất nhanh liền thấy Ngu Thư Hân. Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn hiện lên chút vui mừng tươi cười, bác Dịch phía sau đi cùng vợ và hai đứa nhỏ, đẩy xe hành lý tới.

Bà ngoại Dịch nhìn Vương Hạc Đệ nói: "Đây chắc là Vương Hạc Đệ!"

Ngu Thư Hân gật đầu, Vương Hạc Đệ nhanh chóng ân cần: "Con chào bà ngoại."

Bà ngoại Dịch liền cười: "Ừ, ừ."

Thư ký Kiều cùng hai tài xế phía sau Vương Hạc Đệ nhanh chóng tiến lên nhận hành lý. Dịch gia nháy mắt vì đãi ngộ này mà kinh hồn táng đảm. Chỉ là đẩy hành lý còn có người hỗ trợ khiến họ càng thấy dường như mình rất cao quý, nhưng đẩy xe hành lý trên đất rất nhẹ nhàng mà.

Ngu Thư Hân giữ chặt bà nói: "Bà ngoại, chúng ta đi thôi!"

Bà ngoại Dịch cười gật đầu, lại nhìn nhìn Vương Hạc Đệ: "Phải đối xử tốt với Hân Hân nhé!"

Vương Hạc Đệ gật đầu: "Con sẽ."

Đón được người, Vương Hạc Đệ liền đưa người Dịch gia tới khách sạn. Tới cửa, bà ngoại Dịch nhìn Vương Hạc Đệ cười: "Con dẫn mọi người lên trước đi, ta muốn nói hai câu với Hân Hân, được chứ?"

Vương Hạc Đệ đoán chắc bà muốn trước hôn lễ dặn dò Ngu Thư Hân ít chuyện riêng tư, cũng không nghĩ nhiều. Chờ những người khác đều rời đi, bà ngoại Dịch mới lôi kéo Ngu Thư Hân tìm một góc ngồi xuống, hỏi: "Cô không phải Hân Hân, đúng không?"

Ngu Thư Hân nháy mắt nhìn về phía bà ngoại Dịch. Cảm giác mình bị nhìn thấu là loại cảm giác thực không thể tưởng tượng nổi. Dù sao thì từ khi cô tiến vào thân thể này đã không có người hoài nghi cô có phải nguyên chủ hay không.

Vương Hạc Đệ không nhìn ra được, bởi vì khi đó hắn không bận tâm, có thể nhìn ra Ngu Thư Hân khác nhau mới là kỳ quái. Ở mặt công việc lại càng không có người quan tâm cô, đương nhiên không nhìn ra cô thay đổi, cho dù có chút biến hóa kỳ quái cũng sẽ không nghĩ tới có việc thần kỳ như vậy, chỉ cho là cô đã chịu đả kích hoặc đã nghiệm ra gì đó.

Người duy nhất có thể nhìn ra Ngu Thư Hân thay đổi hẳn là người nhà, nhưng bởi vì nguyên chủ sớm đã lên Bắc Kinh làm việc nên cho dù Ngu Thư Hân thay đổi cũng chỉ nghĩ là do cuộc sống những năm gần đây tạo thành.

Tuy rằng Ngu Thư Hân nghĩ như vậy nhưng chưa từng bị hoài nghi, Ngu Thư Hân nghĩ có lẽ nguyên nhân nguyên chủ chọn mình xuyên thư đại khái là bởi vì hai người giống nhau.

Hiện giờ, một câu mấu chốt bà ngoại Dịch nói ra, trong lòng Ngu Thư Hân lại không hoảng hốt, thậm chí còn có cảm giác đáng ra phải như vậy.

Bà ngoại Dịch cười nói: "Cô không cần sợ, Dịch gia biết đoán mệnh. Đương nhiên chỉ là lừa tiền thôi, việc này, Hân Hân trước kia nói qua."

Ngu Thư Hân sửng sốt, vừa như hiểu lại vừa như không hiểu. Bà ngoại Dịch tiếp theo nói: "Ta cũng không biết, khi đó nó đột nhiên gọi điện thoại tới nhờ ta hỗ trợ chiếu cố cha mẹ nó, ta mới đoán ra được ít nhiều."

Ngu Thư Hân lúc này mới tìm được giọng nói về: "Bà ngoại, chỉ như vậy đã có thể nhìn ra, bà cũng quá lợi hại rồi!"

Bà ngoại Dịch cười khổ nói: "Dịch gia vốn cũng không phải đại phú đại quý gì, khi đó quốc gia mới thành lập, Dịch gia đứng mũi chịu sào bị chèn ép. Người Dịch gia giảm đi không ít, mẹ Ngu con chính là dưới hoàn cảnh như vậy mà ra đời."

Sau khi mẹ Ngu gả cho ba Ngu, bà ngoại Dịch không dám liên hệ với mẹ Ngu, sợ liên lụy bà. Sau đó tuy rằng có liên hệ cũng không giúp đỡ được gì, dù sao thì con trưởng Dịch gia tới bây giờ vẫn còn làm ruộng, thậm chí hơn ba mươi tuổi khi mới có thể cưới vợ, hiện giờ hai đứa nhỏ đều đang còn đi học.

Bà ngoại Dịch cùng nguyên chủ lui tới là trước khi nguyên chủ lên Bắc Kinh mặt dày tới vay tiền.

Bà ngoại Dịch tính một quẻ cho nguyên chủ, là đại hung nên nhất quyết không cho nguyên chủ mượn tiền. Nhưng tính cách quật cường của nguyên chủ khiến bà ngoại Dịch biết, vận mệnh không phải muốn tránh là có thể tránh khỏi, cho nên cuối cùng bà đem toàn bộ vốn riêng của bản thân tất cả đều đưa cho nguyên chủ.

"Ta không thể ngăn cản nó, chỉ có thể nghĩ mọi cách giúp nó sửa mệnh. Nhưng vận mệnh đã định còn trốn không thoát, thì sửa mệnh làm sao được? Những bản lĩnh của Dịch gia ta chỉ học được ít nhiều, chỉ dặn nó nếu phát hiện có gì không thích hợp thì lập tức quay lại, tuy rằng ta biết nó có phát hiện cũng sẽ không trở về."

Ngu Thư Hân nghe xong hai mắt đều mở to. Cô vẫn luôn cho rằng mình xuyên vào một cuốn ngôn tình văn, còn là ngôn tình thời xưa, hiện tại mới phát hiện vốn dĩ là huyền học văn. Kích thích quá!

"Bà là bởi vì như vậy mà nhìn ra con không phải Ngu Thư Hân sao?"

Bà ngoại Dịch cười cười, nói: "Cũng không hẳn, ta không có bản lĩnh lớn như vậy. Ngoại trừ việc Hân Hân nhờ ta chiếu cố cha mẹ nó, ta còn xem mệnh cách của cô, là phú quý đại cát, hơn nữa cô cùng Hân Hân ít nhiều vẫn có chút khác nhau, ta mới dám kết luận. Hơn nữa mệnh cách của cô trực tiếp ảnh hưởng tới Hân Hân, ta hiện giờ tính lại cho nó, cũng là mệnh phú quý, hơn nữa mệnh trung hai tử. Có thể thấy được, hai đứa cũng ảnh hưởng tới nhau."

Bà ngoại Dịch kéo tay Ngu Thư Hân nói: "Phải sống thật tốt, nó là con mà con cũng là nó. Hai đưs sửa mệnh cho nhau, kết quả này rất tốt, rất tốt."

Ngu Thư Hân mỉm cười, kéo tay bà ngoại Dịch lắc lắc nói: "Bà ngoại, bà cũng tính một quẻ cho đứa con trong bụng này của con đi!"

Bà ngoại Dịch cười lắc đầu nói: "Biết nhiều quá không tốt, cứ như vậy là được."

Lúc Vương Hạc Đệ tìm tới đã thấy bà hai người nói cười vui vẻ. Bà ngoại Dịch quay đầu nhìn Vương Hạc Đệ rồi cười với Ngu Thư Hân: "Con có biết hiệu ứng bươm bướm không?"

Ngu Thư Hân giật mình nói: "Bà ngoại, bà giỏi quá đi! Còn biết cả hiệu ứng bươm bướm."

Bà ngoại Dịch cười nói: "Ha ha ha ha ha..."

Nhìn bà ngoại Dịch mỉm cười rời đi, Vương Hạc Đệ vẻ mặt ngơ ngác quay đầu nhìn Ngu Thư Hân: "Bà ngoại làm sao vậy? Hình như rất vui vẻ."

Ngu Thư Hân liền nói: "Không có gì, đại khái là gà rừng bay lên thành Phượng Hoàng, bị kích thích thôi!"

Vương Hạc Đệ: "Phượng Hoàng không phải là hình dung em đấy chứ?"

Ngu Thư Hân chớp chớp mắt nhìn hắn: "Không phải hẳn là thế sao?"

Vương Hạc Đệ cạnh lời: "Sao da mặt em càng lúc càng dày lên thế?"

Ngu Thư Hân nói: "Em vui!" Sau đó hai mắt cô sáng ngời, vẫy vẫy tay với người đằng sau Vương Hạc Đệ: "Bà nội! Bà nội!"

Vương Hạc Đệ: "..."

Bà nội Ngu: "..."

Ngu Thư Hân lôi kéo Vương Hạc Đệ đi qua, nhìn bà nội Ngu nói: "Bà nội, bà muốn đi đâu thế?"

Bà nội Ngu chỉ là xuống dưới tản bộ, tuy rằng ngày hôm qua bà đến, nhưng hôn lễ trên thực tế mấy ngày nữa mới tổ chức. Hôm nay, bà để Ngu Giai Giai dẫn mình đi tham quan, xem xét thăm thú linh tinh.

Không nghĩ tới lại gặp Ngu Thư Hân cùng Vương Hạc Đệ. Ngu Thư Hân mặt dày, kêu cái gì chứ?

Bà nội Ngu cạn lời, đáp: "Tôi bảo Giai Giai mang tôi đi đây đó, đâu có giống cô. Tôi đã tới một ngày mà ngay cả bóng dáng cô cũng không thấy, thế mà đón bà ngoại lại rất chăm chỉ."

Ngu Thư Hân vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên rồi! Vé xe lửa tới Bắc Kinh năm ấy đều là của bà ngoại con chứ không phải của bà. Bà ngồi máy bay con đặt cho bà khoang hạng nhất, bà còn muốn thế nào nữa?"

"Thế nào là thế nào? Tôi sống bảy, tám mươi năm có cái gì mà chưa thấy qua? Còn sẽ bị mấy cái đồ vật này của cô làm hoa mắt chắc?"

"Oa!" Ngu Thư Hân như bị doạ sợ mở to hai mắt nhìn bà nội Ngu: "Nếu bà đã nói vậy thì để con đổi phòng thường cho bà nhé!"

"Con nha đầu chết tiệt kia, cô muốn tôi tức phải không?" Bà nội Ngu không nhịn được lên tiếng mắng.

Ngu Thư Hân lập tức xoay người kéo Vương Hạc Đệ đi, đầu cũng không thèm quay, để lại cho bà nội Ngu bóng lưng cùng giọng nói sung sướng: "Thì có ai bảo không phải đâu ~~~!"

Bà nội Ngu: "..."

Sau khi gặp bà nội và bà ngoại Ngu Thư Hân, ông bà nội ông bà ngoại của Vương Hạc Đệ rốt cuộc cũng gấp gáp trở về từ nước ngoài trước hôn lễ.

Khi Vương Hạc Đệ dẫn Ngu Thư Hân đi gặp ông bà nội, Ngu Thư Hân vô cùng thoải mái, không chút khẩn trương. Ông bà nội Vương rất dễ gần, hoàn toàn không như Ngu Thư Hân nghĩ. Cô còn tưởng rằng mình có thể sẽ nhìn thấy hai "mặt Vương Hạc Đệ" khác, kết quả lại là hai người già bình thường.

Khí chất của bà nội Vương thiên về điển nhã cao quý, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là tiểu thư khuê các thời kỳ dân quốc, lúc bà cười rộ lên nhìn rất ôn hòa. Ông nội Vương tương đối nghiêm túc, nhưng đối với Ngu Thư Hân lại rất hiền từ.

Ngu Thư Hân toàn bộ hành trình đều như hạt dẻ cười, sung sướng hoàn thành nhiệm vụ của con dâu út tương lai Vương gia, được Vương gia nhất trí tán thành.

Lúc rời khỏi ông nội Vương còn nhìn Ngu Thư Hân nói: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt. Sau này có con rồi, nuông chiều chút cũng không sao cả, nhà chúng ta nuôi được, còn từng nuôi rồi. Giống như con là tốt nhất, ha ha ha ha..."

Ông nội Vương đang cười nhưng ánh mắt nhìn ba Vương lại mang theo chút áy náy, tuy rằng tia cảm xúc đó rất nhanh đã biến mất.

Ngu Thư Hân không hỏi, chỉ cười gật đầu.

Ngày thứ hai, Ngu Thư Hân lại bị mang đi gặp ông bà ngoại Hứa. Ông ngoại Hứa giống mẹ Vương, đều là mặt liệt, bà ngoại Hứa lại là một bà lão rộng rãi. Hai người đều rất thích Ngu Thư Hân, tặng quà gặp mặt còn dẫn Ngu Thư Hân đi chào hỏi không ít người Hứa gia. Nhận được nhiều quà, Ngu Thư Hân rất nhiệt tình, mọi người Hứa gia gia cũng nhiệt tình không kém.

Lúc chia tay mọi người còn lưu luyến không rời, Vương Hạc Đệ kéo Ngu Thư Hân lên xe, nói: "Em hôm nay vui vẻ quá ha!"

Ngu Thư Hân cười to mà nhìn đồ đang ôm trong lòng: "Đệ Đệ, em có tiền như vậy thì còn kết hôn làm gì nữa?"

Vương Hạc Đệ: "..." Nháy mắt nhớ tới bản thân mình liều sống liều chết kiếm tiền cho cô, đổi lại cô phủi mông chạy lấy người.

Vương Hạc Đệ rùng mình một cái, hỏi: "Ngày diễn ra hôn lễ em đừng biến mất đấy!"

Ngu Thư Hân chuyển mắt: "Ý của anh là, ngoài thời gian diễn ra hôn lễ liền có thể?"

Vương Hạc Đệ lườm cô mắng: "Ý anh là như vậy sao? Loại chuyện này đừng lôi ra đùa."

Ngu Thư Hân dựa vào cửa, hữu khí vô lực đáp: "Đệ Đệ, anh biết không? Em thích nhất xem tiểu thuyết!"

Vương Hạc Đệ: "???"

Ngu Thư Hân: "Chính là cái loại mang bầu chạy ấy, sau đó mấy năm sau nam chính ở trên đường, ở công ty, dù sao tùy tiện ở một chỗ đó sẽ gặp được một đứa bé lớn lên giống mình y như đúc. Đứa bé đó là thiên tài, nam chính vừa gặp liền thấy hợp ý, sau đó cơ duyên xảo hợp, gặp được nữ chính, sau đó hắn phát hiện thì ra... Đây chính là con của mình!!!"

Ngu Thư Hân quay đầu nhìn Vương Hạc Đệ, hai mắt tỏa ánh sáng hỏi: "Phải không? Phải không? Rất có cảm giác phải không?"

Vương Hạc Đệ bóp mặt cô nói: "Hoàn toàn không có, quét ngay cái suy nghĩ này khỏi đầu cho anh. Thiên tài? Đứa bé không phải chỉ kế thừa chỉ số thông minh của bố đâu."

Ngu Thư Hân: "Anh đang ám chỉ cái gì đây?"

Vương Hạc Đệ không nhịn được cười: "Cần cù bù thông minh, bất kể con như thế nào anh đều không chê!"

Ngu Thư Hân thiếu chút nữa muốn nhào qua, lại sợ ảnh hưởng hắn lái xe, Ngu-sợ-chết-Thư Hân chỉ có thể kêu gào: "Anh chê em ngốc? Thế thì đừng cưới em nữa!!!"

Vương Hạc Đệ lại cười: "Anh chê em ngốc nhưng muốn cưới em. Còn việc anh có phải loại..." Vương Hạc Đệ liếc nhìn bụng Ngu Thư Hân một cái nói: "Em hẳn nên biết a!"

Ngu Thư Hân: "..."

Bị Vương Hạc Đệ nói đến không cách nào phản bác, Ngu Thư Hân lại lần nữa hữu khí vô lực dựa vào cửa sổ nói: "Anh không phải Vương tổng em quen. Vương tổng, anh thay đổi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top